Quan Trừng

Chương 23:




A Âm đang gây náo loạn ở Địa Phủ, nàng tranh cãi với Thôi Giác về luật Âm Ti.
“Rõ ràng lần trước ta nhìn thấy không phải vậy, lúc đó ngươi viết sống thọ đến chín mươi….”
“Sổ Sinh Tử đâu phải là thứ ngươi có thể tùy tiện xem? Ta cho phép ngươi viết giúp ta là bởi vì những chuyện và người ấy không liên quan đến ngươi, nhưng đầu óc ngươi…”
“Ngươi nói những cái này làm gì? Ta chỉ hỏi ngươi vì sao Thành Thiện chết sớm hơn mười năm?”
“Ta sửa lại! Tên Quỷ Sứ da xanh kia cũng nhìn thấy, ta làm sao…”
Ánh nến chiếu sáng Âm Ti tối tăm rộng lớn, tiếng ồn ào ở góc của Thôi Giác vẫn chưa ngừng, mấy tiểu quỷ trực ca đi ngang qua đứng lại xem xem, không lâu sau đã chật ních người. May mà bọn họ hiểu lý lẽ, lén chạy đi tìm người can ngăn, nhưng bây giờ cả ba vị phán quan khác cũng không ở đây, cuối cùng Mạnh Bà ở Vọng Hương Đài bị ép mời đến.
Mạnh Bà không giống như trong tưởng tượng của dân chúng tầm thường mà là một cô gái dịu dàng bạc đầu, trông cũng chỉ mới tròn đôi mươi nhưng tay lại chống gậy, tuổi thực của bà còn lớn hơn cả bốn vị phán quan.
“A Âm, ngươi lại gây chuyện.”
“Là Thôi Giác, ông ta…”
“Tên của Thôi phán quan là để ngươi gọi à?” Mạnh Bà nện gậy chống xuống đất, quát lớn.
Diêm Vương xách giá đỡ đến gần, bên trên buộc con chim đang kêu ríu rít, bầy quỷ nhường đường, vội vàng đi làm chuyện riêng của mình.
Ông ung dung hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Thôi Giác kẹp Sổ Sinh Tử dưới nách rồi lôi bút ra, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh sau đó đi ra ngoài, xem dáng vẻ thì hình như giận A Âm.
Diêm Vương đã hiểu, chọc chọc tay A Âm, “Ngươi không đúng rồi. Sổ Sinh Tử đâu phải thứ xem tùy tiện. Thôi phán quan sửa là đúng.”
Chim trên kệ ồn ào lặp lại, “Sửa đúng, sửa đúng…”
Mạnh Bà cầm gậy chống chỉ nàng quở trách, “Ngày thường ngươi phải chú tâm vào công việc chút, mỗi lần đám quỷ ở ngọai ô Trường An uống canh đều cằn nhằn vài câu, dạo gần đây càng thêm láo toét…”
A Âm không còn tâm trạng tranh cãi nữa, thẫn thờ ngồi xuống bậc thang trước bàn, nghẹn ngào nói, “Sao ta lại không hiểu?”
Những chuyện này nàng đều hiểu.
“Nhưng sao ông ta lại chết bây giờ…?”
Xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ có nàng hậm hực nói câu này, Mạnh Bà và Diêm Vương nhìn nhau lắc đầu.
Thành Thiện chết rồi, trong lòng Trúc Hàn càng thêm ưu phiền. Nàng không biết hòa thượng già có để lại di ngôn bắt chẹt chàng điều gì không, nếu vậy thì chàng sẽ bị vây khốn trong chùa miếu bao lâu nữa đây. Rõ ràng vừa mới nhìn thấy khởi đầu, sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
Quay lại mặt đất, Trường An đã là rạng sáng, trên đường phố không có một bóng người. Nàng cũng không vội, lững thững dạo bước trong thành, theo thói quen đến chùa Tây Minh. Nàng bay lên xà nhà, vẫn mặc quần áo màu xám tro như trước, nằm xuống là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng.
