[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 253: Đỡ ta lên, ta còn có thể cứu chữa! 14




Edit by AShu ^_^.
_________________
Tô Đường không phản ứng lời của bọn họ mắng, mà quay đầu lại nhìn về phía Lạc Phàm Trần.
Lạc Phàm Trần tu vi không tầm thường, nếu giải độc, thật đúng là một tay lớn a.
Hắn lúc này đã từ trên mặt đất bò dậy, trên người tuy chật vật, nhưng sắc mặt cuối cùng là tốt không ít, thấy Tô Đường nhìn qua, hắn đơn giản liền đi qua.
"Đa tạ Sơ Nguyệt tiên tử."
Tô Đường, "Không sao."
Lạc Phàm Trần, "Chuyện ác độc này, ta tuy không có việc gì, nhưng tu vi vẫn bị áp chế không ít."
Đây là nằm trong dự kiến, Tô Đường cũng không kinh ngạc.
Còn về chưởng môn Kỳ Sơn phái, sau khi phục cốt phấn, sắc mặt như cũ vẫn không tốt lên.
"Mị Nương, ta chỉ hỏi ngươi một sự kiện."
Hôm nay Tu chân giới nếu là có việc, hắn không thể thoái thác tội của mình, cho nên hắn lúc này sớm đã đánh bạc tính mạng của chính mình, không tính toán tồn tại rời đi, chẳng qua có một việc hắn cần thiết muốn làm rõ ràng.


Bộ xương khô nở nụ cười, trên mặt nó không có huyết nhục, nhìn không ra biểu tình gì, lại có thể nghe ra trong lời nói có chứa tia châm chọc, "Kỳ chưởng môn thật quá dễ lừa, ngươi cho rằng ngươi ta tương ngộ, là trùng hợp như vậy sao? Nếu không có chủ nhân cố ý chừa cho ngươi một đường sống, ngươi sớm đã chết ở đồng hoang sơn rồi."
Chưởng môn Kỳ Sơn coi nàng ta như là chân ái, nghe xong lời này, thẳng tắp phun ra máu tươi.
Tô Đường cảm thấy ông ta có chút thảm, đều không đành lòng nhìn ông ta, nhưng bộ xương khô lại bắt đầu phát ra từng trận cười âm hiểm.
"Sơ Nguyệt, ngươi cho rằng ngươi gϊếŧ ta, là có thể chạy đi sao?"
Nàng ta đã biết hôm nay mình không chạy thoát được, cùng với ăn nói khép nép, còn không bằng vui sướng nói hết nỗi lòng ra.
Tô Đường tùy tay gọi đệ tử nhà mình, "Các ngươi động tác nhanh chút, phía sau còn có không ít người đang chờ cứu. Đúng rồi, nhớ rõ cho người có tu vi cao dùng trước."


Lời này mọi người đều không nghĩ tới ý khác, rốt cuộc tu vi thấp lúc này cũng giúp không được gì.
Nhưng cố tình tai họa còn chưa hết hoàn toàn, ban đầu đình viện bày biện mấy cái rương của hồi môn đỏ thẫm, bên trong đột nhiên chui ra rất nhiều bò cạp con, cái đuôi mang chất độc của chúng nó giơ lên cao cao kiều, dưới ánh mặt trời còn phiếm hàn quang, làm người xem da đầu tê dại.
Bộ xương khô đã hoàn toàn biến thành phấn, tiến vào trong bụng tu sĩ, còn lại những danh môn thế gia, hoàn toàn không còn phẫn nộ la mắng như lúc trước, ngược lại lúc này lại kêu to.
"Mau đem mấy cái tiên khóa này cởi bỏ đi!"
Mấy cái tiên khóa giá cả sang quý, những môn phái bình thường cũng chỉ có mấy cái, khi gặp những địch nhân có tu vi cường đại mới lấy ra dùng, nhưng cố tình cái người tàn nhẫn Tô Đường này, không, phải nói cái Thiên Kiếm Tông tàn nhẫn này, cư nhiên một lần có thể lấy ra trăm cái tiên khóa.


