Quán Tình Yêu 12 Chòm Sao

Chương 6: Cô hồ ly nhỏ nhà anh




1
Lâm Mặc Sinh theo đồng đội đi tới trường đại học đúng lúc nhà trường đang tổ chức một trận bóng rổ, trước khi tới bọn anh đã nghe ngóng, hôm nay Mạc Vãn Vãn sẽ tới sân vận động xem bạn trai chơi bóng.
Bầu không khí trong sân vận động vô cùng náo nhiệt, người ngồi chật kín chỗ, tuy nhiên để tìm được Mạc Vãn Vãn cũng không quá tốn sức, làm một nữ thần xinh đẹp của đại học A, Mạc Vãn Vãn vô cùng nổi bật.
Đồng đội lặng lẽ canh giữ ngoài lối ra, đề phòng Mạc Vãn Vãn trốn thoát, Lâm Mặc Sinh thì ngồi phía sau cách Mạc Vãn Vãn không xa, lẳng lặng quan sát Mạc Vãn Vãn.
Bạn trai Mạc Vãn Vãn là chủ lực của đội bóng rổ, dáng dấp cũng khá đẹp trai, cơ thể tràn ngập năng lượng chạy trên sân bóng rổ, mỗi cử chỉ của cậu đều khiến nữ sinh hú hét, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ngay cả Lâm Mặc Sinh cũng đã nhìn ra trong mắt cậu chàng đẹp trai kia chỉ có Mạc Vãn Vãn.
Sau khi ném được một quả ba điểm, cậu dừng lại nhìn về phía Mạc Vãn Vãn trên khán đài như đang tranh công, Mạc Vãn Vãn cũng rất phối hợp vỗ tay kem theo giơ ngón tay cái, bấy giờ chàng trai kia mới tiếp tục chạy.
Trong mắt người ngoài, hai người họ xem như là một đôi trai tài gái sắc học đường điển hình.
Nhưng cầm trong tay toàn bộ tài liệu cá nhân của Mạc Vãn Vãn, Lâm Mặc Sinh không cho là như vậy, chịu đựng đợi đến nghỉ giữa hiệp, Mạc Vãn Vãn đang định đứng dậy xuống đưa nước cho bạn trai mình thì Lâm Mặc Sinh tiến lên trước ngăn cản cô.
Lâm Mặc Sinh làm đặc công mấy năm, trên người sớm đã mang khí thế đặc biệt, dù bây giờ anh đang mặc thường phục thì vẫn vô cùng hiên ngang, anh xuất hiện trước mặt Mạc Vãn Vãn, bộ dáng nghiêm túc thật sự dọa Mạc Vãn Vãn lùi về sau một bước.
Mạc Vãn Vãn cầm chai nước trong tay, cảnh giác nhìn Lâm Mặc Sinh: “Xin hỏi có chuyện gì sao ạ?”
Hai người đứng đúng vào chỗ ngoặt, người trên khán đài cũng sẽ không tùy tiện đi xuống, Lâm Mặc Sinh dứt khoát để lộ thân phận cảnh sát của mình, ngay cả giọng nói cũng vô cùng chính trực ngay thẳng.
“Tôi là cảnh sát, Mạc tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án mưu sát xảy ra gần đây, mời cô theo chúng tôi về cục để điều tra.”
Diệp Tử Hoa đứng trên sân bóng chờ rất lâu mà không thấy Mạc Vãn Vãn xuống bèn đi lên khán đài tìm, thế mà bạn cùng phòng của cô lại bảo rằng cô đã xuống đưa nước cho cậu từ lâu rồi.
Diệp Tử Hoa lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Vãn Vãn, bên kia, Mạc Vãn Vãn đang ngồi cùng với Lâm Mặc Sinh trên ghế sau xe ô tô, cô nhấn nút trả lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Sinh.
“Em không sao ạ, có ông chú trong nhà bỗng nhiên tới mời em đi uống trà, người thân mà, em không trốn được, không có việc gì, tối em sẽ về với anh, anh phải chơi thật tốt, anh mà thua lúc về em tẩn cho một trận đấy.”
Mạc Vãn Vãn nói dối tránh cho Diệp Tử Hoa lo nghĩ chuyện cô đột nhiên rời sân, sau khi cúp máy, cô khoanh tay trước ngực, khó chịu nhìn sang Lâm Mặc Sinh ngồi im lặng bên cạnh: “Chú cảnh sát này, các chú có nhầm không đấy, tôi chỉ là một cô sinh viên tay trói gà không chặt, tôi có thể mưu sát ai chứ?”
Nửa tháng trước Lâm Mặc Sinh mới sang tuổi 26, bây giờ lại bị một cô nữ sinh 19 tuổi gọi là chú, mặc dù dáng dấp của anh quá cứng cỏi, không đáng yêu như thẩm mỹ đang thịnh hành bây giờ, nhưng anh cũng không muốn mình bị gọi già như vậy, trong lòng thoáng khó chịu, liếc nhìn Mạc Vãn Vãn, bộ dáng vẫn chính trực.
“Chúng tôi chỉ nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án này chứ không bảo cô giết người.”
Mạc Vãn Vãn không nói gì, phồng má quay đầu sang một bên.
Sáng nay cô dậy muộn, còn chưa ăn sáng đã phải lên lớp, tan học cũng chỉ mới gặm ổ bánh mì đã bị Diệp Tử Hoa kéo đi xem cậu đánh bóng rổ, vừa rồi cô đang định đưa nước cho Diệp Tử Hoa rồi ra ngoài ăn gì đó, ai ngờ đột nhiên xuất hiện cảnh sát, chưa giải thích gì đã tóm cô đi.
Hiện giờ, cô vừa tủi thân lại oan ức, vừa tức vừa đói, nhìn Lâm Mặc Sinh nghiêm mặt khó giao lưu ngồi bên cạnh, cô yên tĩnh một lúc, sau đó nói với lên với anh chàng cảnh sát dáng dấp thanh tú ngồi kế bên ghế lái.
“Đồng chí cảnh sát, tôi có thể tìm hiểu xem vụ án mà tôi dính líu đến là vụ án gì không, chứ cứ mơ màng bị các anh bắt đi thế này thật là không phục, các anh biết không?”
Anh chàng cảnh sát kia là cấp dưới của Lâm Mặc Sinh, nghe cô nói vậy thì cẩn thận từng li từng tí nhìn Lâm Mặc Sinh ngồi sau.
Mạc Vãn Vãn rất thông minh, cô nghiêng người chắn giữa Lâm Mặc Sinh và anh chàng cảnh sát kia, đôi mắt ngập nước mở to nhìn anh ta.
“Đồng chí cảnh sát, anh vốn đâu có sai, chẳng lẽ ông chú này cứ thế vô cớ đi đánh anh ư.”
Mạc Vãn Vãn để xõa mái tóc dài, lúc này khẽ cử động, tóc của cô rủ xuống, trong đó một lọn vừa khéo trượt xuống chạm đến mu bàn tay đang đặt trên đầu gối của Lâm Mặc Sinh.
