Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 172: Trận chiến bảo vệ tường thành! (8)




Bịch!
Thân trên của Venger biến dị bị cắt đứt và rơi xuống mặt đất, bởi vì nó có trọng lượng lớn, cho nên khi nó va chạm vào mặt đất làm phát ra một tiếng động lớn.
Phần thân dưới mất đi thăng bằng và ngã theo, một lớp bụi mù màu trắng bị cuốn lên và theo làn gió bay về phương xa.
Cảnh tượng này quá bắt mắt, không một ai có thể bỏ qua nó được, Venger biến dị khổng lồ cao đến hai mươi hai mét, khuôn mặt như quỷ, làn da màu đỏ hồng dữ tợn, nhưng sức mạnh của nó chẳng là gì trước Thanh Vũ.
Chỉ với một đòn tấn công, Thanh Vũ đã trảm nó thành hai nửa, tước đoạt mạng sống của Venger biến dị trước bao ánh mắt đang dòm ngó.
Mọi người ở trên tường thành đều phải khựng lại một vài giây, đôi mắt mở to lên, như bọn họ không tin vào cái chính họ thấy được, phải nói, cảnh tượng Thanh Vũ giết chết con Venger biến dị quá khoa trương và trùng kích vào tâm linh của mọi người.
“Đây chính là sức mạnh thật sự của Giáo Hoàng sao?”
“Không hổ là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!”
“Từ này về sau, tôi trở thành fan hâm mộ của Giáo Hoàng.’’ Có giọng của nữ giới vang lên.
‘’Tôi cũng muốn được mạnh mẽ như vậy!” Có người nắm chặt đôi tay và nói với giọng kiên định.
Sau đó, tinh thần của họ hồi phục, bởi vì các Venger vẫn không dừng lại cuộc tấn công, chúng nhân cơ hội hiếm có này để tấn công ồ ạt lên tường thành. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu to hòa lẫn với tiếng hét thảm thương vang vọng lên, trận chiến lại tiếp tục, máu tươi nhuộm đỏ tường thành, xác của Venger đầy đất.
Ánh mắt của Rinka khá bình tĩnh và di chuyển khỏi Thanh Vũ, cô khẽ nói: ‘’Sức mạnh mà Giáo Hoàng vừa thể hiện mạnh hơn mình một bậc, nhưng đó chắc chắn không phải là cực hạn của Giáo Hoàng.’’
‘’Thôi thì không cần phải dòm ngó Giáo Hoàng quá nhiều để tránh khỏi phiền phức, nếu Giáo Hoàng tiếp tục ở lại đây, tất nhiên có một ngày, hắn phải dùng tất cả sức mạnh để chiến đấu.’’
‘’Rốt cuộc thì, hắn mạnh đến thế nào?”
Thánh Dực thu nhỏ lại trở thành một đôi cánh bình thường treo ở trên lưng của Thanh Vũ, chắc rằng con Venger biến dị đã chết thật, Thanh Vũ mới thở ra một hơi thật dài, trái tim của hắn còn đập mạnh và dồn dập, nghĩ lại tình cảnh chiến đấu với Venger biến dị, Thanh Vũ còn cảm thấy hơi sợ hãi.
Sức phòng ngự của Venger biến dị đủ để ngăn cản tất cả đòn tấn công của Tam Dương hậu kỳ, Thanh Vũ đánh trúng nó, chỉ để lại một vết ngấn màu bạc trên da của Venger biến dị mà thôi, không đủ để coi là một vết thương nhỏ nữa là, cho nên Thanh Vũ chắc chắn sẽ thua nó nếu cứ tiếp tục như thế này.

Thật may mắn, tinh thần của Venger biến dị rất yếu, thần kinh của nó bị kích thích mãnh liệt làm cho nó vô thức tăng lên sức mạnh, thân thể bị trì hoãn trong vài giây, Thanh Vũ đã nhân cơ hội đó để tung một đòn toàn lực và kết liễu nó.
Điểm quan trọng ở trận chiến này là điểm yếu của Venger biến dị, nếu Thanh Vũ không tìm được điểm yếu này, chắc là Thanh Vũ sẽ phải sử dụng Danh Hiệu và tiêu diệt nó thôi.
Đòn tấn công này men theo điểm yếu và dựa vào nơi đó để cắt ngang thân thể của Venger biến dị, nếu đòn tấn công này không trúng điểm đó, thì chỉ làm Venger biến dị bị thương nặng mà thôi, với sức hồi phục đáng kinh ngạc, nó có thể lành lặng trong vài phút, khi đó, Thanh Vũ sẽ bị nó đập tơi bời.
Thu nhỏ Thánh Dực, giải trừ trạng thái gấp mươi lần lực chiến để tránh việc tiêu hao linh lực không cần thiết, thanh kiếm ánh sáng tản đi, biến thành các hạt ánh sáng và trở về thân thể Thanh Vũ.
Đến đây, một Venger biến dị đã bị tiêu diệt, Thanh Vũ phất tay, một đạo pháp thuật bay ra, đánh vào thân thể của Venger, cắt nó thành nhiều mảnh, bây giờ, nó không còn nguồn năng lượng để duy trì lớp phòng thủ đó nữa, Thanh Vũ có thể xé toang lớp da nó bằng tay không, còn pháp thuật càng dễ dàng hơn nữa.
