Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 123: Ta cho ngươi năm trăm vạn lượng.




Yên Ly thật vất vả đem tảng đá cùng thi thể kéo tới mép nước, đang muốn đẩy cả người cả đá xuống nước, đã nghe thấy phía trên truyền tới thanh âm nam tử:
"Êy, ngươi làm gì đó?"
Yên Ly đại kinh thất sắc, ngửa đầu nhìn lại, đã thấy một thanh niên tuấn tú đang ngồi xổm trên mái nhà thủy tạ cong cong nhìn nàng phất tay.
Cũng không biết thiếu niên này đã ở đó bao lâu, thấy được bao nhiêu, đối với biến số đột nhiên xuất hiện này, Yên Ly lập tức hoảng hồn, thanh âm run rẩy cố hù dọa:
"Ngươi, ngươi là ai? Ta, ta gọi ngươi!"
Tạ Khuynh xoay người một cái nhảy xuống, chuẩn xác đáp đất trước mặt Yên Ly, cười hì hì hỏi:
"Ngươi dùng biện pháp gì để lừa lão già này tới một mình?"
Thác Bạt Trượng là Vương gia, dù thế nào đi nữa bên người cũng phải có mấy cái hộ vệ. Nhưng lão gia hỏa này lại một mình, hộ vệ bên cạnh lão đi đâu rồi?
Yên Ly cô nương mặt xám như tro, ánh mắt né tránh. Hiển nhiên là đang phòng bị thiếu niên đột nhiên xuất hiện này.
Bỗng dưng trong phòng truyền tới một giọng nam khác:
"Vào đi. Phát hiện rồi."
Yên Ly cô nương lại giật mình, thiếu niên này còn có đồng bọn, hắn đi vào lúc nào?
Tạ Khuynh nhìn Yên Ly cô nương cười cười, nhấc chân đá đá lão sắc quỷ sớm đã quy tiên, cởi sợi dây thừng Yên Ly trói trên người lão ra, nói:
"Ngươi phải để người ta trông thấy thi thể hắn, thì họ mới tin là hắn bị đánh chết. Không thể đẩy xuống nước được."
Mặt Yên Ly trắng như tờ giấy.
Tạ Khuynh vươn tay câu lấy vai nàng, nói:
"Đi vào tâm sự."
Tạ Khuynh nói xong, không cho Yên Ly cơ hội phản ứng, trực tiếp đẩy sau lưng nàng để nàng vào phòng.
Cao Tấn đứng bên cạnh bàn, cầm bầu rượu không ngừng nghiên cứu, Tạ Khuynh hỏi:
"Phát hiện cái gì rồi?"
Cao Tấn giơ giơ bầu rượu trong tay: "Trong rượu có trộn vài thứ."
Tạ Khuynh thấy thần sắc hắn mập mờ, lập tức nghĩ ra đáp án, thầm hỏi:
[ xuân dược? ]
Cao Tấn cảm thấy Tạ Khuynh nói chuyện bằng cách này, ỷ vào người khác không nghe thấy, càng lúc càng trực tiếp không kiêng nể gì, nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng đoán không sai, thế là hắn gật gật đầu.
Tạ Khuynh nhìn xung quanh một vòng, ngắm nghía cách bài trí bên trong phòng, biết nơi này nhất định là chỗ ở của Yên Ly cô nương tại Vũ Dương cư. Tối nay là lúc nàng bán đêm đầu nên bài trí trong phòng lấy màu đỏ làm chủ, khá giống với phòng cưới dân gian, nhưng không có chính thức đến vậy. Có thể thấy đây là phòng Yên Ly dùng để chiêu đãi ân khách đêm nay.
Nhưng người dùng năm mươi vạn mua được đêm đầu của Yên Ly lại là thúc thúc đẹp trai Đại vương thiết khí, hắn đâu rồi?  Rượu trợ hứng này là chuẩn bị cho hắn sao?
Hẳn là không.
Rượu này khẳng định là Yên Ly chuẩn bị, nhưng đêm nay là đêm đầu của nàng cùng đại thúc đẹp trai, không phải càng nhẹ nhàng càng tốt sao? Vậy sao nàng lại thêm dược vào rượu cho đại thúc uống? Sợ đại thúc đẹp trai không có hứng thú với nàng ư?
