Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 92:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
00976226-6D76-46E9-BFB5-AA01BF7BDA19
Văn Thiến ngồi bên cửa sổ nhìn Bì Tu và Đào Đề đẩy qua đẩy lại cái túi gấm, cô hé miệng nhoẻn cười buông rèm cửa xuống, quay đầu nhìn về phía Văn Hi đang bưng trà đi tới, nói: “Có chuyện này trước đây mãi chưa hỏi em, giờ xem ra cũng chẳng cần hỏi nữa.”
“Chị muốn hỏi gì, em đều nói cho chị.” Văn Hi đặt một chén trà nóng xuống trước mặt cô, song không biết trà này cô có uống được không.
Văn Thiến nhận ra suy nghĩ của y, cô khẽ lắc đầu hỏi: “Anh ta đối xử với em có tốt không?”
“Có ạ.” Văn Hi gật đầu: “Em sống rất tốt, chị à.”
Thấy đôi mắt Văn Thiến lại đỏ lên, y nghẹn ngào nói: “Em nhớ lại hết chuyện trước kia rồi, chị, em…… em biết sau đó chị và người trong nhà…… Chị, thì ra đáng lẽ em mới là kẻ phải chịu tội……”
“Xuỵt ——” Văn Thiến cười với y: “Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa.”
Cô rũ mắt bảo: “Là chị có lỗi với em, khiến em phải thay chị gánh chịu nhiều khổ sở như vậy.” Cô khịt khịt mũi: “Chị cứ ngỡ là em đã bình an, lúc chịu cực hình còn mừng vì em đã đi rồi, bằng không Hoài Ngọc của chị sao chịu nổi đau đớn thế này.”
Văn Hi nhìn cô: “Nhưng em không hiểu tại sao chị phải nhường cho em trốn, còn bản thân mình thì lại không đi.”
“Trên đời này làm gì có lắm “tại sao” như thế chứ?” Vắn Thiên cười, lau nước mắt rồi vỗ vỗ phần ghế bên cạnh ý bảo Văn Hi ngồi lại đây. Cô ngắm kỹ gương mặt Văn Hi, gật đầu nói: “Em mập hơn rồi, cũng cao hơn nữa, xem ra anh ta thật sự rất tốt với em.”
Cô quay đầu ngóng nhìn Đào Đề và Bì Tu còn đang nói chuyện ở sân sau, rồi nhẹ nhàng cất lời: “Em trai, chị là chị của em, mặc dù là con vợ lẽ, nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mẹ, tình cảm chị dành cho em còn hơn cả ruột thịt.”
Văn Thiến rơm rớm nước mắt xua tay nói: “Hồi em vừa mới ra đời, đôi mắt nho nhỏ bằng này còn chưa mở ra được, cha phải bế em cho chị và chị cả cùng xem, bảo với bọn chị đây là em trai đấy. Chị mới nghĩ sao em lại bé thế này, về sau có lớn lên được không đây?”
“Lúc ấy chị cũng chẳng lớn gì cho cam, suốt ngày đi theo sau chị cả học bắt chước dáng điệu đoan trang của chị ấy, nhưng thân thể chị ốm yếu, có học thế nào cũng chẳng bắt chước giống được, còn khiến người ta chê cười nữa. Chị biết mình là con vợ lẽ, chẳng so được với tiểu thư như chị cả. Ấy thế nhưng sau khi em sinh ra, lần nào mẹ cũng kéo tay chị, nói với chị rằng đây là em trai ruột của con.”
Cô dừng một thoáng, hồi tưởng lại chuyện trước đây, đoạn nở nụ cười: “Khi đó chị chỉ nghĩ, đây là em trai ruột của chị cả chứ đâu phải của mình. Nhưng sau đó em lớn thêm, biết cựa, biết cười, chị ngồi bên nôi cùng mẹ chơi đùa với em. Em nắm lấy ngón tay chị cười khanh khách, bấy giờ chị mới thật sự ý thức được rằng giờ mình đã là chị rồi.”