Khi còn bé, Lâm Mặc Sinh thường xuyên nghe mẹ nói rằng con gái thơm tho mềm mại nên được nâng niu chiều chuộng, vậy mà sau khi trưởng thảnh, những cô gái anh gặp lại không thế, có người thì hôi nách, người trong cục cảnh sát thì anh dũng thiện chiến, cả người đầy bùn đất kèm với mùi mồ hôi, mặc dù trông rất ngầu song lại chẳng giống cô gái thơm tho mềm mại như mẹ anh từng nói, hiện tại tóc Mạc Vãn Vãn rủ xuống trước mặt anh, mùi hoa nhài thoang thoảng ập vào mặt khiến lòng anh khẽ run lên.
Thấy Lâm Mặc Sinh không có ý kiến gì, anh chàng cảnh sát kia mới nói: “Ngày 13 tháng 10, cũng chính là hôm qua, ông trùm bất động sản Lạc Thành lái chiếc ô tô bị cắt dây phanh, khi đi lên cầu vượt trên sông không may rơi xuống bỏ mình...”
Trước đó cho dù bị bắt thì Mạc Vãn Vãn vẫn còn bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy cảnh sát nói những lời trên, nét mặt của cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thậm chí ngồi thẳng người dậy, lọn tóc rủ xuống tay Lâm Mặc Sinh nháy mắt bay đi.
“Anh bảo ai chết cơ?”
Giọng Mạc Vãn Vãn rất kích động.
Anh chàng cảnh sát không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ đến thế, những lời vốn định nói tiếp cứ thế nghẹn trong cổ họng.
“Lạc Thành, vốn là ông trùm bất động sản, cô biết không?” Lâm Mặc Sinh đáp.
Mạc Vãn Vãn im lặng, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện nhiều cung bậc cảm xúc, có khó tin, có giải thoát, còn có một chút bi thương, song rất nhanh cô lại nở nụ cười.
“Ha ha, rốt cuộc ông ta vẫn chết.”
2
Trong thông tin mà Lâm Mặc Sinh nhận được có nói trước khi Lạc Thành tai nạn qua đời đã chuyển một nửa số cổ phần công ty do mình nắm giữ cho Mạc Vãn Vãn.
Vợ của Lạc Thành và hai cô con gái đã quen với cuộc sống giàu sang, nào ngờ sau khi Lạc Thành chết lại xuất hiện một người tranh đoạt tài sản với bọn họ nên cho rằng Mạc Vãn Vãn là tình nhân Lạc Thành nuôi bên ngoài, Lạc Thành nghe cô thổi gió bên tai mới có thể chia tài sản cho cô.
Nhà giàu bao nuôi nữ sinh viên xinh đẹp, sau khi mọi người trong cục cảnh sát trông thấy Mạc Vãn Vãn thì suy đoán này lại càng thêm chân thật, lão Hoàng bình thường vốn không giữ miệng nhìn Mạc Vãn Vãn đi theo Lâm Mặc Sinh vào phòng thẩm vấn lập tức nói.
“Nếu có tiền tôi cũng bằng lòng nuôi cô gái xinh đẹp thế này.”
Khuôn mặt Mạc Vãn Vãn có nhiều nét rất quyến rũ, đôi mắt đào hoa hút hồn, trước đây từng có người bảo rằng nếu cô mặc đồ cổ trang nhất định sẽ là hồ ly tinh ẩn nấp trong căn miếu đổ nát chờ thư sinh nghèo đi ngang qua.
Danh hiệu hồ ly tinh này cũng mang nhiều ý nghĩa, thứ nhất có thể chỉ khuôn mặt cô xinh đẹp, thứ hai ấy là ám chỉ tác phong của cô.
Từ khi biết người chết là Lạc Thành, nét mặt Mạc Vãn Vãn vẫn luôn bình tĩnh, thất thần ngồi vào phòng thẩm vấn.
Lâm Mặc Sinh cầm bút gõ xuống bàn để Mạc Vãn Vãn hoàn hồn, sau đó hỏi: “Quan hệ giữa cô và Lạc Thành là gì?”
“Chẳng có quan hệ gì cả.”
Lâm Mặc Sinh dừng lại, thầm nghĩ cô nàng này đang giận lẫy đấy hả? Suy nghĩ một chút bèn đổi cách hỏi: “Trong tư liệu chúng tôi nắm giữ thì cô có thể là tình nhân của Lạc Thành, cô có gì muốn bác bỏ điều này không?”
Mạc Vãn Vãn nghe vậy, ngước mắt nhìn Lâm Mặc Sinh: “Nếu tôi bác bỏ thì chú có tin không?”
Lâm Mặc Sinh nhíu mày: “Trăm nghe không bằng một thấy, thông tin này tôi lấy từ người khác, nếu đây không phải là thật thì cô phải chứng minh cho tôi thấy, nhưng cũng khó đấy bởi trong tư liệu còn viết danh tiếng của cô trong trường...” Anh cân nhắc xem nên nói thế nào: “Không mấy tốt đẹp.”
Đâu chỉ không mấy tốt đẹp mà là vô cùng tệ ấy chứ.
Nào là cướp bạn trai của người khác, được nhà giàu bao nuôi, yêu đường cùng lúc với mấy người bạn trai, thậm chí, lại còn nói cô từng phá thai.
Tất thảy ngọn nguồn đều bắt đầu từ một lần mâu thuẫn với bạn cùng phòng vào năm nhất đại học.
Vừa mới khai giảng năm nhất, trong ký túc xá của Mạc Vãn Vãn có nữ sinh chia tay bạn trai, ngay ngày hôm sau, nam sinh kia lại quay sang theo đuổi Mạc Vãn Vãn.
Khi đó Mạc Vãn Vãn cũng rất khó hiểu, cô chỉ mới gặp nam sinh kia hai lần, mà lần nào cũng vội vàng lướt qua, ngay cả tên còn chẳng biết, ấy vậy mà bạn cùng phòng không tin cô, một mực cho rằng Mạc Vãn Vãn ve vãn bạn trai mình, sau này bạn cùng phòng đó chuyển ngành học bèn dọn đi.
Nhưng lời đồn đại một truyền mười, mười truyền trăm, từ cướp bạn trai người khác truyền thành một tháng đổi ba người bạn trai.
Mới đầu Mạc Vãn Vãn rất buồn, sau cũng tiêu tan, hơn nữa, bị mọi người gắn mác lâu, đôi khi trong thoáng chốc Mạc Vãn Vãn thật sự coi bản thân là kiểu người đó.
Mạc Vãn Vãn biết Lâm Mặc Sinh đã nói nhẹ nhàng hết mức, làm khó cho chú cảnh sát trông có vẻ hung dữ này lại phải bận tâm đến lòng tự trọng của cô, thần kinh cẳng thẳng lâu được thư giãn, cô bật cười một tiếng.
“Những lời này chú tin thì nó có, chú không tin thì nó không có, huống chi bạn trai tôi cũng chẳng quan tâm mấy việc này...”
“À, nhắc đến bạn trai cô thì tôi cũng đã điều tra một số thông tin về cậu ấy rồi, sau đó tôi phát hiện ra rằng bạn trai cô là gay, cậu ấy ở bên cô chủ yếu là vì che giấu chuyện này.”
Mạc Vãn Vãn cứng họng, đúng là cảnh sát có khác, điều tra tỉ mỉ rõ ràng thật.
Bầu không khí gượng gạo giằng co một lúc lâu, cuối cùng Mạc Vãn Vãn vẫn phải cam chịu dưới quyền uy của cảnh sát, mặc dù tâm không cam tình không nguyện song cô đành kể ra mọi chuyện.