Nam nhân dùng năm mươi vạn mua đêm đầu của nàng, sao có thể không hứng thú.
Bởi vậy có thể thấy được, rượu này không phải chuẩn bị cho đại thúc đẹp trai, mà là cho người khác.
Về phần người đó là ai... Lúc này, Tạ Khuynh và Cao Tấn đều đã có đáp án.
Tạ Khuynh nhướng mày với Cao Tấn:
[ rượu này chuẩn bị cho lão gia hỏa. ]
Cao Tấn nhất trí, nhẹ gật đầu.
Hai người dùng phương thức không tiếng động giao lưu. Yên Ly bên cạnh nhìn mà không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết hai người đến cùng đã biết bao nhiêu.
Tạ Khuynh không quan tâm giờ phút này lòng Yên Ly nghĩ gì, nàng chỉ muốn biết vì sao Yên Ly phải hạ dược lão sắc quỷ kia, giống như sợ lão không nổi điên làm chuyện cầm thú vậy.
Cao Tấn để bầu rượu xuống, nói với Yên Ly đang lồng hai tay dưới lớp áo, mặt mũi viết đầy hai chữ phòng bị:
"Buông đao trong tay áo ngươi xuống, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
Yên Ly cô nương bị vạch trần ngay mặt, tay run lên, quả nhiên từ trong tay áo rơi ra một cây đao, nàng nơm nớp lo sợ hỏi:
"Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai? Muốn, muốn cái gì?"
Cao Tấn đi tới gần nàng, nói:
"Chúng ta không có hứng thú với những việc ngươi làm tối nay, ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết một người tên Cao Nguyệt?"
Mặt Yên Ly lộ vẻ mê mang, sau đó lắc đầu:
"Không biết."
Cao Tấn nghi hoặc, nhìn sang Tạ Khuynh, Tạ Khuynh thầm nghĩ:
[ không giống nói dối. ]
[ có lẽ Cao Nguyệt không nói với nàng ấy tên thật. ]
Cao Tấn gật đầu tỏ vẻ quả thực có khả năng này, lại hỏi Yên Ly:
"Vậy điệu Nghê thường ngươi múa là do ai dạy?"
Nhắc tới điệu múa này, phản ứng của Yên Ly rõ ràng hơn khi nghe hai chữ 'Cao Nguyệt' nhiều, nàng cấp tốc cúi đầu, cau mày đáp:
"Ta, ta, ta học của mẹ."
Cao Tấn nhẫn nại tính tình hỏi:
"Mẹ ngươi học của ai?"
Yên Ly cô nương mặt ngoài giả vờ như bình tĩnh, nhưng ngón tay cấu vào góc áo lại bán đứng nàng.
Thấy nàng không đáp, Cao Tấn cũng không truy vấn, ngược lại nói tới chuyện tối nay:
"Ngươi vốn nên hiến thân cho Nhĩ Đức Nhạc, hắn đâu? Ngươi cố ý dẫn lão gia hỏa kia tới, để thị vệ của lão mang ân khách của ngươi đi, ngươi muốn làm cái gì?"
Thần sắc Yên Ly cô nương có chút nôn nóng, nàng cúi đầu, mắt nhìn loạn xạ. Tạ Khuynh thấy Cao Tấn bắt đầu kể cố sự, nàng liền đi tới bên cạnh Yên Ly, cúi đầu nhặt chủy thủ trên mặt đất. Tạ Khuynh đặt một chân lên ghế Yên Ly ngồi, vừa dùng dáng vẻ lưu manh xoay xoay chủy thủ, vừa dùng cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm Yên Ly cô nương.
Có Tạ Khuynh bên cạnh 'uy hiếp' khiến Yên Ly cô nương càng không biết làm sao, nhưng nàng vẫn cắn răng trầm mặc chống đỡ.
