Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 89: Đại kết cục




Editor: Nhóm dịch Lavender with love (Đăng tại truyenyeuthich.com)


Thân phận máy móc phụ trợ đã làm cho tinh thần Diêm Tử Ký sụp đổ, anh lo lắng cho a Dao ở trái đất, anh nhớ Tinh Tinh, hy vọng về nhà giống như đã bị chặt đứt, Diêm Tử Ký đang có một loại cảm giác tuyệt vọng rã rời.


Cho dù lại là sụp đổ tuyệt vọng, nhưng anh vẫn phải sống, anh còn phải chăm sóc cho Tư Dao, tránh né sự đuổi bắt của Liên Bang. Diêm Tử Ký thường xuyên an ủi bản thân, anh sẽ gặp lại a Dao ở trái đất trong tương lai.


Lang thang trong Tinh Hà yên tĩnh rộng lớn, Diêm Tử Ký dẫn theo Tư Dao, dạy cô đọc sách, huấn luyện cô cách dùng súng, anh sợ một ngày nào đó nếu như anh chết đi, Tư Dao sẽ không thể sống nổi nữa.


Nam này rồi lại qua năm kia, hình dáng trái đất đã dần trở nên mơ hồ, duy chỉ có a Dao vẫn còn động trong trí nhớ, tựa như là bị khắc sâu vào trong xương tủy.


Nụ cười của Diêm Tử Ký dần dần biến mất, sự mệt mỏi dần bị thay thế trong ánh mắt, anh dần dần trở nên trầm lặng, trở nên trưởng thành đáng tin cậy và hướng nội, tựa như con dã thú lang thang, đang mệt mỏi theo thời gian.


Tinh cầu hoang vu, cát vàng, cỏ khô tràn ngập khắp nơi trên đất, Diêm Tử Ký ngồi xếp bằng trên nham thạch, nhìn phương xa mờ ảo, anh cảm thấy đầu mình có chút hỗn loạn.


"Anh cần được bảo dưỡng và sửa chữa." Cầu Cầu lo lắng nhắc nhở: "Nếu không sẽ hỏng mất đấy."


Diêm Tử Ký xoay người co rút che đi cái đầu đang đau đớn: "Không có liên quan đến cơ thể, là đầu óc tôi bắt đầu chậm chạp, tựa như linh hồn đang từ từ tan biến."


Theo thời gian trôi qua, sự nóng nảy của Cầu Cầu đã dần mất đi, sự mâu thuẫn và ghét bỏ đối với Diêm Tử Ký đã dần dần chuyển thành sự tin tưởng và ỷ lại giữa bạn bè với nhau.


"Chúng ta phải tiếp tục chạy trốn." Cầu Cầu chần chờ nói, căn cứ đã theo số liệu ghi chép, Liên Bang đã sắp tìm được bọn họ.


"Cầu Cầu, tôi cầu xin cậu một chuyện." Giọng Diêm Tử Ký khàn khàn nói: "Bây giờ điều duy nhất mà tôi không bỏ xuống được chính là a Dao, nếu như một ngày nào tôi không còn, vậy thì xin cậu hãy mô phỏng lại trí nhớ của tôi, giúp tôi chăm sóc cho cô ấy."


"Anh muốn..." Cầu Cầu sợ hãi nói.


"Nếu như cậu là thể số liệu trí tuệ siêu cấp, vậy thì cậu chắc chắn sẽ biết cách xử lý đối với người máy sinh hoạt cấp thấp." Diêm Tử Ký lộ ra ý cười: "Nếu như một ngày nào đó tôi chết đi, vậy thì cậu chính là Diêm Tử Ký."


"Đừng có nói xằng nói bậy!" Cầu Cầu bối rối quát: "Tôi là siêu trí tuệ thế số liệu, anh bả tôi khống chế người máy sinh hoạt, đối với tôi mà nói là một sự vũ nhục."


"Lão Diêm!" Tư Dao cầm lấy con thú biến dị, nhảy tung tăng chạy về phía bên này. Diêm Tử Ký đứng dậy nghênh đón: "Cầu Cầu, nhờ cậu cả."


"Lão Diêm, tôi bắt được con mồi." Tư Dao đem thú biến dị kéo tới trước mặt Diêm Tử Ký, ánh mắt đầy chờ mong cầu khen ngợi. Diêm Tử Ký nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cô: "Dao Dao thật giỏi."


Tư Dao thỏa mãn ôm Diêm Tử Ký cọ cọ, sau đó hai người bắt đầu xử lý thú biến dị : "Lão Diêm, anh kể cho tôi nghe mấy chuyện về trái đất cổ đi." Tư Dao nũng nịu yêu cầu.