A Âm thầm than: Khi nào nàng và tiểu hòa thượng mới được như ánh trăng rằm này, mãi mãi sáng tỏ, vĩnh viễn làm bạn bên nhau.
Có cơn gió âm lướt qua người, nàng cảnh giác quay lên, “Quỷ ở đâu? Xưng tên ra!”
Con quỷ kia bò trên xà nhà, nửa thân trên là người, nửa dưới là cái đuôi sặc sỡ, trông vô cùng quỷ dị, nó nói năng không lưu loát lắm, “A Âm cô nương, tại hạ là quỷ Câu Hồn.”
Là giọng nam.
Nàng ngước mắt nhìn xem, bật cười thành tiếng, “Bớt xum xoe làm quen với ta đi, ngươi giống người nhưng không phải người, kém ta xa lắc.”
Quỷ Câu Hồn bò đến gần nàng hơn, “A Âm cô nương có chuyện phiền lòng?”
“Không liên quan đến ngươi.”
“Có liên quan đến hòa thượng ở chùa Tây Minh. À không, chùa Bàn Nhược, người ấy quay về rồi.”
Ánh mắt A Âm trở nên sắc bén, cất giọng lạnh lùng, “Ngươi nhìn thấy?”
“Không chỉ nhìn thấy mà còn có thứ mà hòa thượng đó để lại.”
Nàng nghe thấy tiếng giấy bị gió thổi, ngoảnh đầu nhìn sang, nhìn thấy mấy chữ mờ mờ.
“Đưa ta.”
Quỷ Câu Hồn là loại quỷ mà Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu ghét nhất, bọn chúng thích đoạt mối làm ăn với Quỷ sai, hòng mưu cầu chức vị nhưng bởi vì tuổi thọ quá ngắn ngủi, linh lực thấp hơn nữa bụng dạ khó lường, không đàng hoàng nên Diêm Vương không đồng ý thu nhận. Cứ thế bọn họ trở thành một tộc riêng biệt.
“A Âm cô nương, yêu đương với con người có gì đáng nói. Trong tộc Quỷ Câu Hồn bọn ta có rất nhiều đàn ông tốt ngưỡng mộ cô nương, cô nương có thể chọn mười người thành hôn cũng được…” Hắn bỗng kêu một tiếng bởi vì A Âm đã phóng pháp lực đánh hắn, “Ngươi ra tay?”
“Ta bảo ngươi trả lại tờ giấy đó cho ta!”
Hiển nhiên Quỷ Câu Hồn từ chối, hắn giấu mảnh giấy đi, giẫm trên mái ngói lộc cộc, vừa chạy vừa nói, “Hòa thượng là hồn ma đoản mệnh… Hòa thượng là hồn ma đoản mệnh…”
A Âm mặt lạnh đuổi theo.
“Câm miệng.”
“Quỷ đoản mệnh… Quỷ đoản mệnh của chùa Bàn Nhược…”
Nàng ngại thân người không đủ linh hoạt, liền hóa thành làn khói đuổi theo tiếp, Quỷ Câu Hồn kia cũng chạy rất nhanh, đã lao đến cổng thành. Trong nháy mắt A Âm biến đổi, duỗi cổ ra, dùng mỏ chim quắp cánh tay ở phần người của hắn, chỉ thoáng chốc đã quắp ra máu. Nàng hất cổ lên, quẳng người vào gốc cây bênh cạnh.
Quỷ Câu Hồn bực bội hừ một tiếng, thấy con hạc hung ác nhìn mình chằm chằm, hắn hơi sợ hãi.
“Quỷ Âm Ma La, ngươi ác độc như vậy, chỉ có kẻ mù mới thích ngươi!”
“Đưa thư cho ta!”
