Quán Tình Yêu 12 Chòm Sao

Chương 3: Bản chất diễn kịch của anh người yêu Song Tử




1
“Sau này tôi nuôi anh nhé.”
Khi Mạch Tiểu Tuệ nói ra những lời này với nam thần khoa tài chính Hà Chi Châu, trong ngực cô còn ôm một bát thịt xiên to đùng, cô vừa nói, vừa giơ xiên thịt trong tay lên trước mặt Hà Chi Châu, hồn nhiên bảo: “Sau này chỉ cần tôi có miếng ăn thì tuyệt sẽ không bỏ đói anh.”
Trước giờ, ngoài mẹ anh ra thì đây là lần đầu tiên Hà Chi Châu gặp được một cô gái dám nói vậy với mình.
Mặc dù giáo viên luôn nhắc nhở anh rằng đàn ông phải biết độc lập, tự chủ nỗ lực, nhưng xiên thịt trong tay Mạch Tiểu Tuệ quá quyến rũ, nội tâm anh đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước đồ ăn ngon.
“Được.” Anh nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Mạch Tiểu Tuệ, duỗi tay nhận xiên thịt trong tay cô, còn không quên véo nhẹ ngón tay Mạch Tiểu Tuệ.
Tối đến, tin tức nam thần đẹp trai nhà nghèo khoa tài chính Hà Chi Châu được hotgirl streamer ăn uống khoa nhân văn Mạch Tiểu Tuệ bao nuôi nhanh chóng lan truyền.
Trưa hôm sau, trong lúc Mạch Tiểu Tuệ và Hà Chi Châu đang ăn cơm trong căng tin, Mạch Tiểu Tuệ nhận ra có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người.
Dù người cô nhiều mỡ nhưng da mặt vẫn rất mỏng, giống như cái bánh bao vỏ mỏng nhiều nhân vậy, cô xấu hổ cúi đầu, dùng ánh mắt ra hiệu với Hà Chi Châu đang bình tĩnh ăn thịt kho tàu phía đối diện, nói nhỏ: “Hà Chi Châu này, tối qua có phải tôi quá bồng bột rồi không, tình trạng bây giờ có vẻ khá bất lợi với danh tiếng của anh.”
Hà Chi Châu còn đang mải nếm thịt kho tàu, cảm thấy mùi vị khá ngon bèn gắp một miếng giơ đến bên miệng Mạch Tiểu Tuệ.
Mạch Tiểu Tuệ quen miệng ngậm lấy, đợi đến khi Mạch Tiểu Tuệ ăn xong thịt kho, Hà Chi Châu mới nói: “Danh tiếng gì đó có quan trọng bằng ăn ngon không? Miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ thích nói thế nào cứ cho là thế nấy đi, cho dù được bao nuôi thì cũng chứng tỏ rằng tôi rất đẹp trai, nếu không tại sao cô chỉ bao nuôi tôi mà không bao nuôi người khác?”
Mạch Tiểu Tuệ một bên ăn thịt một bên trầm tư, hình như trước đây cô để ý đến Hà Chi Châu cũng là do anh đẹp trai nhỉ.
Nghĩ vậy, Mạch Tiểu Tuệ đồng tình với cách nói của Hà Chi Châu, gật đầu đáp: “Đúng là vì anh đẹp trai thật.”
“Đương nhiên rồi.” Hà Chi Châu nói: “Đẹp trai là bản lĩnh của tôi, giá trị nhan sắc cũng là một kiểu văn hóa, nào, há miệng.”
Anh gắp miếng cá đã được gỡ xương giơ đến bên miệng Mạch Tiểu Tuệ, cái miệng nhỏ há ra ngậm lấy, đúng lúc này, một nam sinh đi ngang qua khó tin nhìn bọn họ, có lẽ người đó đã nghe được ít tin đồn, hiện tại tận mắt nhìn thấy đôi “Nam nữ bại hoại” này, càng cảm thấy khó mà chấp nhận.
Mạch Tiểu Tuệ ngượng ngùng cúi đầu, Hà Chi Châu lại đúng tình hợp lý trừng nam sinh kia: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng đọc nữ giám đốc bá đạo và cô vợ nhỏ được bao nuôi ư?”
Hà Chi Châu quá hung dữ, nam sinh kia bị dọa chạy mất dép.
Mạch Tiểu Tuệ không đồng tình với cách nói của Hà Chi Châu, phản bác: “Quan hệ giữa tôi với anh chỉ là bạn cơm đơn thuần, tôi không chịu được khi để anh đói bụng, vừa rồi anh nói thế chẳng khác nào chúng ta đang tiến hành giao dịch tiền-sắc vậy.”
Hà Chi Châu tiếp tục lừa gạt: “Cô cũng là hotgirl mạng, đâu phải chưa từng gặp những tình huống như thế này, mấy người đó luôn hóng hớt rồi lan truyền tin đồn vô căn cứ, tôi đã bảo rồi, miệng mọc trên người kẻ khác, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, ai quan tâm bọn họ nói gì, chỉ cần chúng ta biết mình trong sạch là được.”
Mạch Tiểu Tuệ nhớ đến thời điểm mình mới bắt đầu livestream có không ít anti fan đồn cô được nhà giàu bao nuôi, nghĩ như thế thì cô cũng hiểu được.
Dù sao quan hệ giữa cô với Hà Chi Châu chỉ là bạn cơm trong sáng mà thôi, ai quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
2
Quả thực Mạch Tiểu Tuệ biết đến Hà Chi Châu bởi Hà Chi Châu là người đẹp trai nhất trong đám đông mà cô liếc mắt nhìn qua.
Mạch Tiểu Tuệ xinh xắn đáng yêu lại thích ăn, thời điểm phần mềm tiktok càn quét điện thoại của mọi người cũng giúp cô nổi tiếng nhờ những video ăn uống, làm streamer hai ba năm, fans của cô đạt tới mấy triệu người, bình thường chỉ cần dựa vào tiền nhận được khi livestream là cô đã đủ nuôi bản thân.
Cô cũng không phải lo lắng về phương diện ăn uống, mỗi quán ăn mà cô từng thử và để lại lời khen ngợi đều được rất nhiều người quan tâm, vì thế chủ quán vô cùng vui vẻ mời cô đến quảng cáo, ăn càng nhiều càng tốt.
