Quan Trừng

Chương 46:




Nhìn thấy điện thoại sáng lên, anh vẫn nằm im không nhúc nhích, để hô hấp dần dần bình ổn lại. Nhưng đến lúc này cảm giác đau khổ trong mơ vẫn khiến anh sợ hãi, thậm chí ngay cả cảnh tượng trong mơ anh cũng nhớ rõ, chân thực đến mức khiến người ta không thể xem nhẹ.
Màn hình điện thoại rất nhanh đã tối xuống, Phương Quan Trừng vắt một cánh tay trên trán, anh không muốn nhắm mắt lại. Suy nghĩ một lát cuối cùng anh ngồi dựa vào đầu giường, theo thói quen cầm ly nước đặt ở tủ đầu giường nhưng lại sờ vào khoảng không. Anh vén chăn lên, mở đèn bàn, lặng lẽ đi đến phòng khách, nhiệt độ nước trong bình vừa vặn, anh giống như người chết khát trong sa mạc gặp được ốc đảo, như thế mới có thể giúp mình có sống lâu hơn một chút.
Lại quay về phòng ngủ, không hiểu sao đầu óc anh tỉnh táo lại, cuối cùng anh không ngủ được, ngồi bên giường nhìn điện thoại, thời gian hiển thị là 12:30 sáng. Anh lại mở Wechat ra, tin nhắn của người gửi chỉ là một cái emoji biểu cảm, lè chiếc lưỡi màu trắng tinh nghịch ra, có phần tương phản với người phụ nữ dịu dàng đáng yêu ban ngày.
Mặc dù anh cảm thấy tuổi cô không lớn lắm, nhiều nhất chỉ trên dưới 25.
Một video được gửi đến, dưới ánh đèn quả quýt màu vàng ấm áp, cô tỉ mỉ quay Vĩnh Trừng, từ xa đến gần, rồi dạo quanh một vòng. Trong video còn có giọng nói như đang cật lực chào hàng, “Nhìn… Nhìn chỗ chạm trổ này mà xem… hoa sen ngàn cánh…”
Xác nhận anh không trả lời tin nhắn, mấy phút sau cô lại gửi một cái meme, một con vịt màu trắng đội mũ màu hồng phấn, cầm điện thoại màu hồng, lại đeo một cái túi màu hồng, bên trên là dòng chữ “Sao còn chưa trả lời tôi?”.
Giữa đêm khuya yên tĩnh, Phương Quan Trừng khẽ bật cười.
Xưa nay anh không dùng meme, chỉ cảm thấy cái này con vịt thật sự rất ngu ngốc. Anh xem video kia một lần thì không xem lại nữa, camera áp quá gần, hình ảnh cũng không rõ ràng hơn ban ngày bao nhiêu. Màn hình điện thoại tối xuống rồi lại sáng lên, ngón tay anh động đậy đánh mấy chữ.
“Tôi thấy rồi, cám ơn.” Một câu trả lời qua loa.
Không đợi anh thoát khỏi giao diện, trên màn hình phương đã hiện lên thông báo “Đối phương đang nhập tin nhắn…”, trong lòng không khỏi cảm thán cô chủ động quá, đang canh trước điện thoại sao.
Ở đầu bên kia A Âm nhìn thấy năm chữ này và một dấu chấm câu, giận đến mức quăng điện thoại vùi đầu vào gối. Cô vội vàng nhặt điện thoại lên gõ mấy chữ, “Sao anh trả lời muộn thế, đang làm gì sao?”
Cô lẩm bẩm tự trách mình, vội vàng xóa đi nửa câu sau, đổi thành “Sao anh trả lời muộn thế, mơ thấy ác mộng sao?”
Phương Quan Trừng thấy câu “đối phương đang soạn tin nhắn” hiển thị rất lâu, suýt chút nữa đã nghĩ đối phương đang viết chữ Khải gửi anh, anh định khóa màn hình tắt điện thoại thì nhận được tin nhắn .
Ác mộng hả, không hẳn thế. Anh để tay trên chăn, để mặc màn hình tối xuống, lại nghĩ đến giấc mơ kia.
Một giấc mơ chưa bao giờ mơ thấy.