“Người phàm kia đúng là đáng thương, bị quái vật như ngươi để mắt đến…”
Hạc xám cắn cổ hắn, quặp chặt mỏ, Quỷ Câu Hồn hô hấp càng thêm khó khăn, hắn giơ tay thi pháp, tạo một ngọn lửa hồng phất vào cánh A Âm, có mùi cháy khét tỏa ra.
Ngoài cổng thành có tiếng hạc kêu rất lớn, hai bọn họ quấn lấy nhau đánh đấm. A Âm mượn cơ hội này xả hết oán giận trong lòng, nàng ra tay tàn nhẫn, chiêu nào cũng dùng đủ mười phần linh lực nhưng đồng thời cũng hao tổn rất nhiều. Giữa cơn hoảng hốt nàng không khỏi nhớ đến, ngày thường có Quỷ Sứ ở đây chắc chắn sẽ nhắc nhở nàng phải hút âm khí bồi bổ nhưng hình như từ lúc quay về nàng chưa “ăn”, còn Quỷ Sứ đã quay về Già Tất Thí gần một tháng rồi.
Lại một chùm lửa thiêu đốt cánh nàng, kéo thần trí nàng quay về.
Quỷ Câu Hồn kia phách lối trào phúng, “Âm Ma La hơn năm trăm năm tuổi cũng chẳng có gì hơn người, đám quỷ đúng là nói phét.”
A Âm hóa thành thân người, mười ngón tay để móng không dài không ngắn, vèo một cái bắt lấy cái cổ bị mỏ chim xé nát của hắn.
“Vì ta chưa từng nghiêm túc với ngươi.”
Nàng nắm cổ hắn, đập đầu hắn vào cây cột mấy lần, nhưng vẫn chưa thấy hả giận. Quỷ Câu Hồn đã hơi choáng váng, thấy nàng lấy dao găm lấp lánh ánh bạc ra, đây là lần đầu tiên hắn nói bằng giọng yếu đuối và sợ sệt.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Đây không phải La Sát mà Quỷ giới tàn sát lẫn nhau, ngươi muốn… A?”
A Âm không muốn nghe hắn ồn ào nữa, đâm một nhát gọn gàng linh hoạt.
Những mảnh vỡ màu đen tiêu tán, không còn bóng dáng Quỷ Câu Hồn nữa, chỉ để lại trang giấy sắp bị gió cuốn bay. Nàng vô thức cong môi, duỗi tay bắt lấy. Thấy bên trên viết năm chữ “về chùa Bàn Nhược gấp”, nét chữ viết vội, chữ viết hơi rối.
Nhưng bây giờ nàng đã hiểu tiểu hòa thượng không hề vứt bỏ nàng, nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng cứ nằm nguyên tại chỗ ngạc nhiên nhìn những chữ mà Trúc Hàn để lại, cười không ngừng. Thậm chí nàng chẳng còn tâm trí mắng Quỷ Câu Hồn kia chứ đừng nói đến chuyện nghĩ xem giết đồng bào Quỷ Giới sẽ có hậu quả gì.
Nàng đi dọc theo cánh rừng tiến về chùa Bàn Nhược, định hút chút âm khí và oán khí, đánh chén một bữa ngon rồi mới đi tìm Trúc Hàn nhưng không không ngờ dọc đường đi không nhìn thấy bất kì thi thể nào mới ném.
Âm khí cũng không có chứ đừng nói đến oán khí.
Đã lâu rồi nàng chưa “ăn”, hơn nữa khi nãy đánh nhau với Quỷ Câu Hồn nàng hơi thất thần, bị thương đôi chút, bây giờ chỉ cảm thấy càng thêm u ám và bất lực.
Lúc này nàng rất nhớ Quỷ Sứ, oán trách con quỷ da xanh này không biết đã đi đâu mà không có lấy một tin tức. Ngày thường hai người cùng đi hút âm khí, bây giờ không có hắn lải nhải bên tai, lại thêm nàng đặt cả tâm tư vào Trúc Hàn nên lòng bỗng hơi hoảng hốt.
