(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 7:




Sau khi nam chính cùng Lãnh Duệ chào hỏi, hắn kéo ghế ngồi xuống. Thậm chí còn nhanh chóng phân phó người hầu giúp mình chuẩn bị một phần ăn sáng. Thoải mái ngồi trên bàn, đánh giá người con gái đang ngồi đối diện ba nuôi. Cả người mặc một bộ váy ngủ thoải mái như vậy.... tất nhiên Lãnh Duệ hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Ba hắn có sở thích đem nữ nhân về nhà chơi đùa. Cứ vài ngày lại thấy một cô khác. Nhưng thật tiếc khi hết hai đến ba ngày là các "tiểu thư" ấy đều đồng loạt khăn gói ra đi.
Xem nào, hình như người trụ lại được lâu nhất chắc cũng khoảng nửa tháng đi?
"Hôm nay tại sao lại trở về?"
Âm thanh lạnh lẽo của Lãnh Duệ vang lên doạ nam chính đang ngả ngốn cũng phải đứng đắn ngồi thẳng dậy. Đúng vậy, hắn có nỗi sỡ hãi đối với người cha nuôi trước mặt.
Từ lúc nhận nuôi hắn xong, Lãnh Duệ liền tới bệnh viện thắt garô. Người có thể đối xử với chỉnh bản thân mình tàn nhẫn như vậy chẳng lẽ không đáng sợ sao? Vậy ông ấy có thể tàn nhẫn với những người xung quanh đến thế nào nữa?
Hơn nữa, hắn thường xuyên thấy lão ba mang nữ nhân về nhà chơi đùa. Chắc ba nuôi cũng sợ bản thân quá phong lưu, nên ông thà chịu đau còn hơn cho những nữ nhân đó có cơ hội mang thai. Bởi vậy đến nay, chưa có một nữ nhân nào có thể ngồi lên vị trí Lãnh phu nhân.
Dù tự bản thân Lãnh Tử Việt cảm thấy mình có phần công tư phân minh, có cả sự lãnh khốc nhưng điều đó chẳng là gì đối với người đàn ông trước mặt. Ba nuôi Lãnh Duệ chưa bao giờ coi hắn như người thân ruột thịt trong nhà. Hắn được nhận nuôi... Có thể ông ấy chỉ cần một người thừa kế?
"Ba, con..."
Lãnh Duệ ngước mắt: "Lại trở về để đòi tiền à."
"Cậu muốn bao nhiêu?"
Lãnh Tử Việt khẩn trương nắm chặt tay. Tầm mắt hướng sang nữ nhân ngồi gần đó. Xem ra vị tiểu thư này đang đọc một bản hợp đồng. Chắc cũng đến là do có mục đích rồi. Thậm chí đối phương còn ăn mặc váy ngủ dài. Không cần nói cũng đã biết đêm hôm qua ở biệt thự này kịch liệt tới mức nào.
Lãnh Tử Việt thấy bản thân mình có phần may mắn. Nếu đêm qua quay về nhà chắc chắc phá hỏng cuộc vui của ba nuôi, còn có thể làm bản thân phải đau mắt nữa.
"Hợp đồng không có vấn đề, tôi sẽ ký."
Lãnh Tử Việt đang định mở mồm nói con số thì âm thanh người con gái trước mặt vang lên. Âm thanh ngọt ngào, trong trẻo quen thuộc đến lạ thường kia khiến hắn phải sửng sốt.
Ánh mắt chờ đợi vị tiểu thư đối diện ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy gương mặt quen thuộc đập vào mắt. Đường... Đường Quả. Hắn lập tức nhảy dựng lên, vừa định lớn tiếng hỏi lại Tiểu Quả: Tại sao em lại ở đây. Nhưng Lãnh Tử Việt cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ba nuôi đang nhìn tới. Âm thanh cứ thế tắc lại ở yết hầu.
Lúc này hắn chỉ biết trừng lớn mắt nhìn về phía Đường Quả, chậm rãi ngồi lại xuống cố tỏ ra thật bình tĩnh.