Thanh Vũ vẫy nhẹ tay, một viên tinh thể biến dị có màu trắng xám bay lên từ thân thể to lớn, rơi vào bàn tay của Thanh Vũ, sau đó hắn cảm nhận được một nguồn năng lực khổng lồ ẩn chứa trong tinh thể biến dị, Thanh Vũ nờ nụ cười nhẹ, điểu này đại biểu cho, Quang Minh Giáo Đình lại xuất hiện thêm một nhất tinh thiên tài.
Thanh Vũ suy đoán, viên tinh thể biến dị này có năng lực là biến lớn và tăng cường sức phòng thủ, đổi lại, tốc độ sẽ bị hạn chế, đây là một năng lực chuyên về phòng thủ.
Cất đi viên tinh thể biến dị vào túi trữ vật, Thanh Vũ nhìn xuống chiến trường, nhưng chỉ trong giây lát, đôi mắt của Thanh Vũ mở lớn hết cỡ ra, tia máu nổi lên phủ đầy con ngươi của hắn, linh lực của Thanh Vũ sôi trào và tràn ra ngoài thân thể, hắn tựa như một con thú dữ đang bị chọc tức.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Thanh Vũ nghiến răng và nói ra từng chữ một, đôi tay của hắn bất giác nắm chặt lại thành nắm đấm, máu tươi chảy ra khẽ hỡ giữa các ngón tay.
Bên dưới, Thập Linh Hỏa thành, đáng lẽ ra, B7IODRv Thanh Vũ phải nhìn thấy khung cảnh Quân Đoàn Gaia và những người sống sót đang chiến đấu với Venger và từng bước đẩy lùi bọn chúng khỏi Thập Linh Hỏa thành mới đúng.
Và các Quân Đoàn Trưởng cùng Mặc Hàn phải đang chiến đấu với Venger biến dị.
‘’Tại sao, mọi thứ lại trở nên như thế này?” Hô hấp của Thanh Vũ dồn dập nói.
Đập vào mắt của Thanh Vũ, đó là một khung cảnh đầy máu tươi, Thập Linh Hỏa trận bị nghiền nát thành bụi, các kiến trúc to lớn và tinh xảo bị đập nát đến không còn hình dạng, gạch đá vỡ vụn, ngôi nhà sụp đổ, bên trên đó là các xác chết của Quân Đoàn Gaia cùng với những người sống sót mà Thanh Vũ không hề quen biết.
Thanh Vũ ngơ ngác nhìn xuống dưới, xem kỹ từng chi tiết một, hắn không tin vào mắt mình nữa rồi.
Trái tim Thanh Vũ càng thắt lại khi hắn nhìn thấy được Mặc Hàn, giờ phút này, trên miệng của Mặc Hàn có máu tươi chảy ra, một phần đầu của Mặc Hàn bị vỡ vụn, khí tức đã đoạn tuyệt, sinh cơ từ từ biến mất.
“Mặc Hàn.” Thanh Vũ khẽ kêu lên, một cảm giác đau nhói xuất hiện ở trong lòng hắn, tựa hồ hắn càng trở nên khó thở, cảm giác khó chịu này làm cho Thanh Vũ muốn phát điên.
Từng người quen thuộc bị Thanh Vũ nhìn thấy, nhưng họ đã chết hết, không một ai còn sống, khuôn mặt của họ hiện lên vẻ sợ hãi tận cùng như đang gặp một ác ma trước khi chết.
Dieter, Richard, Rinka, Không Thiên Hà, Lưu Úc, cho đến Celena, Lilith, Linda, từng khuôn mặt thân quen đã in vào sâu trong đầu của Thanh Vũ, lúc này, họ đã chết hết, thân thể họ bị tàn phá, máu tươi chảy ra nhuộm mặt đất thành màu đỏ.
Màu tanh gay mũi xực thẳng vào Thanh Vũ.
‘’Đây không phải là sự thật!” Thanh Vũ gầm lên.
Thanh Vũ đánh ra một quyền, linh lực biến ảo thành một nắm đấm to đến mười mét, đánh thẳng xuống mặt đất.
Ầm!!
Mặt đất bị sức mạnh từ Thanh Vũ đánh tới rạn nứt, bụi mù bay lên, một luồng sóng khí thổi ra bật ra những cây xanh ở xung quanh.
Cảm giác này chân thật đến nổi Thanh Vũ phải tuyệt vọng, từng cục gạch nát vụn, cho đến đất cát bị bay lên, Thanh Vũ nhìn kỹ từng chi tiết, nó cực kỳ chân thật, không khác gì lúc trước.
‘’Đây không phải là thật!!’’ Thanh Vũ không tin, hắn đánh thêm chưởng vào mặt đất, trúng vào đống xác của Venger.
Lực lượng bạo phát đánh đống xác thành tro bui, máu tươi màu đen bắn lên bầu trời, một bãi hỗn tạp xuất hiện ở trên mặt đất.
Càng lúc Thanh Vũ càng tin đây là sự thật, hắn cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng.
Gió từ xa thổi đến, cuốn lên mùi tanh nồng của máu tươi bay về phía xa, cái áo khoác của Thanh Vũ tung bay, một vùng trời rộng lớn, bên dưới là một mảnh phế tích bằng đá, hòa lẫn vào một dòng sông máu.
Cho dù vùng trời này rộng lớn đến như vậy, nhưng chỉ có một mình Thanh Vũ ở đó, ngắm nhìn tất cả với đôi mắt bất lực và mê mang, trong ánh mắt kia còn có một chút cô quạnh.
Cơn gió cuốn về phương xa, để lại một mình Thanh Vũ đứng giữa không trung, tựa hồ, thế giới này chỉ còn lại một mình hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.