6.
Bất chấp thân thể khó chịu, tôi vẫn gắng gượng đến công ty.
Kiếp trước, sau khi Tần Diễm qua đời, tôi gần như đoạn tuyệt với thế giới. Những chuyện không liên quan đến Tần Diễm thì tôi đều không nhớ rõ.
Trực giác mách bảo tôi rằng có một số chi tiết bị tôi bỏ qua đang ẩn nấp xung quanh, chờ tôi phát hiện.
Tôi ch.ết lặng xử lý các tài liệu của công ty và lắng nghe báo cáo của cấp dưới.
Kiếp trước, tôi đã làm những việc này hơn mười năm trời nên giờ quay lại tám năm trước, tôi tiến hành rất trơn tru.
Khi không có ai tìm đến, tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm rèm cửa văn phòng.
Trong tâm trí tôi hiện lên dáng vẻ Tần Diễm vừa ngây thơ vừa mạnh mẽ* ôm eo tôi làm nũng, bị tôi đẩy ra hết lần này đến lần khác mà vẫn ngoan cố lao về phía tôi.
Nhưng cuối cùng, tất cả dáng vẻ ấy đều nhuộm m.á.u đỏ tươi…
Kiếp trước, tuy xem trọng tiền bạc nhưng tôi vốn luôn khôn khéo. Tôi lục tung đầu óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã đắc tội ai.
Khi uống trà chiều, tôi nghe Tiểu Tôn ở bộ phận tài vụ mượn xe hơi của Tiểu Lưu ở bộ phận hành chính.
Một điều chợt lóe lên trong tâm trí tôi…
Ngày Tần Diễm gặp tai n.ạn giao thông, tôi nhờ trợ lý của mình là Từ Văn Văn lấy giúp một ít tài liệu trong xe.
Kiếp trước, ngoại trừ Tần Diễm, chỉ có từ Văn Văn có thể chạm vào và tự do sử dụng những chiếc xe của tôi.
Hôm đó, chiếc xe mà cô ta ngồi vào để lấy tài liệu tình cờ lại là chiếc Lexus LFA.
Khi ấy, cô ta ra ngoài rất lâu, lúc trở về thì mặt mũi bợt bạt, mồ hôi nhễ nhại. Tôi hỏi cô ta bị làm sao thì cô ta ấp úng nói ăn nhầm đồ nên bị đau bụng.
Giờ nghĩ lại, tất cả đều là dối trá.
Ánh mắt tôi đảo quanh khắp phòng.
Không có Từ Văn Văn.
Tôi tập trung suy nghĩ, nhớ ra lúc này Từ Văn Văn còn đang làm việc ở công ty khác.
Khoảng ba tháng sau, qua lời giới thiệu của bạn tôi, cô ta mới vào công ty, trở thành trợ lý của tôi và dốc sức làm việc bên cạnh tôi tám năm.
Tám năm cạnh nhau đủ để đặt trọn niềm tin vào một người xa lạ; tôi đối với Từ Văn Văn là như vậy đấy.
Nếu cô ta là người đã táy máy tay chân trong xe tôi thì dù có hoài nghi tất cả mọi người, tôi cũng sẽ không mảy may nghi ngờ cô ta.
Chuyện kiếp trước đã tan thành mây khói. Kiếp này, Từ Văn Văn còn chưa đến bên tôi.
Dù vụ tai nạn giao thông kia có phải do cô ta gây ra hay không thì tôi cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào cả.
Nhưng tôi tin rằng hạt giống của con đường mà một người đi qua có lẽ đã được gieo từ rất sớm. Chỉ cần được tưới một chút nước, nó có thể phát triển thành cây cổ thụ rợp trời.
Từ Văn Văn…
Dựa vào trí nhớ, tôi viết ra nơi Từ Văn Văn làm việc trước khi gia nhập công ty.