Trái ngược với hành động có phần thất thố của Lãnh Tử Việt, Đường Quả lại tỏ ra rất bình thường. Cô không thèm để ý tên bạn trai cũ đang trợn to mắt nhìn mình mà ung dung cầm bút kí tên trên hợp đồng.
Ánh mắt của Tử Việt dán chặt theo từng hành động của Đường Quả. Cho tới khi nhận được cái nhìn nghi ngờ của ba nuôi, hắn mới nhớ ra mục đích hôm nay trở về nhà. Dù là vậy nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao Quả Quả lại ở nhà của mình?
Không chỉ ở trong biệt thư của nhà hắn, em ấy còn mặc nguyên bộ vay ngủ... Chẳng lẽ Tiểu Quả đã trở thành người phụ nữ của ba hắn sao? Có phải vì bản thân đã làm em ấy tổn thương sâu sắc nên... Tiểu Quả đã sa ngã. Em ấy vì đau buồn mà tự đi tìm một người đàn ông giải quyết sao?
Lúc này hắn chỉ muốn đến cạnh bên em ấy. Muốn hỏi thăm tại sao em lại quyết định làm như vậy... Nhưng hiện tại Tiểu Quả đã thành nữ nhân của ba nuôi. Nếu bây giờ hắn còn dám mở miệng khơi lại chuyện xưa, chỉ sợ rằng rắc rối sẽ đến với cả hai người.
Thấy gương mặt sốt ruột, ánh mắt bồn chồn của tên nhóc trước mặt, Lãnh Duệ rất không có kiên nhẫn.
"Không phải trở về xin tiền?"
"Không là trở về xin tiền."
Lãnh Tử Việt đại não còn có chút xử lí không kịp. Khi vừa nghe Lãnh Duệ hỏi như vậy, hắn đã không suy nghĩ mà trực tiếp miệng nói ra.
Nói xong, hắn liền hối hận. Đối với nữ nhân khác thì không sao. Nhưng đằng này nữ nhân trước mặt lại là Tiểu Quả, bạn gái cũ của hắn a. Đúng là không biết để mặt mũi chôn ở đâu.
Thật ra trong lòng Lãnh Tử Việt, hắn chỉ coi Đường Quả là thế thân của Lục Kỳ. Do nội tâm không muốn rời xa Lục Kỳ nên mới đối xử tốt với Đường Quả một chút. Nếu không quan hệ của họ cũng chỉ hơn bạn thân khác giới một chút thôi.
Nhưng vì cái gì em ấy lại trở thành người phụ nữ của ba nuôi hắn cơ chứ???
"Muốn bao nhiêu?"
Lời nói của Lãnh Duệ lại lần nữa đem Lãnh Tử Việt trở về với thực tại. Ánh mắt vẫn dính chặt trên người Đường Quả, mở miệng cũng thật khó khăn. Hắn đành phải nói thật nhỏ.
"Hai ngàn vạn ạ."
Vốn nghĩ rằng sau khi nghe cuộc đối thoại giữa hắn cùng Lãnh Duệ, Đường Quả cũng sẽ lộ ra ánh mắt khác thường hay em ấy ngơ ngác mà hỏi lại hắn chuyện gì đang diễn ra vậy? Nhưng không, Đường Quả chỉ chậm rì rì ăn bữa sáng. Em ấy hành động giống như không xem hắn tồn tại.
Còn ba nuôi của hắn soái khi rút ra một tập chi phiếu. Nhanh chóng điền số tiền, ký tên rồi đem tấm chi phiếu ra trước mặt hắn. Không một chút do dự, hoàn toàn là dứt khoát và soái khí. Cứ tưởng thế là xong chuyện nhưng không. Lãnh Duệ còn nói thêm một câu:
"Lần sau đòi tiền, hay nói thẳng. Đừng lằng nhằng như đàn bà."
(Hahahaha ba nuôi đáng yêu quá )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.