[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 308: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 2




Edit by AShu ^_^.
_________________
Tô Đường há miệng thở dốc, lần đầu tiên phát hiện ra chính mình thật sự không biết phải làm sao.
Tha hương trên đất khách, thiếu niên vừa bất lực vừa đáng thương ngồi bên hồ, nhìn cảnh đẹp trước mắt, nàng cũng không tâm trạng để thưởng thức, dù sao cả người đều bắt đầu bực bội, đến cuối cùng, nàng tức giận dùng chân đá cục đá dưới chân.
Thình thịch một tiếng, đá rơi vào trong hồ, nhấc lên tầng tầng gợn sóng.
"Thôi, bụng có chút đói rồi, trước tiên ta tìm chút gì đó ăn." Nàng nói, từ trên ghế đứng lên, người mới vừa động, vị trí bên người liền nhiều thêm một người.
Người nọ mặc một thân tây trang giày da, nhìn giống như tinh anh trong giới văn phòng, nhưng Tô Đường chỉ liếc mắt một cái, liền ngửi được mùi nguy hiểm.


Nàng đột nhiên lui về phía sau, nhưng động tác lui này của nàng, chung quanh vốn trống trải đột nhiên lại có nhiều thêm vài vị đô con, trang phục của bọn họ đều thống nhất, mục tiêu càng là cùng một người.
Nàng híp mắt, nam chủ mới rời đi một năm, mà một năm này, nàng không kết oán với ai a.
"Cẩu tử, là người của ai?"
Hệ thống, "Người của nam chủ."
Tô Đường hít hà một hơi, nàng còn chưa có nghĩ nên đối mặt như thế nào a, người này như thế nào lại đột nhiên ra tay a!
"Trình thiếu gia, tiên sinh nhà tôi mời ngài uống rượu." Bảo tiêu cười tủm tỉm, nhưng cái tư thế kia, nếu nàng mà không đáp ứng, liền trực tiếp động thủ đem người khiêng đi.
Nam chủ đã tìm tới cửa, muốn chạy trốn cũng không thể, vì thế, Tô Đường hít sâu một hơi, duy trì mặt ngoài phong độ, trấn định tự nhiên nói: "Được a, tiên sinh nhà anh vì mời tôi mà phái nhiều người như vậy, nếu tôi không đi, vậy thực xin lỗi dụng tâm của người ấy rồi."


Bảo tiêu đối với lời nói nàng nhìn như không thấy, chỉ tiếp tục tươi cười, đem người mời lên xe.
Tô Đường vừa lên xe, liền đối diện một đôi mắt u ám thâm thúy, đối phương cười như không cười mà nhìn nàng, trong một cái chớp mắt, nàng cảm thấy chính mình như rớt vào hầm băng.
Lạnh, lạnh đến thấu xương, làm nàng có chút muốn run run.
Nhưng, trước mặt người ngoài, khí thế không thể thua.
Vì thế, nàng chủ động mở miệng, "Thẩm tiên sinh, đã lâu không gặp."
Thanh âm nàng cố tình đè thấp, không giống như thanh âm của thiếu nữ nhỏ nhẹ êm tai, cũng không giống nam nhân thành niên trầm thấp khàn khàn, liền có cảm giác như một thiếu niên mười sáu tuổi sạch sẽ, kết hợp với gương mặt kia của nàng, còn có chút bất cần đời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Uyên cong cong khóe môi, xả ra một mạt châm chọc, "Một năm không gặp, Trình thiếu như người lạ với tôi. Thế nào, vị hôn thê của tôi, dùng tốt không?"