“Nếu nhất định phải nhắc đến tôi với...” Cô cân nhắc nói: “Quan hệ giữa tôi với người chết thì theo huyết thống ông ta là bố ruột của tôi.”
Lúc Mạc Vãn Vãn nói ra lời này, nét mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Các anh cũng đã điều tra gia cảnh của Mạc Vãn Vãn, lúc bé sau khi mẹ qua đời thì cô sống ở cô nhi viện, mặc dù sau đó được người nhận nuôi nhưng luôn dựa vào giúp đỡ mới hoàn thành việc học, và trong những người giúp đỡ có Lạc Thành.
Tuy nhiên thông tin liên quan đến việc Mạc Vãn Vãn là con riêng của Lạc Thành thì các anh không tra được.
Bấy giờ nghe được tin tức này, Lâm Mặc Sinh chỉ thoáng khựng lại sau đó ra hiệu cho cô nói tiếp.
Mẹ của Mạc Vãn Vãn chưa kết hôn mà đã có con, người nhà cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ nên mẹ con họ phải chịu rất nhiều uất ức.
Nhắc đến Lạc Thành, những ký ức của Mạc Vãn Vãn đối với ông ta khá mờ nhạt, lúc còn rất nhỏ, mẹ sẽ chỉ vào người đàn ông trong TV rồi nói với cô: Đây là bố của con, bao giờ Vãn Vãn tường thành thì con sẽ được gặp ông ấy.
Khi mẹ còn sống, Mạc Vãn Vãn chẳng hề có một chút tình cảm gì với người bố tên Lạc Thành cả, chẳng qua sau khi mẹ qua đời, họ hàng không muốn nhận nuôi cô nên đã mang cô đến cô nhi viện, bấy giờ Mạc Vãn Vãn mới bắt đầu nghĩ đến người bố – người thân cuối cùng trên đời này của cô.
Trước đó mẹ đã nói với cô địa chỉ nơi bố sống, trí nhớ của cô rất tốt, từng ra ngoài tìm Lạc Thành mấy lần, đôi khi chỉ có thể ngồi bên đường nhìn người bố mặc vest đi giày da từ xa, rốt cuộc có một lần có thể chạy đến trước mặt ông ta, khi Lạc Thành nghe thấy cô nói ra tên của mình và mẹ thì mặt ông ta biến sắc, vội vàng cho người đưa cô về cô nhi viện.
Bị chính bố của mình đưa về cô nhi viện, thật là nực cười biết bao.
Mặc dù hiểu Lạc Thành buộc phải làm vậy, ông ta chưa thể chấp nhận được việc mình có thêm một cô con riêng, nhưng Mạc Vãn Vãn càng không thể chấp nhận được chuyện mình bị người thân đưa về cô nhi viện.
Nỗi hận tích lũy tháng ngày, Mạc Vãn Vãn rất khó để chấp nhận Lạc Thành là bố của mình của lần nữa, chẳng qua hiện giờ có liên quan đến vụ án nên Mạc Vãn Vãn đành phải nói ra.
Còn việc Lạc Thành chuyển tài sản sang cho cô thì cô thật sự không tin.
Nực cười, một người lúc còn sống đã đưa cô về cô nhi viện, chẳng hề quan tâm, sao tự dưng lại nghĩ thông vậy.
3
Người bố chẳng quan tâm gì đến mình mười mấy năm qua, nay trước khi chết lại chuyển cho cô một khoản tiền lớn, Mạc Vãn Vãn thật sự khó hiểu, cho dù vị nào đó nhà ông ta làm ầm ĩ thế nào thì cảnh sát cũng không thể vô cớ bắt giam Mạc Vãn Vãn.
Cộng thêm làm giám định ADN, cô gái Mạc Vãn Vãn này thực sự là con gái ruột của Lạc Thành.
Bận bịu xong xuôi mọi việc thì đã đến buổi tối, các anh yêu cầu Mạc Vãn Vãn ghi lại biên bản cuối cùng rồi thả cô ra.
Mạc Vãn Vãn ngây người trong cục cảnh sát hơn nửa ngày, máy sưởi làm cả người trở nên ấm áp, vừa đẩy cửa ra, cơn gió buốt lạnh đập vào mặt giống như tát vào mặt cô một cái.
Mạc Vãn Vãn khụt khịt mũi, khóe mắt cay cay, đi thêm vài bước, cả người càng thêm buốt lạnh, chẳng biết có phải do quá đói hay không, Mạc Vãn Vãn bỗng cảm thấy cơ thể lâng lâng. Chân mềm oặt ngồi xổm xuống đất.
Khi Lâm Mặc Sinh lái xe chuẩn bị về nhà chợt thấy bên đường có ai đó đang ngồi xổm, đi lại gần chút, ơ, đó chẳng phải là cô nàng bị anh thẩm vấn trong cục cảnh sát sao.
Bả vai cô nàng run run, trông có vẻ như đang khóc.
Lâm Mặc Sinh dừng xe bên cạnh cô, hạ cửa kính xuống rồi thò đầu ra hỏi.
“Cô có cần tôi giúp gì không?”
Mạc Vãn Vãn đang cắn đầu gối không muốn mình khóc thành tiếng, bỗng nhiên nghe thấy giọng anh thì vội vàng lau nước mắt, cúi đầu nói: “Không cần.”
Vừa rồi trong cục cảnh sát Lâm Mặc Sinh đã nhận ra tâm trạng của Mạc Vãn Vãn đang bất ổn, dù người bố không quan tâm đến mình nhiều năm song suy cho cùng thì vẫn là người thân duy nhất trên đời, đột nhiên chết đi, cô gái nhỏ khó tránh khỏi cảm thấy đau buồn.
Anh không giỏi an ủi người khác, tuy nhiên cô gái này đã bị anh thẩm vấn cả ngày, nghĩ vậy, anh bèn cứng nhắc nói một câu: “Mong cô bớt đau buồn, dù sao người chết không thể sống lại, chúng tôi sẽ cố hết sức tìm được hung thủ...”
Không ngờ lời này của Lâm Mặc Sinh lại chọc giận cô nàng, Mạc Vãn Vãn bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt đỏ hoe trừng Lâm Mặc Sinh đang ngồi trong xe.
“Ai bảo tôi khóc do ông ta chết chứ, tôi khóc là vì đói! Tôi còn chưa ăn gì đã bị các chú mang đến cục cảnh sát chẳng hiểu sao tự dưng giữ người ta hơn nửa ngày, tôi sắp chết đói đến nơi rồi, bây giờ tôi khóc cũng không được à, chẳng lẽ chú còn muốn bắt tôi về!”
Nhan sắc của Mạc Vãn Vãn vốn rất sắc sảo, ngay cả hôm nay bị anh đưa vào cục cảnh sát cũng tỏ vẻ nghé con không sợ cọp, điệu bộ hùng hổ, bây giờ lại dùng đôi mắt đỏ hoe tủi thân nổi giận với anh... Trông có vẻ trái ngược lại đáng yêu.
Lâm Mặc Sinh thật sự không biết an ủi người khác, sau khi bị Mạc Vãn Vãn chỉ mặt mắng một trận thì ngây ngẩn cả người, Mạc Vãn Vãn mắng xong, cảm thấy nguôi giận rồi bèn hung hăng hừ một tiếng, quay lưng rời đi.