Diêm Tử Ký đưa mắt nhìn Tư Dao, đáy mắt chứa đựng đầy dung túng và cưng chiều: "Muốn nghe chuyện như thế nào?"


"Tôi muốn nghe về căn cứ Báo Đốm, ồ, còn có chuyện trong nhà lão Diêm nữa." Thấy Diêm Tử Ký đồng ý, Tư Dao vui vẻ bò đến trên lưng anh.


Anh nhanh chóng đẩy Tư Dao ra, để tránh để vết máu dính ở trên người cô: "Muốn nghe chuyện thì liền ngoan ngoãn đứng sang một bên." Diêm Tử Ký cố ý nhướng lông mày uy hiếp, Tư Dao nhanh chóng dùng tư thế hành quân lùi về phía sau.


Nhìn dáng vẻ giả vờ của Tư Dao, Diêm Tử Ký bắt đầu nói về mấy chuyện ở trái đất, may mà Tư Dao thích nghe, cứ quấn lấy anh đòi anh kể cho, cho nên anh mới không có quên mất chuyện này.


Sau khi say sưa nghe kể chuyện xong, Tư Dao nũng nịu ôm lấy cánh tay Diêm Tử Ký: "Trái đất thật thú vị."


"Dao Dao muốn đi không?" Diêm Tử Ký hỏi Tư Dao. Sau khi lấy được đáp án của Tư Dao, anh cố ý đùa cô: "Nếu như cô đi đến địa cầu vậy thì sẽ không gặp được tôi nữa."


Tư Dao giật mình ngốc ra nửa ngày, sau đó nhìn Diêm Tử Ký nghiêm túc hứa hẹn: "Coi như có đến trái đất, thì tôi cũng nhất định sẽ tìm được Lão Diêm, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ."


Diêm Tử Ký có chút thất thần, sau đó khóe miệng anh giơ lên xóa ý cười: "Được, tôi chờ cô."


Diêm Tử Ký quên mất rằng mình đã đến Tinh Hà bao nhiêu năm, những năm này, anh mang theo Tư Dao đi khắp nơi du lịch, lưu lại kí ức trên mỗi tinh cầu, anh hi vọng nếu như sau này Tư Dao xuyên qua tới trái đất vậy thì cô cũng có thể nhớ kỹ anh.


Thời gian hạnh phúc thường rất ngắn, lệnh truy nã của Liên Bang đã tuyên bố toàn Tinh Hà, Diêm Tử Ký và Tư Dao, lại bắt đầu một cuộc đào vong mới.


Hành tinh rác hôi thối, Diêm Tử Ký bị những tên lính đánh thuê muốn lấy được tiền thưởng vay lại, trước sau đều là đường chết, điều hỏng bét chính là nguồn năng lượng của Diêm Tử Ký lại sắp khô kiệt.


"Chờ một chút, rất nhanh liền có thể làm được." Cầu Cầu hack vào nguồn năng lượng của hành tinh rác, nhanh chóng sửa chữa hệ thống số liệu.


Sau khi nổ chết hai lính đánh thuê, Diêm Tử Ký ôm khư khư Tư Dao vào trong ngực: "Dao Dao, sợ rồi hả?"


"Không sợ!" Tư Dao lắc lắc đầu nhìn về phía Diêm Tử Ký: "Có lão Diêm ở đây, tôi không sợ gì cả."


"Khởi động hệ thống tự động nổ, sau ba mươi giây nữa, hành tinh rác này sẽ nổ tung, nhanh chóng lái chiến hạm đi đi!" Cầu Cầu kêu gào: "Nhanh chóng chạy đi, nếu không chạy thì sẽ bị nổ thành cặn bã đó!"


"Ba mươi giây!" Diêm Tử Ký trơn trắng mắt: "Cầu Cầu cậu chính là tên đồng đội heo!"


Diêm Tử Ký dắt Tư Dao chạy trốn, sau khi lính đánh thuê nhóm xác định vị trí mục tiêu liền nhanh chóng chạy đến. Chạy đến nơi trống trải, Diêm Tử Ký lấy chiến hạm ra, nhanh chóng đẩy Tư Dao lên trước.


'Phanh!' Súng năng lượng bắn lên bả vai Diêm Tử Ký, nổ tan nữa cánh tay của anh: "Lão Diêm!" Tư Dao hoảng sợ níu Diêm Tử Ký lại, Diêm Tử Ký cắn răng bò lên chiến hạm, sau đó khởi động chiến hạm.