Lúc ấy, cô quảng cáo ngay tại chỗ cho một quán lẩu mới khai trương, thiết bị livestream đặt trong góc phòng, ông chủ dặn nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên bàn cho cô.
Người Mạch Tiểu Tuệ tuy đầy đặn nhưng khung xương lại nhỏ, nhìn trông chỉ giống một cô gái mong manh yếu đuối, vậy mà cô lại ăn được lượng thức ăn của hai ba người đàn ông to khoẻ khiến thực khách xung quanh phải ghé mắt kinh ngạc cảm thán.
Livestream chuẩn bị kết thúc, ông chủ nhờ Mạch Tiểu Tuệ chọn ra một vị khách may mắn trong số những người đã xem để tặng thẻ hội viên trị giá 888 tệ.
Mạch Tiểu Tuệ vừa mới ăn no, vô cùng thỏa mãn vỗ bụng, ánh mắt lười biếng lướt qua mọi người tựa như vị hoàng đế cổ đại đang chọn phi tử để lâm hạnh, đột nhiên, ánh mắt cô sáng ngời, giơ tay chỉ vào Hà Chi Châu chỉ để lộ nửa cái đầu trong đám đông.
“Anh đó, chàng trai mặc đồ trắng, này, anh đừng trốn, tôi đang chỉ anh đó.”
Hà Chi Châu được ông chủ dẫn lên, cùng Mạch Tiểu Tuệ cầm tấm bảng ghi“Thẻ hội viên 888 tệ” chụp ảnh.
Đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người họ.
Lần thứ hai gặp nhau là khi Mạch Tiểu Tuệ đại diện cho khoa tham gia hoạt động của trường, lần đó Hà Chi Châu là người phụ trách hoạt động, anh cầm danh sách kiểm tra đối chiếu sinh viên tham dự, khi đọc đến tên Mạch Tiểu Tuệ ngẩng đầu thấy khuôn mặt quen thuộc, anh cong môi cười, nhớ tới cô nàng dạ dày vương xinh xắn ở quán lẩu hôm trước nói: “Bố cô dự đoán giỏi thật đấy, biết cô ăn được nên đặt tên có hẳn chữ gạo luôn.”
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Hoạt động hôm đó đến tối muộn mới kết thúc, đường từ hội trường về ký túc xá không có đèn đóm gì, vả lại nam sinh tham gia hoạt động nhiều hơn nữ sinh nên nhóm nam quyết định chia nhỏ ra đưa các bạn nữ về ký túc xá.
Dựa theo giá trị nhan sắc, Hà Chi Châu được ghép với Mạch Tiểu Tuệ.
Mạch Tiểu Tuệ ăn cơm từ trưa, hoạt động lại tổ chức từ chiều tới tối, cô đã sớm đói bụng, thời điểm này có lẽ căng tin cũng chẳng còn gì ăn, cô vốn định đợi hoạt động kết thúc thì ra chợ đêm gần trường ăn chút gì đó, ai ngờ đột nhiên tòi ra một người chặn con đường đi đến đồ ăn ngon của cô.
Nghĩ đến việc phải về ký túc xá ăn mì gói, cô buồn rầu một bên lẽo đẽo theo sau Hà Chi Châu một bên đá hòn đá nhỏ.
Hà Chi Chu nhận ra tâm trạng cô không tốt, dừng bước quay đầu lại hỏi cô: “Cô sao thế?”
Mạch Tiểu Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, vừa chuẩn bị nói không sao, bụng cô đột nhiên vang tiếng.
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Giờ này trong trường đã rất yên tĩnh, tiếng vang trong bụng Mạch Tiểu Tuệ vô cùng rõ ràng.
Cô cực kỳ xấu hổ, Hà Chi Châu ngẩn người, sau khi nhận ra tiếng kêu vừa rồi phát ra từ đâu thì bật cười thành tiếng.
Mạch Tiểu Tuệ đứng yên một chỗ, nhăn nhó nhìn Hà Chi Châu.
Hà Chi Châu cũng biết lí do Mạch Tiểu Tuệ không vui, anh đứng liếc nhìn qua ký túc xá đằng trước, xoay người về phía cổng trường rồi nói với Mạch Tiểu Tuệ: “Tôi thấy hơi đói, hay là chúng ta đi ăn chút gì đó rồi hẵng về ký túc xá nhé.”
Mạch Tiểu Tuệ nghe vậy thì sáng mắt, cô nhớ rất rõ khung cảnh buổi tối hôm đó, Hà Chi Châu đứng dưới ánh đèn mờ ảo, cả người như được bao phủ bởi ánh hào quang.
Đương nhiên, Mạch Tiểu Tuệ cảm thấy điều thu hút mình nhất vẫn là câu nói “Chúng ta đi ăn chút gì đi” của Hà Chi Châu.
3
Quanh trường bọn họ còn có vài trường đại học khác, giữa các trường có một khu phố ẩm thực, đương khi Hà Chi Châu dẫn Mạch Tiểu Tuệ đến khu phố ẩm thực, cả người Mạch Tiểu Tuệ như được sống lại.
Từ lúc hoạt động trong hội trường Mạch Tiểu Tuệ đã nghĩ kỹ xem hôm nay ăn gì, hơn nữa hôm nay quán tôm hùm đất mà cô hay đến có ưu đãi, cô dứt khoát kéo Hà Chi Châu đi thẳng đến quán tôm hùm đất kia, gọi mấy suất tôm.
Mạch Tiểu Tuệ không muốn uống nước trong quán, nhanh nhẹn chạy sang quán trà sữa bên cạnh.
Cô chưa hỏi Hà Chi Châu mà đã gọi ba loại nước: “Chủ quán, cho tôi một cốc dưa hấu, một cốc mơ chua và một cốc sữa đá hai tầng với.”
Hà Chi Châu đi theo sau vội vàng ngăn cô lại: “Chúng ta đi có hai người thôi mà.”
Ý của Hà Chi Châu là chúng ta chỉ có hai người, sao cô lại gọi tận ba cốc, nhưng Mạch Tiểu Tuệ nghe vậy thì khựng lại, sau đó hỏi Hà Chi Châu: “Anh muốn uống gì, tôi gọi thêm cốc nữa.”
“……” Hà Chi Châu: “Thế, thế vừa rồi cô gọi ba cốc là để cô uống hả.”
Mạch Tiểu Tuệ gật đầu: “Đúng rồi, dưa hấu dùng để giải khát bây giờ, mơ chua dùng để giải ngấy sau khi ăn, sữa đá hai tầng là đồ ngọt, có vấn đề gì hả?”
