(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 15:




Sau khi Đường Quả hát xong một bài, nội tâm Lãnh Duệ bình ổn hơn hẳn. Tâm trạng bạo ngược nay đã không còn. Vị kim chủ thoải mái nằm dài trên ghế giám đốc, hai mắt lim dim, cả khuôn mặt vốn căng cứng nay được thả lỏng hoàn toàn.
Bỗng chợt...
Đôi mắt Lãnh Duệ hơi hơi hé ra. Ngay lập tức hắn phát hiện nữ nhân tưởng đang ngồi trên ghế dài cách mình một đoạn rất xa, nay đã ở đối diện mà quan sát hắn.
Bộ mặt thiên sứ xinh đẹp thanh thuần càng ngày tiến sát về phía mặt mình. Hương thơm ngọt ngào mà trong trẻo của Đường Quả bỗng ngập tràn nơi cánh mũi của hắn.
Cảm nhận người trước mắt mở mắt ra, môi xinh liền thổi nhẹ một hơi, đôi mắt to đen láy khẽ chớp chớp.
"Kim chủ đại nhân làm việc thật lưu loát mà, khiến tôi thực sự cảm thấy vừa lòng. Vậy... ngoại trừ việc muốn nghe ca hát ra, liệu anh có cần thêm dịch vị "phục vụ" đặc biệt gì không?"
"Không cần."
Lãnh Duệ giơ tay đem mặt của Đường Quả đẩy ra.
"Cô mau cút."
Mặc kệ lời nói lạnh lùng vừa rồi, Đường Quả cũng không giận dỗi rời đi. Ngược lại lùi về phía mép bàn làm việc ngồi lên đó, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào... cơ thể của Lãnh Duệ đánh giá.
"Kim chủ đại nhân dáng ngài thật tốt mà."
"Nhìn thôi cũng khiến cho người ta suy nghĩ không lành mạnh cho nổi."
"Thời điểm tây trang, quần áo còn đủ đã khiến cho người ta có suy nghĩ bậy bạ rồi. Không biết... thời điểm anh không mặc gì sẽ có bộ dáng như thế nào nữa."
Đường Quả hướng tầm mắt mị hoặc phóng điện không ngừng đến thân thể của Lãnh Duệ. Ánh mắt hoàn toàn thưởng thức không có một chút che dấu.
Bị ánh mắt mãnh liệt như vậy nhìn tới, còn chưa kể thêm từng câu từng chữ như rót mật vào tai. Vừa có phần ngọt ngào, lại có phần hơi quá phận, không hề kiêng kị khiến Lãnh Duệ cảm thấy vô cùng kì quái... Đây là cảm giác bị sắc nữ xâm phạm sao?
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Đường Quả nâng lên, khều nhẹ lấy cằm của Lãnh Duệ. Đôi môi hồng phấn khẽ câu lên một nụ cười đầy ý vị. Gương mặt vẫn là nét thanh thuần, trong sáng như bình thường những nụ cười trên môi kia lại như môi lại quyến rũ như một tiểu yêu tinh nghịch ngợm.
"Kim chủ đại nhân, ngài thoạt nhìn thật thẹn thùng......"
Đường Quả mị mị con ngươi, nhẹ nhàng cắn cắn khóe môi: "Nhưng cũng thật mê người."
Ngay khi phát hiện nét giận dữ trên khuôn mặt của Lãnh Duệ, Quả Quả đã khéo léo đứng lên, chỉnh trang lại quần áo, trên gương mặt vẫn giữ một nụ cười xinh đẹp.
"Được rồi, tôi lập tức rời đi."
"Cũng phải nhớ đến người ta đó."
"Nếu sau này có thêm yêu cầu đặc biệt gì, cứ cho người qua đón tôi. Tôi sẽ ngay lập tức có mặt."
Lãnh Duệ: Đối nữ nhân này, hắn sẽ không bao giờ có yêu cầu đặc biệt nào.
Trước khi rời đi, Đường Quả cũng hào phóng không quên tặng cho vị kim chủ của mình một nụ hôn gió. Lãnh Duệ liền thở dài: không hiểu vì lí do gì mà trước đây hắn lại khăng khăng chọn nữ nhân tính cách quái đản này nữa.
"Ha ha ha, tôi cảm thấy kim chủ ngài vô cùng đẹp trai, tất nhiên điều coi trọng nhất chính là túi tiền cùng nhan sắc. Còn vị trí Lãnh thái thái hoàn toàn không có hứng thú."
Đường Quả chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào mang cả ý nũng nịu. Quả thật đã ngọt tới tim người nghe. Nếu là những người nam nhân bình thường có lẽ đã sớm đem Quả Quả ra yêu thương rồi...
"Nói trắng ra, tôi muốn đè anh. Ha ha ha!!!"
Nói rồi, Đường Quả quyết đoán kéo ra cửa phòng, nhanh chóng rời đi.
Tới khi cửa phòng khép lại, khoé miệng Lãnh Duệ mới xuất hiện một nụ cười lạnh. Đúng là một nữ nhân không biết trời cao đất dày. Người muốn đè hắn, không phải giờ này đều đã thành mồi ngon cho cá mập rồi sao.
Nhưng khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại toàn hiện lên thân ảnh của một người con gái, mềm mại dựa vào cửa phòng mà nũng nịu nói: "Chính là muốn đè anh." Câu nói đấy, bộ dáng ấy khiến nội tâm bình thản của Lãnh Duệ hiện lên một cỗ lửa nóng.
Rất mau hắn đã tỉnh táo lại. Nhíu chặt cặp lông mày, nhón tay gõ nhẹ nhàng trên mặt bàn, tự đính chính lại suy nghĩ của bản thân. Không, bất luận vì lí do gì người con gái này sẽ không có khả năng ở cạnh hắn quá một tháng. Cho dù giọng ca, tiếng hát có hay đến đâu thì sau một tháng sẽ mất tác dụng.
Thong thả cười, xem ra hắn lại lo lắng vớ vẩn rồi. Sẽ rất nhanh thôi, nữ nhân này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn...
Trong xe bảo mẫu
Thời điểm thấy Đường Quả bước lên xe, Vưu Ngọc có chút ngạc nhiên. Nhìn lại đồng hồ, mới qua chưa đầy 10p, sao mà lại nhanh như vậy? Bất giác, Vưu Ngọc theo thói quen mà hỏi lại.
"Sao nhanh như vậy?"
"Dạ?"
Đường Quả sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ý Vưu Ngọc nói. Bật cười lớn, bàn tay khẽ nâng trán, khoé miệng xinh chỉ cười mà không thèm giải thích giúp Lãnh Duệ. Sau đó cô gật đầu đầy tiếc nuối.
"Vâng."
Tức khắc, biểu tình của Vưu Ngọc liền rất kì quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.