(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 47: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 29 (xong)




Edit: Thuần An


Cuối cùng bởi vì lá thư kia của nàng, Mộc Vũ Lan cũng đi tra xét thân thế của Nam Cung Vãn. Thời điểm biết kết quả hoàn toàn không thể tin được.


Bà tràn đầy tức giận chạy đến nơi ở của Thái phi, chất vấn bà vì sao.


Thái phi buồn cười nhìn nàng: "Vì sao? Ha hả ngươi vậy mà còn dám hỏi vì sao? Mộc Vũ Lan, nếu không phải ngươi, hậu vị chính là của ta, người Hoàng thượng sủng ái cũng là ta. Nhưng ngươi cố tình xuất hiện.


Chỉ là ta không nghĩ tới, sau khi sinh con của ngươi chết, hắn lại đối đãi với ngươi như lúc ban đầu, còn vì ngươi mà che giấu khắp thiên hạ."


Mộc Vũ Lan trầm mặc, bà cười châm chọc một cái. Bà đột nhiên không trách Thái phi, chỉ là cảm thán nước cờ này của Tiên hoàng chơi thật hay, đem nữ nhân bên người hắn hoàn toàn đùa giỡn trong lòng bàn tay.


Cuối cùng hai nữ nhân Nam Cung Vãn yêu nhất đều không nói cho hắn, thân phận thật của hắn.


Mà Mộc gia, Mộc Lâu cũng nhận được tin của Vô Dược, hoàn toàn né tránh được Tề gia hãm hại. Ngược lại tương kế tự kế, lấy một đao trị một đao.


Sau khi Tề gia bị lưu đày, Hồng Loan đem tài sản chuyển ra nhoài kinh đô, từ đó không còn vào kinh đô nữa.


Nam Cung Vãn giải tán hậu cung, đồng phát lời thề cuộc đời này không hề tuyển tú, sau đó đưa Vô Dược lập vị Hoàng Hậu, hậu cung chỉ có một người là nàng.


Sau đó đại thần lấy lí do Nam Cung Vãn không có con nối dõi, thường xuyên khuyên hắn tuyển phi.


Nam Cung Vãn cũng rất khó thở, mỗi khi nói tới con nối dõi, hắn liền nghĩ đến hài tử bị chính mình hại chết.


Càng sợ hãi Vô Dược phát hiện được hắn khác thường, vì thế trên triều đình đối với đại thần muốn làm đủ loại trò gì đó liền lật mặt uống canh tuyệt tử.


Vô Dược thật sự bị hắn làm tức giận rồi, vài ngày sau cũng chưa để ý đến hắn.


Nam Cung Vãn lôi kéo ống tay áo của nàng, ủy khuất nói: "Mỹ nhân nàng... Đừng không để ý trẫm được không..."


Vô Dược lạnh nhạt nhìn hắn một cái, ngậm miệng không nói. Hiện tại nàng một chút khả năng mang thai đều không có.


Nam Cung Vãn tiếp tục đáng thương hề hề nhìn nàng: "Mỹ nhân..."


Cuối cùng khi Ngân Ngọc tiến vào, nàng vẫn như cũ không có để ý đến hắn. Thẳng đến khi dùng bữa đột nhiên buồn nôn, khiến hắn sợ tới mức mặc kệ nàng có đồng ý hay không, trực tiếp đem nàng ôm đến Thái y viện.


Thời điểm Thái y nói cho nàng, nàng mang thai, nàng vẫn phát ngốc. Đến khi phản ứng lại, liền vui vẻ mà sờ soạng bụng một chút.


Cho nên cũng không chú ý tới Nam Cung Vãn đang nhăn mày lại.


Đêm lúc hoàng hôn, nàng bị Nam Cung Vãn đánh thức, mơ hồ xoa xoa đôi mắt, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"


Nam Cung Vãn mỉm cười xoa xoa tóc nàng, Vô Dược mơ hồ không có thấy trong con mắt hắn xẹt qua bi thương. "Nên uống thuốc."


Vô Dược tiếp nhận, thời điểm chuẩn bị uống đột nhiên phát hiện thuốc không đúng, không phải bình thường nàng hay uống thuốc tốt, cũng không phải nàng từng uống qua thuốc dưỡng thai.


Nàng vẻ mặt phòng bị nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: "Đây là thuốc gì."


Tay Nam Cung Vãn ngừng một chút, sau đó thong dong nói: "Chỉ là thuốc dưỡng thai bình thường, đừng nghĩ quá nhiều. Ngoan, uống nó đi!"


Vô Dược trực tiếp đem thuốc đánh đổ, không thể tin được nhìn hắn: "Vì sao? Vì sao? Hắn là con của chúng ta a! Vì cái gì chàng lại tàn nhẫn như vậy?"


Nam Cung Vãn gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực, âm thanh có chút run rẩy: "Thanh Thanh ta không muốn nó sẽ lấy đi mạng của nàng, ta không thể mất đi nàng, ta thật sự không thể mất đi nàng..."


Vô Dược cầu xin: "Chúng ta thử xem được không? Chúng ta đã không cần nó một lần... Thiếp cầu xin chàng..."


Cuối cùng Vô Dược lấy cái chết uy hiếp hắn, hắn mới đồng ý lưu lại đứa nhỏ này. Trong lúc Vô Dược lâm bồn* hắn vẫn luôn rất cẩn thận, cũng không chịu rời khỏi nàng một bước.


*Lâm bồn: đẻ


Trước khi sinh Tĩnh Dạ tặng Vô Dược một loại thuốc có thể thuận lợi sinh sản, cho nên ngoại trừ thân thể kém một chút thì tính mạng cũng không có nguy hiểm gì.


Chỉ là bởi vì thân thể Vô Dược không tốt, cho nên mới hơn bốn mươi tuổi đã rời đi.


Trước khi rời đi nàng còn nằm trong ngực hắn, nàng mỉm cười: "Thật ra chàng không thấy bộ dạng tóc thiếp trắng xoá, khuôn mặt già nua cũng khá tốt. Như vậy chàng có thể vĩnh viễn nhớ bộ dáng đẹp của ta."


Khi nàng rời đi, hắn cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.


Mỹ nhân, trẫm sẽ không khiến nàng tịch mịch. Đời đời kiếp kiếp, cùng trời cuối đất trẫm đều sẽ bồi nàng.


——


Bởi vì yêu nàng, cho nên vạn vật thế gian đều không bằng nàng. Nếu đã không có nàng, ta vĩnh viễn không muốn sống thống khổ khi mất đi nàng.


~ Nam Cung Vãn ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.