Cô nghiêng đầu hỏi lại, Hà Chi Châu nghẹn lời, chỉ có thể gật đầu: “Không vấn đề gì, ăn được là phúc, cô đúng là phúc như Đông Hải.”
Đợi đến khi cầm đồ uống về, tôm hùm đất cũng bắt đầu được bưng ra bàn.
Đồ ăn đến, Mạch Tiểu Tuệ nhanh chóng đeo găng tay lột tôm, nhưng Hà Chi Châu lại thoáng do dự, anh chần chờ nhìn bàn toàn tôm hùm đất nói: “Món này trông có vẻ khá cay nhỉ?”
Mạch Tiểu Tuệ vừa lột tôm vừa nói: “Tôm hùm đất mà không cay thì sẽ không có vị, anh ăn thử xem, siêu ngon luôn.”
Hà Chi Châu vẫn chẳng dám ăn, Mạch Tiểu Tuệ cảm thấy người nào có thể thờ ơ trước đồ ăn ngon thì đúng là chẳng biết thưởng thức, cô không nghĩ nhiều, tiện tay nhét con tôm đã lột vỏ vào miệng Hà Chi Châu.
Hà Chi Châu vốn định từ chối, song Mạch Tiểu Tuệ lại nhét tôm vào miệng anh một cách quá nhanh quá nguy hiểm, Hà Chi Châu đành ăn thử, có lẽ cảm thấy không quá cay nên không từ chối nữa.
Bốn năm suất tôm hùm đất bị hai người bọn họ xử sạch sẽ, đến lúc tính tiền, Mạch Tiểu Tuệ chưa kịp đứng dậy thì Hà Chi Châu đã gọi nhân viên phục vụ quét mã QR trên Alipay, ấy vậy mà khi thanh toán lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Số dư không đủ.
Dường như nhân viên phục vụ đã gặp nhiều trường hợp thế này rồi nên không ý kiến gì, Hà Chi Châu lại xấu hổ, anh gãi đầu giải thích: “Có thể tài khoản trong app này không còn tiền, để tôi đổi sang quẹt thẻ vậy.”
“Không cần đâu, để tôi trả cũng được.” Mạch Tiểu Tuệ lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, thao tác rất nhanh nhẹn, đến khi trả xong cô mới quay đầu giải thích với Hà Chi Châu: “Tôi ăn khá nhiều, tôi là người trả mới đúng.”
Lúc ấy Mạch Tiểu Tuệ không nghĩ tới chuyện Hà Chi Châu không có tiền mà chỉ cảm thấy cô với Hà Chi Châu không thân, để Hà Chi Châu trả tiền cô sẽ rất áy náy.
Tuy nhiên trên đường về trường, Hà Chi Châu lại liên tục nhìn điện thoại với vẻ mặt khó tin.
Mạch Tiểu Tuệ uống nước chanh, hỏi: “Anh sao thế?”
Hà Chi Châu thẳng thắn trả lời: “Không sao, chẳng qua trong thẻ không có tiền nên tôi muốn tìm việc làm thêm.”
Mạch Tiểu Tuệ à một tiếng, chẳng nói gì nữa, chuyện của người khác cô không quan tâm, huống chi, cô với Hà Chi Châu lại không thân, cô chỉ để ý bản thân không chịu đói là được.
Mạch Tiểu Tuệ nghĩ vậy chẳng qua là do không thân với Hà Chi Châu.
Cô sẽ không ngờ rằng hôm sau mình lại nhanh chóng quen thuộc với Hà Chi Châu bằng một phương thức rất kỳ lạ.
4
Ngày hôm sau, Mạch Tiểu Tuệ vừa mới tan học, đang định chạy tới căng tin giành đồ ăn thì Hà Chi Châu gọi tới.
Anh nói rất ngắn gọn, giọng yếu ớt: “Tôi bị dị ứng phải nằm viện, lại chưa ăn cơm, xin hỏi bạn Mạch Tiểu Tuệ là bạn có thời gian mang cơm đến cho đứa trẻ đáng thương này không?”
Mạch Tiểu Tuệ nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra giọng nói này của ai.
Ủa mà sao Hà Chi Châu lại có số điện thoại của cô nhỉ?
Cô nghi ngờ giơ máy ra nhìn số gọi đến một hồi, sau đó mới đặt điện thoại vào bên tai hỏi: “Anh là Chi Châu hả?”
Đầu bên kia “Ừ” một tiếng.
Mạch Tiểu Tuệ lại hỏi: “Sao anh lại bị dị ứng?”
Hà Chi Châu thều thào nói ra ba chữ: “Tôm hùm đất.”
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Hà Chi Châu vào viện từ đêm hôm qua, khi được bạn cùng phòng kéo ra khỏi ký túc xá cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Đêm qua còn có bạn cùng phòng chăm sóc, đến sáng nay bạn anh phải đi học, bây giờ chỉ có mình anh lẻ loi, cơm bệnh viện thì khó ăn, anh tả bản thân rất đáng thương khiến Mạch Tiểu Tuệ thật sự không đành lòng, nội tâm đấu tranh một lúc, cuối cùng quay đầu đi lên con đường tiếp tế cơm cho Hà Chi Châu.
Mạch Tiểu Tuệ làm theo lời, Hà Chi Châu, khi cầm cặp lồng cơm vào viện thì Hà Chi Châu đang ngồi trên giường bệnh chơi điện thoại, có lẽ anh luôn để ý bên ngoài nên Mạch Tiểu Tuệ còn chưa gõ cửa, Hà Chi Châu đã nhìn thấy cô, lập tức buông điện thoại mỉm cười với cô.
Tình trạng dị ứng của anh thật sự rất nghiêm trọng, chỉ nhìn phần da lộ bên ngoài đã thấy sưng đỏ chứ đừng nói đến những chỗ không nhìn thấy, cũng may khuôn mặt đẹp trai vẫn còn lành lặn.
Chính vì cô nhét tôm vào miệng anh nên anh mới ăn, nếu phải truy cứu trách nhiệm thì cô không thoát khỏi liên quan.
Nghĩ vậy, ánh mắt Mạch Tiểu Tuệ nhìn Hà Chi Châu càng thêm thương xót.
“Cô vào đây, ngồi đây này.” Hà Chi Châu nhiệt tình đón Mạch Tiểu Tuệ.
