---------------------------------------------------
Hứa Thừa Yến nhìn bảng lịch trình giờ giấc nghiêm ngặt này thì không khỏi bật cười hỏi: "Sao uống sữa cũng tính vào đây thế?"
Hạ Dương lười biếng dựa vào cạnh ghế sô pha, hơi hơi cúi đầu nhìn thiếu niên. Thiếu niên đang nở một nụ cười rất tươi, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ sáng long lanh khẽ cong lên.
"Bác sĩ khuyên nên uống một ly sữa bò trước khi đi ngủ." Hạ Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, nhắc nhở: "Em còn có thể nghỉ ngơi mười phút nữa, đúng giờ thì ăn cơm."
Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn thuận theo, cố ý dùng giọng điệu trẻ con đáp lại hắn: "Đã biết rồi, chú Hạ Dương."
Hứa Thừa Yến thấy hắn cũng phối hợp diễn theo như vậy thì không nói nên lời nữa, tiếp tục làm ổ trên ghế sô pha nghịch điện thoại. Cách đó không xa, thân hình đầy to lớn của Kỳ Kỳ lon ton chạy tới, trong miệng ngậm theo một món đĩa bay đồ chơi. Kỳ Kỳ tới gần mép sô pha, dùng đầu cọ cọ cánh tay cậu làm nũng muốn cậu chơi với nó.
Hứa Thừa Yến đưa tay ra, theo thói quen nhẹ nhàng xoa xoa đầu Kỳ Kỳ vài cái rồi thuận tiện cầm lấy món đĩa bay đồ chơi trong miệng nó. Có điều cái đĩa bay này đã bị Kỳ Kỳ cắn đến biến dạng luôn rồi, thế là Hứa Thừa Yến quay sang hỏi Hạ Dương: "Còn cái đĩa bay nào khác không? Cái này bị cắn hỏng rồi."
Hứa Thừa Yến gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng kho, chuẩn bị lấy cho Kỳ Kỳ một món đồ chơi mới. Kỳ Kỳ thấy vậy liền vẫy đuôi đi theo sau cậu, cùng nhau đến đó.
Hứa Thừa Yến thuần thục đi vào trong phòng, quét một vòng không gian bên trong. Bài trí trong phòng kho có chút khác biệt so với ban đầu, bên trong để rất nhiều thùng giấy carton, xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng đặt dựa vào vách tường. Đống thùng giấy carton tích trữ gần như chiếm gần một nửa căn phòng, thoạt nhìn trông giống như một kho hàng nhỏ vậy.
Hứa Thừa Yến còn nhớ đồ chơi của Kỳ Kỳ đều được đặt trong tủ để cất giữ, vì thế lục lọi tìm trong phòng một chút rốt cuộc cũng tìm ra tủ đồ trong một góc. Hứa Thừa Yến mở tủ ra, thò vào bên trong lấy một cái đĩa bay đồ chơi ra ngoài. Mà khi cậu quay đầu lại thì thấy Kỳ Kỳ đã chạy tới một cái thùng carton gần nhất rồi dùng chân lay lay nó đùa nghịch.
Hứa Thừa Yến thò tay tới mở thùng giấy kia rộng ra một chút thì thấy bên trong chất đầy hộp quà. Mà cách đóng gói của hộp quà này còn rất quen thuộc, cậu lập tức nhận ra đây là hộp quà nước hoa... Là hãng nước hoa lúc trước do cậu làm đại ngôn, chính là bộ sưu tập nước hoa "Trăng tròn".
Hứa Thừa Yến lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện bốn phía xung quanh đều là những thùng giấy carton giống hệ nhau, ngay cả giấy niêm phong cũng còn chưa được gỡ ra. Bên trong phòng kho này chất đầy đều là nước hoa.
Đúng lúc này, Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang. Cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa phòng thì thấy là Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến còn đang trong trạng thái kinh ngạc, khẽ hỏi: "Sao anh lại mua nhiều nước hoa vậy?"
