Quan Đạo Vô Cương

Chương 72: Không tầm thường





Lời nói này của Lục Vi Dân khiến sắc mặt ông lão ủ dột hẳn, ông lão suy nghĩ một lúc mới nói:
- Cảnh giác như vậy cũng phải, đương nhiên cũng không phải là không có cách nào. Có thể tưởng tượng, cùng lúc có thể mượn cơ hội dùng thanh danh kiwi Nam Đàm khai hỏa mở rộng thị trường, tỷ như các thành phố lớn khác trong nước. Đây là một thị trường rất lớn. Về phương diện khác, có thể bước đầu khai triển công tác, nếu có thể trước hết hãy thành lập liên hệ với các chợ bán sỉ lớn và các thương nhân bán sỉ ở những nơi này. Thậm chí nếu ký kết hợp đồng với họ, có lẽ có thể giảm bớt sự phiêu lưu trong đó.
- Dạ, trên huyện cũng là nghĩ như vậy, nhưng chúng con còn có ý tưởng khác.
Thẩm Tử Liệt nói tiếp.
- Ồ? Tử Liệt, con còn ở trước mặt ta định “thừa nước đục thả câu à”.
Ông lão mỉm cười.
- Ý tưởng của chúng con là nếu có thể đưa vào Nam Đàn một xí nghiệp chế biến trái cây, lợi dụng kiwi Nam Đàm chúng ta để chế biến trở thành nước trái cây hoặc là mứt hoa quả, chẳng những có thể giảm bớt áp lực tiêu thụ bên ngoài, hơn nữa cũng có thể thu thuế bộ phận chế biến đặt tại Nam Đàm chúng ta, đồng thời giải quyết được vấn đề người lao động mới vào nghề.

Thẩm Tử Liệt cân nhắc từng câu từng chữ trước khi nói.
Trương Tú Toàn trong lòng đã rõ, không hề nghi ngờ gì, ý tưởng của con rể ông ta trong phương diện này có được là do thư ký gợi ý.
Con rể mình xuất thân từ cán bộ tuyên truyền, không nói tới lý luận chính trị được rèn luyện hàng ngày, cách viết cũng như lối hành văn có thể là nắm chắc như bỡn, nhưng chính xác mà nói lại không hiểu rõ về cách làm kinh tế. Về điểm này ông ta biết rõ, giống như việc đưa xí nghiệp chế biến trái cây đến tiêu hóa hoa quả đặc sản ở địa phương, gia tăng thu nhập từ thuế và người lao động mới vào nghề ở huyện, chỉ sợ chính con rể ông ta còn không thể có được ý tưởng này.
- Ừ, đây là một ý kiến hay.h
Trương Tú Toàn gật gật đầu,
- Nhưng mà Nam Đàm các con lại có chỗ không ổn, phương tiện lạc hậu, điều kiện thu hút đầu tư rất kém cỏi, có thể kêu gọi xí nghiệp tới sao? Theo như lời con nói, nước trái cây và mứt hoa quả, hình như thị trường trong nước chúng ta hiện cũng không mạnh, trừ phi là sản phẩm tiêu thụ của nước ngoài, mà còn cần tới quyền xuất nhập khẩu, giá thành cũng là khó khăn không nhỏ.
- Dạ, ba, con cũng hiểu chuyện này khó khăn, nhưng con nghĩ, khó khăn cũng không có nghĩa là một chút khả năng đều không có, dù sao cũng phải thử một lần mới biết là được hay không được.
Giọng điệu Thẩm Tử Liệt rất kiên quyết.