Nàng vịn một gốc cây già đứng dậy rồi dựa vào đó, trong lòng thầm nhủ tiểu hòa thượng đừng xuất hiện, với dáng vẻ lo lắng mất hồn của nàng bây giờ, chi bằng không gặp thì hơn. Nàng giật tay áo che mặt, lòng thầm tính toán nên đi đâu.
Trong rừng có nhiều cành khô đá vụn, người dẫm lên trên tạo thành tiếng vang, từ phía xa truyền đến tiếng gọi quen thuộc, “A Âm…”
Nàng mở mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, đó không phải là Trúc Hàn đang lo lắng bước vội sao?
“Sao chàng lại đến đây?” Nàng nóng lòng, giọng nói hơi hung dữ.
Chàng bước đến quỳ gối cạnh nàng, nhét tràng hạt vào ống tay áo rồi ôm nàng vào lòng hỏi, “Thế này là thế nào? Tay áo cũng bị xé rách.”
Không ai trong hai người đề cập đến màn “cãi lộn” ngắn ngủi lúc đêm khuya, phảng phất như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Chàng lo lắng sốt ruột còn nàng thì nhớ nhung.
Trúc Hàn ôm người trong lòng càng chặt hơn, không nói một lời, duỗi tay vuốt ve lưng nàng, hỏi với vẻ lo lắng, “Sao nàng không nói lời nào? Ta thấy người nàng lạnh hơn ngày thường.”
Và hơi cứng nữa.
A Âm chậm rãi rút tờ giấy ra, đung đưa trước mặt chàng, “Cái này bị một con quỷ ai cũng ghét trộm mất, ta giết hắn cướp về.”
Chàng nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng vẫn ôm chặt người trong lòng, định tìm hiểu rõ ràng, “Con quỷ kia hung ác giống như Ngũ Thông nên nàng mới bị thương?”
A Âm cười nhạt, lắc đầu, “Thua xa, nhưng những đêm gần đây ta đều ở chùa Tây Minh nên chưa hút được âm khí…”
Nàng sợ chàng hiểu lầm vội giải thích, “Là khí có ở người chết, không liên quan đến những thứ khác.”
Tiểu hòa thượng hôn trán nàng, “Nàng không cần giải thích, bây giờ ta có thể làm gì cho nàng?”
“Quan Trừng ngốc, bây giờ chàng chẳng thể làm gì hết. Chờ lát nữa có quỷ đi ngang qua, đưa ta về Âm Ti là được.”
“Được.”
Hai người cứ ôm nhau như vậy, A Âm hơi suy yếu, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trúc Hàn liếc thấy một con chim bị thương rơi dưới gốc cây phía xa, phát ra tiếng động không quá rõ ràng. Chàng nhớ đến một chuyện cũ, trong lòng nảy sinh suy nghĩ “to gan”, chàng đặt A Âm tựa người vào gốc cây.
“Ta đi tìm cho nàng một ít thức ăn.”
“Ừm.”
Chàng đứng dậy, mang theo dao găm rơi trên mặt đất của A Âm.
Mượn ánh trăng mờ ảo, chàng đến tìm con chim tước núi to lớn đang giãy giụa kia. Dường như đôi mắt màu đen của nó đang nhìn chàng chằm chằm, cho dù nó có hình thể to lớn trong số những con chim tước núi thì so với con người vẫn rất nhỏ bé.
Rút dao ra khỏi vỏ, tiểu hòa thượng chưa từng giết bất kỳ sinh vật nào không kìm chế được run rẩy. Chàng lẩm bẩm, “Ngươi… đừng oán trách, nếu muốn nhớ thì hãy nhớ tên Quan Trừng…”
Mây đen che trăng sáng, trong rừng yên tĩnh đến đáng sợ, có hòa thượng phá Sát giới, không gian vang lên tiếng dao cắt qua máu thịt.
