Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 160: Đánh giá




Tôn Phi không để ý đến mấy quốc vương bị bắt, quay người lại, tầm mắt như điện tiếp cận Chishui quốc vương đang chạy trốn xa xa.

Bởi vì cưỡi Liệt Diễm Thú chạy nhanh như gió, tốc độ vượt xa ngựa bình thường, lại thêm bên người có mấy hộ vệ trung thành liều chết bảo vệ, cho nên Chishui quốc vương là người duy nhất dưới sự bảo hộ của bọn thị vệ đào thoát được.

Vẫy tay một cái, đại hắc cẩu như tia chớp chạy trở lại bên người, Tôn Phi nhảy lên lưng Hắc Toàn Phong cấp tốc đuổi theo.

- Ngăn hắn lại…

Chishui quốc vương đã phát hiện ra Tôn Phi đuổi theo, đại hắc cẩu toàn tốc lực còn muốn nhanh hơn Liệt Diễm Thú một ít, khoảng cách từng chút một gần hơn, phát hiện này làm cho Chishui quốc vương sợ đến vỡ mật, vừa nghiêng đầu thấy xa xa trọng trang kỵ binh đoàn "Gót sắt Viêm Thần" đang đợi lệnh, lập tức giống như thấy được cứu tinh, điên cuồng rống lên:

- Xung phong!! Tấn công cho ta! Mau bảo vệ ta...

Lúc này hắn rốt cuộc chẳng quan tâm đến một trăm danh"Gót sắt Viêm Thần", chỉ cần tính mạng có thể bảo toàn hắn sẽ trả bất cứ giá nào.

Đô đô đô đô!!

Tiếng kèn tiếp nối vang lên, trọng trang kỵ binh đoàn đã sớm chỉnh đốn trận hình lập tức chấp hành mênh lệnh quốc vương. Roi ngựa hung hăng quất lên hông Liệt Diễm Thú, đám kỵ sĩ bắt đầu thúc dục Liệt Diễm Thú bắt đầu xung phong, trường thương thật dài chặt chẽ kẹp dưới nách, nhất tề hướng phía trước xông tới, giống như một cỗ máy giết chọc thật lớn di chuyển, tiếng ầm ầm của Liệt Diễm Thú chạy băng băng chấn động mặt đất, tựa như dòng nước lũ sắt thép không thể ngăn cản, hướng Tôn Phi vọt tới.

Đám kỵ sĩ thể hiện sự ăn ý khiến kẻ khác phải than sợ.

Ngay khi chạm mặt Chishui quốc vương, trận hình đột nhiên từ giữa phân thành hai, tách ra một cái khe rộng chừng hai thước, vừa lúc nhường đường cho quốc vương cùng vài tên hộ vệ trung thành thuận lợi đi qua, sau đó rất nhanh lại khép kín, một lần nữa lại trở thành một làn sóng không gì không phá được, kỵ sĩ trường mâu phát ra hàn quang chói mắt, khiến mặt đất run rẩy, hướng Tôn Phi vọt tới.

Trên chiến trường, đây là một loại lực lượng cơ hồ không thể nào địch nổi.

Vào giờ khắc này, toàn bộ mọi người đều chú ý đến một màn này, ai cũng nghĩ một người một chó sẽ lập tức tránh ra.

Dù sao thực lực cá nhân có mạnh hơn nữa cũng vô pháp đối kháng với lực lượng mà mấy trăm kỵ sĩ hợp lực, đối diện với kỵ sĩ binh đoàn tràn đến, cho dù là tường thành cũng sẽ bị đánh đổ.

Nhưng là…

- Uông uông uông uông uông!!!!

Đại hắc cẩu đột nhiên phát ra một tiếng rít gào rung trời, như tiến vào một loại trạng thái cuồng hóa, bên trong cái cái miệng to như chậu máu lộ ra răng nanh sắc bén, tứ chi cường tráng từng khối dữ dội, sau một giây thân hình như to lên gấp đôi, ẩn sau bộ lông đen nhanh là lực lượng khủng bố, nháy mắt phát lực, tốc độ chạy không thể tưởng tượng được càng nhanh hơn, tựa một làn khói nhẹ như có như không chợt lướt qua, không thể tưởng được theo khe hở của trọng trang kỵ sĩ đoàn, hướng vào trong.

Thật quá nhanh.

Cho dù là kỵ sĩ tinh nhuệ nhất căn bản cũng không kịp phản ứng.

Giống như một giọt mực đen tan vào hồ nước, nhanh đến nỗi khó mà giữ được.

Trong nháy mắt này, Tôn Phi xuất thủ.