Nàng không mở miệng, Cao Tấn cũng không nóng nảy, ngược lại càng thêm trầm ồn tiếp tục phỏng đoán:
"Ta nghĩ là thế này, tối nay ngươi bán mình cho Nhĩ Đức Nhạc, nhưng ngươi không nguyện ý. Thế là lặng lẽ đưa tin cho lão sắc quỷ, bảo lão buổi tối tới cứu ngươi."
"Lão sắc quỷ tới. Thị vệ của lão mang Nhĩ Đức Nhạc đi, ngươi giả vờ như muốn cùng lão viên phòng, để lão đuổi thị vệ đi hết. Sau đó ngươi lại lừa lão uống rượu pha dược ngươi đã chuẩn bị trước, không phải vì muốn trợ hứng. Mà là để lúc A Thạch Mãng tới tìm, sẽ trông thấy cảnh lão sắc quỷ làm chuyện bậy bạ với ngươi."
"Tối nay, ngươi chia ra hai hướng đưa tin cầu cứu cho lão sắc quỷ và A Thạch Mãng, tỉ mỉ sắp xếp, chính là để A Thạch Mãng trẻ tuổi nóng tính mất khống chế làm thịt lão sắc quỷ a?"
Suy đoán của Cao Tấn làm Yên Ly triệt để không dám ngẩng đầu. Tạ Khuynh thấy thế, vươn tay nắm lấy cằm nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn mình.
"Tiểu mỹ nhân, đúng là một tay chơi trai tuyệt diệu, đem ba nam nhân xoay lòng vòng, lợi hại a."
Tạ Khuynh mặc y phục nam nhân, nói giọng nam nhân, câu 'mỹ nhân' của nàng, mang vài phần ý tứ đùa giỡn.
Cao Tấn bất tri bất giác đi tới bên cạnh, giật cái tay của Tạ Khuynh đang nắm cằm Yên Ly xuống, lại vỗ vỗ cái chân giẫm lên ghế, chỉ sang chỗ cách Yên Ly hai bước, bảo nàng qua đó đứng yên.
Tạ Khuynh: [ ngươi là nhất! ]
"Vì lẽ đó, đêm nay ngươi diễn một tuồng lớn như vậy, có ích lợi gì?" Cao Tấn nhìn Yên Ly đang cúi đầu không nói.
"Hừ." Yên Ly bỗng nhiên cười lạnh:
"Ngươi cũng cảm thấy ta không có được ích lợi gì, vậy xin hỏi, sao ta phải làm thế? Hết thảy đều là do ngươi suy đoán mà thôi..."
Cao Tấn thấy nàng chết không thừa nhận, nhướng lông mày, chỉ nghe Tạ Khuynh bị đuổi sang bên cạnh hai bước nói:
"Ai nói nàng không có được ích lợi? Ích lợi rất lớn đó."
"Vậy sao?" Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh: "Xin rửa tai lắng nghe."
Tạ Khuynh lần nữa đi tới trước mặt Yên Ly, đứng chắp tay, nhìn mỹ nhân chằm chằm một lúc lâu, rồi mới nói:
"Đương nhiên là nàng đang tìm một chỗ dựa vô ưu vô lo."
"Chỗ dựa?" Cao Tấn nghi hoặc:
"Ai vậy? Còn có chỗ dựa nào lợi hại hơn ba nam nhân này nữa?"
Tạ Khuynh lắc đầu: "Chính là Nhĩ Đức Nhạc đó."
Đồng tử Yên Ly chấn động, cấp tốc rũ mắt:
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Tạ Khuynh phân tích:
"Ba nam nhân này, A Thạch Mãng trẻ tuổi nhất, vô cùng nhiệt tình với ngươi. Nhưng hắn làm người xúc động dễ giận. Hôm nay thích ngươi hắn có thể liều mạng đối tốt với ngươi. Nếu ngày mai chán ghét, hắn cũng sẽ tùy tiện vứt bỏ ngươi. Ở bên cạnh một nam nhân như vậy chả có cái gì tốt. Lão sắc quỷ thì khỏi nói rồi, tuổi đã cao mà sắc tâm không thay đổi, mỹ nhân bên người như cá diếc qua sông. Ngươi ở bên cạnh lão không những không có cái gì tốt, mà còn có thể bị đông đảo mỹ nhân đạp dưới chân."
