(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 108: Cục cưng của anh trai quỷ súc (27)




Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Nghe được tiếng kêu cứu trong điện thoại, Đường Tranh cắn môi. Thanh âm tuyệt vọng đó khiến anh cực kì khó chịu.
"Mày... Mày đừng tới đây. Mày qua đây, tao nhảy xuống!"
"Tiểu Quả..." Đường Tranh nhẹ giọng gọi một tiếng, tâm thần đau đớn, "Tiểu Quả, anh tới đây, em sẽ không sao cả."
"Em gái, đừng chạy. Đêm hôm khuya khoắt không có ai đâu."
Tài xế nghẹn một bụng lửa giận. Nếu biết con đĩ này không thành thật như thế, hắn đã trói lại.
Mấy con đàn bà này đúng là phiền.
"Mau, qua đây."
Tài xế dụ dỗ, "Cưng qua đây, anh đưa cưng về nhà, được không?"
Đường Quả đứng trên cầu nhìn xuống dưới rồi lui về sau, gương mặt ngây thơ lộ rõ vẻ từ chối, "Không, tao không đi."
"Con đĩ xấu xí, qua đây!"
Tài xế nén giận, lâu lắm rồi mới có người chọc điên hắn như thế. Mắt hắn đỏ lên. Hắn khua dao, đi từng bước một.
"Mày nghĩ mày chạy là ông đây không bắt được mày à? Muốn chết? Mày có chết ông đây cũng phải chơi mày một lần."
Tài xế đánh lạc hướng Đường Quả, thừa dịp nói chuyện với cô, bắt lấy tay cô. Hắn cười lên.
Ngay khi hắn cho rằng mình đã thành công thì có một lực kéo hắn. Hắn không kịp phản ứng đã cảm giác được cơ thể mình đang rơi tự do.
Hắn trừng mắt, không ngờ rằng cô lại muốn cùng hắn đồng quy vu tận, hô to một tiếng, "Không!" Sau đó? Không có sau đó.
Hắn ngã xuống. Độ cao như thế cũng không đến mức mất mạng. Tận mắt thấy Đường Quả cũng ngã xuống, không quản cơ thể đang đau đớn, hắn oán hận nghĩ, nhất định sẽ khiến con đĩ này hối hận.
Ý nghĩ vừa mới thành hình thì bên cạnh hắn đã có động tĩnh.
Cô gái vốn trọng thương giống hắn vậy mà lại có thể đứng lên.
Trong tay cô cầm con dao của hắn, khiến hắn hoảng sợ: "Mày... Mày muốn làm gì?"
Đường Quả nở một nụ cười với hắn, ngây thơ nói, "Chú, chú muốn thoải mái đúng không? Để cháu giúp chú thoải mái, lên đỉnh luôn nha?"
Cô giơ tay lên, nhằm vào đũng quần hắn chém xuống.
Tiếng lợn chọc tiết vang lên, hắn đau đến mức không muốn sống, đau đến mức ngất xỉu.
Xử lí xong xuôi, Đường Quả nằm xuống một bên.
Cô cũng không phải không bị thương, thương thế còn không nhẹ, tuy không đến mức mất mạng. Độ cao kia cô tính toán qua rồi, góc độ cô rơi xuống cộng với thân thủ của cô và tinh thần lực khống chế, cô đảm bảo mình bị thương không nhẹ nhưng không mất mạng.
[Kí chủ, kỳ thực cô không cần thiết phải dùng đến biện pháp tổn thương mình để trừng trị hắn.]
Kí chủ nhà nó từ khi hỏng về sau làm gì cũng cực kì điên cuồng. Cô đã muốn làm cái gì thì tự tổn tám trăm đả thương địch một nghìn cô cũng làm.
"Hắn đã chẩn bệnh qua, có bệnh tâm thần nghiêm trọng." Đường Quả rã rời, "Pháp luật xử không được."
"Huống hồ ta đây cũng muốn tự chặt đứt gốc rễ của hắn." Đường Quả cong môi, cao hứng cười lên.
[Ờm... Kí chủ, cô mau nghĩ cách bịt mồm hắn lại, lỡ hắn chĩa mũi dùi về phía cô.]
"Không cần, bệnh nhân tâm thần nói ai tin? Ta đây là thiếu nữ nhu nhược cũng là người bị hại đấy. À, mi nhắc ta mới nhớ ra còn có việc quan trọng."
Đường Quả dịch đến chỗ tài xế, bẻ mấy cái khớp của hắn, cũng bóp cổ hắn thoáng qua. Hệ thống chỉ nghe thấy tiếng xương răng rắc, tim nhảy lên, nếu như nó có tim.
_______
Editor: Ờ mây ding gút chóp Quả Quả!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.