Hạ Dương đi tới, thấp giọng trả lời: "Anh nghe Viên Liệt nói đại ngôn của em phụ thuộc vào doanh số bán hàng thực tế nên anh liền mua nhiều một chút."
Hắn cũng không hiểu được gì nhiều về việc truy tinh trong giới giải trí, chỉ nghe được một ít chuyện từ chỗ Viên Liệt cùng Giang Lâm nói là doanh số bán hàng do nghệ sĩ làm đại ngôn cũng rất quan trọng. Thế là hắn liền dứt khoát mua hết luôn.
Chín giờ rưỡi tối, Hứa Thừa Yến đúng giờ trở về phòng ngủ. Hạ Dương cầm một ly sữa bò nóng đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Hứa Thừa Yến cầm lấy ly sữa, nhưng cũng chỉ uống được một nửa thì không uống nữa mà đặt cái ly sang một bên. Mặt khác, Hạ Dương ôm máy tính bảng mở trang truyện thiếu nhi trước khi đi ngủ ra, chuẩn bị kể chuyện dỗ bạn nhỏ của hắn ngủ.
Hứa Thừa Yến chui vào trong chăn, lẩm bẩm: "Không muốn nghe đâu, anh đừng kể."
"Được." Hạ Dương đặt máy tính bảng xuống: "Vậy không kể nữa."
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Dương vẫn ngồi ở bên giường, tựa hồ không có ý định rời đi liền hỏi: "Anh không ra ngoài à?"
Hạ Dương nhàn nhạt đáp: "Anh chờ em ngủ rồi đi."
Hứa Thừa Yến hơi không quen lắm: "Có anh ở chỗ này tôi ngủ không được."
Hạ Dương giúp bạn nhỏ trên giường đắp chăn bông lại cẩn thận rồi ôn nhu nói: "Em cứ coi như anh không tồn tại đi."
Hứa Thừa Yến trở mình, lại để ý tới giỏ nhỏ trên tủ đầu giường. Bên trong có không ít đồ ăn vặt, khoai tây chiên rồi bánh quy gì đó mà Hạ Dương vừa mới mang đến.
Hứa Thừa Yến hỏi: "Sao anh mang nhiều đồ ăn vặt đến thế?"
Hạ Dương nhìn thoáng qua giỏ nhỏ đựng đồ ăn vặt, thả chậm tốc độ trả lời: "Sợ bạn nhỏ nào đó nửa đêm đói bụng lại lén ăn vụng đồ ăn vặt nữa."
Hứa Thừa Yến bị chọc cười, quấn chặt chăn bông lại một chút rồi nhìn về phía nam nhân ngồi bên giường hỏi: "Buổi tối anh ngủ ở đâu?"
"Anh ở phòng bên trái, có chuyện gì thì cứ qua tìm anh."
Hứa Thừa Yến gật đầu, nhưng vẫn không quen có người trong phòng bèn lên tiếng: "Tôi ở một mình được rồi, anh không cần bồi tôi nữa đâu."
Hạ Dương đồng ý, nhìn thiếu niên trên giường khẽ duỗi tay xoa xoa đầu cậu rồi thấp giọng dặn dò: "Sáng mai anh phải đến công ty một chuyến, bạn nhỏ ở nhà nhớ phải ngoan đấy."
"Ừm." Hứa Thừa Yến gật đầu cho có lệ.
Hạ Dương đứng dậy, xoay người rời đi. Hứa Thừa Yến ở trong phòng một mình, yên tĩnh nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi. Thế nhưng giấc ngủ đêm nay vẫn đứt quãng như cũ, rạng sáng hai ba giờ thì cậu lại tự động tỉnh lại, sau đó mất ngủ đến sáu bảy giờ sáng mới mệt mỏi chìm vào giấc mộng.
Đến khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại lần nữa thì đã hơn mười một giờ. Cậu rời giường đi xuống lầu, vào phòng khách thì không thấy Hạ Dương đâu cả, chắc là hắn vẫn còn ở công ty.