Mạch Tiểu Tuệ đặt cặp lồng cơm trong tay lên bàn cạnh giường, sau đó đau lòng nhìn Hà Chi Châu: “Anh còn khó chịu không?”
Đã truyền hết thuốc từ lâu nên anh không còn đau nữa, nhưng thấy Mạch Tiểu Tuệ như vậy anh đột nhiên muốn giở trò đùa dai.
Anh ra vẻ rất khó chịu, nói: “Tôi khó chịu lắm, vừa ngứa vừa đau, chỉ muốn thò tay gãi thôi.”
“Anh đừng gãi.” Mạch Tiểu Tuệ sốt ruột, thấy anh giơ tay lên cứ tưởng anh định gãi, cô vội vã ngay bước tới đè lại tay anh: “Càng gãi càng khó khỏi hẳn, không cẩn thận còn để lại sẹo nữa.”
Tay Mạch Tiểu Tuệ trắng nõn mềm mại, có lẽ do ăn khoẻ, làn da cô mịn màng như đậu phụ non vừa mới ra lò, Hà Chi Châu không nhịn được nhẹ nhàng véo một cái, sau đó mới thu tay về, ra vẻ “cô đã nói vậy thì tôi sẽ không gãi nữa”.
Hà Chi Châu bị dị ứng rất khó chịu, song nhìn cô nàng cục bột nếp đứng bên mép giường, tâm trạng bỗng dưng thấy vui vẻ.
5
Dù sao Hà Chi Châu đi ăn với cô mới bị dị ứng, do đó Mạch Tiểu Tuệ chăm bữa cơm này cho Hà Chi Châu cũng coi như đầu cuối.
Trong khi đợi Hà Chi Châu ăn no, Mạch Tiểu Tuệ còn quét tước qua phòng bệnh cho anh, lúc này mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị về trường.
Song cô không ngờ rằng lúc ra tới cửa, Hà Chi Châu đột nhiên nói: “Bữa tối tôi muốn ăn canh vịt hầm bạch quả.”
Mạch Tiểu Tuệ dừng bước, ngơ ngác quay đầu lại: “Còn có bữa tối nữa hả?”
Hà Chi Châu gật đầu: “Đúng vậy, người là sắt gạo là thép, điều này có lẽ cô còn hiểu hơn cả tôi ấy chứ.”
Mạch Tiểu Tuệ hiểu thì có hiểu, nhưng cô không phải người có chí hướng cao cả, chỉ cần không bỏ đói bản thân là được, vấn đề ấm no của người khác cô thật sự không muốn quan tâm.
Hà Chi Châu căn bản chẳng để tâm xem Mạch Tiểu Tuệ có đồng ý hay không, anh chỉ đang báo với Mạch Tiểu Tuệ một tiếng, không cho cô từ chối.
Mạch Tiểu Tuệ thoáng bối rối, sau đó lại muốn từ chối: “Buổi tối tôi còn có việc, thật ra anh có thể gọi cơm bên ngoài……”
Cô còn chưa dứt lời, Hà Chi Châu đã ra vẻ đáng thương.
“Tối qua chính cô là người nhét tôm vào miệng tôi mà, hơn nữa, tôi không có tiền, cô cũng biết đấy.”
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Mạch Tiểu Tuệ cảm thấy bản thân đang bị ăn vạ.
Tuy không mấy tình nguyện nhưng trong lòng Mạch Tiểu Tuệ lại mềm như bánh mì, cô thật sự không đành lòng để Hà Chi Châu ở một mình trong bệnh viện, vả lại, điều đáng nói nhất chính là Hà Chi Châu không có tiền ăn cơm!
Thật ra bị dị ứng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chịu đựng là được, ấy nhưng không được ăn cơm thật sự rất khổ.
Cho dù thể nào cũng không nên để bụng đói.
Mang theo suy nghĩ đó, Mạch Tiểu Tuệ học chiều xong lại bước lên tiến con đường mang cơm cho Hà Chi Châu.
Vì vừa mới tan học mà Hà Chi Châu đã gọi tới hỏi cô đi đến đâu rồi nên Mạch Tiểu Tuệ sợ anh bị đói, bản thân chẳng ăn cơm mà chạy đi mua đồ cho Hà Chi Châu, tới bệnh viện chính cô cũng đói không chịu được.
Ấy vậy mà cô vẫn chịu đựng mang cơm cho Hà Chi Châu, ban đầu cô chỉ định mang vào cho anh xong rồi đi, nhanh chóng giải quyết vấn đề cơm no áo ấm của mình, ai biết Hà Chi Châu lại bắt đầu làm ầm ĩ.
Lúc thì kêu tay đang đắp thuốc không cầm được đũa nên Mạch Tiểu Tuệ phải đút cho mình, khi thì chê canh quá nóng nhờ Mạch Tiểu Tuệ thổi nguội.
Lúc Mạch Tiểu Tuệ đói tâm trạng sẽ rất tệ, thổi thổi, thổi đến mức tủi thân.
“Anh không nên lãng phí đồ ăn chứ, tôi đang đói mà phải tới hầu hạ anh, anh ngược lại còn kén cá chọn canh nữa.”
Cô phồng má, giận dỗi ném thìa đi, Hà Chi Châu vốn đang nghịch điện thoại thấy thế thì nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó duỗi tay cầm lấy cái thìa kia, múc một muỗng canh giơ đến bên miệng Mạch Tiểu Tuệ.
Mạch Tiểu Tuệ còn đang giận lẫy, đôi mắt tròn vo tức giận trừng Hà Chi Châu, nhưng mùi canh vịt hầm bạch quả quá thơm, cô nhịn vài giây, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa bèn liếc Hà Chi Châu một cái, thấy Hà Chi Châu không có ý định trêu mình cô mới cúi đầu uống canh.
Chờ cô uống xong, Hà Chi Châu hỏi: “Canh còn nóng không?”
Mạch Tiểu Tuệ lắc đầu.
Hà Chi Chu thấy thế, đột nhiên tỏ vẻ rất vui, sau đó lại múc một muỗng canh đưa đến bên miệng cô.
Mạch Tiểu Tuệ có vẻ nghi ngờ nhưng vẫn không chịu được sức hấp dẫn của canh.
Cứ như vậy, rõ ràng Mạch Tiểu Tuệ tới để chăm sóc bệnh nhân Hà Chi Châu, cuối cùng lại thành Hà Chi Châu đút canh cho Mạch Tiểu Tuệ, những món ăn khác cũng bị Mạch Tiểu Tuệ ăn sạch sành sanh.
