(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 146: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (4)




🤴🏻Chương 146👸🏻


🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (4)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Vô Dược cầm lấy một tờ viết tay hơi mỏng, bên trong là binh pháp nàng trải qua nhiều thế giới, còn học tập ở tinh tế nhiều năm như vậy, bây giờ thích hợp nhất chính là lúc này.


Nàng đem tờ viết tay đưa cho hắn, sau đó mở miệng nói: "Một tháng này tướng quân và các tướng sĩ có thể cùng người nhà đoàn tụ cho tốt, việc thao luyện không vội. Trẫm sẽ sai người chế tạo binh khí thích hợp, đến lúc đó vất vả các ngươi rồi."


Tiêu Kình lại quỳ xuống, thập phần nghiêm túc nói: "Thần nhất định vì bệ hạ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi."


...


Sau khi Tiêu Kình đi, Vô Dược đem bản vẽ thiết kế mà mình thiết kế vũ khí đưa đến Vinh gia, nơi chế tạo binh khí tốt nhất.


Sau khi đem một bước này xử lý tốt, mới trở lại tẩm cung của mình.


Mới vừa tắm gội xong, liền nghe được cung nữ nói Quân Mặc Nhiễm lại đây. Vô Dược đương nhiên sẽ không để hắn dừng ở ngoài cửa, bảo người đem hắn tiến vào.


Quân Mặc Nhiễm mới vừa vào cửa thấy nàng rút đi long bào mặc một thân y phục ánh trăng, tóc rũ xuống.


Không biết có phải bởi vì vừa mới tắm gội xong hay không, gương mặt ửng đỏ, đôi môi ngưng huyết, vốn dĩ gương mặt thập phần xinh đẹp, lúc này nhiều thêm vài phần yêu diễm.


Quân Mặc Nhiễm xem đến ngốc, ngốc ngốc nói: "Hoàng huynh thật đẹp."


Vô Dược nhéo nhéo gương mặt hắn, làm bộ nghiêm túc nói: "Nào có nói nam tử đẹp?"


Quân Mặc Nhiễm nỗ lực nháy mắt to ướt dầm dề của mình, thập phần vô tội nói: "Nhưng ta cảm thấy hoàng huynh đẹp. Hoàng huynh đẹp nhất, so với tất cả người đẹp ta nhìn thấy."


Vô Dược bất đắc dĩ, rõ ràng nói muốn cho hắn một Hoàng đế tốt, nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt vô tội của hắn, nàng liền không đành lòng nghiêm khắc với hắn. "Được rồi được rồi, sao lại tới đây?"


Nghe được lời nàng nói, Quân Mặc Nhiễm nháy mắt liền ủy khuất: "Ta... Ta muốn cùng hoàng huynh ngủ, gần đây tổng mơ thấy phụ hoàng, ta... Ta sợ hãi..."


Vô Dược cảm thấy dạy dỗ tiểu hài tử đối mặt với sợ hãi từ nhỏ là rất cần thiết: "Thân là nam tử hán, sao có thể sợ hãi?"


Nước mắt của Quân Mặc Nhiễm nói đến là đến, nước mắt nhỏ trong suốt, liền như vậy vẫn luôn nhìn nàng.


Nhìn thấy nước mắt của hắn, Vô Dược nháy mắt luống cuống, chân tay có chút luống cuống, liền đau lòng.


Vội vàng đem hắn ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu nói: "Được được, vậy tối nay liền ngủ ở đây đi!"


Quân Mặc Nhiễm đem chính mình chôn trong lòng ngực nàng, ở góc độ Vô Dược không nhìn thấy, môi hơi hơi gợi lên.


Chưa qua bao lâu, Quân Mặc Nhiễm liền ở trong lòng ngực nàng ngủ rồi, Vô Dược nhẹ nhàng để hắn lên giường, buông hồng trướng, cũng nằm lên giường, ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn.


Nhưng không bao lâu, hắn liền cọ lại đây. Như là động tác theo bản năng.


Vô Dược có thể lý giải hắn vì sao lại dính nàng như vậy, sinh ra không đến một hai tuổi mẫu hậu liền ly thế, phụ hoàng lại là vua của một nước, khó tránh khỏi có đôi khi sẽ phân tán lực chú ý, hơn nữa cũng không biết nên thân cận với hài tử như thế nào, người duy nhất thân cận thân cận với hắn chỉ có hoàng tỷ của hắn Quân Cửu Thanh.


Hắn ở trong lòng ngực nàng cọ cọ, lẩm bẩm một câu: "Hoàng huynh thơm quá..."


——


Hôm sau, Vô Dược thay thường phục mang theo Quân Mặc Nhiễm ra ngoài cung.


Quân Mặc Nhiễm từ trên gác mái nhìn người tới người lui trên đường phố phía dưới, nghiêng đầu hỏi: "Hoàng huynh tới này làm gì?"


Vô Dược nhấp một miệng trà, mới nhàn nhạt trả lời nói: "Đợi người!"


"Ân?" Con ngươi xinh đẹp của Quân Mặc Nhiễm, mang theo nghi hoặc.


Vô Dược mở miệng hướng hắn giải thích: "Ta đang đợi một người rất thông minh."


Quân Mặc Nhiễm chạy đến bên cạnh nàng, ghé vào trên đùi nàng, lại hỏi: "Bao nhiêu thông minh?"


Vô Dược bế hắn lên, đặt ở trên đùi mình, kiên nhẫn trả lời: "Sau này Nhiễm Nhiễm sẽ biết."


01/01/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.