Đang nói đến đó, Trương Tĩnh Nghi đến gọi mọi người ra bàn ăn cơm, cho nên vấn đề này cũng dừng lại tại đó.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Vi Dân lại tiếp tục hàn huyên cùng Trương Tú Toàn, cũng sảng khoái nói tới việc phát triển kinh tế Địa khu ven biển mở cửa cải cách, và cuộc tranh luận cấp cao về bàn chất kinh tế. Lục Vi Dân tự nhiên tránh không được muốn đưa ra vài quan điểm của mình. Nhưng Trương Tú Toàn đối với tất cả các vấn đề này lại vô cùng thận trọng, cũng không nói gì nhiều. Điều này làm cho Lục Vi Dân có chút tiếc nuối.s
Đợi cho đến khi Lục Vi Dân rời khỏi nhà họ Thẩm, chỉ còn lại Trương Tú Toàn và Thẩm Tử Liệt, Trương Tú Toàn như thoáng suy nghĩ nói:
- Tử Liệt, thư ký của con rất không đơn giản, ta xem hắn về phương diện kinh tế có hiểu biết và lĩnh ngộ tương đối sâu, con không phải nói hắn tốt nghiệp hệ đại học lịch sử Lĩnh Nam sao? Nhưng ba lại cảm thấy hình như hắn là học kinh tế, rất lành nghề, một câu nối tiếp một câu đều là thuật ngữ kinh tế, hơn nữa không giống loại chuyên nói bốc nói phét hay nhân vật chỉ lý luận suông, hắn thật sự là sinh viên vừa mới tốt nghiệp sao?
- Ba, có phải ba cũng kinh ngạc không?
Thẩm Tử Liệt cao giọng mỉm cười,
- Con cũng vậy ạ, ban đầu làm sao cũng thấy Vi Dân không giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, trong văn phòng Huyện ủy huyện phủ có không ít sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, nhưng lại không có người nào giống như hắn vậy, thậm chí sinh viên đã công tác nhiều năm, ba muốn họ nói ra quan điểm chính trị giống vậy, họa may có mà mơ tưởng, Vi Dân học bốn năm ở Lĩnh Nam, ở trong trường học chính là cán bộ đoàn ủy trường, hơn nữa đã vào đảng, nghỉ hè hàng năm đều phải tới Quảng Châu Thâm Quyến làm điều tra xã hội và xã hội thực tiễn. Người này rất có ý chí tiến thủ, cũng rất tài hoa. Hơn nữa không hề có cảm giác ngây thơ của một sinh viên, nắm bắt công việc tương đối nhanh. Hiện giờ, con cảm thấy thật không thể rời xa người thư ký này.v
- Vậy con sẽ có khả năng bị thất bại! Làm lãnh đạo sao có thể hoàn toàn dựa vào thư ký? Hiện tại không ít lãnh đạo cũng có thói quen này. Nói chuyện, soạn văn bản đều là do thư ký viết thay con, lịch trình làm việc cũng là do thư ký thay con sắp xếp, điều tra nghiên cứu công tác cũng là thư ký thay con thu thập tư liệu phân tích nghiên cứu, đẩy mạnh công tác là thư ký thay con vất vả tìm phương án kế hoạch, vậy còn người lãnh đạo này làm gì? Có lẽ có người sẽ nói tôi làm lãnh đạo chính là đến gõ nhịp quyết định, vậy chút khả năng suy nghĩ lập kế hoạch cơ bản đều không có, con còn nói chuyện gõ nhịp cái gì? Chính là vỗ bàn, không thì cũng là kẻ mù gõ nhịp!
Sắc mặt Trương Tú Toàn lập tức liền âm u hơn.
- Ba, con cũng chỉ đùa một chút, con còn chưa ngu muội đến mức ấy. Vi Dân thật sự là một nhân tài. Nhưng hắn đối với tình hình chính sự còn không có hiểu biết nhiều, có chút ý tưởng nhưng lại có chút xa rời thực tế. Đương nhiên điều đó là do thâm niên công tác của hắn còn ít. Nhưng ba, ba có thừa nhận là hắn không tầm thường không?
Thẩm Tử Liệt nghiêm mặt nói...