Lâm Mặc Sinh nhìn bóng dáng đó, chẳng biết nghĩ gì lại lái xe đi theo.
Mạc Vãn Vãn thấy anh đuổi theo, không kìm được giậm chân nói: “Chú còn đi theo tôi làm gì.”
Trên xe Lâm Mặc Sinh có sữa bổ sung canxi AD mới mua tặng cho con của bạn, vừa khéo đang cần vào lúc này, anh tìm rồi đưa cho Mạc Vãn Vãn.
Mạc Vãn Vãn ngẩn người, cô hiểu ý anh, nghĩ thấy bản thân thật sự rất đói bèn cúi đầu trước cái ăn, cô nhận lấy bịch sữa canxi AD, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chú.”
Mạc Vãn Vãn cắm ống hút vào hộp sữa canxi AD rồi uống, nghĩ lại những lời vừa rồi đã quát với anh, cô lén ngước mắt nhìn anh, trông thật giống đứa trẻ nhỡ làm sai chuyện.
Bộ dạng này của Mạc Vãn Vãn thực sự quá ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa bây giờ đã khá muộn, cục cảnh sát cách trường cô rất xa, Lâm Mặc Sinh ngẫm nghĩ rồi đưa ra quyết định.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về trường, tiện đường mời cô đi ăn một bữa.”
Mạc Vãn Vãn nhanh chóng suy nghĩ giữa cái lợi và hại, cuối cùng đành thỏa hiệp, cô lau nước mắt, cúi người nói với Lâm Mặc Sinh.
“Cảm ơn chú cảnh sát ạ.”
Lâm Mặc Sinh mím môi.
4
Lâm Mặc Sinh vốn mời cô đi ăn, dù sao một cô gái nhỏ gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ chịu tác động lớn, đến khi ăn xong anh định ra trả tiền thi Mạc Vãn Vãn lại thanh toán trước.
Mạc Vãn Vãn được ăn no, khuôn mặt không còn ỉu xìu như đưa đám nữa, trong tay còn cầm hai hộp sữa canxi AD chưa uống, cười hì hì với Lâm Mặc Sinh: “Chú đưa tôi về trường, tôi mời chú ăn cơm.”
Nói đoạn cô giơ một hộp sữa đến trước mặt Lâm Mặc Sinh: “Vừa rồi ngoài cửa cục cảnh sát tôi nhất thời không kiềm chế được mà nổi giận với chú, thật sự xin lỗi.”
Cô vẫn canh cánh trong lòng về thái độ của mình ban nãy, Lâm Mặc Sinh khẽ cười một tiếng, anh chẳng hề để bụng, nghề này của anh từng gặp rất nhiều người có thái độ quá khích, cơ mà nếu cô đã xin lỗi thì anh cũng bất đắc dĩ nhận vậy.
Thấy anh nhận lấy hộp sữa canxi, Mạc Vãn Vãn mới nở nụ cười tươi.
“Tôi đưa một cốc sữa, thêm nụ cười xóa hận thù.”
Vụ án tiếp tục được điều tra, mặc dù Mạc Vãn Vãn không phải kẻ bị tình nghi nhưng cũng có nhiều liên quan, thỉnh thoảng sẽ bị đưa đến cục cảnh sát lấy lời khai, mỗi lần đến lại ngồi hơn nửa ngày.
Dù rằng ấn tượng ban đầu của cô đối với Lâm Mặc Sinh là một ông chú cảnh sát nghiêm túc lạnh lùng, tuy nhiên qua mấy lần tiếp xúc, Mạc Vãn Vãn không còn chống đối gay gắt với Lâm Mặc Sinh như trước, thậm chí trông thấy anh từ xa còn cười giơ tay chào hỏi: “Chào chú cảnh sát ạ.”
Dĩ nhiên Mạc Vãn Vãn không cảm thấy Lâm Mặc Sinh già, chẳng qua nét mặt của anh luôn cứng nhắc nghiêm túc, khiến cô không kìm được gọi là chú cảnh sát để trêu anh.
Mặc dù Lâm Mặc Sinh chưa từng chấp nhận nhưng Mạc Vãn Vãn vẫn cứ gọi anh như vậy.
Thỉnh thoảng lại có một cô gái xinh đẹp chạy tới cục cảnh sát, mấy anh chàng cảnh sát độc thân đều muốn tiếp cận, vậy mà cô gái này chỉ bám Lâm Mặc Sinh, người khác khá thất vọng đồng thời lại cảm thấy Lâm Mặc Sinh và cô gái này có hi vọng.
Có nữ cảnh sát tò mò hỏi Lâm Mặc Sinh, Lâm Mặc Sinh đang mải đọc hồ sơ vụ án, không thèm nhấc đầu lên nói: “Trước mắt tôi chưa muốn có thêm một cô cháu gái đâu.”
Biết tính cách Lâm Mặc Sinh cứng nhắc, nữ cảnh sát không dám nói thêm nữa.
Vụ án này điều tra hơn một tháng mới có mới tiến triển, phát hiện ra là đối thủ cạnh tranh đã ra tay.
Mặc dù ban đầu Mạc Vãn Vãn tỏ vẻ không hề để ý đến vụ án này, chẳng qua dựa theo nguyên tắc nhân dân phải hợp tác với cảnh sát nên mới phối hợp bọn họ điều tra vụ án, khi chân tướng vụ án đã rõ, hung thủ bị bắt, Lâm Mặc Sinh có thể cảm giác được tâm trạng căng thẳng bao lâu nay của Mạc Vãn Vãn dần thả lỏng.
Trước đó thi thể của Lạc Thành được đặt ở nhà xác, sau thì được mang đi hỏa táng rồi chôn, Mạc Vãn Vãn không tham dự tang lễ, mà cô cũng chẳng có danh phận gì để tham dự, hiện tại chân tướng vụ án rõ ràng, Lâm Mặc Sinh cảm thấy vẫn nên dẫn Mạc Vãn Vãn đi viếng Lạc Thành.
Tuy nhiên khi anh đề nghị dẫn Mạc Vãn Vãn vào nghĩa trang thắp hương cho Lạc Thành, Mạc Vãn Vãn lại cười.
“Lúc còn sống ông ta không hề tới thăm tôi lấy một lần, nay chết đi lại muốn tôi đến viếng, đạo lý chết tiệt gì vậy.”
Nghe vậy, Lâm Mặc Sinh định kéo tay cô thì lại bị cô hất ra, còn nhân tiện đẩy anh một cái.
Hơn nửa tháng nay, Lâm Mặc Sinh khá dung túng cho Mạc Vãn Vãn, thứ nhất là vì cảm thấy cô là một cô gái không nơi nương tựa, dĩ nhiên phải đối xử với cô thật tốt, thứ hai, sau khi Mạc Vãn Vãn uống sữa canxi AD của anh thì rất thích bám anh.
Cứ vậy mà nuông chiều, kết quả cô nhóc này còn động tay động chân với anh.
Đương nhiên anh sẽ không bị cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn của Mạc Vãn Vãn đẩy ra, nhưng anh lại cố ý lùi về sau mấy bước, nghiêm mặt nói: “Hành động này của cô là dùng vũ lực với người thi hành công vụ đấy nhé!”