Tô Đường sờ sờ cằm, "Chúng ta trước tiên cứ đem bọn họ ra ngăn ở cửa, nhìn thử những con bò cạp đó có thể lại đây hay không."
Mọi người nghe vậy, đâu còn quản bọn họ đến tột cùng có làm hay không, dù sao Tô Đường mở miệng, bọn họ liền làm theo.
Nhưng mà đối phương ác hơn, cư nhiên không đưa người của mình ra, những tu sĩ ngăn cửa, không một người nào có thể thành công ngăn trở những con bò cạp đó, nếu không có Tô Đường cho người đưa bọn họ mang đi, nhóm người này chỉ sợ phải bị con bò cạp chôn vùi.
Tô Đường nhìn những người đó trên đầu rơi đầy mồ hôi lạnh, sách một tiếng, "Ngươi xem, thời điểm từ bỏ các ngươi, đôi mắt của chủ tử các ngươi cũng không chớp một chút nào."
Có lẽ một màn mới vừa rồi quá mạo hiểm, những danh môn tu sĩ đó sắc mặt liền trắng bệch, ánh mắt cũng bắt đầu dao động.
Tô Đường không mở miệng nữa, tuy nói dựa vào bộ xương khô miễn cưỡng giải độc một số người, nhưng rốt cuộc không phải giải hết hoàn toàn, thực lực không thể phát huy được hết. Vì thế, nàng lại lấy ra túi Càn Khôn.
Thiên Kiếm Tông đệ tử cho rằng có sự kiện lần trước, lần này đã miễn dịch, nhưng ai biết, khi nhìn tiểu sư thúc ném những bảo vật trên mặt đất, tâm bọn họ đều đau.
"Tiểu sư thúc, đó là Khinh Hồng kiếm! Ngài nhẹ một chút a!!"
"Ngao ngao! Tiểu sư thúc, Cửu Vĩ Tử Linh a, cầu ngài nhẹ tay a!"
Cuối cùng, Tô Đường từ trong đống pháp khí lấy ra một cái hộp, trên mặt hộp điêu khắc đồ đằng phượng hoàng. Phượng hoàng hỏa, nhưng châm tẫn thiên hạ tà ám, không nghĩ nhiều, nàng liền trực tiếp mở ra hộp.
Bên trong là một viên nhọc như một ngọn lửa, tuy nhỏ, nhưng uy lực lại cực đại.
Mà không, nó liền trấn áp những con bò cạp làm chúng không dám nhúc nhích.
Tô Đường, "Đi."
Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenlol.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦
Tô Đường ra lệnh một tiếng, ngọc ngọn lửa lập tức hóa thành chim phượng hoàng, đi đến nơi nào, thì những con bò cạp đó liền trở thành tro tàn. Còn một ít cá lọt lưới, đều bị những người khác nhất nhất chém hết.
Tuy nói bò cạp bị xử lý hết, nhưng người nọ lăn lộn như thế, khẳng định sẽ không dễ dàng dừng tay, nên nàng nghĩ nên làm như thế nào để hóa bị động là chủ động, vừa quay đầu lại, liền thấy Mặc Thanh Lan có chút không thích hợp.
Nàng tiến lên, có chút lo lắng, "Tiểu sư điệt đây là làm sao vậy?"
Mặc Thanh Lan ngơ ngẩn mà nhìn con bò cạp hiện giờ chỉ còn là tro bụi trên mặt đất, "Lúc trước khi Mặc gia của ta bị hủy, cũng từng xuất hiện những con bò cạp này."
Tô Đường cả kinh, vội hỏi hệ thống, "Thật sự có liên quan tới Ma Tôn tiền nhiệm?"
Phụ thân của Mặc Thanh Lan, là Ma Tôn tiền nhiệm, chẳng qua sau này mất tích, rồi sau đó ma đạo tàn sát Mặc gia, cũng là vì lấy lòng tân Ma Tôn kế nhiệm, đáng tiếc vị Ma Tôn này sống mới được ít năm, liền bị Sơ Nguyệt làm thịt.
