Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 186: Đại hoạch toàn thắng




- Thề diệt Hắc Nham quốc?

Hắc Nham Vương cười lớn:

- Ha ha ha, Hương Ba Vương, ngươi quá ngây thơ rồi, chờ ngươi còn mạng ra khỏi Liệt Nham sơn mạch đã rồi nói sau...

Bất quá lời này mới được một nửa, thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, giống như bị người bóp chặt cổ, không có đoạn dưới.

Trạm gác bí mật hai bên vách núi cùng tường thành cao thấp không đều phía xa, thượng mấy ngàn danh cung tiễn thủ Hắc Nham Thành nhất tề kéo cung, tiếng dây cung bật "ông ông ông" liên miên không dứt, "sưu sưu sưu sưu" mũi tên phá không gào thét, bay đầy trời như là mưa lớn bắn về phía đoàn người Hương Ba Thành.

Cơn mưa tên ồ ạt bay tới, bao trùm tất cả không ngoại lệ, rất nhiều Hắc Nham quân quân sĩ không kịp rút lui, bị chính cung tiễn phe mình bắn trúng, kẻ bị xuyên thủng ngực, kẻ bị bắn thủng mắt, kẻ bị đâm thấu đùi, kêu thảm ngã trên mặt đất, còn chưa kịp giãy dụa, nháy mắt đã bị bắn thành con nhím.

- A a... Người một nhà...

- Đừng bắn, là người một nhà a...

Binh sĩ Hắc Nham quân một mảnh kêu thảm, tựa như địa ngục trần gian.

Bất quá, cung tên trình độ thế này đối với cao thủ đấu khí như Lampard, Cech tự nhiên sẽ không trở thành quấy nhiễu, quang diễm đấu khí hộ thân tăng vọt, tên bay tới cách người một thước giống như là bắn vào vũng bùn vô lực mà rơi xuống, đối với giám ngục quan Oleguer cùng "Hanh Cáp Nhị Tướng" cũng không thành vấn đề, thân thể của bọn hắn trải qua "Người Khổng lồ xanh dược tề" rèn luyện cải tạo đã cực kỳ rắn chắc, tên bình thường, nếu không phải bắn ra từ nỏ cự đại, không trúng bộ vị yếu hại, căn bản không thể tạo thành thương tổn.

Mà trừ bỏ lục đại cao thủ, mưa tên đầy trời có mang đến chút quấy nhiễu cho thánh đấu sĩ, mặc dù trên người có trọng giáp bảo hộ đại bộ phận thân thể, nhưng vẫn có người bị bắn trúng cánh tay, đùi – những bộ phận lộ ra bên người, nhưng những Hương Ba thánh đấu sỹ này sau màn kích thích sôi trào của quốc vương bệ hạ, giống như không có cảm giác đau đớn, tay không nhổ mũi tên ra, rống giận tiếp tục xung phong.

- Ha ha ha ha, Hương Ba Vương, hôm nay sẽ để cho ngươi vì sự ngu xuẩn của mình mà tận mắt chứng kiến thân tín dưới trướng chết sạch trong màn mưa tên!

Thanh âm Hắc Nham Vương lần thứ hai vang lên, bất quá cũng mơ hồ đứt quãng, Tôn Phi chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn không thể xác định được phương hướng truyền đến.

- Chuyện hài, bằng cái đám giá áo túi cơm này cũng muốn lưu lại Hương Ba chiến sĩ của bổn vương?

Tôn Phi cười lạnh, bỗng nhiên lớn tiếng hạ lệnh nói:

- Thành quản nghe lệnh, đem toàn bộ đám cung tiễn thủ này bắn rụng cho ta!

Băng băng băng băng băng băng băng…!

Một chuỗi tiếng dây cung chấn động vang dội giống như đáp lại mệnh lệnh Tôn Phi vang lên, nháy mắt liền át tiếng của hơn một ngàn cây cung Hắc Nham Thành.

Tên giống như một đàn châu chấu đói khát, điên cuồng lao tối đối thủ mà cắn nuốt.

Trường cung của nhóm Hương Ba Thành thành quản đều là do cao cấp thiết tượng kiêm chú tạo sư Fara chỉ đạo sản xuất ra, lại thêm mỗi thành quản đều từng được uống nước có trộn lẫn liều nhỏ "Người Khổng lồ xanh dược tề", tuy rằng biến hóa biến thái như đám người giám ngục quan Oleguer, nhưng khí lực tuyệt đối bạo tăng, song chưởng ít nhất cũng có ngàn cân lực, bởi vậy mà những trường cung này đều là được đặc biệt thiết kế, siêu cường đại, hơn nữa nhóm thành quản đều đi theo nữ Rogue học thần tiễn thuật, đều là Thần Xạ Thủ Triết Biệt cấp, rất nhanh, hơn năm mươi cây cung lại lấn át hơn ngàn cây cung của đối phương.

- A...

- Không...

- Cứu mạng... truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

Cung tiễn thủ Hắc Nham Thành dù ẩn nấp tại nơi bí mật cũng bị bắn trúng, không thể trốn, muốn tránh cũng không được, nhất thời như là bao cát kêu thảm rơi từ trên cao xuống, tan xương nát thịt.