Lúc ăn Mạch Tiểu Tuệ không phát hiện ra, đến khi ăn xong mới nhớ tới Hà Chi Châu còn chưa ăn cơm, cô cắn đũa hối lỗi: “Nếu không tôi lại chạy đi mua một suất cho anh nhé.”
“Không cần đâu.” Hà Chi Châu rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, cười an ủi: “Hôm nay tôi cũng không muốn ăn cơm.”
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Không muốn ăn cơm anh còn bắt tôi mang cơm đến làm gì chứ.
6
Hà Chi Châu dị ứng nằm viện năm ngày, năm ngày này, bạn cùng phòng gần như chẳng quan tâm gì đến anh, cũng chỉ có mình Mạch Tiểu Tuệ mang cơm đến cho anh.
Thường xuyên qua lại như thế, dần dần Mạch Tiểu Tuệ và Hà Chi Châu thân nhau hơn.
Lâu sau, Mạch Tiểu Tuệ gặp được Hà Chi Châu đang đi làm thêm ở quán mà mình hay ăn, khuôn mặt và chiều cao của Hà Chi Châu rất nổi bật, lúc bưng đồ ăn lên cho khách bị một nhóm các cô gái xin WeChat, Mạch Tiểu Tuệ và các bạn cùng phòng ngồi ăn cách đó không xa vừa ăn đồ ngọt vừa chờ xem trò vui, ai ngờ Hà Chi Châu bỗng nhiên chỉ về phía cô nói.
“Ngại quá, bạn gái tôi còn đáng yêu hơn cả tôi, các cô nên xin WeChat của cô ấy ấy.”
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Miếng bánh ngọt cô vừa nhét vào trong miệng cứ thế nghẹn lại, cô ho đến mức chảy nước mắt, Hà Chi Châu cũng rất săn sóc, đi tới ân cần vỗ lưng cho cô, nhìn từ xa Hà Chi Châu dường như còn đặt đầu Mạch Tiểu Tuệ lên vai mình xoa xoa.
Nhưng thật ra chỉ có Mạch Tiểu Tuệ nghe thấy lời Hà Chi Châu nói.
“Cô giúp tôi xíu, lát nữa bưng đồ ăn lên tôi sẽ nhờ đầu bếp cho cô thêm thịt mà không mất tiền.”
Mạch Tiểu Tuệ không tin anh có thể bảo đầu bếp lấy thêm thịt cho cô, bởi nhà hàng này phải hẹn trước một tuần mới có chỗ, nhưng dù sao cũng là bạn đại học, ra tay giúp chút cũng không đến nỗi nào, vì thế, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần bèn nhấc đầu ra khỏi vai Hà Chi Châu, ngẩng đầu híp mắt cười với nhóm khách nữ kia.
Hành động này xem như đánh dấu chủ quyền, phiền phức của Hà Chi Châu cũng được giải quyết, nhưng Mạch Tiểu Tuệ lại gặp phải phiền phức.
Mặc dù Mạch Tiểu Tuệ có nhiều người theo đuổi, song trong đầu Mạch Tiểu Tuệ cũng chỉ có tôm hùm đất, thịt nướng BBQ, tiểu long bao, lẩu cay, thịt xiên, bò bít tết, cá hầm, cải muối…… Ngoài đồ ăn ngon ra thì không còn sự tồn tại nào của người khác giới, hiện giờ lại có Hà Chi Châu xuất hiện giữa đống đồ ăn.
Bạn cùng phòng của cô vô cùng kinh ngạc, khoảng thời gian trước Mạch Tiểu Tuệ đến bệnh viện chăm sóc anh đều lấy cớ là đi chăm sóc em trai bị thiểu năng nhà họ hàng.
Trong lúc bạn cùng phòng gặng hỏi cô về Hà Chi Châu thì Hà Chi Châu đã bưng đồ ăn lên, đúng như lời hứa hẹn của Hà Chi Châu, suất ăn nhóm cô được cho thêm thịt.
Có thể bảo đầu bếp cho nhiều thịt hơn chứng tỏ Hà Chi Châu cũng giỏi.
Đợi Hà Chi Châu đi tới, bạn cùng phòng của Mạch Tiểu Tuệ gọi anh lại hỏi: “Đàn anh Hà ơi, bếp trưởng có phải phụ nữ không, anh dùng sắc đẹp quyến rũ người ta mới giúp chúng tôi có thịt ăn đúng không.”
Hà Chi Châu lại liếc nhìn Mạch Tiểu Tuệ nói: “Bếp trưởng là đàn ông, lại rất sợ vợ, tôi bảo với anh ấy rằng bạn gái tôi thích ăn thịt, nếu không được ăn no sẽ đánh tôi, anh ấy rất đồng tình với tôi nên đã cho nhiều thịt hơn.”
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Bạn cùng phòng sôi nổi nói chuyện.
Trong số bốn người cùng phòng ký túc xá chỉ mình Mạch Tiểu Tuệ xinh đẹp nhất là còn độc thân, bạn cùng phòng rất thích giới thiệu đối tượng cho cô, trước đây liên tục đoán xem người đàn tài giỏi nào mới có thể xứng đôi với cô, hiện tại Hà Chi Châu xuất hiện, vừa đẹp trai lại thông minh, chỉ tiếc nhà hơi nghèo, song vừa khéo phù hợp với cô nàng khờ khạo lắm tiền Mạch Tiểu Tuệ.
7
Do có bạn cùng phòng làm chất xúc tác, quan hệ giữa Hà Chi Châu và Mạch Tiểu Tuệ nhanh chóng phát triển.
Vào căng tin múc cơm gặp mà phải anh, Mạch Tiểu Tuệ chưa kịp phản ứng lại thì bạn cùng phòng đã nhiệt tình vẫy tay chào hỏi với Hà Chi Châu, Mạch Tiểu Tuệ vô cùng xấu hổ, còn tên ngốc Hà Chi Châu thì tung tăng vui vẻ bưng khay cơm ra ngồi với họ.
Mạch Tiểu Tuệ vốn định làm lơ Hà Chi Châu, nhưng nhìn thấy khay thức ăn toàn rau xanh cháo trắng của Hà Chi Châu thì lại mềm lòng.
Sau khi Hà Chi Châu ngồi xuống trước mặt Mạch Tiểu Tuệ, bạn cùng phòng của cô rất nhanh đã “ăn no”.