Nghe anh nói vậy, mấy người cảnh sát đi ngang qua thi nhau liếc sang, Mạc Vãn Vãn khá sợ nhưng không muốn khuất phục.
Khi Mạc Vãn Vãn xoay người rời đi, Lâm Mặc Sinh đứng sau hô vọng lên: “Tám giờ sáng mai tôi chờ cô trước cổng nghĩa trang nhé.”
Thấy anh hô lên thế, Mạc Vãn Vãn bịt tai chạy nhanh hơn.
Sáng sớm mùa đông, không khí vô cùng buốt giá, đúng bảy rưỡi Lâm Mặc Sinh đã lái xe đến trước cổng nghĩa trang chờ, không lâu sau, từ xa đã trông thấy có một cô gái mặc áo khoác đen ôm một bó hoa to màu trắng đi tới.
Chính Lâm Mặc Sinh không nhận ra rằng trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái kia chậm rãi đến gần, ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng.
Mạc Vãn Vãn đi đến bên xe Lâm Mặc Sinh, sắc mặt rất khó chịu.
“Chú có xe sao không lái thẳng đến trường đón tôi mà lại để tôi tự bắt xe tới vậy.”
Lâm Mặc Sinh nhíu mày, đùa cô: “Tôi cứ tưởng cô không đến chứ.”
Mạc Vãn Vãn thẹn quá hoá giận, giả vờ giơ bó hóa trong tay lên định đập anh, Lâm Mặc Sinh nhận lấy bó hoa trong tay cô, xuống xe, hai người cùng đi bộ vào nghĩa trang.
Mạc Vãn Vãn suy nghĩ cả tối, gần như là trắng đêm không ngủ, trời tờ mờ sáng mới quyết định tới nghĩa trang.
Nội tâm của cô đã đấu tranh cả đêm, thậm chí lúc mua hoa trong lòng vẫn là rất khó bình tĩnh, nhưng khi cô càng tới gần mộ của Lạc Thành, ngược lại càng ngày càng bình tĩnh.
Mắt thấy mộ của Lạc Thành ở ngay trước mặt, Mạc Vãn Vãn bỗng nhiên kéo áo của Lâm Mặc Sinh.
“Sao vậy?” Lâm Mặc Sinh hỏi lại.
Mạc Vãn Vãn không hề buông vạt áo của anh ra, ngược lại nắm chặt càng chặt hơn, cô ngước mắt nhìn Lâm Mặc Sinh cao hơn mình cả cái đầu, khóe mắt với chóp mũi đều bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng.
“Phát hiện ra mình có thể sẽ bị đối thủ cạnh tranh sát hại nên di chúc ông ta viết trước khi chết đã để lại cho tôi một khoản tiền, chẳng rõ là do áy náy với mẹ con tôi hay là có nguyên nhân gì khác.” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thật ra trong lòng ông ta vẫn có tôi đúng không, thật ra ông ta cũng hơi thích tôi một xíu đúng không.”
Càng nói giọng của Mạc Vãn Vãn lại càng nhỏ, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Bộ dáng của cô quá bất lực, bất chợt chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Lâm Mặc Sinh, anh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về đầu cô giống như một bậc cha chú, khẳng định: “Ừ.”
Mặc dù Lâm Mặc Sinh đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, song Mạc Vãn Vãn vẫn cảm thấy đầu mình bị anh đập bồm bộp.
Cô giơ tay xoa đầu, khẽ phàn nàn: “Người ta sờ đầu không sao, chú làm mà tôi cứ có cảm giác như đang nện vào cái đầu chó của tôi vậy.”
Lâm Mặc Sinh cười: “Nào có ai tự nói mình là đầu chó bao giờ.”
Anh vốn chỉ định xoa đầu giúp cô. nhưng vừa giơ tay lên lại cảm thấy bầu không khí này có gì đó khác lạ, anh thu tay về, xoay người nói: “Nên làm chuyện chính thôi.”
5
Sau lần đến viếng mộ đó, Lâm Mặc Sinh và Mạc Vãn Vãn không còn gặp lại nhau.
Khoản tiền mà Lạc Thành chia cho Mạc Vãn Vãn, tất nhiên là Mạc Vãn Vãn sẽ nhận, bố mẹ nuôi nuôi nấng cô nhiều năm, điều kiện gia đình cũng không tốt, coi như là báo đáp bọn họ.
Mọi việc vốn sẽ kết thúc tại đây, duyên phận giữa anh và cô gái nhỏ Mạc Vãn Vãn này cũng đã tận, không ngờ chưa đến một tuần sau, Lâm Mặc Sinh lại gặp được Mạc Vãn Vãn trong cục cảnh sát.
Khi đó nghe nữ cảnh sát nói với anh anh còn chưa tin, qua xem xét, anh thật sự nhìn thấy bóng dáng Mạc Vãn Vãn giữa nhóm nam nữ trẻ tuổi.
Tóc tai cô rối bời, váy trắng bị dính bẩn, trước cổ váy còn có vết máu, có lẽ là máu mũi. Cả người trông vô cùng nhếch nhác.
Cô nhìn thấy Lâm Mặc Sinh, xấu hổ cười.
“Thật là trùng hợp.”
Tuy nhếch nhác nhưng ít ra còn nhìn được, những người xung quanh cô không nhuộm tóc lung tung thì bộ dáng rất côn đồ, không cần đoán cũng biết là người va vấp ngoài xã hội.
Lâm Mặc Sinh cau mày, kéo Mạc Vãn Vãn ra khỏi nhóm người đó.
“Bọn họ đã làm gì cô?”
Dù giọng điệu nghiêm khắc song lại chứa sự quan tâm, Mạc Vãn Vãn còn chưa kịp giải thích thì người cảnh sát bên cạnh đã mở miệng trước.
“Đội trưởng Lâm, anh nhầm rồi, thật ra là Mạc Vãn Vãn nhà anh lấy chai rượu đập vỡ đầu một tên nhóc trong đám người kia ở KTV, hai bên lao vào đánh nhau, Mạc Vãn Vãn không bị thương, tên còn lại đã được đưa vào bệnh viện.”
Nói thế này Mạc Vãn Vãn càng lúng túng hơn, vội vàng giải thích: “Đó là do mồm miệng anh ta không sạch sẽ, tay chân cũng không đàng hoàng, còn, còn, còn sờ mông tôi.”
Lúc nói câu cuối Mạc Vãn Vãn khá ngượng ngùng, cô nhón chân khẽ nói bên tai anh, sau đó liền đỏ mặt, bộ dáng vẫn rất tức giận: “Thế nên tôi cầm chai rượu đập vào đầu anh ta đã coi như là nhẹ rồi.”
Sau khi nghe Mạc Vãn Vãn giải thích thì Lâm Mặc Sinh mới biết được cô và bạn bè đi tham dự sinh nhật của một người bạn khác, trong nhóm người tham dự có một tên đã sớm có tình ý với Mạc Vãn Vãn, trước đây từng bị Mạc Vãn Vãn từ chối, sau đó nữa Mạc Vãn Vãn nhờ Diệp Tử Hoa đóng giả làm bạn trai cản hoa đào, lần tụ tập này vừa khéo Diệp Tử Hoa không đi, Mạc Vãn Vãn trở thành mục tiêu công kích, nói là mời rượu, thật ra chính là chuốc say cô, cũng may tửu lượng của cô tốt, uống nhiều rượu như vậy cũng chỉ đỏ mặt.