Hệ thống, "Tạm thời còn chưa tra được, cần thêm chứng cứ."
Tô Đường: "......Vậy ngươi có tác dụng gì!"
Hệ thống không đáng tin cậy, nàng chỉ có thể đem ánh mắt tỏa định trên người những danh môn thế gia đang bị khóa, nhìn nghiêm túc như vậy, bên trong cư nhiên còn có không ít người quen.
Lúc trước thân phận thứ nhất của Tô Đường, Vân Khinh Sơ, là đại tiểu thư Vân gia, tất nhiên nhận thức không ít gia tộc hợp tác cùng Vân gia, những người bị tiên khóa trói đó, cư nhiên có hai nhà là người quen cũ của Vân gia.
Quen biết với Vân gia, đương nhiên là cũng quen biết với Mặc gia.
Mà không, Tô Đường còn chưa có lên tiếng, Mặc Thanh Lan cũng đã nắm cổ áo bọn họ, "Nói! Đến tột cùng là ai phái các ngươi tới!"
Mặc Thanh Lan giờ phút này hai mắt sung huyết, cả người đều cực kỳ điên cuồng.
Cũng đúng, hắn lúc trước sở dĩ gϊếŧ toàn bộ Vân gia. Là bởi vì sau khi Mặc gia xảy ra chuyện, Vân gia chẳng những không có ra tay tương trợ, ngược lại còn nhiều lần chèn ép, thậm chí phái sát thủ gϊếŧ hắn, hắn không rõ lắm bọn họ vì sao phải gϊếŧ hắn, nhưng hắn biết tiên hạ thủ vi cường, cho nên sau này, thế gia đầu tiên hắn diệt chính là Vân gia.
Đến nỗi dư lại những cái đó thế giao bạn tốt, hắn không phải không hận, nhưng hắn rõ ràng, Mặc gia chết thảm, là chính mình kỹ không bằng người, người khác tuy không muốn ra tay tương trợ, nhưng ít nhất không giống Vân gia bỏ đá xuống giếng như vậy.
Lúc trước, nếu không có tiểu sửu bát quái, hắn sợ là đã sớm bị mất mạng.
Trong đầu mặt của tiểu sửu bát quái mặt dần dần rõ ràng, nhưng mà đúng lúc này, hắn nghe được thanh âm của tiểu sư thúc.
"Mặc Thanh Lan, bình tĩnh!" Nàng nói, còn kéo tay hắn lại.
Mặc Thanh Lan mở to hai tròng mắt màu đỏ tươi, gắt gao nắm chặt cổ áo đối phương, dùng sức rất lớn, đều đem quần áo trên người lộn xộn cả lên.
Những người này chết chưa hết tội, nhưng không phải hiện tại.
Nàng không nghĩ tới ngày sau khi nói đến đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Tông, người ta liền nói hắn là sát nhân cuồng ma, Mặc Thanh Lan hắn nếu phá vỡ nhân thiết tễ nguyệt thanh phong, thì nàng liền không thể hoàn thành nhiệm vụ được một cách dễ dàng!
Tay Tô Đường thiên lạnh, khi đụng vào Mặc Thanh Lan liền khiến cho hắn đột nhiên thanh tỉnh.
Hắn trong lòng nghĩ tiểu sửu bát quái, nhưng ảnh ngược trong mắt, lại là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của tiểu sư thúc.
Tô Đường, "Sư điệt, buông tay trước đi." Nói xong, sợ hắn không muốn buông ra, lại thêm một câu, "Ngươi phải tin tưởng sư thúc."
Tin tưởng nàng, liền như lúc trước tin tưởng tiểu sửu bát quái.
Mặc Thanh Lan mỗi ngày tự hỏi lòng mình: Ta rốt cuộc thích vị hôn thê hay thích làm nũng, hay là tiểu sửu bát quái mặt rỗ, hay là da trời cao tiểu sư thúc.
___________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.