Hai đạo hàn mang một xanh một tím như thiên ngoại lưu tinh rực rỡ hóa thành nhiều điểm hàn tinh sáng chói trên không trung, tinh quang đầy trời không thể né tránh được, đám kỵ sĩ thân mặc trọng trang không chống cự được chút nào, thanh mâu trong tay không thể làm được gì trong khoảng cách ngắn, lại không kịp rút kiếm, dưới hàn mang màu xanh tím không có chút lực chống cự nào, kêu lên bi thảm từ trên lưng Liệt Diễm Thú ngã xuống!

Cơ hồ tất cả vết thương đều xuất hiện cùng một vị trí —— là cổ họng, khớp nối giữa của đầu khôi cùng thân giáp, vị trí này là chỗ yếu hại nhất của trọng trang kỵ sĩ, chỉ có một miếng sắt nhỏ nhỏ bảo vệ, căn bản là không thể ngăn cản được kiếm quang của cao thủ chém vào.

Kỵ sĩ ngã xuống ngựa không kịp kêu lên một tiếng đã bị giẫm đạp thành đống thịt vụn.

Dưới Tủ Thanh song kiếm, không ai có thể ngăn cản được, thân ảnh đại hắc cẩu mơ hồ không rõ, cho dù là khe hở nhỏ nhất cũng có thể trong nháy mắt thoải mái mà xuyên qua, giống như là con cá nhỏ ở trong nước rong chơi tự do tự tại, trơn tuột như lươn vậy, tầm mắt của đám kỵ sĩ thậm chí không thể bắt kịp thân ảnh của một người một chó, càng không phải nói là ra tay công kích.

Song phương trong nháy mắt đã giao chiến xong.

"Gót sắt Viêm Thần" đại danh đỉnh đỉnh trong lần giao phong này đã tổn thất một phần ba lực lượng, toàn bộ đều bị kiếm quang đối thủ xuyên thủng yết hầu mà chết, ngã khỏi lưng Liệt Diễm Thú lập tức bị dẫm thành thịt vụn, mà đối thủ của bọn họ là một người một chó lại không có chút thương thế nào, phảng phất giống như vừa hoàn thành xong một lần đi dạo, dễ dàng lướt qua trọng trang kỵ binh đoàn, ngay cả tốc độ cũng không có giảm xuống, rất nhanh đã đến gần Chishui quốc vương.

Tốc độ xung phong của "Gót sắt Viêm Thần" quá nhanh, trong lúc nhất thời không thể quay đầu được, cũng không có cách nào để trở về, giống như hồng thủy vỡ đê hướng tới trận địa Hương Ba Thành ở xa xa vọt tới.

- Không xong…

Đứng ở trên tường thành Roman Pavlyuchenko cả kinh kêu lên một tiếng, lúc này trận địa Hương Ba Thành đã không còn người phòng thủ.

- Tiếp tục xem!

Trưởng công chúa tỉnh bơ.

Tôn Phi rất nhanh liền đuổi theo nhóm Chishui quốc vương, bọn hộ vệ không thể trì hoãn cước bộ của Hắc Toàn Phong chút nào, nhao nhao té ngựa dưới Tử Thanh song kiếm. Tôn Phi chụp tay một cái, trực tiếp đem Chishui quốc vương trên lưng Liệt Diễm Thú bắt lại, sau đó như sư tử hung hăng ném con gà trên mặt đất, rất nhanh có thành quản chạy tới đem trói lại.

Vỗ vỗ đầu Hắc Toàn Phong, đại hắc cẩu nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên xoay người, ngăn cản đường đi của nhóm tàn binh. Đám người kia làm sao còn dám tới gần Tôn Phi, nguyên bản sáu bảy trăm người còn may mắn sống sót đã bị "Gót sắt Viêm Thần" ngộ thương không ít, lúc này còn không đến bốn trăm người, vừa thấy Tôn Phi chặn ở phía trước, lập tức kêu lên sợ hãi thay đổi phương hướng, hướng hai bên chạy tán loạn.

Sưu sưu sưu sưu!

Hơn mười mũi tên nhọn xuất hiện dưới chân bọn hắn.

Bụi cỏ hai bên, hơn năm mươi "Triết Biệt cấp" Thần Xạ Thủ cùng nữ ma pháp cung tiễn thủ khủng bố ban đầu "Chạy trốn" đột nhiên xuất hiện, trường cung trong tay kéo thành hình tròn, đầu mũi tên nhắm ngay tại nhóm tàn binh đang thất kinh, ánh mắt lạnh như băng làm cho mọi người nháy mắt liền dừng lại, không dám tiến về phía trước một bước.

Bọn hắn bị bao vây.

Bốn trăm người bị không đến một trăm người bao vây. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Quỳ xuống, đầu hàng, nếu không, giết không tha!