A Âm bị mùi máu tươi đánh thức.
Nàng chưa từng nghĩ, mở mắt ra sẽ thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, hoặc là nói, cảnh tượng đó không hề đáng sợ, chỉ do nàng không kìm nén được rúng động trong lòng mà thôi.
Ngày thường bất kể trong tình huống nào tiểu hòa thượng cũng có dáng vẻ sạch sẽ đoan chính nhưng lúc này hai tay chàng đẫm máu, cầm hai con ngươi lớn như hạt đậu của chím tước núi và cả một đống không rõ là gì quỳ trước mặt nàng.
Đầu chàng rịn đầy mồ hôi, thở gấp nói với nàng, “A Âm, nàng ăn đi.”
A Âm, nàng ăn đi.
Nếu không phải bây giờ nàng không có tinh thần gì, chỉ sợ A Âm đã hét lên sắc nhọn. Nàng không ngờ, người mình thương ngày thường không nhiễm bụi trần lúc này bước qua ranh giới đạo đức trong lòng lại làm ra chuyện khoét mắt chim tước núi.
Mặt nàng trắng bệch, siết chặt vạt áo nhuốm máu của chàng, nghiêm túc hỏi, “Chàng học ai làm chuyện này?”
Trúc Hàn dùng tay lau qua mồ hôi trên trán, tay vẫn run rẩy đưa lên, “Lần trước ở phủ họ Trần, ta thấy Quỷ Sứ thí chủ làm chuyện này, nàng có thể bay…”
A Âm chỉ cảm thấy cảm xúc trước ngực chập trùng lên xuống, hốc mắt đỏ hoe, mãi đến khi hơi nước che phủ đôi mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ rớt xuống, nàng siết chặt vạt áo của nàng hơn, cắn răng nói, “Sao chàng có thể làm chuyện này?”
Nàng không thể nào chấp nhận được bảo bối trong lòng mình, ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm, tay lại nhuốm máu vì nàng.
Nàng có tài đức gì?
“Ta không sao, chỉ cần A Âm khỏe lại…”
Nhưng A Âm không nuốt trôi được, nàng có thể ăn một đống mắt mà Quỷ Sứ lấy nhanh như gió cuốn lại không thể làm chuyện buồn nôn ấy ở trước mặt chàng được.
“Ta không ăn.”
Tiểu hòa thượng mấp máy môi, “Vì sao? Quỷ Sứ lấy nàng lại ăn, mà ta lấy thì nàng…”
“Không ăn là không ăn, chàng vứt đi.”
“A Âm, ta sợ nàng lại như lần trước…” Chàng cũng hoảng hốt, muốn đưa tay lau khóe mắt nàng nhưng thấy hai tay mình nhuốm đầy máu tươi lại không nỡ đụng vào.
Chàng khàn giọng cầu xin, “A Âm, nàng ăn đi. Đừng giống như lần trước, bỏ lại ta đi rất lâu.”
“Sư phụ đã không còn, trên đời này chỉ có mình A Âm khiến ta lo lắng.”
“Cầu xin A Âm…”
Nàng nhắm mắt, lòng càng nhức nhối hơn nhưng vẫn không hé răng. Lúc nàng bị nổi ban đỏ khắp người cũng không muốn xuất hiện trước mặt chàng thì càng không nói đến chuyện ăn mắt tanh mùi máu thế này. A Âm có sự kiêu ngạo của mình, dù Trúc Hàn vì nàng sát sinh phá giới, ngã xuống vũng bùn thì nàng cũng không thể đồng ý.
May mà Quỷ Sứ nghĩ ra A Âm vốn dồn tất cả sự chú ý vào Trúc Hàn nên vội vàng cùng Chướng Nguyệt đi cả đêm quay về. Đúng lúc thấy hai người mặt đối mặt giằng co, hắn lạnh lùng nói, “Sao lần nào ngươi cũng thảm hại thế? Đúng là…”
Người đến sau chậc lưỡi nói, “Ta bảo này, trên đời này có thứ gì tự do hơn quỷ sao? Một tháng hút âm khí một lần đủ rồi, sao ngươi cứ lười không muốn làm, bây giờ lại nghịch đến cảnh này.”
