Quật Khởi Thời Đại Mới

Chương 18: Mối Làm Ăn Tới Rồi





“Mẹ ơi, những con vật này đáng yêu quá.” Một cô bé khoảng chừng năm tuổi đang đi với mẹ thì nhìn thấy gian hàng này của Chu Hạo.
Cô bé lập tức hào hứng kéo tay mẹ chạy về phía này, đôi mắt long lanh nhìn những con thú nhỏ.
Cô bé nắm tay một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi.
“Tiểu Trúc, không phải con nói muốn mua búp bê sao?” Người phụ nữ nhìn con gái của mình, bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà con cũng thích những con vật nhỏ này.” Cô bé chu môi, lắc tay mẹ không muốn rời đi.
“Vậy con thích cái nào?” Người phụ nữ đành phải thỏa hiệp.
Cô gái nhỏ cẩn thận quan sát một chút, ánh mắt lấp lánh, không ngừng nhìn tới nhìn lui.
“Em gái, em thích mua bức tượng nào?” Chu Hạo dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô bé, cười nói.
Xem tình hình thế này thì chắc chắn mẹ cô bé sẽ mua cho cô bé một con.
“Chú ơi, ngoại trừ những con vật này thì chú có còn con vật nào khác không?” Cô bé nâng đôi mắt tròn to nhìn về phía Chu Hạo.
“Chú?” Khóe miệng Chu Hạo hơi cứng lại.
Bây giờ hắn mới 18 tuổi, vừa thoát khỏi phạm trù vị thành niên, thế mà lại được gọi là chú.
Nhưng tất nhiên hắn cũng không đến mức tranh luận với một đứa trẻ.
Chu Hạo trả lời: “Còn những động vật khác nhưng anh chưa khắc xong, tạm thời chỉ có những con này thôi.”
Chu Hạo nhìn thoáng qua mẹ của cô bé, hắn có ghi rõ trên biển là có thể khắc theo yêu cầu của khách hàng, nhưng khắc theo yêu cầu thì sẽ đắt hơn rất nhiều.