Sau khi Trương Tú Toàn trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói:
- Tử Liệt, thằng nhóc này thật sự là một nhân tài, hơn nữa còn là một nhân tài khá ưu tú, nhất là tuổi trẻ như vậy. Nếu có thể công tác rèn luyện trong một hoàn cảnh tốt thêm hai năm nữa, ba nghĩ tiền đồ rất rộng mở. Hơn nữa, ba cảm giác tính cách thằng nhóc cũng không tệ, cấp dưới như vậy muốn cũng không tìm được. Tử Liệt, con và hắn phải giao lưu học hỏi lẫn nhau, có câu có lẽ con nghe có chút chói tai không thoải mái, nhưng ba vẫn muốn nói, con có vài phương diện còn không bằng hắn.

Thẩm Tử Liệt cảm thấy chấn động toàn thân. Dường như đang tự mình suy nghĩ cân nhắc lại ý nghĩa sâu xa trong lời cha vợ vừa nói.
- Không cần ba nói con không bằng hắn, con cũng hiểu được về một vài phương diện mình không bằng hắn. Hậu sinh khả uý mà. Con cũng không ngờ đại học Lĩnh Nam tiêu chuẩn cao như thế, không ngờ có thể dạy dỗ được một nhân tài như vậy. Xem ra, đại học Xương Giang hẳn là nên cố gắng học hỏi đại học Lĩnh Nam mới được.
Trương Tú Toàn sau khi nghe được câu nói có chút cảm thán này của Thẩm Tử Liệt, tâm tình bỗng chốc thư thái hẳn. Tuy rằng Thẩm Tử Liệt bình thường có trao đổi nhiều với Lục Vi Dân, nhưng vừa rồi nghe được cảm nhận của cha vợ so sánh bản thân mình - một Chủ tịch huyện không bằng thư ký của chính mình, tuy rằng chỉ nói là một vài phương diện, nhưng vẫn khiến ông ta cảm thấy rất không thoải mái. Tuy nhiên, Thẩm Tử Liệt là một người có tấm lòng rộng lớn, suy nghĩ về những việc đã qua, thấy mình cùng thư ký của mình tiếp xúc lâu như vậy, đối phương thực sự cho ông ta không ít niềm vui bất ngờ, ở rất nhiều phương diện chính mình đã trong vô tình bị đối phương ảnh hưởng, điểm này anh ta không muốn lừa gạt chính mình.
- Ba, con vừa rồi có nói tới việc thu hút đầu tư, ba thấy thế nào? Con thấy trước mắt môi trường chính trị trong nước cũng như chế độ phát triển kinh tế ngoài quốc doanh có cái nhìn còn hơi hỗn độn. Điều kiện Nam Đàm quá kém. Hơn nữa toàn bộ xí nghiệp quốc doanh bước đầu đi lên xem ra cũng đầy gian nan. Nam Đàm nếu muốn phát triển, chỉ sợ không thể không nghĩ cách kéo các doanh nghiệp tư nhân bên ngoài đầu tư vào. Vi Dân và con đã nghiên cứu thảo luận qua điểm này, cảm thấy Nam Đàm nếu muốn phát triển phải đi trước một bước, ra tay vào lúc mọi người còn đang xem chừng, nếu không đợi cho đến khi thế cục trong sáng, có lẽ sẽ không tới phiên Nam Đàm chúng ta.
Thẩm Tử Liệt trầm ngâm nói ra suy nghĩ của mình,
- Tuy như vậy là có chút phiêu lưu về mặt chính trị, nhưng con cảm thấy đáng giá, Vi Dân cho rằng nhiều lắm cũng chỉ khoảng một năm rưỡi nữa, thế cục sẽ trong sáng hóa. Hơn nữa, hắn cho rằng cải cách mở ra đại cục sẽ không thay đổi, mà còn tiến thêm một bước, con cũng có phán đoán giống như vậy. Ba, ba cảm thấy thế nào?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.