Sau phát hiện ra những người đó đang cố ý nhằm vào mình thì cô bắt đầu phản kháng, tên kia nói năng lỗ mãng bảo cô giả vờ thanh cao, còn tự dưng nhắc đến chuyện cô nhận được một khoản tiền bôi nhọ rằng cô được bao nuôi, đương lúc tranh chấp xô đẩy tên kia lại sờ mông cô, Mạc Vãn Vãn không chịu được nữa mà nổi cơn thịnh nộ, nhất thời không kiềm chế được lấy chai rượu đập vào đầu tên đó.
Thấy thế, những người khác vốn tức mà không dám nói cũng bắt đầu ra tay.
Sau khi giải quyết, Mạc Vãn Vãn bồi thường tiền thuốc thang, những người khác kiếm tiền bồi thường tổn thất của KTV, tất cả đều được ra.
Lâm Mặc Sinh và Mạc Vãn Vãn là người quen, đợi tất cả đi hết, Mạc Vãn Vãn bị Lâm Mặc Sinh giữ ở lại, Lâm Mặc Sinh nghiêm mặt nhờ một nữ cảnh sát tìm quần áo sạch cho Mạc Vãn Vãn thay, đến khi cô thay đồ xong đi ra mà sắc mặt anh vẫn u ám.
“Đã uống rượu lại còn đánh nhau, giỏi thật đấy.”
Mạc Vãn Vãn vốn không mấy vui vẻ, tuy nhiên chẳng rõ tại sao mà vừa trông thấy Lâm Mặc Sinh lại cảm thấy những việc kia cũng thật bình thường, cô mỉm cười: “Lần này chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, trước đây đánh nhau trong cô nhi viện đến tên nhóc hơn tôi ba tuổi cũng không đánh lại tôi đâu đấy.”
Sắc mặt Lâm Mặc Sinh lại càng âm u, thực sự không hiểu mấy chuyện thế này sao cô còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như vậy.
Ầm ĩ thế này, thời gian đã gần đến rạng sáng, Mạc Vãn Vãn bám lấy Lâm Mặc Sinh, vừa ra khỏi cục cảnh sát đã chạy đến bên ghế phó lái của xe của Lâm Mặc Sinh, đợi Lâm Mặc Sinh mở cửa cho cô.
Lâm Mặc Sinh một là đã muộn thế này không yên lòng để cô về một mình, hai là thực sự không thoát nổi cô, chỉ có thể đưa cô về trường.
6
Mọi ngày Mạc Vãn Vãn ngủ rất sớm, lúc này đã gần rạng sáng, cô sớm mệt gần chết, ngồi trên xe bật điều hoà, không khí ấm áp dễ chịu, chưa được một lát thì bắt đầu ngủ gật.
Lâm Mặc Sinh lái xe đưa cô đến dưới ký túc xá, trông thấy cô còn đang ngủ, không biết nên gọi cô dậy thế nào đành đỗ xe bên dưới đợi cô tỉnh lại.
Có điều Mạc Vãn Vãn ngủ rất say, Lâm Mặc Sinh đợi gần một tiếng mà cô vẫn không chịu tỉnh.
Đỗ xe dưới ký túc xá nữa quá nổi bật, Lâm Mặc Sinh đành phải lái ra khỏi sân trường, đi lung tung vô địng bên ngoài, còn không dám đi vào đoạn đường gồ ghề sợ xóc làm cô tỉnh.
Cứ đi thế, Lâm Mặc Sinh cũng mệt mỏi, anh bèn đỗ xe bên đường ven sông, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Cô gái bên cạnh hít thở đều đặn, trong không gian kín yên tĩnh, Lâm Mặc Sinh nghe thấy hai âm thanh đang dần hòa vào làm một, đó là tiếng hít thở của Mạc Vãn Vãn và tiếng tim đập của anh, thình thịch thình thịch, vừa như mơ lại vừa như thật.
Mạc Vãn Vãn ngủ đến sau nửa đêm về sáng thì dần tỉnh lại, ngồi ngủ thực sự rất đau lưng, cô duỗi lưng một cái, liếc mắt nhìn Lâm Mặc Sinh ngồi bên người, thu lại động tác.
Khuôn mặt Lâm Mặc Sinh vô cùng đoan chính, mày kiếm mắt sáng, khí khái hào hùng khiến nhiều cô gái phải rung động, nhưng vì quá chăm chỉ làm việc, làn da anh đen đi nhiều, bình thường lại cứng nhắc làm cô thực sự không nhịn được gọi anh là chú cảnh sát.
Hiện tại anh ngủ thiếp đi, lông mày giãn ra, khí chất cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, ánh đèn màu vàng cam bên ngoài tự như một bàn tay từ ngoài cửa sổ xe luồn vào, khẽ mơn trớn lấy hai người trong xe.
Có lẽ nhiệt độ trong xe quá cao, mặt Mạc Vãn Vãn bắt đầu nóng lên, thậm chí trái tim trong lồng ngực cũng bắt đầu loạn nhịp.
Buổi sáng Lâm Mặc Sinh đưa Mạc Vãn Vãn đi ăn sáng rồi chở cô về trường, sợ người khác nghi ngờ, Lâm Mặc Sinh chỉ đưa đến cổng rồi để cô xuống xe, không ngờ nay Diệp Tử Hoa lại dậy sớm ra ngoài, bọn họ cứ thế chạm mặt nhau.
Diệp Tử Hoa cũng biết chuyện Mạc Vãn Vãn đánh nhau trong KTV, sau đó không thấy cô về ký túc xá, cậu lo lắng cả tối, hiện tại trông thấy cô thì thở phào một hơi, giây sau, cậu lại nhìn chằm chặp vào Lâm Mặc Sinh đang ngồi trên xe.
“Anh ta là ai?” Diệp Tử Hoa hỏi.
Mạc Vãn Vãn quay lưng nhìn về phía Lâm Mặc Sinh, đột nhiên dừng lại, cô nên giới thiệu Lâm Mặc Sinh thế nào đây.
Cảnh sát?
Thế nhưng làm gì có cảnh sát nào sẽ đưa cô về trường, còn dẫn cô đi ăn sáng.
Bạn bè?
Thế nhưng bọn họ cũng không quen đến trình độ đó.
Lúc Mạc Vãn Vãn còn đang do dự thì Lâm Mặc Sinh đã mở miệng.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Mặc Sinh.”
Không nói thân phận chỉ báo tên, Diệp Tử Hoa tự dưng cảm nhận được sát khí cuồn cuộn trong cái giá lạnh.
Mãi cho đến khi Lâm Mặc Sinh lái xe biến mất khỏi phạm vi nhìn thấy của bọn họ, cảm giác này mới biến mất.
Mặc dù trước đó đã cam kết chỉ đóng giả người yêu không can thiệp vào quan hệ khác của đối phương, song Diệp Tử Hoa vẫn không kìm được tò mò.
“Vãn Vãn, Lâm Mặc Sinh kia là ai thế?”