“Chị hai…..” Văn Hi lên tiếng gọi cô, nhưng chỉ thấy Văn Thiến nhỏ xuống hai giọt nước mắt.
Văn Thiến: “Em à, em biết không, khi em mới biết nói, tiếng đầu tiên là gọi mẹ, tiếng thứ hai chính là gọi chị.” Cô lau nước mắt: “Là chị hai, chứ không phải chị cả.”
Cô đưa tay vuốt ve gương mặt Văn Hi: “Em bước đi còn chưa vững, chiếc chuông vàng trên tay cứ kêu vang không ngừng, đám hạ nhân đuổi theo phía sau, em liền chạy tới trước mặt chị, ôm lấy chân chị gọi chị ơi….. Chị thật sự rất hạnh phúc, Hoài Ngọc à, đó là ngày hạnh phúc thứ nhì trong đời chị.”
Văn Hi bật cười, lau nước mắt hỏi: “Sao lại không phải thứ nhất?”
“Trước đây là thứ nhất, thế nhưng sau này chị gặp gỡ Đào Đề, em trai đành phải xếp ra sau một chút vậy.” Văn Thiến nhìn y cười: “Năm xưa cả nhà mình đến điền trang nghỉ hè, chị gặp được anh ấy, sau đó……”
Văn Thiến bất chợp im lặng chẳng nói nữa, mà chỉ cười.
“Sao chị không kể tiếp, sau đó thì sao?” Văn Hi dò hỏi.
“Cũng chẳng có gì để kể nhiều, chị và anh ấy phải lòng nhau một cách rất tự nhiên, rồi ở bên nhau vậy thôi. Không âm thầm hẹn ước chung thân dưới hoa và trăng như là trong thoại bản mà em thích xem nhất đâu.”
“Chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh rể mà.” Văn Hi nhỏ giọng bảo: “Cũng sẽ mãi ở bên em, đúng không?”
Văn Hi cười, còn Văn Hi lại khóc.
Ban đầu y chỉ nghẹn ngào, nhưng sau đó cầm lòng không đặng nữa. Y muốn được giống như ngày thơ bé, mỗi khi tủi thân sẽ nằm lên gối chị, đòi chị dỗ dành, song giờ đây đôi tay y chỉ có thể xuyên thấu của cơ thể của chị mình, xúc cảm chạm tới chỉ là cái lạnh của ghế tựa.
Bàn tay Văn Thiến xuyên qua tóc em trai, nhưng không cách nào truyền đi hơi ấm cho y, ngay cả nước mắt cô chảy xuống cũng chẳng thể thấm ướt tóc Văn Hi.
Cô lau nước mắt, thở dài nói: “Đời người có sinh lão bệnh tử, chị trộm đi thời gian nhiều năm như vậy, cũng nên biết hài lòng thôi. Nhưng sống thế này cũng thật chẳng thú vị, mấy năm qua Đào Đề vì chị và em mà bôn ba vất vả, quả thật đã làm phiền anh ấy nhiều. Anh ấy là anh rể của em, em thay chị quan tâm anh ấy nhé, đừng để anh ấy làm mấy chuyện ngốc nghếch.”
Văn Hi lắc đầu, chất vấn: “Chẳng phải vì em nên chị mới biến thành như thế sao? Nếu không phải vì em, thì chị……”
“Xuỵt ——” Văn Thiến không cho y nói tiếp, chỉ dịu dàng bảo: “Em trai, chân tâm đổi lấy chân tâm, nếu em không thật lòng đối tốt với chị thì chị cũng chẳng đối xử như vậy với em. Chị yêu thương em là chuyện đương nhiên phải vậy.”
Văn Hi cuối cũng cũng khóc lên thành tiếng, Bì Thiệu Đệ vốn đang ngồi trên sô pha bên ngoài xem ti vi, nghe thấy tiếng ấy, nó lập tức đứng dậy đi tới cửa, lặng lẽ đẩy ra một khe hở.