Loại cảnh tượng nửa thật nửa giả ấy, anh vừa là người trong cuộc vừa là người đứng xem, nhưng điều không thay đổi đó là, chắc chắn anh biết toàn bộ chuyện cũ, vì chuyện này mà mất mạng. Mỗi khi nhớ đến lòng anh đều đau nhói, giống như khi nãy anh cảm thấy màu sườn xám mà cô gái kia mặc không đúng, bây giờ lại cảm thấy, người đàn ông áo trắng kia có lời muốn nói, lại không nói nên lời.
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu mày vô thức nhăn lại, anh mở ra điện thoại ra gửi tin nhắn “Ngủ ngon”, sau đó đặt điện thoại vào hộc tủ, như thế này tin nhắn đến làm điện thoại sáng lên cũng không ảnh hưởng đến anh nữa.
Suy nghĩ về giấc mơ ngột ngạt trôi đi, mỗi một tấc tinh thần của anh đều dành cho A Âm, Phương Quan Trừng để ý cô dùng chữ phồn thể.
Mà ở một nơi khác, giữa đêm hôm khuya khoắt ánh đèn trong phòng ngủ mãi không tắt, A Âm kìm ném không hét lên, cầm điện thoại nện vào giường mềm mại mấy chục lần. Xả hết cảm xúc xong cô mở khung chat ra, đặt lại biệt danh cho người chỉ gửi một câu ngủ ngon kia là “Quan”, giống như đã sử dụng hết tất cả sức lực sau cùng, cô nằm co quắp giữa chăn nệm.
Khi ấy A Âm không biết, ở thời đại này, có rất ít phụ nữ chủ động. Mà liên lạc quá thuận tiện, khiến một người đến từ cổ đại như cô vô hình trung đã để lộ át chủ bài.
Phương Quan Trừng bình tĩnh hơn cô nhiều.
Ngày hôm sau lúc mặt trời đã lên cao, sau khi A Âm rời giường cô bước từng bước nhỏ đến từ đường, bắt đầu xông mùi đàn hương cho ngày mới. Ra khỏi cửa phòng thì thấy một người đang đứng cạnh bàn ăn, A Tu La Chướng Nguyệt.
Cô khoanh hai tay trước ngực, biểu cảm không mấy thân thiện, “Tỉnh rượu rồi? Đêm qua anh làm loạn chỗ tôi, tranh thủ thời gian về Bắc Kinh đi.”
Vừa sáng ra, anh đã dạo một vòng bên ngoài tìm đến chợ sáng, thấy có người bắt được gà rừng trên núi trông khá có thần thì anh đều mua lại, sau đó móc tim và mắt một cách hoàn hảo ở trong nhà mình rồi mới đến chỗ A Âm.
“Còn nữa, sao anh lại trực tiếp đến đây? Hôm qua anh cố ý đứng ở cửa ra vào đúng không?”
Chướng Nguyệt đẩy đĩa sang, tim và mắt đẫm máu, còn rất tươi, A Âm đã ngửi được mùi từ lâu.
Anh mở miệng, giọng nói hơi áy náy, “Em muốn ăn không? Gà bắt trên núi xuống, anh thấy không tệ, cho em hết đấy.”
A Âm lườm anh, “Anh bớt làm mấy chuyện này đi, tranh thủ về Bắc Kinh, còn không thì về bộ tộc A Tu La của anh, tìm một nữ A Tu La, em nghe nói ai nấy đều rất xinh đẹp.”
Chướng Nguyệt ngồi đó, nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, “Những gì em biết đều được ghi trong kinh Phật. Kinh Phật không phải sách sử của Tu La.”
Cô không có tâm trạng tranh luận với anh xem nữ A Tu La có đẹp không, cô bước đến bàn ngồi xuống, nhân lúc món đồ trong đĩa còn đỏ tươi, cô cầm thìa xúc ăn hai miếng, đúng là rất bổ dưỡng.
“Em cũng biết dùng mưu.” Cô ngập ngừng một lát rồi nói, “Chướng Nguyệt, em tự hỏi lòng, em chưa từng nhìn lầm anh.”
Rất tàn nhẫn, cô nhìn nhầm Hàn Thính Trúc, Trúc Hàn nhìn lầm cô, đây đều là những chuyện khắc cốt ghi tâm. Bây giờ cô lại chính miệng muốn gỡ bỏ quan hệ với anh, một chút tình cảm vướng mắc cũng muốn chém đứt. Tất nhiên anh biết rõ cô chưa từng nhìn nhầm anh, là do bản thân anh chấp mê bất ngộ cuối cùng dẫn đến sai lầm.