Chiến hạm bay lên cao rời khỏi hành tinh rác, lính đánh thuê vừa định điều khiển chiến hạm đuổi theo thì hành tinh rác lại đột nhiên nổ lớn, sóng xung kích mạnh mẽ đánh nát vòng phòng hộ, chiến hạm của Diêm Tử Ký bị lật tung.


sau khi hành tinh rác bị nổ thì biến thành những tinh thể cháy đen tản ra trong Tinh Hà, chiến hạm của Diêm Tử Ký đã hư hao cực độ, bị ép cho đụng vào hằng tinh ở Tinh Hà, chật vật phiêu đãng trong tinh không.


Sau một trận trời đất quay cuồng, cơ thể Diêm Tử Ký cũng thông báo sắp hỏng, anh thoi thóp nằm trên mặt đất, ý thức dần dần biến mất.


"Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký tỉnh, Diêm Tử Ký ..." Cầu Cầu lo lắng hô to.


Sau khi chống đỡ đến cuối cùng, giọng nói Diêm Tử Ký yếu ớt ra lệnh: "Đọc rồi mô phỏng ký ức, chiếm lấy khối thân thể này, giúp tôi chăm sóc... Dao Dao."


( Phòng bệnh ở trái đất ) Trong căn phòng yên tĩnh tại bệnh viện, gió nhẹ thổi lất phất qua rèm cửa, ấm áp ánh mặt trời chiếu vào, chiết xạ đến những giọt sương trên cánh hoa hồng đặt trên cửa sổ.


Diêm Tử Ký chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng kích thích đến đôi mắt, khóe mắt chảy ra nước mắt. anh híp mắt nhìn qua vách tường trắng nõn, đầu Diêm Tử Ký có chút hỗn loạn.


Anh vẫn còn nhớ rõ vì tránh né sự truy sát của lính đánh thuê, anh và Cầu Cầu cho nổ hành tinh rác, chiến hạm bị nổ nát, thân thể của anh cũng bị thương nghiêm trọng, sau đó, anh bảo Cầu Cầu mô phỏng ký ức, chiếm cứ thân thể của anh.


Nơi này là nơi nào, theo lý thuyết thì anh đã chết mất rồi.


Vách tường trắng tươi, những bức tranh xấu xí khó hiểu, cây mã đề đẹp đẽ, những rổ hoa quả chất đầy gian phòng... Những thứ này không giống như vật thể mà Tinh Hà nên có.


Đầu anh từ từ tỉnh táo lại, đôi mắt Diêm Tử Ký từ từ nhắm lại, nơi này là trái đất! Diêm Tử Ký giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể anh lại đau nhứt mềm nhũn, căn bản là không làm gì được.


' Bốp!' Một âm thanh đột ngột vang lên khiến cho Diêm Tử Ký nhìn sang, liền thấy Tư Dao đang đứng ở trước cửa phòng bệnh, trừng đôi mắt xanh thẳm nhìn anh, bên chân là những quả táo nhấp nhô.


"Dao Dao ..." Giọng nói Diêm Tử Ký khàn khàn khó nghe, giống hệt như âm thanh cái cưa điện cưa vào kim loại đã gỉ.


Nước mắt dần dần tụ lại trên đôi mắt xanh thẳm, Tư Dao đá văng hoa quả bên chan, chạy đến trước giường bệnh ôm lấy Diêm Tử Ký: "Tử Ký!"


Diêm Tử Ký chống đôi tay ôm lấy Tư Dao, khó khăn vuốt ve lưng của cô: "Đừng khóc."


"Bọn họ, bọn họ nói anh đã trở thành người gỗ, nói anh sẽ không tỉnh lại nữa, em sợ lắm!" Tư Dao ôm lấy Diêm Tử Ký sụp đổ khóc lớn.


"Người gỗ? Chắc là người thực vật." Diêm Tử Ký nhếch miệng bật cười, vợ của anh thật là ngốc.


Ôm lấy Tư Dao đang khóc như một đứa trẻ, đôi mắt Diêm Tử Ký cũng ươn ướt theo, trái đất, cô vợ ngốc đáng yêu, thật tốt, anh đã về nhà.


"Mẹ ơi." Một cậu nhóc ăn mặc đáng yêu như búp bê nhỏ lon ton bước vào trong phòng, tay cầm cây kẹo que, ăn đến nổi mặt mũi đều dính đường.


Diêm Tử Ký nhìn cậu bé, đôi mày rung động kịch liệt. Tư Dao xoa xoa nước mắt vương trên đôi mắt đỏ rừng rực, nhìn về phía cậu bé vẫy tay: "Tinh Tinh, nhanh đi đến phòng bên cạnh tìm Kiều Quân, nói cho anh ta biết bố Tử Ký tỉnh lại rồi."


"Ồ!" Diêm Mộ Thần lắc lắc cái mông nhỏ, rất bình tĩnh quay người rời đi.