Văn Thiến đặt tay lên môi, ý bảo bọn nó chớ lên tiếng, rồi dùng khẩu hình nói “Không có chuyện gì đâu”.
Bì Chiêu Tài đứng ở cửa kêu meo meo, bị anh trai xách đi, tiểu giao nhân còn chưa kịp nói gì thì cũng bị Bì Thiệu Đệ ôm đi luôn. Nó vịn vai Bì Thiệu Đệ hỏi nhỏ: “Sao ngài ấy lại khóc thảm thiết vậy?”
Bì Thiệu Đệ ôm xốc nó lên: “Anh không biết, có lẽ, có lẽ là vì chị gái đến nên vui, vui quá đó.”
Tiểu giao nhân cắn ngón tay: “Nếu chị em đến thì em cũng vui, chị hiểu em nhất, có cái gì tốt cũng dành cho em, em cũng thích chị nhất.”
Bì Thiệu Đệ sợ mình quấy rầy Văn Hi nên bèn dẫn Bì Chiêu Tài và tiểu giao nhân xuống lầu, đúng lúc gặp Bì Tu đang cầm túi gấm trên tay, sầm mặt chuẩn bị lên lầu.
“Sao lại xuống rồi? Mẹ con có đang trên lầu không?” Bì Tu hỏi.
Bì Tụ Bảo gật đầu: “Có ạ, mẹ đang khóc. Bố đừng đi lên quấy, quấy rầy mẹ.”
Bì Tu hơi nhướn mày: “Khóc cái gì?”
Hắn định lên lầu, song bước được một bước thì lại dừng lại bảo: “Được rồi, con đi chơi đi, lát nữa ta lại lên sau.”
Bì Thiệu Đệ đáp vâng rồi mang mèo và cá rời đi, nhưng đi chưa được hai bước lại ngoái đầu hỏi:”Sau này bác sẽ, sẽ thường xuyên tới chứ?”
Bì Tu sững người, chỉ đáp ậm ờ: “Con đi chơi đi, việc của người lớn con nít chớ xía vào.”
Hắn đứng ở đầu cầu thang dõi nhìn lên trên, cuối cùng vẫn quay người trở về sân sau, châm điếu thuốc ngồi trên tảng đá hút. Hút chưa được mấy hơi, Hầu Nhị liền lấm lét mò tới: “Anh Bì, bây giờ anh định làm chương trình thế nào?”
“Chương trình gì cơ?” Bì Tu nhíu mày: “Mày muốn làm gì?”
Hầu Nhị: “Không phải cái gã chết bầm lừa tiền anh đã tới rồi sao? Muốn đấm hay là muốn đá, bán lấy tiền xong chia lãi như nào, chỉ cần anh nói một câu, bọn em đều sẽ chuẩn bị cho anh.”
Bì Tu im lặng một hồi rồi xoa xoa đầu Hầu Nhị: “Tuy dạo này mày yêu ảo thất bại không xem phim văn nghệ tình cảm nữa, nhưng mà cũng chớ u mê mấy cái phim xã hội đen, trong phim toàn là chém gió hết, là hiệu ứng hết.”
“Có sao thì em nói vậy mà, gần đây em thật sự rất vui, không liên quan gì đến yêu ảo thất bại cả.” Hầu Nhị nhấn mạnh.
Bì Tu nhìn cậu: “Anh biết mày không thật sự vui vẻ.”
Hầu Nhị nghèn nghẹn: “Anh cảm thấy nụ cười của em chỉ là tấm mặt nạ mà em mang thôi ư?”
“Lại chả thế.” Nói đoạn, Bì Tu chợt nhớ tới một chuyện, bèn khoát tay bảo: “Đi gọi mấy anh em của mày lại đây, anh có cái này muốn đưa cho chúng mày.”