“Anh biết.”
Anh chỉ muốn chờ thêm một chút thôi.
Cô nói: “Anh về Bắc Kinh đi, quen vài người bạn mới, A Dược và Tiết Lệ ở chung đã lâu.”
“Anh rất thích mùa đông ở Đông Bắc, định năm nay đến Cáp Nhĩ Tân nhìn xem. Em không cần lo lắng cho anh, anh sẽ không tìm say nữa, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Gương mặt anh hơi lạnh lùng, bình tĩnh nói ra lời nói này, anh đã hạ mình xuống rất thấp. A Âm lặng lẽ thở dài, ăn hết miếng cuối cùng, quay người trở về phòng thay quần áo.
Anh nhìn xương cánh bướm lộ ra ngoài của cô, váy ngủ màu xám bạc, tóc dài đến eo. Một ánh nhớ mãi đến ngàn năm, sa mạc đầy cát vàng ở Tây Vực, hạc hóa thành mỹ nhân, phút mới gặp đã thoáng ngẩn ngơ.
Không khỏi than một câu giữa đêm xuân thu buồn bã, ngàn năm cũng chỉ như một cái búng tay.
Cả tuần nay A Âm đều ở cửa hàng sách, nhìn người đến người đi, từ học sinh mặc đồng phục ngây thơ đến ông lão tóc hoa râm. Trong lòng cảm thấy hơi nhạt nhẽo, tất cả đều trẻ tuổi hơn cô.
Cô không có tâm trạng xem phim, không chơi đùa, ngoại trừ thỉnh thoảng nói mấy câu với Chướng Nguyệt và Quỷ Sứ thì điện thoại tuyệt không hao pin. Khung chat của hai người vẫn dừng lại ở câu ngủ ngon, cô không có cớ để nói chuyện, cũng không thể chụp ảnh Vĩnh Trừng cho anh xem nữa, thế thì quá ngốc rồi.
Mãi đến thứ Năm, vẫn không có tin nhắn nào được gửi đi. Giữa trưa A Âm thu dọn đồ đạc đóng cửa tiệm sớm, bắt xe đến trường học. Trước kia cô đi nhìn trộm anh toàn là vào ban đêm, cô biết anh ở đây nhưng chưa từng đến bao giờ.
Giảng đường giống như hai lớp học chung một phòng, ngoại trừ đằng trước và phía sau không có một ai thì ở giữa chen chúc rất đông người. Phương Quan Trừng quay lưng về phía học sinh, dùng bút lông chia từ đơn trên bảng trắng, lại xoay người cảm thấy có gì đó thay đổi.
Hàng cuối cùng vốn không có một ai lại có người ngồi. Quyển sách bìa vàng mà đó đang cầm che mặt rõ ràng không phải sách giáo khoa của sinh viên.
Anh không nhìn thêm nữa, trầm giọng giảng tiếp: “Thầy biết tiết đầu tiên của buổi chiều mọi người rất buồn ngủ, ngày lễ mùng 1 tháng 5 sẽ chia thành các nhóm phiên dịch, có yêu cầu riêng, đề nghị các em tập trung lắng nghe. Nghe thầy nói xong thì tiết sau sẽ không phải nghe nhiều nữa, thầy và thầy Ngụy đổi tiết sau, ngày mai có thể không đến trường dạy được…”
A Âm dịch quyển sách đang che mặt xuống dưới một chút, để lộ vầng trán nhẵn mịn và đôi mắt, cô liếc trái liếc phải nhìn sinh viên phía trước đang trao đổi, ai nấy đều có vẻ ai oán. Có nam sinh khá thân với anh nói: “Thầy Phương, bài tập văn xuôi đợt trước còn chưa phát, chúng em sợ thầy sẽ mệt.”
Anh im lặng chuyển trang Power Point, trên đó đều là những chữ cái tiếng Anh mà A Âm xem không hiểu, không có lấy một chữ Hán, “Các em xem qua trang này, đây là một đoạn quảng cáo khoa học kỹ thuật. Lên lớp thầy quên mang, sau khi tan học đại biểu môn đến phòng làm việc lấy, thầy đã sửa xong.”