“Anh ấy à.” Mạc Vãn Vãn vẫn đang nhìn theo hướng Lâm Mặc Sinh lái xe rời đi, vừa sâu lắng lại chân thành nói: “Anh ấy là người khiến bạn gái cậu rung động đó, nếu sau này tớ chia tay cậu thì cậu cũng đừng quá ngạc nhiên nhé.”
Diệp Tử Hoa hừ lạnh một tiếng: “Làm như tớ không tìm được bạn trai không bằng ý.”
Mạc Vãn Vãn không cam lòng yếu thế đáp trả: “Có giỏi thì cậu đi tìm đi.”
Lúc này Diệp Tử Hoa mới nghẹn lời.
Diệp Tử Hoa cũng có người mình thích, đó là một nam sinh cùng phòng ký túc xá với cậu, Mạc Vãn Vãn từng gặp mấy lần, mặt mũi không đẹp trai như Diệp Tử Hoa, để đầu đinh, trông khá nhẹ nhàng thoải mái, chỉ có duy nhất một thứ vô cùng nổi trội là thành tích.
Tiếc là nam sinh đó đã có bạn gái, trước đây Diệp Tử Hoa không chú ý để nam sinh kia nhận ra, lúc này mới vội vàng tìm đến Mạc Vãn Vãn nghĩ cách, đóng giả người yêu, một bên cản hoa đào, một bên giấu diếm giới tính, vô cùng phù hợp, nhưng có lẽ mối quan hệ hợp tác này đã sắp tan vỡ.
7
Ngày cuối cùng của năm 2018, mấy khi Lâm Mặc Sinh chịu nghỉ ngơi, vừa khéo gặp được vài người bạn đại học bèn hẹn nhau đón năm mới.
Tất niên, đúng là một ngày đặc biệt, Mạc Vãn Vãn canh đến giờ tan tầm đứng chờ Lâm Mặc Sinh trước cổng cục cảnh sát, sau mới biết được hôm nay Lâm Mặc Sinh không đi làm, cô bỗng thấy mất mát.
Nữ cảnh sát trước đây luôn gán ghép Lâm Mặc Sinh với Mạc Vãn Vãn trông thấy cô chuẩn bị rời đi, cơ hội tác hợp cho hai người đang ở ngay trước mắt, sao cô ấy có thể bỏ qua, cô ấy gọi cho Lâm Mặc Sinh, tìm cớ hỏi xem hiện tại Lâm Mặc Sinh đang ở đâu, cứ thế, Mạc Vãn Vãn đi thẳng đến quán bar tìm Lâm Mặc Sinh.
Chẳng phải Mạc Vãn Vãn chưa từng đến quán bar, nhưng những lần đó đều đi cùng người quen, lần này một mình đến khó tránh khỏi có phần mất tự nhiên, thỉnh thoảng còn gặp được một số chàng trai liếc mắt đưa tình đi tới bắt chuyện, nếu không phải đã biết chắc Lâm Mặc Sinh ở bên trong thì Mạc Vãn Vãn đã sớm quay đầu rời đi.
Lâm Mặc Sinh ngồi đúng ở vị trí hướng ra cửa, cộng với bệnh nghề nghiệp, vừa trông đã biết ngoài cửa có gì đó, nhìn kỹ lại, cô gái chen qua đám đông từng bước đi vào dưới ánh đèn rực rỡ chẳng phải là Mạc Vãn Vãn sao.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là thầm nghĩ Mạc Vãn Vãn lại không nghe lời chạy đến đây gây rối rồi!
Anh chợt đứng lên, không để ý đến bộ dáng ngạc nhiên của bạn bè bên cạnh, đi thẳng đến chỗ Mạc Vãn Vãn, giữ chặt cánh tay cô kéo cô ra khỏi chàng trai đang bắt chuyện kia.
Đột nhiên bị kéo, Mạc Vãn Vãn giật nảy mình, sau khi nhận ra là Lâm Mặc Sinh, trong mắt ánh lên sự mừng rỡ.
“Cuối cùng cũng tìm được chú rồi.”
Lâm Mặc Sinh nhướng mày, nhớ đến chuyện vừa rồi có nữ cảnh sát thăm dò xem anh đang ở đâu, anh không vui hỏi: “Cô đến đây tìm tôi làm gì?”
“Em muốn đón giao thừa với chú.”
Sự phấn khởi trong mắt Mạc Vãn Vãn thực sự rõ ràng, ánh mắt rực sáng dưới ánh đền mờ tối khiến người khác phải rung động, Lâm Mặc Sinh giật mình, song lại không muốn thú nhận, nghĩ đến người bạn trai trên danh nghĩa của cô, giọng điệu hờn dỗi: “Chẳng phải cô đã có bạn trai rồi ư?”
“Cậu ấy đi tìm bạn trai của mình rồi.”
Mạc Vãn Vãn không nói dối, ký túc xá của Diệp Tử Hoa đã hẹn nhau cùng đón giao thừa, cô không muốn đi.
Lâm Mặc Sinh không bỏ rơi Mạc Vãn Vãn được, đành phải dẫn cô theo, bạn bè trông thấy anh dẫn một cô gái đến thì bắt đầu cười đầy ẩn ý: “Ồ, A Sinh nhặt được ở đâu một cô bé xinh đẹp thế này.”
Lâm Mặc Sinh liếc mắt ra hiệu bọn họ nói năng cho đúng mực, sau khi Mạc Vãn Vãn ngồi xuống, người đàn ông ngồi bên cạnh gọi giúp cô một cốc nước hoa quả, cười mờ ám: “Cô bé, em trưởng thành chưa vậy?”
“Tôi sắp sang đầu hai rồi.” Mạc Vãn Vãn cười trả lời, đang định vươn tay lấy rượu thì bị Lâm Mặc Sinh nhanh tay cản lại.
Trông thấy hành động đó, người đang ông bên cạnh bật cười, tên Lâm Mặc Sinh này còn không chịu thú nhận, lo cho con gái nhà người ta thế kia cơ mà.
Bạn bè Lâm Mặc Sinh vừa mở miệng đã gọi cô là cô bé, lại còn gọi nước hoa quả cho cô, hành động này làm Mạc Vãn Vãn cảm giác mình bị chê nhỏ, không lấy được rượu trong tay Lâm Mặc Sinh, cô dứt khoát nắm chặt tay Lâm Mặc Sinh uống rượu.
Đó là cốc của Lâm Mặc Sinh, sau khi bị Mạc Vãn Vãn uống đã để lại dấu son môi mờ ám.
Không chỉ Lâm Mặc Sinh mà ngay cả những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Thế mà kẻ đầu sỏ lại cười ngây thơ, cô mặc váy đỏ, dưới ánh đèn rực rỡ, ánh mắt sáng tựa như sao.
Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, Mạc Vãn Vãn hờn dỗi uống thêm vài cốc, giống như uống được rượu là có thể chứng minh mình không phải trẻ con, có thể xứng với người lớn Lâm Mặc Sinh.
Nhưng uống nhiều quá thì bắt đầu ngà say, chất cồn làm tê liệt thần kinh cộng thêm tiếng nhạc xập xình bên tai làm cả người cô lâng lâng như đang bay trên mây, mềm yếu, không có cảm giác chân thực.
Thấy ánh mắt cô dần trở nên mơ màng, Lâm Mặc Sinh đứng ngồi không yên, chưa kịp đón giao thừa đã nói rằng cần đưa Mạc Vãn Vãn về.