Tôn Phi hét lớn một tiếng, toàn bộ tàn binh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một người ném vũ khí trong tay tại chỗ, những người khác lập tức noi theo, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, bọn hắn sớm đã không còn lòng chống cự một chút nào.

Lúc này, trọng trang kỵ binh đoàn "Gót sắt Viêm Thần" cơ hồ toàn quân bị diệt.

Ai cũng không ngờ được, nguyên bản hai mươi hai người mặc trọng giáp xuất hiện ở trận địa lúc trước, thoạt nhìn đã bị mất hết sức lực, bị khôi giáp trầm trọng trên người làm cho cả đứng cũng không vững, giống như tùy thời đều có thể ngã, nhưng là, xa xa trên gò núi cờ lệnh màu đỏ lại phất lên, chuyện tình làm cho đại kỵ sĩ trưởng Roman cùng nữ kiếm sĩ Suzanne nghẹn họng trân trối đã xảy ra, chỉ thấy hai mươi hai người giống như được thần linh phụ thể, mặc khôi giáp rất nặng chạy trốn, từ chạy chậm rồi cuối cùng chạy như điên, tốc độ cực nhanh, rất khó làm cho người ta tin tưởng trên người bọn hăn đang mặc khôi giáp nặng trăm cân.

Chính là hơn hai mươi người, xếp thành một cái giới tuyến không chút nào sợ hãi đón nhận công kích của số "Gót sắt Viêm Thần Thiết Đề" còn lại, dùng thân thể của chính mình cứng rắn đốn đỡ trọng trang kỵ binh đoàn, cương thiết khôi giáp cứng rắn vô cùng cấp cho thân thể của bọn họ sự bảo hộ nguyên thủy nhất, mà càng làm người ta kinh hoảng chính là thân hình nhỏ yếu của họ lại bạo phát ra lực lượng khủng bố, từ Liệt Diễm thú toàn thân trọng giáp đến trọng trang kỵ sĩ đều bị đánh bay, đại kỵ sĩ trưởng Roman há to miệng đến quên cả khép lại, hắn trơ mắt nhìn hơn hai mươi người như là cự thú khủng bố đánh bay Liệt Diễm thú từng con một, hình thể cùng lực lượng tương phản thật lớn, làm cho thần kinh thị giác mỗi người bị chấn động, ngay cả đôi mắt thâm sâu như biển của trưởng công chúa biển cũng không thể che giấu được kinh hãi ngập trời.

Hương Ba Thành lại một lần nữa lấy cùng một loại phương thức làm rung động vị "Nữ văn thánh" Zenit.

Hai mươi hai cự hán một lần xung phong đối mặt"Gót sắt Viêm Thần" đã tổn thất quá hai phần ba, sau khi va chạm với loại lực lượng dã man nguyên thủy nhất này, còn lại không đến ba mươi kỵ binh chưa kịp chạy trốn, lập tức bị tinh thiết tháp thuẫn đánh lên đầu, toàn bộ liền mất đi sức chiến đấu!

Không ai ngờ được, một lần xung phong, ba đợt giao thủ, đại danh đỉnh đỉnh "Gót sắt Viêm Thần" trọng trang kỵ binh đoàn cứ như vậy bị đánh bại, mà càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, trong quá trình chiến đấu bọn hắn không hề giết chết được một tên địch nhân nào, mà tổn thất của trận doanh Hương Ba Thành chỉ là mấy tinh thiết khôi giáp bị chém cho méo mó, còn có mấy người bị đâm choáng váng, nhưng dưới sự rèn luyện cải tạo thân thể mạnh mẽ của "Người khổng lồ xanh dược tề" làm cho bọn họ đối với tổn thương này đã hoàn toàn miễn dịch.

Đến lúc này, việc cửu quốc liên quân bất ngờ tới thảo phạt Hương Ba Thành, được vẽ nên một dấu chấm tròn thật lớn.

- Roman, có hiểu được phương thức chiến đấu của Hương Ba Thành không?

Chiến đấu đã muốn chấm dứt, trưởng công chúa xoay người rời đi, thấp giọng hỏi.

- Dã man, thô bạo, trực tiếp, còn có… Còn có giảo hoạt, âm hiểm!

Trước đây vẻ mặt Pavlyuchenko luôn luôn mỉm cười nhưng đã đổi thành ngưng trọng, nói ra mấy từ đó, nhưng giống như trước hắn không hoàn toàn hình dung được phương thức tác chiến của quốc vương Hương Ba Thành.

- Ngươi nói không sai…

Trưởng công chúa đột nhiên quay đầu:

- Nhưng từng đó chưa đủ để hình dung tên kia, nếu muốn ta hình dung hắn, ta sẽ chỉ dùng một từ …

Nói tới đây, trưởng công chúa thần sắc ngưng trọng, đôi môi phát ra hai chữ…

- Biến số!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.