“…”
“Nhớ xem kỹ những chỗ thầy sửa, sửa xong thì nộp chung với bài tập thầy giao lần sau.”
“Ai…”
Khung cảnh tràn ngập ai oán.
A Âm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, không nhịn được trợn mắt. Lúc đầu cô còn tưởng với vẻ ngoài của Phương Quan Trừng, ở trường đại học chắc chắn sẽ thu hút không ít nữ sinh, huống chi xưa nay Học viện Ngoại ngữ luôn nhiều nữ ít nam, không ngờ người thích nói chuyện với anh toàn là nam sinh.
Suy xét nguyên nhân… hóa ra là anh quá nghiêm khắc.
Không chỉ có làm việc hay bắt bẻ, mà phạm vi ôn tập thi cuối kỳ cũng là cả quyển sách, nguy cơ rớt tín chỉ rất cao. Đây là tập hợp tính cách của chòm Xử Nữ, cho dù đẹp trai thì vẫn nên đứng nhìn từ xa thì hơn. Huống hồ thầy trò yêu nhau chỉ tồn trại trong tưởng tượng của thiếu nữ, Phương Quan Trừng luôn duy trì khoảng cách an toàn với tất cả nữ sinh, thái độ ôn hòa mà xa cách, ngược lại nói nhiều hơn với nam sinh, khiến mọi người nghi ngờ anh là gay.
A Âm mơ màng nghe anh nói tiếng Anh, cô không thể thưởng thức nổi, trong lòng oán thầm sao anh không dạy Lịch sử, như thế thì cô có thể trò chuyện cả đêm với anh cũng không thành vấn đề.
Tiếng chuông tan học vang lên, anh không nói thêm dù chỉ một giây, đánh dấu phần đang giảng, lại ghi lại số trang Power Point. Học sinh ngồi trên ghế cũng biết anh chưa bao giờ dạy quá giờ, đều bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh nói: “Đại biểu khóa ở lại nghe thầy dặn, những người khác có thể đi.”
Chẳng ai có vẻ vui sướng vì được đại xá, bất kỳ sinh viên nào cũng không chống cự được áp lực của bài tập. A Âm học theo bọn họ, cũng khép sách lại nhét vào túi, sinh viên đi ra từ cửa sau đánh giá cô vài lần, cô luôn ngồi im chờ đợi người trên bục giảng.
Mãi đến khi có một nữ sinh hỏi nhỏ: “Đây là bạn gái mới của thầy Phương hả? Bạn gái trước kia đã rất lâu không đến.”
Cô quay đầu, đối đầu với ánh mắt của nữ sinh kia, cô lập tức bày ra dáng vẻ tươi cười. Nữ sinh kia hiển nhiên cũng sững sờ, nụ cười này của A Âm khiến người ta cảm thấy cô đang ngầm thừa nhận, cô gái vội vàng đi ra ngoài.
Ngoại trừ hai người bọn họ, người cuối cùng ra khỏi lớp chính là đại biểu khóa, cậu ta thu dọn đồ đạc rất nhanh, máy chiếu tự động tắt. Hôm nay Phương Quan Trừng mặc áo len mỏng màu đen, áo khoác mỏng vắt trên ghế ở bục giảng. A Âm nghiêng đầu nhìn anh, vẫn là cảm giác thản nhiên khiến người ta không nỡ trách móc.
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, nụ cười ấy giống như ngón tay mềm mại của trẻ con đâm vào nơi mềm mại nhạy cảm nhất của bạn. Nếu trong nụ cười ẩn chứa lời nói, vậy chắc chắn sẽ là câu hỏi “chúng ta mới gặp nhau một lần, sao cô lại đuổi theo đến trường tôi dạy?”
A Âm không thể nói cho anh biết, năm đó em phải chủ động gấp ngàn lần mới để lại ấn tượng trong lòng anh, bây giờ cũng không khác mấy.
Hôm nay cô mặc màu sáng, váy dài màu vàng nhạt và áo không tay màu vàng, đây là màu sắc chưa từng thấy trong tủ quần áo của cô, là dáng vẻ của sinh viên, nhưng hiển nhiên lại phù hợp khi đứng cạnh anh.
Cô đứng dậy, dịu dàng hỏi, “Nếu tôi nói tôi đến đây là trùng hợp, anh có tin không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.