Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 112: Không lúc nào an tâm như lúc này.




Tạ Khuynh bị ánh mắt 'ta nhìn thấu hết thảy' của Cao Tấn dọa tê cả da đầu, lông tơ toàn thân muốn nổ tung.
[ cmn, con hàng này biết? ]
[ aaaaaaa------- ]
[ làm sao hắn biết? ]
[ Tạ Viễn Thần đâu? Lão Tạ ở kinh thành làm ăn kiểu gì vậy? ]
Trong lòng hoảng như lão cẩu, mặt ngoài vẫn phải giữ vững trấn định, Tạ Khuynh mặt vô cảm xúc hất cánh tay đang đặt trên vai mình ra:
"Công tử xin tự trọng. Ta... Không quen ngươi."
[ đúng đúng đúng. ]
[ chính là như vậy, đánh chết cũng không nhận! ]
[ có một số việc chỉ cần không bắt tại trận, xong việc rồi có nói cái gì cũng không chiếm lý! ]
Cao Tấn cũng không bất ngờ với phản ứng của Tạ Khuynh. Trên đường chạy tới biên quan bất kể ngày đêm, hắn đã sớm dự liệu những lời có khả năng Tạ Khuynh sẽ nói.
"Khuynh nhi thật là lòng dạ độc ác. Lúc cùng tại hạ đối rượu đương ca thì gọi là Tấn lang. Bây giờ rượu tỉnh người tan, gặp mặt mà nhận nhau cũng không muốn. Thật sự là có một cây đao ghim vào tim tại hạ. Chậc chậc, quá vô tình a!"
Cao Tấn với tư thái 'Người bị hại', tận sức đưa Tạ Khuynh vào hàng ngũ tra nữ phụ lòng.
Tạ Khuynh làm sao cũng không nghĩ tới, chỉ mấy ngày không gặp, một con người hoàn chỉnh nói biến chó liền biến thành chó... A thật xin lỗi, trước kia hắn vốn là chó, sau đó nhiều lần nhân mô nhân dạng, lại thấy hắn giống người. Hiện tại... Haha, thật xin lỗi, chó vẫn hoàn chó.
Đám người bát quái ngoài cửa tựa như là người được đặc biệt mời tới vì lần náo nhiệt này, vừa nghe Cao Tấn 'lên án' Tạ Khuynh, liền sôi nổi chỉ trích.
Ngay cả Tạ Nhiễm cũng nhịn không được mà tin luôn, hỏi Tạ Khuynh:
"Tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn là ai a?"
[ ngậm miệng lại đi! Xuẩn nữu*! ]
(*Xuẩn nữu: xuẩn = ngốc, nữu = bé gái. Còn gộp chung phải nghĩa này không toi cũng không chắc lắm.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
[ đều là vì cái xuẩn nữu nhà ngươi, tình huống hiện tại mới phức tạp như vậy! ]
[ mẹ nó ngươi còn dám hỏi chuyện gì xảy ra! ]
[ hỏi nữa ta sẽ đánh ngươi! ]
"Tỷ tỷ, nói gì đi chứ."
Tạ Nhiễm không nghe được tiếng lòng Tạ Khuynh, không biết giờ phút này trong lòng Tạ Khuynh đang mắng mình xối xả, vẫn như cũ không hiểu gì mà truy vấn.
"Ta không quen..." Tạ Khuynh định dốc hết sức phủ nhận.
Không làm căng không được a.
Mặc dù tình huống bây giờ đã rất rõ.
Cao Tấn trông thấy Tạ Nhiễm cũng không kinh ngạc, hắn đã biết chuyện Tạ Nhiễm không chết.
Biết Tạ Nhiễm không chết, vậy khẳng định biết chuyện lão Tạ lừa hắn.
Biết lão Tạ lừa hắn, với cái đầu óc kia không khó để hắn nghĩ ra mục đích của lão Tạ...
Rất rõ ràng, Cao Tấn đã biết gì đó. Nhưng đến cùng hắn biết được bao nhiêu, Tạ Khuynh không nắm chắc. Trước khi làm rõ, nàng không thể thừa nhậm quá sớm. Vạn nhất thừa nhận luôn những chuyện Cao Tấn vốn không biết, vậy không phải tự tìm phiền phức sao.
Nhưng mà nghĩ ý của nàng rất nhanh đã bị Cao Tấn nhìn thấu. Không đợi nàng nói xong hai chữ 'quen biết', Cao Tấn đã nói vào tai nàng một câu:
"Nghĩ kỹ rồi hãy nói, ta có rất nhiều biện pháp chứng minh quan hệ giữa hai ta."