Đắn đo hồi lâu, tôi gọi điện cho một chuyên gia săn đầu người mà mình quen biết – Tôn Dịch. Anh ta chuyển nghề từ phóng viên giải trí sang săn đầu người.
“Từ Văn Văn? Một người không tên không tuổi. Sao cô lại đột nhiên có hứng thú với cô ta?”
Anh ta lấy làm khó hiểu.
“Hai năm qua, việc gì tôi cũng tự làm, cảm giác đuôi mắt sắp hằn vết chân chim luôn rồi. Đúng lúc bạn bè khuyên tôi tìm trợ lý và giới thiệu cô ta. Nhưng tôi làm ăn kinh doanh, đâu phải đứa ất ơ nào cũng tuyển dụng được.” Tôi thở dài một hơi.
“Ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Tôn Dịch cười sang sảng: “Chuyện nhỏ như con thỏ.”
“Anh Tôn, chuyện của tôi và Tần Diễm vẫn giấu gia đình cậu ấy. Hiện giờ tôi chưa muốn tiếp xúc với bên kia.”
Giọng tôi trầm hơn một chút: “Vì vậy, cảm phiền anh Tôn kiểm tra kĩ xem Từ Văn Văn và nhà họ Tần có… liên quan gì với nhau không.”
“Giám đốc Hạ đã mở miệng nhờ, đâu lý nào tôi lại từ chối.”
Anh ta thoải mái nhận lời.
Tôi mỉm cười tỏ vẻ biết ơn và nói thêm vài lời khách sáo.
Sau khi cúp điện thoại, lòng tôi bỗng nhẹ nhàng hơn.
Nếu đã đồng ý với tôi thì anh ta nhất định sẽ đưa ra một câu trả lời khiến tôi hài lòng. Tôi chỉ cần ngồi yên chờ kết quả là được.
Tôi nắm chặt tay lại.
Một cuộc sống mới vừa khởi đầu. Lần này, dù hung thủ không phải Từ Văn Văn, tôi cũng nhất định làm hắn xuất đầu lộ diện.
Vì Tần Diễm đã ch ế:t thảm kiếp trước, và vì chính tôi.
7.
Nhà họ Tần có danh tiếng lớn ở Tân Thành.
Chưa đến một ngày, tin tức Tần Diễm đính hôn đã chễm chệ trên các mặt báo, bao gồm thời gian, địa điểm, cách thức, danh sách khách mời, v.v…
Nghe nói vì Tần Diễm còn đang học đại học, chưa đủ độ tuổi kết hôn là hai mươi hai theo quy định nên sẽ đính hôn trước rồi mới kết hôn.
Không biết có phải do Tần Diễm sắp đặt không mà anh em bạn bè hắn đều không thấy tăm hơi.
Tôi không nằm trong danh sách khách mời nhưng lại nhận được thiệp mời do Diệp Tây gửi đến. Biết rằng cô ả muốn khoe khoang dằn mặt, tôi đã hẹn trước đội ngũ trang điểm và đặt làm spa toàn thân một ngày trước lễ đính hôn.
Nếu cả cô ta và Tần Diễm đều muốn tôi đến, tôi có giả vờ từ chối cũng chẳng nghĩa lý gì.
Vào ngày tổ chức bữa tiệc, tôi cố tình đến sớm ba mươi phút, ngồi vào bàn trong một góc với thái độ nhã nhặn.
Tuy hôm nay cánh truyền thông đến rất đông, là cơ hội tốt để thể hiện và tạo dựng các mối quan hệ, nhưng tôi không có ý định phát triển các mối quan hệ xã giao ở đây.
Nước sông không phạm nước giếng; nếu Diệp Tây không chủ động gây sự, tôi cũng sẽ nể mặt ít nhiều. Dù gì đây cũng là tiệc đính hôn của Tần Diễm.
Nhìn thấy tôi, anh em bạn bè của Tần Diễm đều mở to mắt.
Sau một thoáng sửng sốt, bọn họ dời đi ánh nhìn, vờ như không phát hiện ra tôi.