A Âm nuốt nước mắt nhìn Quỷ Sứ, “Dẫn ta đi.”
“Ta ôm nàng đến chỗ này.” Chướng Nguyệt lặng im bước lên trước, nửa quỳ bên cạnh A Âm hỏi thăm.
A Âm đã từng thay quần áo trước mặt Quỷ Sứ, nàng đâu để tâm đến mấy chuyện quá phận như phụ nữ trần tục, duỗi tay để Chướng Nguyệt ôm. Sau khi đứng dậy, thấy tiểu hòa thượng vẫn còn bưng con ngươi sắp khô trên tay, nàng ra hiệu hắn quay người, vươn tay xoa gương mặt hơi lạnh của chàng.
Rõ ràng nàng mới là quỷ, dù lúc nàng đang suy yếu những vẫn duy trì hình dạng con người mà Trúc Hàn là người lại chật vật không ra người cũng chẳng ra quỷ.
Tình cảm tràn lan ẩn sâu và trộn lẫn trong đó, “Quan Trừng ngoan, quay về chờ ta, ngày mai ta sẽ đến tìm chàng.”
Chàng nghẹn ngào, nén cơn khó chịu ở đáy lòng nói, “Được, ta chờ nàng.”
Chướng Nguyệt mang theo A Âm biến mất, không biết đã đi đâu. Quỷ Sứ đến gần Trúc Hàn, bây giờ hắn đang trong hình dạng con người, quần áo chỉnh tề, cầm cái khăn lót rồi nhận lấy mắt chim núi tước, nuốt xuống trong một lần.
Đôi mắt Trúc Hàn ánh lên tia sợ hãi, chỉ thoáng qua liền biến mất.
Lúc Quỷ Sứ mới xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngạc nhiên, trong lòng bỗng lóe lên suy nghĩ, có lẽ mọi chuyện A Âm làm đều rất đáng giá.
Hơn nữa lúc đầu ở phủ họ Trần, Quỷ Sứ biết rõ tiểu hòa thượng đi theo bọn họ nhưng vẫn làm chuyện máu tanh để chàng nhìn thấy. Đến bây giờ hắn vẫn không dám cho A Âm biết, nhưng có lẽ nàng ấy đã biết hết.
“Trúc Hàn sư phụ, đã để cậu chịu thiệt thòi.” Quỷ Sứ nói một câu chân thành rồi giải thích cho Trúc Hàn nghe, “Người đời đồn đại, quỷ quái móc mắt ăn tim gan người cũng không phải giả dối. Nếu con người chia thành người tốt người xấu thì trong quỷ cũng có quỷ tốt và ác quỷ. Ác quỷ bao gồm lệ quỷ, chuyên làm nhiều việc ác, ăn cả người lần quỷ. Nhưng A Âm và cả ta không ăn thịt người, chúng ta truy bắt ác quỷ, cuộc sống cũng không quá tốt đẹp. Thỉnh thoảng vào lúc suy yếu chỉ cần ăn chút chim thú là đủ. Chướng Nguyệt thì càng không cần, hắn là hung thần A Tu La…”
Trúc Hàn không muốn nghe thêm gì về Chướng Nguyệt, chàng hành Phật lễ, “Quỷ Sứ thí chủ mau đi chăm sóc A Âm đi, đã phiền thí chủ quan tâm. Mặt trời sắp lên, tiểu tăng quay về chùa Bàn Nhược trước.”
Quỷ Sứ, “Hở?”
Nhưng tăng nhân mặc áo đen kia chẳng hề quay đầu lại, dù người nhiễm máu thì khí chất trên người vẫn đoan chính đạm nhiên như cũ, bước đi không loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.