Mẹ cô bé cũng đọc được, thế nên hắn không nói chuyện với người phụ nữ đó mà nói chuyện với cô bé, đây chính là cách tạo ra tiêu dùng.
“Tiểu Trúc có một con rùa nhỏ , nhưng đáng tiếc là mới nuôi được một tháng thì rùa nhỏ lại không nhúc nhích nữa.
Mẹ nói rùa nhỏ đã chết rồi nên mới không cử động được.
Chú ơi, chú có thể khắc cho Tiểu Trúc một con rùa không?” Cô bé nhìn Chu Hạo, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Chu Hạo lại nhìn mẹ của cô bé.
“Chào cậu, tôi chọn loại 10cm, phiền cậu khắc cho con gái tôi một con rùa.” Mẹ cô bé nói.
“Hả?” Hai mắt Chu Hạo sáng lên, độ cao 10cm hắn định giá là 50 tệ.
Xem ra gia cảnh nhà cô bé này không tồi, có thể bỏ 50 tệ để mua một bức tượng gỗ đơn giản.
“Có ảnh chụp con rùa đó không? Tôi muốn nhìn một chút, chụp càng rõ càng tốt.” Chu Hạo hỏi.
“Có ạ, lúc trước cháu đã chụp cho rùa nhỏ rất nhiều ảnh.” Tiểu Trúc nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, vội vàng trả lời.
Nói xong, cô bé quay đầu lại nhìn về phía mẹ mình, gấp gáp nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mau đưa điện thoại cho con.”
Người phụ nữ bất đắc dĩ phải lấy điện thoại ra, mở phần album ảnh, sau đó giơ cho Chu Hạo xem mấy tấm ảnh.
Cô bé Tiểu Trúc này đúng là chụp đủ loại ảnh, góc nào cũng có, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.
Hắn có thể nhìn ra cô bé này rất yêu thích con rùa nhỏ kia, chỉ có điều con rùa đó quá nhỏ, đúng là khó mà nuôi nổi.
Chu Hạo nhìn một chút, cũng bắt đầu hình dung ra được nên khắc như thế nào.
“Được rồi.” Chu Hạo gật đầu, lấy một khúc gỗ 10cm ra, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc.
Cô gái nhỏ vô cùng tò mò, chạy tới ngồi bên cạnh Chu Hạo, tròn mắt quan sát hắn làm.
Những mảnh vụn nhanh chóng rơi xuống, thỉnh thoảng Chu Hạo lại đổi con dao điêu khắc trong tay.
Thời gian dần trôi qua, con rùa cũng bắt đầu hình thành dáng vẻ đại khái.
Cô bé há hốc miệng, nhìn Chu Hạo không chớp mắt.
Cô bé cứ thế nhìn một khúc gỗ bình thường dần dần biến thành một con rùa nhỏ.
“Kỹ thuật điêu khắc của cậu bé này không tệ.”
“Đúng vậy, rất nhuần nhuyễn.
Thợ điêu khắc bình thường mỗi lần điêu khắc cũng phải tốn không ít thời gian, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai có tốc độ điêu khắc nhanh như cậu bé này.”
...
Xung quanh có không ít người đứng lại nhìn Chu Hạo.
Lúc trước Chu Hạo đã bày sẵn tượng gỗ ra rồi nên mọi người không nhìn được quá trình làm ra nó.
Bây giờ, hắn ngồi ngay tại đây để điêu khắc con rùa, tốc độ và quá trình như thế nào đều phơi bày trước mắt mọi người.
Tất nhiên là cũng chỉ có một số ít người có thể đánh giá được trình độ điêu khắc của Chu Hạo mà thôi, còn lại những người khác chẳng qua chỉ cảm thấy hắn điêu khắc rất nhanh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa tới ba mươi phút mà tượng gỗ con rùa trong tay Chu Hạo đã hình thành.
Tất nhiên là Chu Hạo không làm đánh bóng gì gì đó, làm như thế rất tốn thời gian, hắn chỉ đơn giản là khắc suy nghĩ trong đầu mình ra thành tượng mà thôi.
“Được rồi.” Chu Hạo thở phào nhẹ nhõm, đưa con rùa nhỏ trong tay cho cô bé.
“Waa, chú ơi, chú lợi hại thật đấy.
Con rùa gỗ này giống hệt như rùa nhỏ của cháu.” Cô bé hào hứng nhận lấy tượng gỗ, lật tới lật lui nhìn.
“Nhưng mà chỉ có một điểm khác biệt, đó là màu sắc trên người hai chúng nó khác nhau.” Cô bé quan sát một chút rồi nói, nhưng mà cô bé vẫn nắm chặt con rùa gỗ ở trong lòng bàn tay, giống như sợ bị người khác lấy mất vậy.
“Màu sắc của gỗ như thế này, cho dù con có làm gì đi nữa thì nó cũng không thể đổi màu được đâu.” Mẹ của cô bé cưng chiều gõ nhẹ lên chóp mũi của cô bé, sau đó nhìn sang Chu Hạo, đưa 50 tệ cho hắn.
Chu Hạo nhận lấy, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
Thêm 50 tệ này là hắn đã lãi được 65 tệ rồi.
“Anh gì ơi, anh điêu khắc giỏi như thế, vậy có thể nào dựa vào hình dạng của tôi mà điêu khắc được một bức tượng cho tôi không?” Hai mẹ con Tiểu Trúc vừa đi thì lập tức có một cô gái trẻ trung đi tới.
“Tất nhiên là được.” Chu Hạo gật đầu.
“Thật sao? Vậy tôi muốn bức tượng 10cm.” Cô gái lập tức nói: “Chính là hình dáng của tôi bây giờ.”
Chu Hạo nhìn cô gái một chút, sau đó lấy một khúc gỗ ra, bắt tay vào làm việc.

Nhân vật đã hình thành nên những đường nét cơ bản, một lát sau ngũ quan cũng dần dần hiện ra.
Ba mươi phút sau, một bức tượng gỗ sinh động như thật nhanh chóng xuất hiện.
“Ha ha, không tệ, mặc dù tượng gỗ nhìn qua khá kỳ quái nhưng tôi liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được đó là tôi.” Cô gái trẻ vui vẻ nhận lấy bức tượng, không chút do dự trả cho Chu Hạo 50 tệ.
Mấy khúc gỗ mà Chu Hạo chọn không phải loại tốt nhất, nên khắc ra nhân vật nhìn cũng không thể nào hoàn mỹ giống như chụp ảnh được.
Nhưng dưới bàn tay khéo léo của Chu Hạo, hắn vẫn có thể khắc họa ra được dáng vẻ của cô gái đó, nhìn qua một cái lập tức nhận ra tương tự.
“Cậu thanh niên, khắc cho tôi một cái.
“Khắc cho con gái tôi một cái.”
Sau khi cô gái trẻ kia cầm tượng gỗ rời đi thì lại có thêm hai người tới nói với hắn.
Một bức tượng gỗ có dáng vẻ giống mình là thứ rất thích hợp để sưu tầm.
Chỉ cần bọn họ xử lý đánh bóng thêm một chút là có thể giữ chúng trong một thời gian nhất định.
Hơn nữa, sau này còn có thể mang bức tượng gỗ đó ra ngoài khoe khoang một chút.
“Đừng vội đừng vội, tôi sẽ khắc theo thứ tự trước sau.” Chu Hạo nói với hai người trước mặt.
Chu Hạo nhìn hai người này, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Cứ theo cái đà này thì rất có khả năng hắn sẽ bán và khắc được hết tất cả số khúc gỗ mang theo ngày hôm nay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.