"Tinh Tinh?" Con của anh không phải còn chưa qua đầy tháng hay sao? Tên nhóc con mặt mũi dính đầy đường này là ai? Diêm Tử Ký cảm thấy thế giới ở trước mắt như sụp đổ.


Trở lại trái đất, Diêm Tử Ký rất nhanh đã rõ ràng, khi anh chấp hành nhiệm vụ ở biên cảnh, tay của anh bị lựu đạn làm bị thương, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, cái ót bị mảnh đạn vỡ vụn đâm vào.


Anh được đưa đến bệnh viện cứu chữa, dù cho có thể nhặt được cái mạng trước cửa điện diêm vương, nhưng anh lại trở thành người thực vật, bác sĩ đều nói anh có thể sẽ không tỉnh lại nữa nhưng Tư Dao lại không tin, ai dám đề cập vấn đề này với cô thì cô liền đánh người đó.


Anh đã hôn mê hai năm sáu tháng, Tư Dao cứ ở bên người anh một tấc cũng không rời, cho dù ai khuyên cô cũng đều vô dụng. Bố Dao từng nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng lại bị Tư Dao cầm theo băng ghế ném chạy, sau đó cũng không dám nhắc lại nữa.


Tư dao từ trong hư không xuất hiện ở chiến trường, còn có được dị năng và quái thú Cầu Cầu, việc này Tằng Vũ Khả đã từng báo cáo qua với Lôi Thành, Lôi Thành có hỏi Tư Dao nhưng lại không hỏi được gì, cuối cùng liền lặng lẽ dấu diếm.


Tăng Vũ Khả và những binh lính cùng chấp hành nhiệm vụ cũng đều tự hiểu với nhau mà im lặng, chuẩn bị xem những gì ở biên giới xem như một giấc mơ, nuốt cho nát vào trong bụng.


Nhớ lại khi quen biết Tư Dao ở trái đất, có rất nhiều điều kỳ lạ, Diêm Tử Ký suy đoán, có lẽ Tư Dao còn nhớ anh, cô ấy đã tuân theo lời hứa mà đến trái đất tìm anh.


"Tử Ký?" Tư Dao bóc quả cam nghi hoặc nhìn về phía Diêm Tử Ký: "Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì?"


"Vợ anh thật đáng yêu." Diêm Tử Ký cười xoa xoa mặt Tư Dao.


"Này, mau buông tay ra." Tư Dao quệt mồm oán trách: "Tinh Tinh mau qua đây giúp mẹ dạy dỗ bố Tử Ký đi."


"Bố Tử Ký!" Diêm Mộ Thần chỉ vào Diêm Tử Ký dữ dằn giáo huấn.


Diêm Tử Ký cất tiếng cười to, a Dao cùng Tinh Tinh đều ở đây, thật là tốt. Chuyện tiếp tục tiền duyên ở Tinh Hà coi như là một bí mật nhỏ đi, dù sao thì cuộc sống vợ chồng dù sao vẫn cần chút tình thú.


"Diêm đội!" Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, những đồng đội của Diêm Tử Ký ở căn cứ Báo Đốm đều xông vào, mang theo bao lớn bao nhỏ hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng.


"Diêm lão tứ, lúc này mới mấy ngày đâu, khôi phục không tệ nha." Quách Hác cười ha ha.


"Tôi đã nói nói Diêm đội là Diêm Vương, mấy tiểu quỷ ở bên dưới địa phủ làm sao mà dám bắt anh ấy chứ." Tăng Vũ Khả nện một quyền lên bả vai Chim Sẻ đắc ý nói.


"Thôi đi." Vẻ mặt Khương Ninh khinh bỉ nói: "Ba đầu khi biết Diêm đội biến thành người thực vật, ai là người khóc đến một cây nước mũi một cây nước mắt, la hét thật xin lỗi Diêm đội."


"Khương Ninh, cẩn thận tôi đánh chết cậu!" Bí mật bị đánh vỡ, Tăng Vũ Khả vung quyền lên muốn đánh, Khương Ninh xoay người trốn sau lưng đến Chim Sẻ: "Dám làm mà không dám nói, đồ không biết mất mặt nhà anh."


"Còn dám nói bậy, xem tôi có đánh anh không!"


...


Trong phòng bệnh loạn thành một bầy, nhìn các đồng đội cùng căn cứ nói cười vui vẻ, Diêm Tử Ký hiếm khi không lên tiếng trách mắng.


'Dù sao ngày sau còn có nhiều thời gian xử lý bọn họ.' Khóe miệng Diêm Tử Ký âm thầm vương lên một nụ cười.


Toàn văn hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.