Sau bữa trưa, Hứa Thừa Yến đi ra sân muốn phơi nắng một chút. Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, cậu chậm rãi đi dạo một vòng quanh sân, chợt ánh mắt chú ý đến trong sân có một chiếc giường lười. Nhìn từ bên ngoài thì nó trông giống như một cái tổ chim vậy, giá đỡ thì được làm bằng gỗ.
Hứa Thừa Yến cất bước đi về phía đó, có chút tò mò đánh giá cái giường lười này. Cậu còn nhớ năm ngoái khi cậu tới nhà cũ thì không có cái giường này ở đây, chắc là sau này mới làm.
Lão quản gia tình cờ cũng ở gần đây, thế là Hứa Thừa Yến đi qua hỏi: "Bác Văn ơi, cái giường này làm khi nào vậy ạ?"
Lão quản gia đi tới, trả lời: "Từ hồi tháng bảy năm ngoái đấy."
Hứa Thừa Yến nhìn chiếc giường lười này một hồi, nhất thời rơi vào xuất thần. Tháng bảy năm ngoái... Vừa vặn là lúc hiệp ước tình nhân giữa cậu và Hạ Dương kết thúc.
Hứa Thừa Yến chậm rãi ngồi xuống giường lười, phát hiện vị trí này còn rất thích hợp để phơi nắng liền nằm xuống. Trên giường còn có gối đầu, Hứa Thừa Yến cầm gối điều chỉnh vị trí một chút chuẩn bị nằm xuống thì bỗng nhìn thấy dưới gối có thứ gì đó. Cậu bỏ cái gối sang một bên, trông thấy bên dưới là một tấm mộc bài nho nhỏ.
【 Nguyện Hạ Dương mãi mãi bình an 】
Nét chữ trên tấm mộc bài đã nhạt dần thành màu xám đen. Hứa Thừa Yến cầm tấm mộc bài đó lên, hai mắt không khỏi rũ xuống.
Bỗng có tiếng sột soạt trên bãi cỏ. Hứa Thừa Yến quay đầu sang thì nhìn thấy là Kỳ Kỳ đi tới đây. Kỳ Kỳ ngậm theo đĩa bay đồ chơi trong miệng, đến chỗ cậu thì thả nó xuống.
Hứa Thừa Yến cũng biết nhóc nghịch ngợm này là muốn chơi trò chơi với cậu đây mà, vì thế cậu bỏ tấm mộc bài xuống bên cạnh chiếc gối đầu rồi đứng dậy dẫn Kỳ Kỳ đến bãi đất trống bên cạnh.
Trên bãi cỏ, Hứa Thừa Yến tìm một chỗ ngồi rồi vung tay ném chiếc đĩa bay ra xa. Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm theo đĩa bay, nhanh chóng chạy tới nhặt nó lên rồi lại chạy về đặt vào tay chủ nhân.
Hứa Thừa Yến cười cười cầm lấy đĩa bay rồi lại ném một lần nữa, nhưng có điều là do cậu không khống chế lực độ tốt nên đã không cẩn thận ném đĩa bay lên mái tổ chim bên trên giường lười.
Mà nhóc nghịch ngợm Kỳ Kỳ đã nhanh chân xông thẳng về hướng mái tổ chim, trực tiếp leo lên muốn ngoạm đĩa bay xuống. Trùng hợp là cái đĩa bay bị mắc vào trong một nhánh cây của mái tổ chim, thế là Kỳ Kỳ liền há mồm cắn nó.
Hứa Thừa Yến thấy vậy liền lập tức đứng dậy hô to: "Kỳ Kỳ!"
Nhưng động tác của cậu đã chậm một bước, Kỳ Kỳ đã cắn nhánh cây xuống rồi, đĩa bay đồ chơi cũng thuận thế rơi xuống đất.
Hứa Thừa Yến chạy tới nhìn nhánh cây trong miệng Kỳ Kỳ, không khỏi đau đầu một trận: "Sao mày lại cắn nó xuống vậy a..."