Những người khác nào dám cản, đón năm mới sao quan trọng bằng bạn gái được chứ.
8
Mạc Vãn Vãn bước đi xiêu vẹo lại không chịu nhận mình say, đòi tự về, lảo đảo đi trên đường, Lâm Mặc Sinh theo sau nhìn vậy mà thót tim, dứt khoát đi tới nắm lấy bả vai của cô.
“Cô say rồi, đừng đi lung tung nữa.” Lâm Mặc Sinh nghiêm mặt.
“Em không say, em chỉ hơi choáng thôi.” Mạc Vãn Vãn giãy dụa lấy cớ.
Hai gò má cô ửng đỏ, bĩu môi làm nũng trông vô cùng đáng yêu, Lâm Mặc Sinh nhìn rồi lại nhìn, trong lòng như có móng vuốt đang cào, anh lúng túng dời mắt nhìn vào tóc cô.
“Cô thật sự uống nhiều quá rồi.”
Mạc Vãn Vãn dừng lại, cười nhìn anh: “Em không say, chú mới say ý, không tin em đo độ cồn cho chú xem.”
“Đo thế nào?”
Lâm Mặc Sinh còn chưa dứt lời, Mạc Vãn Vãn đã giơ tay ôm mặt anh, kiễng chân hôn lên, xúc cảm se lạnh mềm mại trên môi khiến đầu Lâm Mặc Sinh vốn đã rối ren nay lại càng thêm rối ren, về phía Mạc Vãn Vãn, chất cồn làm cả người cô mềm nhũn như đang ngâm dưới nước, cơ thể lơ lửng chìm nổi, duy mỗi Lâm Mặc Sinh là phao cứu sinh, cô chỉ có thể làm nụ hôn này thêm sâu mới có thể được cứu.
Mà rất khéo, đúng lúc này thời khắc giao thừa đến, tiếng chuông xa xa cùng tiếng pháo hoa nở rộ trên trời khiến bầu không khí giá lạnh trở nên ấm áp vui vẻ, bọn họ cứ thế quấn quýt môi lưỡi cùng chào đón năm mới.
Đợi đến khi tiếng chuông ngừng kêu, Mạc Vãn Vãn cũng không còn sức lực dựa vào trong lòng ngực Lâm Mặc Sinh.
Lâm Mặc Sinh nhìn cô gái mặt đỏ bừng nằm trong lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sao anh lại chọc phải cô bé phiền phức này chứ.
“Mạc Vãn Vãn, rốt cuộc em say rượu mất lý trí hay thực sự muốn vậy?”
Mạc Vãn Vãn không trả lời, Lâm Mặc Sinh lại nói: “Được rồi, chờ mai em tỉnh rượu rồi nói sau.”
Lâm Mặc Sinh đưa Mạc Vãn Vãn về ký túc xá, sau đó trở về nhà ngồi ngẩn ngơ, cả đêm mở khóa điện thoại đến mấy chục lần, đợi Mạc Vãn Vãn tỉnh rượu nhắn tin cho anh, song đợi cả một đêm mà không nhận được gì.
Mẹ Lâm Mặc Sinh rất muốn được ôm cháu nội, thấy mấy người cùng tuổi với Lâm Mặc Sinh đều đã kết hôn mà Lâm Mặc Sinh ngay cả bạn gái còn chẳng có bèn âm thầm hẹn lịch xem mắt cho anh, lịch hẹn rơi đúng vào ngày đầu tiên của năm 2019.
Lâm Mặc Sinh bị mẹ đưa đến quán cà phê gần chung cư mới biết là đi xem mắt, đến lúc muốn trốn thì đã không còn kịp rồi, đành kiên nhẫn ngồi trò chuyện với người phụ nữ kia một lúc, trong khi đang nghĩ xem nên lấy cớ rời đi thế nào thì chợt trông thấy Mạc Vãn Vãn ngoài cửa sổ.
Anh bỗng có cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại giường.
Mạc Vãn Vãn lại rất bình tĩnh, cô vào quán cà phê, không ầm ĩ gây chuyện mà tìm chỗ gần bọn họ ngồi một lúc, sau khi nghe họ trò chuyện chốc lát thì đứng dậy vào nhà vệ sinh, đến khi quay lại bộ dáng biến thành người đã mang thai mấy tháng.
Mạc Vãn Vãn ôm bụng bầu xuất hiện bên cạnh Lâm Mặc Sinh, mặt lộ vẻ tuyệt vọng: “Trong bụng em còn đang bầu con chú mà chú lại trốn đi xem mắt ư?”
Người phụ nữ ngồi đối diện rất thông minh, bo bo giữ mình, đứng lên dời đi, Lâm Mặc Sinh vừa được giải thoát lại còn giả vờ hô lên vài câu “cô hiểu lầm rồi” với người phụ nữ kia.
Đến khi bình tĩnh trở lại, Mạc Vãn Vãn đã ngồi đối diện anh.
“Cảnh sát Lâm này, chú cũng hành động nhanh đấy, vừa mới đêm qua còn bảo đợi em tỉnh rượu rồi nói, hôm nay đã đi xem mắt rồi.”
Trước đó Mạc Vãn Vãn đã lấy được địa chỉ gia đình Lâm Mặc Sinh từ nữa cảnh sát kia, sáng nay sau khi tỉnh rượu ngồi nghĩ đến nụ hôn đêm qua, cô vui vẻ đến mức suýt chút nữa bay từ trên giường xuống, cảm thấy chuyện này nên gặp nhau nói chuyện thì tốt hơn, cô phấn khích chạy tới tìm Lâm Mặc Sinh, ai ngờ vừa khéo bắt gặp cảnh vừa rồi.
“Đây là do mẹ tôi sắp xếp, không phải do tôi.” Lâm Mặc Sinh giải thích.
“Vị trí con dâu của mẹ chú, ngoại trừ em, chẳng lẽ còn có người khác thích hợp hơn ư?”
Lâm Mặc Sinh không ngờ cô sẽ thẳng thắn đến vậy, cong môi nói: “Con gái con đứa có thể dè dặt chút không, tôi còn chưa đồng ý làm bạn trai em mà em đã muốn làm con dâu của mẹ tôi rồi.”
Mạc Vãn Vãn ồ một tiếng, lại nói: “Vậy chú cảnh sát, chú có đồng ý làm bạn trai của em không ạ?”
Lâm Mặc Sinh mỉm cười: “Hình như chức vụ bạn trai của em, ngoài tôi ra cũng không có người nào khác thích hợp hơn đâu.”
Mạc Vãn Vãn cũng mỉm cười, không e dè gì nữa, đi thẳng sang phía Mặc Lâm Sinh ngồi, ôm mặt anh hôn chụt một cái.
Lâm Mặc Sinh bất ngờ, sau khi giật mình anh lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc mọi khi: “Hành động này của em là dùng vũ lực với người thi hành công vụ đấy nhé!”
Còn lâu Mạc Vãn Vãn mới sợ anh, cô ôm cổ anh cười nói: “Thế thì chú bắt em lại đi! Nhốt cả đời cũng không sao.”
Lâm Mặc Sinh không kìm được nở nụ cười, thật ra cô không hề hay biết rằng mình đã sớm ngủ trong lòng anh cả tháng nay, anh đã sớm muốn nhốt cô bên mình cả một đời.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.