“Gào!!!”
Con chuột bị đau, tức giận gầm lên một tiếng, sau đó tấn công về phía Chu Hạo.
Thân thể của nó lớn như một chiếc xe tải chở vô sổ vật nặng. Toàn bộ mặt đất rung chuyển, chỉ riêng trọng lượng của nó đã khủng khiếp lắm rồi.
Những người khác cũng không ngừng công kích con chuột khổng lồ này, nhanh chóng bao vây nó lại.
Chu Hạo lại tiến lên, chém mạnh một cái vào cố con chuột.
Vừa rồi hắn chiến đấu với đàn kiến kia một thời gian, lúc này Chu Hạo đã hiểu rõ về sức chiến đấu của bản thân, kỹ năng chiến đấu cũng mạnh hơn một chút.
Đây là cuộc chiến sinh tử, nếu có cơ hội thì đám động vật biến dị này sẽ chắc chắn đánh chết bọn họ, thế nên không ai được phép qua loa cấu thả.
Mà cuộc chiến sinh tử cũng có tác dụng rèn luyện tốt nhất.
Chu Hạo lại chém thêm một kiếm nữa, con chuột khổng lồ phẫn nộ gào thét. Sau nhát chém này, máu tươi từ cổ nó không ngừng chảy xuống,
cả khu vực này đều nhiễm máu của nó.
Nếu xét về thực lực thì trình độ của con chuột này chắc là vào khoảng Nguyên khí giả trung cấp, kém xa Chu Hạo.
Trải qua mấy lần công kích, dưới những nhát chém của Chu Hạo, đầu con chuột khống lồ này cuối cùng cũng đã lìa khỏi cổ. Máu me bắn ra tung tóe, văng lên cả trên người nhóm Lý Phong đứng kia.
Sắc mặt nhóm người Lý Phong tái nhợt, nhưng vẫn cố nén cảm giác khó chịu.
Lúc này ở những nơi khác vẫn còn đang chiến đấu, bọn họ nhìn xung quanh một chút, sau đó nhanh chóng tới giúp đỡ.
Từng cự thú Nhất nguyên cảnh bị giết, trên người các Nguyên khí giả lúc này đều đã dính máu. Trong mắt bọn họ dần dần xuất hiện một tia điên cuồng, trong lòng giống như có một luồng sát khí mỏng manh dâng lên. Đây là cảm giác sau khi trải qua chiến đấu sinh tử mới có thể xuất hiện.
Cuối cùng thì cuộc chiến cũng kết thúc. Các Nguyên khí giả đứng yên tại chỗ, thở hổn hển, xung quanh bọn họ là vô số mảnh xác của những con hung thú, nhìn vô cùng chói mắt.
Mấy chục người mặc quần áo tác chiến màu đen, trong tay nắm chặt binh khí đứng bên cạnh
những xác chết của đám hung thú. Hình ảnh này giống như bọn họ đang đứng trên một chiến trường thời cổ đại vậy.
Nhưng mà, trải qua cuộc chiến đấu này, mỗi vị Nguyên khí giả dường như cũng đã xảy ra một vài thay đối.
“Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại trạng thái của mình. Lát nữa chúng ta sẽ tiến vào trong thôn Chu Gia, hầu hết động vật biến dị đều ở bên trong.” Vương Nguyên nói.
“Rõ.” Vương Nguyên vừa nói xong thì các Nguyên khí giả đều ngồi xuống đất, bắt đầu hấp thu Nguyên khí trời đất, điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Chu Hạo cũng như thế, mặc dù hắn không bị thương nhưng cũng tiêu hao khá nhiều thế lực, Nguyên khí trời đất có tác dụng rất lớn trong việc phục hồi thân thể.
Khoảng hai mươi phút sau, mọi người lại đứng dậy.
Sau mấy lần chiến đấu liên tục, bọn họ đã có thể cảm nhận được thực lực của bản thân, biết bản thân đang ở trình độ nào, chênh lệch với những người khác bao nhiêu…
Các Nguyên khí giả đi sau lưng Vương Nguyên, lần lượt tiến vào trong thôn Chu Gia.
“Không ngờ mình quay về thôn Chu Gia trong tình huống này.” Chu Hạo lắc đầu.
Nhưng mà, mặc dù thôn Chu Gia đã bị cự thú phá hủy gần hết, nhưng lại không có người nào tử vong. Điều này có thể coi là may mắn trong nỗi bất hạnh.
Chu Hạo có thể nhìn thấy những căn nhà quen thuộc đã trở thành đống đổ nát, bên trên mặt đất là những dấu chân to lớn của đám cự thú kia lưu lại.
Bổng nhiên, có một người bước ra khỏi đội ngũ, đi thẳng tới một khu vực. Sau đó, người này lật đống tường vỡ kia ra, một gốc dược thảo màu đỏ như lửa xuất hiện trước mắt mọi người.
“Đó là… cỏ Viêm Tâm?” chu Hạo nhìn thấy được loại cỏ đỏ như lửa đó thì cũng hơi chấn động.
Hắn đã đọc được thông tin về cỏ Viêm Tâm.
Cỏ Viêm Tâm là một loại dược thảo quý hiếm thuộc tính hỏa, có thể giúp cho những thức tỉnh dị năng giả thuộc tính hỏa nâng cao thực lực, muốn đối thì cần phải có 30 điểm cống hiến.
Người phát hiện ra cỏ Viêm Tâm chính là Lý Phong, dị năng mà cậu ta thức tỉnh cũng là dị năng thuộc tính hỏa.
Có lẽ vì lý do đó mà Lý Phong có thể cảm
ứng được dao động của cỏ Viêm Tâm.
“Vận may không tệ, thế mà lại tìm được cỏ Viêm Tâm ở nơi này. Lý Phong, cậu có thể giữ lại cỏ Viêm Tâm để sử dụng, hoặc có thể bán cho Nguyên Khí Xã đế đổi lấy 30 điểm cổng hiến, lấy điếm đó đổi lấy bí tịch hoặc bảo vật.” Vương Nguyên nói.
“Tôi lựa chọn giữ lại đế sử dụng!” Lý Phong nói, trong mắt tràn đầy vẻ kích động, cỏ Viêm Tâm chắc chắn sẽ giúp thực lực của cậu ta tăng lên đáng kể.
Vừa rồi cậu ta đột nhiên cảm nhận được một khí tức nóng bỏng mỏng manh, cậu ta chỉ tới kiếm tra một chút, không ngờ lại có được niềm vui lớn như thế này.
Cỏ Viêm Tâm đối với Nguyên khí giả thuộc tính hỏa mà nói là một loại dược liệu vô cùng quý giá.
“Được.” Vương Nguyên gật đầu, cũng không nói gì thêm, cỏ Viêm Tâm là do Lý Phong phát hiện ra nên tất nhiên sẽ thuộc về Lý Phong. Cậu ta muốn sử dụng cỏ Viêm Tâm hay là đổi nó lấy bí tịch cũng tùy cậu ta lựa chọn.
“Nơi này còn có thể phát hiện ra dược thảo quý hiếm à?”
“Loại cỏ đó tương đương với 30 điểm cống hiến, có thể đổi được ba quyển bí tịch, những
thức tỉnh thân thể giả hoàn toàn có thể đối lấy những bí tịch quyền pháp, cước pháp các loại.”
“Không biết quanh đây có còn loại dược thảo nào nữa không? Cho dù chúng ta không cần thì cũng có thế giao dịch để đối lấy thứ mình cần.”