Đợi bạn rời đi, Mạch Tiểu Tuệ yên lặng gắp cái đùi gà chưa động đũa vào của mình vào bát Hà Chi Châu.
Hà Chi Châu khựng lại, ngẩng đầu nhìn biểu cảm “tên nhóc này gầy quá, nhất định phải ăn nhiều lên” giống bà mẹ già của Mạch Tiểu Tuệ, anh hơi buồn cười nhưng vẫn nhận lấy cái đùi gà của Mạch Tiểu Tuệ.
Những việc gần giống thế còn rất nhiều, ví dụ như Hà Chi Châu tham gia một trận bóng rổ, bạn cùng phòng sẽ kéo Mạch Tiểu Tuệ đến xem, hò hét cổ vũ cứ như các cô ấy đang yêu đương với Hà Chi Châu vậy.
Đợi đến khi Hà Chi Châu ăn được một quả ba điểm, bạn cùng phòng sẽ cổ vũ: “Hay lắm, không hổ là chàng trai mà phòng ký túc xá này coi trọng.”
Người bên cạnh biết các cô ấy đều đã có bạn trai, nghe thấy các cô ấy nói vậy thì khó hiểu: “Chẳng phải các cậu có bạn trai hết rồi ư?”
Bạn cùng phòng kiêu ngạo kéo Mạch Tiểu Tuệ sang: “Tiểu Tuệ còn độc thân mà, người có nhan sắc xứng đôi với Hà Chi Châu cũng chỉ có Tiểu Tuệ phòng chúng tôi thôi.”
Thân phận hotgirl mạng của Mạch Tiểu Tuệ khiến cô rất nổi tiếng trong trường, gần như tất cả mọi người đều biết cô, bây giờ nghe thấy vậy bọn họ chẳng thể phản bác lại nữa.
Thường xuyên qua lại như thế nên mọi người đều biết quan hệ giữa Hà Chi Châu và Mạch Tiểu Tuệ không bình thường.
Hai sinh viên độc thân bị mọi người bàn tán nhiều khó tránh khỏi nảy sinh những cảm xúc khác lạ.
Hà Chi Châu thật sự ăn vạ Mạch Tiểu Tuệ, ấy nhưng Mạch Tiểu Tuệ là nữ sinh, lại đang băn khoăn do dự, đôi khi gặp Hà Chi Châu cô sẽ vô thức né tránh.
Bạn cùng phòng thấy thế thì tận tình khuyên bảo: “Dù gia cảnh của đàn anh Hà không được tốt nhưng độ đẹp trai với chỉ số thông minh lại đứng đầu, tương lai rất tiềm năng đó, sao cậu không nắm lấy, chẳng lẽ cậu thích tên nhà giàu hay tặng quà trong livestream ư?”
Nói đến tên nhà giàu hay tặng quà trên livestream, Mạch Tiểu Tuệ lại thấy đau đầu, từ hơn nửa năm trước, mỗi lần cô livestream sẽ có một ID tên là “Chỉ yêu Mạch Tuệ” tặng quà cho mình, lần nào cũng tặng rất nhiều khiến Mạch Tiểu Tuệ cảm thấy mình như được bao nuôi vậy.
Mạch Tiểu Tuệ cũng từng nhắn tin cho người đó nhắc không nên tặng quà nữa, thái độ của người kia lại rất cứng rắn: Ông đây thích cô, ông đây muốn tặng quà cho cô, cô chẳng can thiệp được.
Mạch Tiểu Tuệ cảm thấy đối phương nếu không phải ông chú đã có vợ còn thích gái trẻ thì chính là trẻ vị thành niên lén lấy tiền của bố mẹ để tặng cô.
Cho dù là ai thì Mạch Tiểu Tuệ cũng sẽ bị cảnh sát dò hỏi, có khi còn bị thông báo trên mạng rằng một streamer đi dụ dỗ đàn ông đã có vợ/trẻ vị thành niên để tặng những món quà giá trị kếch xù cho mình.
Nghĩ đến đó, Mạch Tiểu Tuệ lắc đầu: “Không phải, tớ chỉ cảm thấy quan hệ giữa tớ và Hà Chi Châu hơi kỳ lạ thôi.”
Bạn cùng phòng không thấy kỳ lạ ở điểm nào, trong mắt các cô ấy, Mạch Tiểu Tuệ và Hà Chi Châu thực sự xứng đôi vừa lứa, trời sinh nên ở bên nhau.
8
Mạch Tiểu Tuệ và Hà Chi Châu cứ mập mờ như vậy qua hơn nửa học kỳ, kỳ sau đó, Hà Chi Châu được giảm rất nhiều tiết học, thời gian làm thêm của anh càng nhiều.
Mạch Tiểu Tuệ làm streamer ăn uống, dĩ nhiên phải ghé qua nhiều quán ăn để khai quật ra nhiều món ngon, vì thế cô thường xuyên gặp phải Hà Chi Châu.
Song điều thực sự khiến Mạch Tiểu Tuệ bắt đầu nghĩ đến chuyện nuôi Hà Chi Châu là bởi một lần nhìn thấy Hà Chi Châu bị khách ức hiếp trong quán ăn.
Một chàng trai đầy khí phách trong trường lại bị thực khách ngang ngược ức hiếp, thậm chí còn bị xô đẩy, ấy vậy mà Hà Chi Châu vẫn nén chịu đựng.
Hà Chi Châu có thể nhẫn nhịn, Mạch Tiểu Tuệ lại không nhịn được, thấy Hà Chi Châu bị xô đẩy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Đệch, cái thá gì mà cũng dám động đến người của ta đây!
Ở thời đại internet phát triển như hiện nay, mấy kẻ hay làm chuyện xấu sợ nhất là bị công khai trên mạng, thật không khéo, mấy triệu fans của Mạch Tiểu Tuệ không dùng để làm cảnh.
Cô cầm điện thoại lao ra, che trước người Hà Chi Châu đồng thời quay lại những người đang gây sự, ra vẻ hung dữ đe dọa: “Mấy người cứ ầm ĩ đi, tôi có mấy triệu fans đấy, có tin tôi quay các người lại rồi đăng lên mạng để fans của tôi làm thịt các người không.”
Những người khác trong quán thấy cô đứng ra lên tiếng thì không im lặng nữa, sôi nổi đứng dậy chỉ trích bọn họ.