Tạ Khuynh âm thầm cười lạnh:
[ chứng minh? ]
[ ngươi chứng minh kiểu gì? ]
[ ta lấy danh nghĩa Tạ Nhiễm vào cung, đã học diễn vai Tạ Nhiễm. ]
[ ta ở trong cung diễn suốt hai năm chẳng ai nhìn ra có vấn đề. ]
[ chẳng lẽ chỉ bằng một câu của ngươi, liền có thể làm người ta tin tưởng Quý phi trong cung kia là ta? ]
Cao Tấn rất thưởng thức tính cách lạc quan này của Tạ Khuynh. Dứt khoát cường thế ôm chầm lấy vai nàng lần nữa, cơ hồ dán lên tai nàng nói mấy câu chỉ có những người từng giao lưu trên giường mới hiểu.
Dù mặt Tạ Khuynh có dày đến mấy cũng không đỡ được loại đề tài này. Cổ, tai, mặt, đều không kìm chế được mà đỏ rực lên.
"Muốn ta lặp lại trước mặt mọi người không?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh hít sâu một hơi, quyết đoán cự tuyệt: "Không cần."
"Được." Cao Tấn vui sướng đáp: "Nghe nàng."
Tạ Khuynh lấy tay đỡ trán, bất lực hỏi: "Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?"
Thật không ngờ thân phận Tạ Khuynh cứ như vậy mà bại lộ. Xem ra tuyến phòng thủ của lão Tạ ở kinh thành đã bị phá. Nhưng sao lão gia hỏa kia không viết thư báo cho nàng một tiếng?
Phàm là có thông báo, hiện tại Tạ Khuynh cũng sẽ không lúng túng thế này.
"Phòng của nàng ở đâu?" Cao Tấn hỏi.
Toàn thân từ trên xuống dưới của hắn đều viết đầy ưu việt người thắng, có thể đề ra yêu cầu với Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh cơ hồ cắn nát hàm răng, cuối cùng vô dục vô cầu thủ thế 'Xin mời' với Cao Tấn, dùng hành động thực tế bày tỏ sự thỏa hiệp.
Cao Tấn vui vẻ đi theo sau, dưới ánh mắt chăm chú tò mò của đám người vây xem, cùng Tạ Khuynh đi về hướng khuê phòng hậu viện.
[ còn tưởng lật thuyền trong mương, ai ngờ là lật tàu chở dầu trong sóng to gió lớn. ]
[ tại sao có thể như vậy? ]
[ đến cùng là bại lộ lúc nào? ]
Tạ Khuynh mở cửa phòng, lui sang một bên cho Cao Tấn vào trước.
Cao Tấn hoàn toàn không biết hai chữ 'Khách khí' viết thế nào, so với chủ nhân là Tạ Khuynh còn có phong thái chủ nhân hơn, đi vào phòng.
Tạ Khuynh đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, giống như đang động viên bản thân và chuẩn bị tâm lý. Cao Tấn cũng không thúc giục nàng, trực tiếp ngồi lên giường Tạ Khuynh, kiên nhẫn chờ đợi.
Lấy dũng khí vào phòng, Tạ Khuynh trở tay đóng cửa lại.
Phòng vốn đã nhỏ, đóng cửa một cái, càng nhỏ hơn.
Giương mắt cùng Cao Tấn nhìn nhau, Tạ Khuynh chột dạ tránh đi. Nàng đứng phía sau cửa co quắp cúi đầu nghịch tay áo, muốn chờ Cao Tấn mở miệng hỏi.
Nhưng mà nàng đợi hồi lâu cũng không đợi được Cao Tấn mở miệng. Tạ Khuynh khó hiểu ngẩng đầu nhìn, phát hiện Cao Tấn vậy mà trực tiếp nằm xuống.
[ chậc, người này sao lại thế hả? ]
[ không phải muốn hưng sư vấn tội sao? ]
[ trực tiếp nằm xuống ngủ là có ý tứ gì? ]
Tạ Khuynh tới gần nhìn hắn, Cao Tấn thế mà thật sự nhắm mắt lại, bộ dạng như buồn ngủ đến không chịu được nữa.
"Ngươi đừng ngủ a." Tạ Khuynh bước lên bàn đạp chân, có ý đồ lay tỉnh hắn.