Khác với dáng vẻ thiếu niên của Tô Đường, Thẩm Uyên bằng tuổi với nàng, lại rõ ràng thành thục hơn nhiều. Hắn mặc tây trang được cắt may khéo léo, tuy nói cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ tiến lại gần, nhưng hắn lớn lên đẹp, hình dáng lại rõ ràng, ngũ quan lập thể tinh xảo, nếu là ngày thường, nhất định là mọi người liền tiến lên có ý đồ kết bạn, nhưng hiện tại, Tô Đường chỉ muốn rời xa hắn.
Nàng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, đặc biệt là cái lời nói kia của hắn, làm cả người nàng đều có chút không tốt.
Cái gì kêu vị hôn thê dùng tốt không? Vị hôn thê là lấy tới dùng sao?!
"Thẩm tiên sinh, cô ấy có tên." Tô Đường chậm rì rì mở miệng, trong lòng lại điên cuồng nghĩ như thế nào mà ứng phó với hắn.
Thẩm Uyên xuy một tiếng, "Giữ gìn như vậy, xem ra là dùng tốt a."
Tô Đường có chút muốn đánh người, nàng nắm chặt nắm tay lại, cố gắng nhẫn nhịn, mới rốt cuộc khôi phục lại trạng thái lúc trước, "Thẩm tiên sinh trăm công ngàn việc, có một số người liền không nhọc ngài nhớ thương."
Lời này vừa phát ra, sắc mặt Thẩm Uyên có thể lấy mắt thường thấy được lập tức trầm xuống, hắn nhìn nàng, lệ khí trong mắt càng không che giấu, "Như vậy mà đã đau lòng rồi?"
Tô Đường nhấp môi không nói, nàng thử lục lại trong ký ức, ngay từ đầu nàng thật sự vì hắn mà suy xét, nhưng sau đó, chờ nhiệm vụ hoàn thành không sai biệt lắm, nàng liền bắt đầu thả bay chính mình. Lúc ấy, nàng có hai thân phận, lười chạy qua chạy lại, liền lấy tiền công kếch xù, mời người giả trang chính mình.
Nhân viên ở viện điều dưỡng đại bộ phận đều là người nước ngoài, bọn họ đối với người Châu Á có ấn tượng rất mơ hồ, huống chi mẹ của nguyên chủ đã cố ý an bài, người bên người luôn ba tháng đổi một lần, cho nên đến cuối cùng, Tô Đường đơn giản tìm một cô gái có diện mạo không sai biệt lắm với mình vào viện điều dưỡng.
Sau này, cô gái kia biết được chuyện nàng đã trải qua, cảm thấy rất đồng tình với nàng, thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn bè.
Tô Đường không nói, liền tương đương với thừa nhận.
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
'Cậu ấy' thừa nhận chính mình đau lòng nữ nhân kia, càng thừa nhận nữ nhân so với hắn còn quan trọng hơn.
Thẩm Uyên chỉ cần một nghĩ như vậy, cổ lệ khí trong lòng như thế nào cũng áp chế không được, hắn dùng thời gian một năm chèn ép Thẩm gia, cũng dùng thời gian một năm làm chính mình tê mỏi, càng cho 'cậu ấy' thời gian một năm để trở về, mà hiện tại, thời gian một năm đã trôi qua, Thẩm gia đã khống chế được, mà 'cậu ấy' ngay cả một cú điện thoại cũng chưa từng gọi cho hắn.
Những ký ức sớm chiều ở chung với nhau, đối với 'cậu ấy' mà nói, thế nhưng còn không bằng cái ma ốm kia.
Thẩm Uyên cười lạnh, "Trình thiếu, cậu nói nếu tôi cho người dẫm chân ga xuống, vị bạn gái ma ốm kia của cậu có thể không chịu nổi hay không, rồi trực tiếp một bế thăng thiên."
Tô Đường cả kinh, vừa nhấc đầu, liền phát hiện thiếu nữ giả mạo chính mình không biết khi nào xuất hiện ở trên con đường này, cô ấy một tay cầm bánh mì, một tay gọi điện thoại, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới gần.
Nam chủ tâm thần giá trị hắc hóa 100%, cho người đem dẫm chân ga quả thực quá bình thường, huống chi thế giới này tuy đánh dấu là thế giới bình thường, nhưng bên trong xác thật mang theo các loại hắc bang bắn chết gì đó, cho nên gϊếŧ một người, đây đều là chuyện bình thường.
"Thẩm tiên sinh, cô ấy cái gì cũng không biết, anh hà tất làm khó xử một thiếu nữ đâu." Nàng nói xong, di động trong túi vừa lúc vang lên, nàng dừng một chút, không có lấy di động ra, Thẩm Uyên lại có hứng thú.
"Bắt máy a." Hắn nói, "Trình thiếu không bắt máy, là chờ tôi bắt máy thay cậu sao?"
Tô Đường nhìn hắn một cái, không tình nguyện mà lấy ra di động, trên màn hình điện thoại hiện lên đúng tên của cô gái kia, nàng dừng một chút, cuối cùng mới ấn xuống phím trò chuyện.
"Uy, tôi hôm nay không trở lại ăn cơm chiều, ân, có chút việc, cô cứ nghỉ ngơi sớm đi a." Nàng tận lực ổn định thanh âm, chợt nghe cùng ngày thường không có gì khác nhau, đối phương cũng không có hoài nghi, rất nhanh liền tắt điện thoại.
Tô Đường không dám thả lỏng, liền sợ tên bệnh tâm thần này thật sự điên lên a, cũng may, đối phương còn chưa có phát rồ, chờ phát hiện bên kia thực sự im lặng, nàng mới nhớ tới bỏ lại điện thoại vào túi.
Thẩm Uyên nhìn động tác của nàng, khóe miệng xả ra một mạt ý cười lương bạc, "Trình thiếu tuổi trẻ khí thịnh, một ma ốm như thế nào có thể thỏa mãn được cậu, có cần tôi giới thiệu cho cậu vài người không?"
Tô Đường khóe miệng vừa kéo, trầm mặc.
Nàng lúc trước làm nhiệm vụ quá ham chơi, lời cợt nhả tuôn ra không ngừng, suy nghĩ bình thường nam sinh ở chung, không phải nghĩ ép đối phương gọi chính mình là ba ba, hay là chứng minh thực lực ở phương diện nào đó của chính mình.
Tô Đường không dám ép đối phương gọi nàng là ba ba, nàng cũng không có cái chân thứ 3, bất quá chuyện đó cũng không quan hệ, bởi vì nàng sẽ khoác lác.
Cái gì một đêm bảy lần a, nhóm tiểu tỷ tỷ đều luyến tiếc nàng a, sống sờ sờ đem chính mình đắp nặn thành một hình tượng hoa hoa công tử.
Nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, Thẩm Uyên cư nhiên còn nhớ rõ những việc này!
Trong lòng nghẹn một hơi, đến cuối cùng, nàng chỉ có thể khô cằn cự tuyệt, "Người giới thiệu liền không cần, tôi hiện tại đang tu thân dưỡng tính."
Thẩm Uyên, "Là tu thân dưỡng tính, hay là chơi hỏng rồi chỉ có thể nghẹn?" Hắn nói, ánh mắt cố ý vô tình mà quét vị trí giữa hai chân nàng, "Trình thiếu không cần ngượng ngùng, tôi có quen biết mấy bác sĩ nổi tiếng, chúng ta có bệnh, liền trị."
Tô Đường, tức giận thành cá nóc: Ngươi nha mới có bệnh!
_________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.