Hứa Thừa Yến lấy nhánh cây trong miệng Kỳ Kỳ ra, sau đó lại nhìn về phía mái tổ chim muốn xem xem có thể cứu vớt lại một chút được không, nối nhánh cây bị rớt này lại chỗ cũ. Mà đang khi cậu đang nghiên cứu mái tổ chim thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng răng rắc, dường như là âm thanh của một vật gì đó bị gãy.
Hứa Thừa Yến liếc mắt xuống liền thấy Kỳ Kỳ đang ngồi trên giường, móng vuốt thì ấn trên tấm mộc bài. Lúc này đây, tấm mộc bài kia đã đứt gãy thành hai mảnh. Hứa Thừa Yến vội vàng nhặt hai mảnh mộc bài lên, không khỏi càng thêm đau đầu với sự nghịch ngợm này.
Mới qua vài phút ngắn ngủn mà Kỳ Kỳ đã cắn hỏng nhánh cây trên mái tổ chim rồi còn làm gãy tấm mộc bài thành hai mảnh nữa chứ. Hứa Thừa Yến nhìn "chứng cứ phạm tội" trong tay, nhất thời cũng không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng xe. Hứa Thừa Yến quay đầu qua thì thấy xe của Hạ Dương đã trở lại. Cách đó không xa, Hạ Dương đang chậm rãi bước xuống xe.
Vừa lúc Hạ Dương đang định đi vào biệt thự thì lơ đãng nhìn qua bên kia sân liền nhìn thấy Hứa Thừa Yến ở chỗ giường lười, vì thế hắn liền nhấc chân đi về phía cậu. Hứa Thừa Yến còn đang ngồi trên giường, thấy Hạ Dương đang đi về phía mình thì không khỏi nắm chặt hai mảnh mộc bài trong tay hơn một chút.
Hạ Dương đã đi tới, ngồi ở mép giường hỏi: "Tối hôm qua ngủ thế nào?"
"Vẫn ổn." Hứa Thừa Yến gật đầu, khẽ liếc xuống tấm mộc bài cùng nhánh cây trong lòng ngực, cuối cùng vẫn đành chủ động đưa tới trước mặt Hạ Dương: "Vừa rồi không cẩn thận làm hỏng mất."
"Hửm?" Hạ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức chú ý tới tấm mộc bài vô cùng quen thuộc nay đã bị gãy làm đôi.
Hạ Dương cầm lấy hai mảnh mộc bài bị gãy kia, nhíu mày hỏi: "Sao nó lại bị gãy vậy?"
Hứa Thừa Yến nhanh chóng giải thích chuyện vừa xảy ra.
Hạ Dương nắm mộc bài, lại nhìn thoáng qua Kỳ Kỳ ở bên cạnh: "Là Kỳ Kỳ cắn?"
"Ừm." Hứa Thừa Yến thừa nhận: "Vừa nãy không kịp chú ý nên để Kỳ Kỳ cắn hỏng mất."
Hạ Dương nhìn một người một chó trên giường, chậm rãi lên tiếng: "Yến Yến, chúng ta tính toán một chút đi."
"Hả?"
Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Cái giường này là đặt làm riêng, phí sửa chữa không hề rẻ."
Hứa Thừa Yến gật đầu.
"Còn cái này bị hỏng nữa." Hạ Dương đem hai mảnh mộc bài bị vỡ đưa qua trước mặt cậu: "Em cũng phải chịu trách nhiệm."
Hứa Thừa Yến vẫn thuận theo gật gật đầu.
"Làm hỏng đồ vật thì phải bồi thường."
Hứa Thừa Yến tiếp tục vô thức gật đầu.
Hạ Dương cúi người tới gần, một tay chống bên cạnh người thiếu niên, chậm rãi nói tiếp: "Cho nên, em đã nghĩ kỹ muốn bồi thường cho anh thế nào chưa?"
-----------------------------------------------------
Đừng có mà lợi dụng cơ hội nha anh😌