- Trước hết giết cung tiễn thủ!

Tôn Phi ra lệnh một tiếng, lục đại cao thủ nhất tề theo trong đám người nhảy ra, đều tự chọn một hướng mà xuất thủ không chút lưu tình, vừa ra tay là dùng tất sát kỹ, sau một hồi chém giết sét đánh không kịp bưng tai, tường thành màu đen không ngờ cũng muốn sụp đổ, vách núi hai bên cũng bắt đầu có đá sạt lở xuống, từng viên từng viên cực lớn đè chế không ít Hắc Nham quân sĩ, đá bụi bay mù mịt đầy trời như là tận thế. Dưới thế công khủng bố nhường này, hơn một ngàn cung tiễn thủ Hắc Nham Thành giống như là một đám cừu non chỉ biết đứng im một chỗ chờ chết, rất nhanh tử thương bảy tám phần, những kẻ may mắn còn sống sót cũng bị đám sát thần biến thái kia dọa cho bể mật, xoay người bỏ chạy, căn bản không dám thò đầu ra, không còn lực uy hiếp.

Hương Ba Thành một lần nữa chiếm cứ thượng phong.

Trong đám người phát ra một trận hoan hô, thánh đấu sĩ phối hợp với lục đại cao thủ bắt đầu giảo sát địch nhân còn sót lại.

Hắc Nham quân tan tác đã là chuyện không thể tránh, cứ điểm Hắc Thạch thành vững vàng nhiều năm muốn hóa thành một đống đổ nát hoang tàn, trở thành lịch sử chứng kiến cho trận đầu vô thượng quang vinh của Hương Ba chiến sĩ.

Nhưng đúng lúc này, Tôn Phi biến sắc.

Bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được, có hơn mười cổ ma pháp lực dao động không kém bắt đầu tụ tập lại ở xa xa trên góc tối tăm phía vách núi, loại hiện tượng này, hiển nhiên là có ma pháp sư hoặc ma pháp trận đang tụ tập ma lực, chuẩn bị làm ra một kích uy lực cường đại.

Tôn Phi đoán không ra, Hắc Nham Thành còn có thế lực như vậy, quả nhiên là còn cất dấu lực lượng ma pháp chưa ai biết.

Bọn hắn có lực lượng ma pháp của riêng mình.

Hắc Nham Vương Kant tốn công sức nhiều năm, chẳng những số lượng cùng trang bị quân đội tinh nhuệ vượt xa Hương Ba Thành, mà việc gầy dựng lực lượng ma pháp càng là đi trước, thạch thất lúc trước xuất hiện truyền âm ma pháp trận chính là một trong những minh chứng, mà lúc này có đến hơn mười cổ ma pháp dao động, nếu để cho bọn hắn thành công phát động, chắc chắn sẽ mang đến thương vong cho quân viễn chinh Hương Ba Thành.

Nhưng là…

- Ha ha, chỉ sợ các ngươi không xuất hiện!

Tôn Phi sớm đã có chuẩn bị, nháy mắt chuyển sang hình thức Amazon chiến sĩ, tay phải tại hư không nắm chặt, hồng sắc quang diễm nhẹ nhàng lóe lên, một giây sau, một thanh trường cung tạo hình kỳ lạ, giống như đôi cánh của một con hùng ưng đang giương rộng, mang theo hoa văn đỏ sậm hình vảy cá bỗng chốc xuất hiện trong tay hắn, tay trái giữ chặt dây cung, một mũi ma pháp tiễn màu đỏ nhạt mang theo ma pháp dao động liền xuất hiện.

Oanh oanh oanh oanh!

Tôn Phi tay trái nhanh đến mức thành một đoàn mơ hồ, dây cung chấn động vang dội như lôi điện, hàng loạt mũi ma pháp tiễn bắn ra, bay về cùng một phương hướng, ngắn ngủi không đến ba giây, Tôn Phi lại có thể bắn tới tròn một trăm hai mươi mũi ma ma pháp tiễn, một thân ma lực của Amazon chiến sĩ cũng đã muốn cạn kiệt.

Amazon chiến sĩ siêu cường tiễn kỹ —— "pháo oanh".

Rất nhanh…

Oanh oanh oanh oanh!

Liên tiếp tiếng nổ mạnh truyền đến, loạt tên kia bắn thủng thạch bích, không biết bắn trúng cái gì, lập tức dẫn phát kịch liệt bạo tạc, mơ hồ chỗ sâu trong vách núi truyền ra tiếng kêu thảm thiết như có như không.

