Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 113: Nhạn Tự Hồi Thời (Hạ)




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆113, Phiên ngoại: Nhạn Tự Hồi Thời (Hạ)

Tạ tiểu công tử từ đầu đến chân tràn ngập hai chữ khí khái.

Tần Phong sống ở xã hội hiện đại đối với danh sĩ cổ đại kỳ thật vẫn luôn có ấn tượng cổ hủ, ví dụ như tài tử ẩn cư rừng trúc, uống rượu đánh đàn, sương trắng cao ngạo nhuộm thành hàng mi, phàm trần thế tục không vào được mắt, dùng tiếng người của hiện đại miêu tả, là quanh năm suốt tháng giả vờ lạnh lùng, đầu có thể cắt kiểu tóc không thể xù, khí chất hình tượng cao hơn ăn uống ngồi hầm cầu.

Nhưng Tạ tiểu danh sĩ hoàn toàn điên đảo ấn tượng cố hữu của Tần Phong.

Tuy rằng đã hơn nửa đêm, nhưng tình huống này cũng không thể nào nằm xuống ngủ tiếp được cả, tiểu công tử ngàn năm trước cực kỳ tò mò với xã hội hiện đại, thế là Tần Phong dẫn cậu ra phòng khách, mở rạp chiếu phim gia đình lên, khi màn hình hiện ra hình ảnh đầu tiên, Tạ tiểu công tử liền nhảy dựng lên như binh vây tới thành, đè ngực Tần Phong đẩy anh vào góc tường, rồi túm lấy một cái đệm sô pha, chắn trước người cả hai.

Nếu đánh thật với Bạch tướng quân chấp chưởng Địa Phủ, Tần Phong đúng là đánh không lại, nhưng giá trị vũ lực của Tạ tiểu công tử ra roi thúc ngựa cũng rượt không kịp anh, nên Tần Phong kỳ thật là phối hợp bị Tạ Vận đẩy vào góc, nhìn tiểu công tử như bạch hạc bên nước bị hòn đá nhỏ ném xuống dọa bay lên, hận không thể biến toàn bộ lông vũ trên người thành dao nhỏ, Tần Phong chậm rãi lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Tạ Vận căn bản không nhìn anh, chỉ là khẩn trương nói: "Đây là yêu thuật gì thế, lại có thể nhốt một người sống sờ sờ vào trong, Tần ca ca huynh đừng sợ, đệ đã che cho huynh rồi, tuyệt đối không để huynh bị yêu thuật hút đi đâu!"

Tần Phong: "..."

Quả nhiên, "yêu thuật" ngàn năm sau suýt nữa dọa tiểu công tử bay hồn!

Anh đè thấp giọng cười rộ lên, trong mắt lại chậm rãi chảy ra thưởng thức khôn cùng, hỗn hợp với kính ý và trìu mến —— tiểu công tử che phía trước toàn thân run rẩy, nào có nửa điểm khí thế của Bạch tướng quân một thanh ngân thương, vạn quỷ lui xa, quả thực như bị Phương Hiểu Niên ám vậy, run như cái sàn, cố tình đã thế rồi, vẫn theo bản năng muốn che phía trước Tần Phong.

"Tần ca ca, đệ che cho huynh, huynh xem trong tầm tay có binh khí gì không, đưa cho đệ, đệ dễ bề hủy diệt yêu vật này, không để cho nó tổn thương nhiều người hơn nữa!"

Hai cái đùi của tiểu công tử run rẩy, ngữ khí lại quyết tuyệt.

Giống như năm đó, cậu vẽ chân mày, tô son đỏ, cầm ngân thương, hạ lệnh tử thủ tường thành.

Lo trước nỗi lo của thiên hạ, ngày xưa ở trong mắt Tần Phong đây là một câu thơ cổ, từ nay về sau Tạ Vận chính là câu thơ này.

"Nào nào, Tần ca ca của đệ sẽ bày một món đồ có thể tổn thương đệ trong nhà à?" Ngữ khí của Tần Phong là dịu dàng xưa nay chưa từng có, vươn tay ra từ đằng sau, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay nổi lên gân xanh do căng thẳng dùng sức của tiểu công tử, trấn an cậu, "Đệ không phải tò mò thế giới ngàn năm sau rốt cuộc là thế nào ư, chính là đây, cái này gọi là TV, là thứ nhân loại phát minh ra để giải trí, đệ xem, điều khiển còn nằm trong tay huynh, dùng cái này là có thể khống chế nó phát ra hình ảnh gì, muốn xem gì thì xem đó, rất đơn giản."