Hầu Nhị ngạc nhiên, vội chạy vào đại sảnh tìm các anh em mình, gân cổ la lớn: “Anh, anh ơi, ông chủ đầu tư thành công muốn chia hoa hồng cổ phần cho bọn mình này!”
Bì Tu: …….
Đệt mợ mày nghĩ còn ngon hơn cả ông đây nữa.
Hầu tinh Đại, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ nghe đến chia tiền là chạy đến báo danh ngay tắp lự, năm cái mặt hào hứng mong đợi nhìn chằm chằm Bì Tu. Hầu Đại là anh cả nên vẫn giữ được chút bình tĩnh, cậu cố nén sự kích động trong lòng, nói: “Anh Bì, anh đúng là người tốt!”
Bì Tu: “Tuy là vậy, nhưng mà từ góc độ sinh học, anh phải nhấn mạnh rằng anh không phải là người.”
Hắn áng chừng cái túi gấm trong tay, mở dây buộc ra bảo: “Đây là đồ người nhà chúng mày để lại cho chúng mày, hồi xưa bị Đào Đề cuỗm đi mất, giờ hắn trả lại hết rồi, anh cũng giao lại luôn cho mấy đứa.”
Hầu Tam nghe bảo có đồ người nhà để lại là vội vàng hỏi: “Anh Bì, chẳng phải ngày trước anh bảo lúc nhặt được năm đứa bọn em, xung quanh chẳng có lấy một cọng lông hay sao?”
Bì Tu: “Đúng thật là không có lông, nhưng dưới đất có một dòng chữ bằng máu.”
Hắn luồn tay vào túi, lấy ra một quả cầu phát sáng: “Nói là để lại cái này cho mấy anh em chúng mày.”
Hầu Nhị nuốt nước miếng, hét ầm lên: “Cho em xem xem nào! Là thứ gì xịn xò đấy! Nhanh lên nhanh lên!”
Bì Tu ném quả cầu phát sáng lên không trung rồi vươn tay điểm một cái, một ngọn núi thu nhỏ nổi lơ lửng giữa bầu trời, còn có tiếng thác nước róc rách vang vọng, năm con khỉ nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Hầu Nhị chớp chớp mắt: “Chỉ như này thôi ạ?”
Bì Tu: “Chứ không thì là gì?”
“Anh không đưa vàng bạc châu báu ngọc ngà gấm vóc mà đưa một quả núi làm gì? Chẳng lẽ anh muốn bọn em mở du lịch nhà vườn hở?” Hầu Tam thất vọng tràn trề.
Bì Tu tặc lưỡi: “Núi vàng núi bạc không bằng non xanh nước biếc ở quê nhà. Tư tưởng giác ngộ của chúng mày có thể cao một tí được không?”
“Hay là làm du lịch nhà vườn nhỉ? Ngọn núi này quả thực rất thích hợp để chơi đánh trận giả.” Hầu Tứ đi dạo quanh ngọn núi một vòng, bỗng dừng bước híp mắt hỏi: “Sao ở đây lại có cái biển hiệu thế này?”
“Biển hiệu gì thế? Có phải là động châu báu không?” Hầu Nhị vốn đang ủ rũ lập tức phơi phới tinh thần, đẩy em trai ra xông lên rướn cổ ngó nghiêng.
Cu cậu nhìn chằm chằm mấy chữ nhỏ trên tấm biển, mắt híp thành đường kẻ: “Thủy Liêm động Hoa Quả sơn…….?”
Hầu Đại ngạc nhiên, đi lên đét cho thằng em một phát rồi lôi cậu tránh ra: “Chưa tỉnh ngủ à, tưởng mình đang diễn Tây Du Ký chắc, lại còn Hoa Quả sơn với chả Thủy Liêm động, mày nghĩ mình là Tề Thiên Đại Thánh thật đấy hả?”
Hầu Nhị tức tối chỉ vào tấm biển: “Anh tự xem đi! Trên này viết Thủy Liêm động Hoa Quả sơn mà! Em còn thấy cả cây đào nữa kìa!”