“Chị dâu, chị ăn mặc lộng lẫy như vậy để cướp hôn đúng không?” Viên Dã to gan mò đến gần tôi, nhỏ giọng tám chuyện.
“Không phải là không được, nhưng chị đây không thích xài hàng cũ, cho nên…” Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Xem ra là cậu ấm họ Tần của mấy cậu muốn hả?”
Vẻ háo hức trên mặt Viên Dã biến mất.
Cậu ta xoay lòng vòng tại chỗ, đấu tranh tư tưởng hồi lâu rồi lại sáp đến gần mặt tôi.
“Chị dâu, chị… Chị thiếu tiền không?”
Cậu ta trông như đang nghẹn, tỏ vẻ muốn nói mà không dám, cực kỳ phấn khích.
Tôi bị câu hỏi của cậu ta làm cho ngơ người.
“Sao đấy? Cậu muốn bao tôi à?”
Tôi từ chối cho ý kiến.
Cậu ta như con thỏ giật mình hoảng sợ, nhảy phắt về phía sau. “Không phải, không có, chị đừng nói bừa. Cho thêm trăm ngàn lá gan, em cũng không dám tơ tưởng chị đâu!”
“Thế chuyện tôi thiếu tiền hay không liên quan gì đến cậu?” Tôi liếc xéo cậu ta.
“Chị định làm thương mại điện tử. Em sợ vì công ty thiếu tiền nên chị phối hợp với Tần Diễm chơi cái trò gì mà giương Đông kích Tây…”
Cậu ta gãi đầu sồn sột: “Chốt câu cuối là nếu cần giúp đỡ thì chị cứ mở miệng.”
“Viên Dã…”
Cách đó không xa, có tiếng ai đó gọi cậu ta. Cậu ta quay đầu lại đáp lời.
Tôi mỉm cười, vẫy tay với cậu ta: “Tạm thời chưa thiếu tiền, thoải mái đi. Cho qua đi.”
Ngay khi Viên Dã rời đi, một giọng đàn ông trầm thấp đột nhiên truyền đến từ phía sau.
“Thú thật, tôi cũng rất tò mò muốn biết hai người rốt cuộc đang chơi trò gì đấy.”
Tôi quay đầu nhìn…
Là Tôn Dịch.
“Sao anh lại tới đây?” Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.
“Mắc gì tôi không tới được? Có ai quy định thợ săn đầu người không được đi xã giao à?”
Anh ta nhấp một ngụm rượu sâm-banh trên tay và hỏi liền tù tì.
“Được, được, được!” Tôi giơ tay đầu hàng nhưng không quên trả đũa: “Tôi chỉ sợ anh ham rượu ngon mà làm lỡ việc của tôi thôi.”
“Vốn dĩ tôi đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ cô giao mà.”
Anh ta giơ ly rượu lên: “Tôi đi ké người khác vào đây đấy. Chứ không lẽ cô cho rằng kẻ săn đầu người như tôi sẽ được mời vào dịp này chắc?”
Hiểu được ẩn ý trong lời anh ta, lòng tôi bỗng thấy lạnh lẽo.
“Vậy Từ Văn Văn là người nhà họ Tần?”
“Phải, mà cũng không phải.” Anh ta nói lập lờ.
Tôi vừa định hỏi thêm thì anh ta đã nâng ly rượu lên, ra hiệu cho tôi nhìn về một hướng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra là đoàn khách mời của nhà gái. Bên đó đặt mấy cái chân máy ảnh, rõ ràng là đang phát truyền hình trực tiếp.
“Đấy, cô gái thắt nơ bướm màu hồng trên tóc nhìn quen không?” Tôn Dịch cười hỏi.
Theo hướng anh ta chỉ, tôi nhìn thấy người kia.
Khuôn mặt ấy cực kỳ quen thuộc.
Từ Văn Văn.
____________________
*Bản gốc là "bá đạo”.