Tiểu công tử lập tức tựa vào người Tần Phong, thở hổn hển một hơi: "Ngày xưa đệ chỉ nghe nói xe gỗ, đã thấy không giống vật phàm rồi, sao bây giờ còn có TV càng thần kỳ hơn thế này, để Tần ca ca chê cười, là đệ tài sơ học thiển."

Tần Phong cười, ôm cậu ngồi xuống sô pha, từng bước từng bước đổi kênh cho cậu xem. Tiểu công tử rất nhanh đã không sợ nữa, không chỉ không sợ, còn hứng thú bừng bừng đặt câu hỏi, Tần Phong tuy rằng biết cách bật TV lên, nhưng anh không giải thích được tín hiệu vô hình cụ thể là làm thế nào truyền qua truyền lại biến thành hình ảnh hữu hình, chỉ có thể miêu tả đại khái, không nói rõ được, Tạ Vận ngồi bên cạnh, lại nghe rất hứng thú, thậm chí lộ ra vẻ sùng bái, kinh hô không ngừng:

"Tần ca ca hiểu được nhiều quá!"

Lời khen trắng trợn hơn vỗ mông ngựa trên internet, khiến cho lão đồng chí Tần Phong trải qua sóng to gió lớn, gặp được cướp máy bay cũng có thể vững như Thái Sơn mặt đỏ tai hồng.

Đôi mắt của Tiểu Tạ công tử sáng như sao sớm, đi đâu cũng lộ ra sự tò mò nhiệt tình, cậu đứng trước tủ lạnh, nghiêm túc nhìn thức ăn dự trữ bên trong, lại nghiêm túc hỏi: "Tần ca ca, hiện tại, trong nhà bá tánh tầm thường, có cả bảo vật tên là tủ lạnh này à?"

"Đúng thế. Nhưng nó không phải là bảo vật, chỉ là đồ điện gia dụng bình thường thôi." Tần Phong cười cười, "Thấy chất lỏng màu đen đó không, đồ chơi này ở hiện đại có một biệt danh rất vang dội, là 'thức uống vui vẻ của Phì Trạch', ôm một tủ lạnh thức uống vui vẻ, lại có một cái máy tính, tử trạch có thể ru rú trong nhà cả tháng, cũng coi như văn hóa lưu hành thời nay."

"... Tốt quá."

Ngón tay thon dài của tiểu công tử lần lượt sờ qua trái cây trong tủ lạnh, chọc chọc miếng thị trong ngăn đông, lại cầm một lon Coca, cẩn thận mở ra, nhìn chất lỏng cổ quái sủi bọt phèo phèo, thử dùng đầu lưỡi liếm.

"Thật độc đáo!" Tiểu công tử mắt thường có thể thấy được hưng phấn lên, "Tỷ tỷ thật sự bảo vệ được, tỷ ấy bảo vệ được!"

Không còn có đất chết trải suốt ngàn dặm, không còn có xác chết đói ở đầu tường cuối hẻm, Phì Trạch có thể ôm "thức uống vui vẻ" không ra khỏi cửa ru rú trong nhà cả tháng, không có ai phải lang bạt khắp nơi vì dã tâm của hoàng đế nữa.

Thật tốt, Tạ tiểu công tử nghĩ, uống ực một hớp Coca, cổ họng bị gas của Coca rửa tội, không nhịn được thoải mái cười to.

Tần Phong nhìn cậu cười, lại lấy một lon Coca trong tủ lạnh, mở ra, chạm vào lon của cậu, hai người tựa vào tủ lạnh, lại giống như đối ẩm, uống cạn hai lon Coca cỡ lớn.

Ngày tốt cảnh đẹp, nên uống một chén, không có bầu lớn... vậy dùng lon Coca chắp vá đi!

Sáng sớm Tần Phong dẫn cậu ra ngoài, dọc đường đi cậu nhìn đèn đường chậc chậc khen lạ, ở khi có xe hơi lái ngang qua luôn nhịn không được muốn che trước mặt Tần Phong, thấy Tần Phong dùng di động trả tiền, liền mượn lấy học chơi, rồi bất cẩn phát lì xì cho các quỷ sai trong group công việc của Địa Phủ.

Vì thế ba giây sau, hàng loạt câu trả lời chỉnh tề xuất hiện:

"Cảm ơn lì xì của Bạch tiên sinh! Chúc hai vị tiên sinh Hắc Bạch vạn năm hảo hợp!"

Âm sai cũng không tránh được bản chất nhại lại... Chờ đến khi mọi người trả lời xong hết, Hạ Cẩn Niên mới lú đầu: "Tạ trưởng phòng, đây là định được ngày cưới nên chúc mừng trước à? Lúc nào vậy, để tôi dễ chuẩn bị."

@ Phán quan Địa Phủ - Triệu Thanh Ngôn: "Làm ở Địa Phủ hả? Trước đó vẫn kéo, không phải Lão A đang do dự có nên mời bạn bè dương gian không à?"

