(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 83: Bạn trai cố chấp quá dính ta 36 (xong)




Edit: Thuần An
Tặng 1 chương full TG.


Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt liếc nam nhân kia một cái, sau đó hướng Vô Dược nói: "Hắn trước khi biến thành tân nhân loại, hẳn là không có đầu óc."


Nam nhân yêu mỹ nghe xong câu nói xong liền cảm thấy một trận đả kích nặng nề. Không thể tưởng tượng nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ: Bệ hạ, vậy mà lại đánh giá hắn như vậy. Hắn cảm giác thật thương tâm a.


--


Kế tiếp Vô Dược chỉ dùng thời gian hai tháng, đem tang thi và nhân loại còn tồn tại toàn bộ biến thành tân nhân loại.


Sau đó lại đi theo Bạch Cẩn Mộ một khoảng thời gian không biết ngày đêm.


Bọn họ cuối cùng không có lưu tại L thị, mà trở về G thị, nơi lần đầu bọn họ gặp nhau.


Không thể không nói Nhạc Sanh thật là một nhà khoa học rất lợi hại, thân thể Phong Tịch tới rồi qua 70 tuổi cũng chưa phản ứng gì.


Mà bà ngoại Phong Tịch sau đó cũng được đồng hóa thành tân nhân loại, cùng với Nhạc Nhất Niệm cùng nhau trở về bộ dáng tuổi trẻ. Sau đó lựa chọn đi du lịch thế giới.


Có lẽ là bởi vì dị năng hoặc có quan hệ với thuốc, thân thể Phong Tịch hơn 70 tuổi thoạt nhìn cũng chỉ có hơn 30 tuổi mà thôi.


Bạch Cẩn Mộ nhìn cô ngủ say bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào thân thể của cô. Môi hôn lên đoá thược dược trên xương con bướm của cô, âm thanh ôn nhu quyến luyến: "Tịch Tịch, anh yêu em. Nhưng vì sao em, vì sao không muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau?"


Cô biến tất cả mọi người thành đồng loại của anh, nhưng vì sao cô lại cố tình không biến chính mình thành đồng loại của anh?


Tay vòng trên eo cô bất giác buộc chặt: "Tịch Tịch, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh! Tuyệt đối sẽ không!"


Lại qua một trăm năm.


Dung mạo Vô Dược càng ngày càng già, thân thể càng ngày càng kém. Bạch Cẩn Mộ cũng càng ngày càng lo lắng.


Vô Dược nhìn dung nhan Bạch Cẩn Mộ một trăm năm này vẫn không thay đổi, tay già nua nắn lên gương mặt anh, mỉm cười: "Em già rồi, Mộ Mộ của em vẫn đẹp như vậy. Mộ Mộ... Anh sẽ ghét bỏ em sao?"


Bạch Cẩn Mộ đem cô ôm trong lòng ngực, môi hôn lên gương mặt cô: "Sẽ không, Tịch Tịch của anh vĩnh viễn đều đẹp như vậy."


Vô Dược dựa vào trong lòng ngực anh, vui vẻ mà cười, sau đó thực nghiêm túc nói câu: "Mộ Mộ, em yêu anh."


Ban đêm, Bạch Cẩn Mộ lại một nữa khiến hồng quang vây quanh cô, chỉ là cô vẫn như cũ một chút biến hoá đều không có.


Bạch Cẩn Mộ siết chặt đôi tay, huyết đồng màu đỏ tươi mười phần doạ người. Cuối cùng nỗ lực áp chế tâm tình bạo nộ của mình, chạy đi ra ngoài.


Bạch Cẩn Mộ mới đi khỏi, Vô Dược mở bừng mắt, từng ấy năm anh làm việc đó với cô, cô không phải không biết. Chỉ là vẫn luôn phối hợp với anh, coi như mình cái gì cũng không phát hiện.


Bên ngoài cửa Bạch Cẩn Mộ nện một quyền trên cây, bộ dạng một chút cảm giác đau đều không có. Con mắt huyết sắc chậm rãi bi thống, tựa hồ thật khó hiểu lẩm bẩm: "Vì sao? Vì sao lại không được? Vì sao lại không được! Tịch Tịch... Tịch Tịch của anh... Anh không muốn mất em. Thật vất vả lắm mới chờ được em đến bên cạnh anh, vì sao anh lại phải mất em."


Từ khi anh cảm giác được sinh mệnh của cô xói mòn, anh liền không ngừng đem cô đồng hoá thử. Nhưng mà thân thể cô vậy mà một chút phản ứng đều không có, một chút đều không có!


Vô Dược từ phía sau ôm lấy anh. "Mộ Mộ... Đừng như vậy..."


Nước mắt Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc đã không ức chế được, nước mắt huyết sắc rơi xuống dưới, âm thanh mười phần nghẹn ngào: "Vì sao? Vì sao em phải rời khỏi anh. Anh thật sự không nghĩ ra!"


Âm thanh Vô Dược nhẹ nhàng trấn an: "Sẽ không, em sẽ không rời khỏi anh. Em sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh anh."


...


Lại ba mươi năm:


Cuối cùng Vô Dược nằm trong lòng ngực anh, sau đó mở miệng: "Mộ Mộ, chúng ta tới thi ngủ được không. Chỉ cần em không gọi anh, anh sẽ không thể tình trước em. Chỉ cần anh thắng sẽ có thưởng nga."


Bạch Cẩn Mộ gắt gao ôm nàng, nhẹ nhàng mà ứng thanh: "Được!"


---


1. Mạt thế đã kết thúc, cũng là khởi đầu mới. Nhưng với tôi mà nói, thời điểm có em xuất hiện tôi mới có cảm giác được tôi đang tồn tại.


2. Bởi vì em đã đến, mới khiến tâm tôi bình tĩnh đến lặng như nước lại nhảy lên.


3. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn chinh phục thế giới, dù sao với tôi mà nói, em chính là thế giới của tôi.


4. Tôi yêu em, mặc kệ là bộ dạng gì của em.


~ Bạch Cẩn Mộ ~


30/11/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.