Khi những nhân viên khác đến, Hà Chi Châu vừa định ra hỗ trợ lại bị Mạch Tiểu Tuệ tức giận lôi đi.
Mạch Tiểu Tuệ vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau khi đi ra cô mới nhớ mình còn chưa ăn gì, bụng đói đến cồn cào, bèn dẫn Hà Chi Châu sang quán khác ăn.
Ăn uống no nê, sau khi trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng Mạch Tiểu Tuệ ôm thịt xiên nói với Hà Chi Châu: “Sau này tôi nuôi anh nhé.”
Từ đó về sau, Hà Chi Châu “được bao nuôi” không đi làm thêm nữa, toàn tâm toàn ý bám theo Mạch Tiểu Tuệ làm chân sai vặt.
Sau đó, Mạch Tiểu Tuệ phát hiện ra Hà Chi Châu là “cún ngoan lấy lòng”, cô thích ăn gì anh sẽ lập tức đi mua, thậm chí hơn nửa đêm Mạch Tiểu Tuệ chia sẻ một cái bánh ngon về tường nhà, chưa đến nửa giờ sau anh đã mang đúng cái bánh đó đến dưới ký túc xá của cô.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng phải thốt lên rằng Hà Chi Châu đúng là bạn trai lý tưởng của Mạch Tiểu Tuệ, cô muốn ăn gì anh đều tìm cách mua, chỉ một câu đó đã đem đến lực sát thương rất lớn cho Mạch Tiểu Tuệ.
Thái độ của Hà Chi Châu đối với người khác không giống thế.
Một ngày nọ, Hà Chi Châu và Mạch Tiểu Tuệ cùng nhau đọc sách trong thư viện, bạn cùng phòng của Hà Chi Châu cũng tới, lúc ba người đang đọc sách, bạn anh chợt lên tiếng: “A Châu à, tôi đói quá.”
Ý của bạn cùng phòng là tôi đói, chúng ta đi ăn gì đi.
Mạch Tiểu Tuệ còn chưa đọc sách xong, nghe vậy thì nhíu mày, suy nghĩ xem nên đi ăn hay ngồi lại đọc nốt cuốn sách.
Hà Chi Châu lại tưởng rằng Mạch Tiểu Tuệ không thích, tiện tay cầm một cuốn sách ném về phía bạn cùng phòng: “Đói cái gì mà đói, chẳng phải cậu vừa mới ăn cơm hôm qua ư?”
Bạn cùng phòng và Mạch Tiểu Tuệ: “……”
9
Tuy nói rằng muốn bao nuôi Hà Chi Châu, thật ra cũng chỉ là khi Mạch Tiểu Tuệ ăn cơm thì có thêm một đôi đũa của Hà Chi Châu mà thôi.
Theo cách nói của bạn cùng phòng thì cô đang nuôi bạn trai.
Mạch Tiểu Tuệ thẹn thùng cúi đầu, không có ý định phản bác.
Đến lúc cô livestream, ID “Chỉ yêu Mạch Tuệ” lại vào tặng quà, lúc này quà tặng rất nhiều lại giá trị, ngay cả người đã gặp nhiều tình huống như Mạch Tiểu Tuệ cũng run cả tay.
Người này đúng là fan cuồng, một bên tặng quà một bên còn liên tục spam khen ngợi, nào là Mạch Tuệ nhà tôi xinh nhất, Mạch Tuệ là nàng tiên nhỏ.
Sau khi dừng livestream, Mạch Tiểu Tuệ vội chạy đi tìm người kia, cô soạn một đống chữ, từ cảm ơn anh ta đã ủng hộ đến nhắc nhở không nên tặng quà nhiều như vậy, nhưng người kia vẫn giữ nguyên thái độ: Ông đây thích, ông đây cứ làm.
Mạch Tiểu Tuệ cảm thấy cứ tiếp tục như thế thì không ổn nên nói thẳng: 【 Anh đừng tặng quà cho tôi nữa, tiền tôi kiếm được từ quà của anh tôi cầm đi nuôi người tôi thích rồi. 】
Bên kia thoáng dừng vài giây rồi hỏi ngược lại: 【 Người cô thích là ai? 】
Trong đầu Mạch Tiểu Tuệ dần hiện ra khuôn mặt của Hà Chi Châu, cô chưa kịp nghĩ gì khác đã buột miệng thốt ra: 【 Anh ấy là nam thần trong trường tôi, anh ấy rất đẹp trai, thành tích học tập lại tốt, chỉ có gia cảnh là kém thôi, nhưng không sao, tôi thích anh ấy, cũng nuôi nổi anh ấy. 】
Khi Mạch Tiểu Tuệ gửi đoạn ghi âm này đi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đối phương mắng, ai ngờ đối phương nghe thấy thế chỉ sửng sốt một lúc rồi đáp lại: 【 Ồ, vậy thì chúc hai người hạnh phúc. 】
Mạch Tiểu Tuệ: “……”
Thế là xong rồi hả?
Anh bạn này, tình yêu anh dành cho tôi ít đến thế sao, chẳng lẽ anh không định níu kéo một chút sao?
Tuy rằng trước mặt “Chỉ yêu Mạch Tuệ” cô có thể thoải mái thừa nhận Hà Chi Châu là người cô thích, nhưng đứng trước mặt Hà Chi Châu thì Mạch Tiểu Tuệ lại nhát như cáy, trong mắt người ngoài cô đã là phú bà của Chi Châu, chỉ có điều phú bà này nhìn thấy người khác đưa nước cho Hà Chi Châu cũng không dám lên tiếng.
Mạch Tiểu Tuệ biết bản thân nhát nên bắt đầu trầm tư suy nghĩ về tình yêu vô vọng của mình.
Thật may Mạch Tiểu Tuệ sợ, còn Hà Chi Châu lại rất tích cực, lúc Mạch Tiểu Tuệ còn mải than trách bản thân vô dụng thì Hà Chi Châu đã tung ta tung tăng mua kẹo mang theo người cho Mạch Tiểu Tuệ.
Dù Mạch Tiểu Tuệ phàm ăn nhưng cũng có một số món mà cô rất rất thích, một trong số đó là kẹo trái cây, cho dù cô đi bất cứ đâu thì trong túi lúc nào cũng có vài cái kẹo trái cây.
Từ khi Hà Chi Châu biết cô có thói quen này, mỗi lần gặp nhau, Hà Chi Châu đều thò tay vào túi cô lấy kẹo, chẳng bao lâu cô không còn cái kẹo nào nữa.