@ Âm sai - Phương Hiểu Niên: "@ Hắc Vô Thường - Tần Phong, Lão A! Hắc tiên sinh! Tần Lão Đại! Cần phù rể không! Xin lập một đội phù rể, cọ công đức kim quang lấp lánh của các đại lão! @ Dạ Du - Sở Úc, đi hông đi hông!"

@ Dạ Du - Sở Úc: "Đừng tag tui! Tui đứng cạnh Lão A là đen nhân đôi đó, tui chỉ đề nghị để cậu kiếm người thôi, tui không được! Nếu là @ Trọng công Địa Phủ - Hạ Cẩn Niên@ Nhật Tuần - Lục Lân kết hôn, tui có thể xin làm phù rể!"

@ Trọng công Địa Phủ - Hạ Cẩn Niên: "Ý đẹp này xin nhận, mệnh cách của Lục đạo trưởng nhà tôi có vấn đề, đi chung với cậu cũng đen càng thêm đen."

@ Dạ Du - Sở Úc: "QAQ!!!"

@ Nhật Tuần - Lục Lân: "Phát hiện tà khí ở ngoại ô thành phố Tửu Lăng, sắp hoàng hôn rồi âm khí bắt đầu tăng mạnh, Dạ Du Thần @ Dạ Du - Sở Úc, hãy chú ý, âm sai gần đó cũng xin giữ đội hình chờ lệnh, chuẩn bị chi viện."

@ Thật · linh vật Địa Phủ - mảnh vỡ Ngự Ấn - Lê Giai Tuệ: "WTF, cầu làm ở dương gian, muốn đi coi, nhưng tiên sư nó cháu hiện tại vẫn là người sống!"

@ Phán quan Địa Phủ - Triệu Thanh Ngôn: "Ngoan, sống tốt nhé, đừng nhớ mong GO DIE."

@ Âm sai - Lý Toa (Lisa): "Triệu phán quan, không rửa sạch ký ức cho cô bé à?"

@ Âm sai - Giang Thận: "@ Âm sai - Lý Toa (Lisa), cô làm xong nhiệm vụ trên tay, về Địa Phủ tăng cường huấn luyện."

@ Âm sai - Lý Toa (Lisa): "WHY??? Tôi đã làm sai gì!"

@ Âm sai - Phương Hiểu Niên: "Chị Lisa, cả em cũng biết —— mảnh vỡ Ngự Ấn Phong Đô Đại Đế đã bị đánh thức, là khí linh, khí linh của Tiên Khí Chủ Thần U Minh từng sử dụng, ký ức của cô bé không rửa được, đời này tuy sẽ bị giam trong nhục thể mấy chục năm mãi đến khi chết già, nhưng có thể giả dạng làm phàm nhân bình thường, không thể thật sự coi là phàm nhân bình thường a."

Lập tức, cả group đều giật mình đối với tiến bộ thần tốc của Phương Hiểu Niên, thi nhau khen ngợi.

Group Địa Phủ là group nội bộ Hạ Cẩn Niên đặc biệt tìm người viết trình tự đặc biệt, trong group tuyệt đại bộ phận là âm sai và phán quan, nhưng cũng có yêu tu Địa Phủ về sau khuếch trương thuê vào làm nhân viên nghe điện thoại ở quầy lễ tân, ví dụ như Hoàng Mạc Tiên đã cự tuyệt đề nghị cùng nhau lang bạt giới showbiz của Hồ Duyên Nghiên, trở thành trưởng ca yêu tu của Địa Phủ, càng có những người có thân phận dương gian như Tần Phong và Lục Lân, nên chuyển khoản trong group có thể trực tiếp đổi từ tiền dương gian thành minh tệ, cái bấm vừa rồi của Tiểu Tạ công tử, xem như trực tiếp tiêu sạch tiền để dành ba năm nay của Tần Phong.

Từ dòng chat của mọi người, Tiểu Tạ công tử nhận ra được mình gặp rắc rối, vội vàng trả điện thoại lại, vẻ mặt áy náy.

"Xin lỗi, đệ——"

Không chờ cậu nói hết, Tần Phong đã giành nói: "Vốn dĩ kết hôn cũng phải phát lì xì cho thuộc hạ, đệ học được rất nhanh!"

Mặt của Tạ tiểu công tử lập tức đỏ rực: "Thật, thật vậy à?"

"Đương nhiên." Tần Phong mỉm cười —— tuy rằng vốn dĩ không tính phát nhiều như vậy, thường thì hẳn là trừ đi mỗi người một con số 0.