“Anh cả! Đúng là viết Thủy Liêm động Hoa Quả sơn thật này! Như này gọi là đăng ký thương hiệu hả? Bọn mình treo biển mở dịch vụ du lịch nhà vườn thì có bị tố cáo không?” Hầu Tứ híp mắt xem xét xác nhận lại nhiều lần, quay sang hỏi Bì Tu: “Ông chủ ơi, cái biển này là anh đặt làm theo yêu cầu à? Nhũ vàng trên này là thật hay giả vậy? Hình như còn chống thấm nước nữa! Xịn ghê ta ơi!”
Bì Tu nhìn đám hầu tinh đang thảo luận tưng bừng, cất tiếng hỏi: “Lẽ nào chúng mày chưa từng nghĩ đây là Thủy Liêm động Hoa Quả sơn thật ư?”
Hầu Đại đờ ra một thoáng rồi cười xua tay bảo: “Ầy, Hoa Quả sơn và Thủy Liêm động đã biến mất từ đời nào, nghe nói năm xưa nó đã tan biến cùng với lão tổ tổng rồi, anh đừng có lừa bọn em.”
Bì Tu: “Không, đây là thật, anh không lừa chúng mày đâu.”
Hầu Đại: ……
Bì Tu: “Không tin mày có thể gọi 315 báo cáo hàng giả, cái này đảm bảo là thật.” (315 là số điện thoại báo hàng hóa hoặc dịch vụ giả, lừa đảo.)
Một thoáng lặng ngắt như tờ, Hầu Đại ngây người, Hầu Nhị đờ đẫn, Hầu Tam tự cho mình một cái bạt tai để xác nhận bản thân không nghe nhầm, còn Hầu Tứ và Hầu Ngũ thì liếc nhau rồi cũng cho đối phương một cái bạt tai.
Năm con khỉ đồng thanh hỏi: “Thật không vậy?”
Bì Tu suy nghĩ một chốc rồi quyết định nhắc nhở: “Thật ra mấy đứa mày với Đại Thánh……”
“Xì tốp! Anh đừng nói nữa.” Hầu Đại ôm ngực, đau lòng nói: “Lão tổ tông đã đi rồi, chúng ta phải giữ chút thể diện cuối cùng cho ngài ấy. Nếu để người khác biết ngài ấy còn lưu lại đời sau thì chúng ta sẽ bị ăn gạch đá bởi những người tin ngài tôn thờ chủ nghĩa độc thân mất!”
Bì Tu: …….Thế thôi chào thân ái.
Hắn bỏ quả cầu phát sáng vào một miếng ngọc bội rồi đưa cho Hầu Đại, vỗ vai cậu chàng bảo: “Yên tâm, trong này có đồ xịn đấy, không chỉ có một ngọn núi thôi đâu.”
Hầu Đại ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng gì thì Bì Tu đã ra khỏi sân sau, lúc hắn vịn lan can đi lên thì trùng hợp Đào Đề cũng đang nâng tháp vàng bước xuống, giọng nói của Văn Thiến vọng ra từ trong tháp: “Thằng bé đang ở trên lầu, nhờ anh an ủi nó nhé.”
Bì Tu gật đầu, lướt qua bọn nó đi lên lầu, hắn đẩy cửa bước vào, bế Văn Hi đang phủ phục trên bàn lên, vỗ lưng y dỗ dành: “Đừng khóc, ngài mai còn phải gặp cha mẹ em đấy, mắt sưng hết lên là không tốt đâu.”
Editor: Tình hình là tui nhắm được một bộ vô hạn lưu hợp gu các bạn ạ, định edit cơ mà nó chưa hoàn (sợ dài lấp hố mấy năm) với lại cũng của tác giả nổi tiếng (sợ nhiều nhà thầu, mình áp lực lại cũng theo hông nổi người ta) nên đang hơi phân vân. Xin mọi người cho tui ít ý kiến với ạ, rối rắm quá =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.