Lần này Hà Chi Châu mua kẹo thật ra là có ý đồ cả.
Mạch Tiểu Tuệ vừa nhìn thấy kẹo, ánh mắt lập tức tỏa ánh sáng, hộp kẹo vẫn đang nằm trong tay Hà Chi Châu, cô nhón lấy một cái, bóc vỏ nhét vào miệng.
Được ăn kẹo mình thích, cô nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt to tròn cong như vầng trăng non.
Trong mắt cô chỉ có kẹo, đâu còn chỗ cho Hà Chi Châu, vì thế nên cô không phát hiện ra sau khi mình ăn kẹo xong, Hà Chi Châu đã đặt hộp kẹo sang cái bàn bên cạnh.
Phòng tự học cũ đã bị cho vào danh sách dỡ bỏ, nhưng Hà Chi Châu thích yên tĩnh nên thường xuyên tới đây tự học, Mạch Tiểu Tuệ cũng bám đuôi theo, lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
“Mạch Tiểu Tuệ.” Hà Chi Châu khẽ gọi tên cô, hai tay ôm lấy mặt cô, khuôn mặt phúng phính vô cùng mềm mại, Hà Chi Châu không nhìn được bóp vài cái, sau đó mới nói: “Nhìn anh này.”
“Hửm?” Mạch Tiểu Tuệ đang mải chìm đắm trong kẹo ngọt ngơ ngác ngẩng đầu, vừa mới chạm vào ánh mắt của Hà Chi Châu, mặt Hà Chi Châu lại đột nhiên tới gần, Mạch Tiểu Tuệ còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã hôn lên môi cô.
Mạch Tiểu Tuệ: “!!”
Cô trừng mắt, song không phản kháng.
Cũng may nụ hôn này không kéo dài, thoáng chốc Hà Chi Châu đã buông Mạch Tiểu Tuệ ra.
Mạch Tiểu Tuệ vẫn đang trừng mắt, khó tin nhìn Hà Chi Châu.
Hà Chi Châu bị biểu cảm bất ngờ của cô chọc cười, duỗi tay xoa đầu cô: “Thật ra anh có một chuyện muốn thú nhận với em.”
Não Mạch Tiểu Tuệ vẫn chưa load được gì, cô vốn đang tìm từ mở lời với Hà Chi Châu thì bỗng nhiên bị anh hôn, hiện tại nghe thấy anh nói vậy thì ngẩn người, sau đó gật đầu.
Hà Chi Châu không định dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Anh là chỉ yêu Mạch Tuệ.”
“Ồ, hả!” Mạch Tiểu Tuệ bình tĩnh ồ một tiếng, sau khi nghĩ kỹ lại kinh ngạc kêu lên.
Chuyện này là sao.
Về việc bản thân được Mạch Tiểu Tuệ “bao nuôi”, thật ra Hà Chi Châu rất muốn nói: Rốt cuộc khi nào cô nàng ngốc nghếch này mới có thể phát hiện những nhà hàng quán ăn đó thuộc công ty nhà anh đây.
Lần trả tiền thất bại đó thật ra là do anh có quá nhiều thẻ, ngoài ý muốn chọn nhầm một cái không có tiền, sau lại bị Mạch Tiểu Tuệ nghĩ rằng “Nhà nghèo”, Hà Chi Châu liền tương kế tựu kế.
Còn chuyện về “Chỉ yêu Mạch Tuệ”.
Thật ra khoảng thời gian Hà Chi Châu học lớp 12, do áp lực học tập khiến anh mắc phải bệnh kén ăn, mãi cho đến khi nhìn thấy video ăn uống của Mạch Tiểu Tuệ trên mạng, ban đầu anh chỉ nghĩ một cô gái xinh đẹp ăn gì đó sẽ hấp dẫn hơn người khác nên mới theo dõi cô, sau này trị liệu bằng thuốc thì bệnh kén ăn của Hà Chi Châu mới hết, anh cũng trở thành fan não tàn của Mạch Tiểu Tuệ, mỗi lần cô livestream anh đều vào tặng quà.
Lên đai học, biết được Mạch Tiểu Tuệ học cùng trường với mình nhưng Hà Chi Châu lại không biết nên đến gần cô thế nào, bởi những việc anh làm ở ID “Chỉ yêu Mạch Tuệ” quá ư điên cuồng.
Cũng may, trong lúc anh đang không biết tìm cách đến gần Mạch Tiểu Tuệ thế nào thì chính Mạch Tiểu Tuệ lại tìm đến anh, kể từ giây phút Mạch Tiểu Tuệ chọn ra anh trong đám đông ở quán ăn đó, Hà Chi Châu đã bắt đầu ăn vạ Mạch Tiểu Tuệ.
Mạch Tiểu Tuệ nghe xong, lú càng thêm lú.
Cái gì đây trời.
Cô vận hết sức suy nghĩ một lúc cũng không hiểu, cuối cùng đẩy Hà Chi Châu ra xa: “Từ từ, anh để em bình tĩnh lại suy nghĩ xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào đã.”
Hà Chi Châu lại không cho cô cơ hội được bình tĩnh, anh cầm tay cô nói: “Em đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện rất đơn giản, đó là em thích anh, anh cũng thích em, còn thích từ rất lâu trước đây, hiện tại cũng chỉ có một vấn đề, Mạch Tiểu Tuệ, em có bằng lòng làm bạn gái anh không.”
Mạch Tiểu Tuệ nhìn Hà Chi Châu, thoáng do dự.
Hà Chi Châu lại nói: “Em làm bạn gái anh đi, sau này em muốn ăn gì anh sẽ mua cho em cái nấy.”
Những lời này có lực sát thương rất mạnh đối với Mạch Tiểu Tuệ, cuối cùng cô nở nụ cười, gật đầu: “Được ạ, thật ra ăn hay không ăn chẳng quan trọng, quan trọng là làm bạn gái anh thôi.”
Hà Chi Châu bật cười, tuy có phần bất đắc dĩ, cảm thấy bản thân mình còn chẳng quan trọng bằng đồ ăn, song ngẫm lại, người con gái mình đã chọn chỉ có thể chiều vô điều kiện thôi.
Từ đó, cô nàng streamer ngốc nghếch đáng yêu lắm tiền nhiều của và nam thần “Nhà nghèo” bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.