Dương gian kết hôn thu tiền biếu, nhưng hôn lễ ở Âm Phủ, đặc biệt là của các Vô Thường, thì ngược lại. Trên người Vô Thường có công đức, đặc biệt là Bạch Vô Thường, nếu là Tạ Kỳ Liên phát tiền cho mọi người, thì có nghĩa là chúc phúc, nên bữa tiệc cưới của Vô Thường vạn năm không được một này, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên tính toán phát tiền cho công nhân của toàn Địa Phủ.

Kế hoạch vốn dĩ là mỗi người 50 đồng, lấy điềm may Ngũ Phúc Lâm Môn thêm Thập Toàn Thập Mỹ.

Bạch Vô Thường gặp sự cố, công việc ở Địa Phủ về Tần Phong quản, đôi khi có án lớn cần Vô Thường ra mặt giải quyết, cũng chỉ có thể để tiểu công tử ở nhà một mình, chuyện lớn cỡ vậy thường không nhiều lắm, nhưng mấy ngày nay không biết sao nữa, một buổi trưa xuất hiện hai vụ, một vụ đại ác nhân dương thọ tới rồi, cần Hắc Vô Thường đi câu hồn, một vụ khác là truy bắt tà tu thực lực cao cường.

Trước khi đi Tần Phong đưa chìa khóa nhà cho Tạ công tử, để cậu ở nhà thấy buồn có thể ra ngoài đi dạo quanh dương gian một lát, Bạch Vô Thường như vậy không thể về Địa Phủ, không phải sợ thuộc hạ nhìn thấy sẽ thế nào, mà là sợ thế lực tà ám trộm theo dõi Địa Phủ rục rịch, dù sao Hắc Vô Thường mới nhậm chức hai năm, còn quá ngắn, một số tà ám chưa xử lý sạch sẽ.

Chờ anh giải quyết xong, chạy vội về nhà, đi ngang qua KFC còn nhớ mua combo gia đình, vừa đẩy cửa nhà ra, suýt nữa ném hộp gà trên tay đi.

Trên bức tường đối diện cửa phòng có một chữ Hỉ cực lớn.

Chưa hết đâu, Tần Phong mở cửa phòng ngủ ra, nét mặt càng hoảng hốt——

Đây là nhà anh đúng vậy, nhưng giường đôi trong phòng ngủ của anh, vì sao trải chăn đỏ uyên ương hoan thiên hỉ địa, trên chăn còn rải táo đỏ, hạt sen bách hợp, long nhãn và đậu phộng?

"Táo đỏ này có ý nghĩa sớm sinh quý tử, là vật cát lợi đoàn viên, bách hợp có ý nghĩa bách niên hảo hợp."

Tần Phong bụm mặt quay đầu lại —— nói ra lời này, ngoại trừ Tạ tiểu công tử, còn có ai khác à?

Tiểu công tử đi ra từ phòng để quần áo, một thân bào phục hai màu đỏ đen, là một bộ áo cưới rất có cảm giác cổ xưa, thoạt nhìn cũng lâu lắm rồi —— vì áo cưới ở đời sau chỉ có đỏ không có đỏ sậm hoặc đen, nhưng là...

Tần Phong quơ lấy một nắm táo đỏ: "Đệ học với ai vậy?"

Sắc mặt tiểu công tử đỏ au, thần sắc có chút thẹn thùng, ánh mắt lại sáng trong, bằng phẳng nói: "Là hỏi các cụ phơi nắng dưới lầu ấy ạ, các cụ nói với đệ, đây là tục lệ cưới xin đương đại, đệ cảm thấy rất tốt, ở thời của đệ, hôn lễ nghiêm túc lại nhàm chán, không ngoài lạy thiên địa cha mẹ nghe dạy dỗ, nếu là đích tử đại tộc sẽ có thêm nghi thức tế tổ tông miếu, khấu tạ hoàng ân vân vân, không ấm áp vui sướng được như hiện tại."

"Là tục lệ cưới xin đương đại." Tần Phong đỡ trán, "Nhưng, sớm sinh quý tử, đệ sinh hay huynh sinh? Hơn nữa, đây là lễ phục cho huynh? Cái này hình như là áo cưới mà?"

"Ể?" Tiểu công tử sửng sốt, màu đỏ xán lạn như sống, từ trên quần áo bò lên mặt cậu, đốt thành một cụm ráng mây xinh đẹp, "Đệ... đệ chỉ lo nghĩ hôn ước, trong lòng có chút, có chút kích động, nhất thời quên mất, thế nhưng... thế nhưng đã quên Tần ca ca là nam tử!"

Tần Phong: "..." Mất trí nhớ còn không quên nhìn cơ ngực anh căng rách đồ con gái?

Cộng sự gì cũng tốt, chỉ có yêu thích và thẩm mỹ yêu cầu cứu vớt!!!

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.