"Nhìn chung, đối tốt với ngươi nhất chỉ có nam nhân Nhĩ Đức Nhạc này. Hắn trung niên tang thê, đối với ngươi chân tâm thật ý, gia cảnh lại giàu có, còn là gia chủ, trong gia tộc đương nhiên có tiếng nói. Chỉ cần ngươi theo hắn, ngươi chính là nữ chủ nhân nhà hắn."
Cao Tấn nghĩ nghĩ, không nhịn được hỏi:
"Nhưng sao ngươi biết Nhĩ Đức Nhạc chân tâm thật ý? Vạn nhất hắn cũng hư tình giả ý thì sao, theo hắn về vẫn có thể sống khổ sở như thường."
Tạ Khuynh trợn mắt lườm Cao Tấn:
"Ngươi mù a? Một nam nhân nguyện ý bỏ ra năm mươi vạn lượng mua đêm đầu của nàng. Số bạc đó mua được bao nhiêu dê bò lương thực tơ lụa? Cái này mà không tính là chân tâm thật ý, vậy cái gì mới tính?"
Cao Tấn ngẫm lại thấy cũng đúng.
"Sao nghe khẩu khí của ngươi giống như rất hâm mộ vậy?" Cao Tấn cười hỏi:
"Nếu ngươi nguyện ý, ta cho ngươi năm trăm vạn lượng."
Tạ Khuynh lườm hắn một cái: "Cút!"
Yên Ly cô nương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người, phảng phất như đang hoài nghi quan hệ thật sự của họ.
"Ngươi muốn cùng Nhĩ Đức Nhạc yên ổn sống bên nhau, thế là ngươi diễn một màn như thế. Trước khi đi giải quyết xong A Thạch Mãng và lão sắc quỷ, về sau ngươi mới có thể sống thoải mái." Tạ Khuynh nói tiếp:
"Không có biện pháp nào tốt hơn chó cắn chó."
Cao Tấn minh bạch ý tứ của Tạ Khuynh, chấp nhận suy đoán của nàng:
"Bây giờ xem ra, ngươi thật sự đã thành công. A Thạch Mãng 'lỡ tay' gϊếŧ lão sắc quỷ. Đại vương Bắc Liêu sẽ không tha cho hắn, mà lão sắc quỷ chết không đối chứng, ngươi cứ đẩy hết tội lỗi lên người A Thạch Mãng là xong."
"Cứ như thế, ngươi và Nhĩ Đức Nhạc đều thành nạn nhân. Lão sắc quỷ tự tới tìm ngươi, còn Nhĩ Đức Nhạc là lão ra lệnh thị vệ mang đi, còn lão muốn thân cận ngươi cũng đuổi thị vệ đi. Thị vệ không còn, mới tạo cơ hội cho A Thạch Mãng động thủ gϊếŧ người."
"Mà càng diệu ở chỗ, A Thạch Mãng tự nguyện gϊếŧ người. Hắn tận mắt nhìn thấy mỹ nhân trong lòng mình bị lão sắc quỷ này chà đạp, giận quá mất khôn xúc động gϊếŧ người. Ngươi còn chủ động che giấu cho hắn, có lẽ hắn nghĩ nát óc cũng không ngờ được đây là bẫy do ngươi đặt ra. Nói không chừng còn nhớ thương ngươi cả đời, cho rằng ngươi là một cô nương cực kỳ trọng tình trọng nghĩa."
"Mà không có hai người đó cản trở, ngươi liền có thể vui vẻ cùng Nhĩ Đức Nhạc rời đi. Từ đây kê cao gối mà ngủ."
"Một cục đá hạ ba con chim. Kế hoạch quá xinh đẹp."
Tạ Khuynh khen ngợi tự đáy lòng, có thể đem ba nam nhân quyền cao chức trọng đùa bỡn trong tay, lại còn xóa sạch trách nhiệm của mình không còn một mảnh. Phần tâm cơ đầu óc này, thật là khó lường!
Nhưng Cao Tấn lại nói:
"Kế hoạch này, cũng là do người dạy điệu Nghê thường cho ngươi thiết kế đi? Hắn ở đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.