Đám người Lampard nhất tề một trận hoảng sợ, giờ mới biết chuyện gì xảy ra, nếu không phải quốc vương bệ hạ phản ứng nhanh nhạy, lúc này không chừng sẽ bị đối phương đắc thủ một đòn công kích ma pháp, đến lúc đó chỉ tử thương là không tránh khỏi. Mọi người lại một lần nữa bị tiễn kỹ vô cùng kì diệu của Tôn Phi làm cho sợ ngây người, bọn hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Phi ra tay sử dụng cung tiễn, không nghĩ tới loại vũ khí mà đấu khí cường giả khinh thường không thèm tu luyện này, trong tay quốc vương bệ hạ lại có lực công kích cường đại đến không tin nổi như thế, có thể nháy mắt đánh chết mười mấy ma pháp sư, điều này làm cho nhóm thành quản cầm thật chặt trường cung trong tay, thấy được phương hướng phát triển của mình trong tương lai.

- A, chết tiệt, Alexander... Bổn vương cùng ngươi không đội trời chung!!!

Hắc Nham Vương hổn hển, thanh âm tàn độc rốt cục lần thứ hai vang lên.

Bất quá lần này không có tái sử dụng truyền thanh ma pháp trận, phương hướng thanh âm truyền ra khá rõ ràng, Tôn Phi cơ hồ là ở nháy mắt liền đột ngột từ mặt đất lao lên, trường cung trong tay như ảo ảnh mà chấn động, liên tiếp hỏa diễm ma pháp tiễn hướng địa phương vừa phát ra âm thanh và bắn tới.

Oanh oanh oanh oanh!

Vách núi phía tây bị bắn thành một vết nứt cực lớn, đá sụp xuống, lộ ra kiến trúc bên trong, quả nhiên có một mật thất tồn tại, Tôn Phi ánh mắt như điện, liếc mắt một liền thấy Hắc Nham vương đang cùng đám thị vệ vội vàng chui vào một cái thông đạo mà chạy trốn.

- Ha ha, hiện tại chạy trốn, đã muộn!

Tôn Phi nhảy lên thạch thất, gắt gao đuổi sát phía sau.

Đây là một thông đạo phi thường chật hẹp, cơ hồ chỉ có thể từng người đi thành hàng, hơn nữa còn rất tối tăm.

Tôn Phi bảo trì cảnh giác, cước bộ vẫn không giảm, hăng hái truy kích.

Ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ, phía trước truyền lại tiếng bước chân..

Tôn Phi nâng tay, một mũi tên bắn ra.

Theo đó là một tiếng hét thảm.

Tôn Phi lao tới, chỉ thấy hai gã hộ vệ bị bắn thủng trái tim mà chết, Hắc Nham Vương vẫn còn lẩn trốn.

Lại đuổi theo đại khái năm sáu phút, trước mắt trở nên sáng ngời, rốt cục ra khỏi thông đạo, nhưng như cũ không thấy tung tích Hắc Nham Vương, Tôn Phi trong lòng vừa động, nhảy lên không trung, quả nhiên thấy xa xa Hắc Nham Vương cùng sáu bảy hộ vệ đang thúc ngựa chạy như điên. Nguyên lai bọn hắn đã sớm chuẩn bị trước ở cửa ra, vừa tới đã có người tiếp ứng, nhanh chóng lên được ngựa.

Tôn Phi cười lạnh.

Băng!

Một mũi tên bắn ra, xa xa một gã Hắc Nham hộ vệ kêu thảm từ trên lưng ngựa ngã xuống.

- Hắc Nham Vương, ngươi trốn không thoát đâu!

Lúc này đoàn người Hắc Nham Vương chính là nằm trong tầm bắn tên của Amazon chiến sĩ.

Bất quá, Tôn Phi cũng không nóng nảy một tên bắn chết bạo chúa kia, mà muốn hắn phải chịu cảm giác kinh hoảng tột cùng trước khi tử vong đến, Tôn Phi không nhanh không chậm bắn từng mũi tên, đều đặn mỗi lần căng cung là một Hắc Nham hộ vệ ngã xuống, rất nhanh, bên người Hắc Nham Vương chỉ còn lại một gã hộ vệ duy nhất.

Một màn này, quả nhiên khiến Hắc Nham Vương sợ hãi tột cùng.

Hắc Nham Vương thúc ngựa chạy như điên, cả người mồ hôi lạnh, bên cạnh mỗi lúc lại có một tiếng hét thảm truyền đến, hắn liền nhịn không được cả người khẽ run rẩy, sợ hãi trước nay chưa từng có tràn về, tử vong lần đầu tiên gần hắn đến như vậy, liền giống như có người cầm lợi kiếm ở phía sau lưng của hắn, một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng lên thẳng thiên linh cái!

Hắn vội đại mạo hiểm, dùng đoản kiếm hung hăng đâm vào mông chiến mã, chiến mã bị đau, kêu ré lên chạy như điên.

Lúc này, mũi tên của Tôn Phi đã nhắm tới sau lưng hắn.

Chỉ cần dây cung buông lỏng, một mũi tên bắn ra, là có thể nháy mắt bạo quân dã tâm bừng bừng này bắn chết đương trường, bất quá vừa lúc đó, Tôn Phi lại đột nhiên cải biến tâm tư của mình, bởi vì hắn muốn nghĩ biện pháp mà hảo hảo xử lý kẻ gây ra cái chét cho ba bốn ngàn quặng nô Hương Ba Thành này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.