Nhưng nàng luôn cảm thây thân phận mình giờ đã thay đổi, không thể tùy tiện động thủ động cước với Cao Tấn. Muốn lay mà không dám lay. Nhưng nàng không lay, Cao Tấn lại giống như đã ngủ thiếp đi không nhúc nhích.
Cuối cùng không còn cách nào, nàng chỉ có thể kéo vạt áo hắn:
"Không phải ngươi có việc muốn hỏi ta sao?"
Cao Tấn vùi mặt vào chăn của Tạ Khuynh, dùng giọng buồn ngủ đáp:
"Ai nói ta có việc muốn hỏi?"
Tạ Khuynh kinh ngạc:
"Nếu không có việc muốn hỏi, ngươi tới phòng ta làm gì?"
Cao Tấn buồn bực:
"Trong miệng nàng không có câu nào là thật. Hỏi chả khác không không hỏi. Dù sao những thứ nên biết ta cũng biết hết rồi. Nàng chớ quấy rầy, ta ngủ một lát."
Tạ Khuynh thật sự cạn lời, cái gì mà trong miệng nàng không có câu nào là thật?
Hắn không hỏi, tự Tạ Khuynh còn không dám khẳng định mình sẽ nói thật hay giả, mà hắn lại dám.
Giờ sao đây?
Ngàn dặm xa xôi chạy tới, lời gì cũng không nói, trực tiếp bò lên giường ngủ..
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Tạ Khuynh lần nữa kéo vạt áo Cao Tấn, ý đồ kéo hắn tới đối thoại.
"Chớ ngủ. Cũng phải nói cho rõ ràng chứ, rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu? Biết lúc nào?"
Vấn đề của Tạ Khuynh như đá chìm đáy biển, mặc dù có tiếng động, nhưng không có mảy may đáp lại.
[ ngủ thật rồi hả? ]
"Êy, dậy."
Tạ Khuynh phát hiện kéo vạt áo Cao Tấn cũng vô dụng, liền quỳ một đầu gối lên giường, duỗi tay đẩy cánh tay hắn hai cái.
Vẫn như cũ không chút phản ứng.
Tạ Khuynh cúi người lại gần, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cao Tấn mạnh mẽ xuất thủ, vòng lấy eo Tạ Khuynh, đem cả người nàng vung qua giữa giường nằm cạnh mình.
[ khá lắm! ]
[ chờ có vậy thôi chứ gì. ]
Phản xạ của Tạ Khuynh rất nhanh, lưng vừa hạ xuống, liền mượn lực bật lên. Nhưng nàng nhanh Cao Tấn cũng đâu chậm, trong giây phút Tạ Khuynh đứng lên, hắn lấy chăn mền trong tay ném qua, trực tiếp trùm lên Tạ Khuynh đang phấn khởi phản kháng. Để Tạ Khuynh không xoay người, Cao Tấn dứt khoát nằm lên chăn.
Tay chân Tạ Khuynh bị chăn mền cuốn chặt, không có sức lực, trên chăn còn có một kẻ nặng chết người đè ép. Nàng vùng vẫy mấy lần cũng không thoát được, đành từ bỏ.
"Cao Tấn! Ngươi chơi xấu hả? Đánh lén có gì tài ba?"
Từ sau khi Tạ Khuynh học võ có thành tựu, chưa bao giờ bị áp chế mọi phương diện thế này, cảm thấy Cao Tấn thắng không đẹp, tức giận kêu to.
Cao Tấn ghé vào chăn, mặc kệ Tạ Khuynh kêu gào, thoải mái dễ chịu tìm một vị trí thích hợp, lần nữa nhắm mắt lại.
Mấy ngày nay hắn thật sự mệt mỏi.
An bài tốt sự tình ở kinh thành xong, hắn liền ngựa không ngừng vó mà chạy tới biên quan. Dọc đường chạy chết ba con ngựa, còn hắn thì mấy ngày không chợp mắt. Lộ trình tám chín ngày, hắn đi tốn ba bốn ngày. So với binh sĩ truyền quân báo còn nhanh hơn nhiều.
Chẳng qua tất cả những mệt mỏi đó, trong giây phút nhìn thấy Tạ Khuynh, đều đáng giá.
Vừa lòng thỏa ý ôm cả người cả chăn vào ngực, Cao Tấn cảm thấy không lúc nào an tâm như lúc này.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Cùng một con đường, vợ đi tốn nửa tháng, chồng đi chỉ nửa tuần.
Ôi tình yêu.
Lần nữa chúc anh cún sớm có được trái tim chị nhà ❤


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.