*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giải quyết vấn đề và lấy được long cốt xong, nhóm Bì Tu liền lên bờ, Na Tra móc xe khách trong túi ra, chiếc xe biến lớn, cả đám lên xe trở về nhà trọ.
Trên đường về Hầu Tam cứ luôn miệng nói là khỉ có kiếp trước, nếu không thì sao cậu cứ thấy nơi này quen mắt lắm, như thể trước kia đã từng đến đây vậy.
Hầu Tam nói một cách nghiêm túc: “Có khi kiếp trước em là một con cá chăng.”
“Có thể, anh cũng thấy chỗ này quen lắm, có lẽ kiếp trước chúng mình cũng là anh em cá đấy.” Hầu Nhị nắm chặt tay cậu lắc lắc: “Xem ra là kiếp trước có duyên, kiếp này nối tiếp.”
Hầu Đại cho mỗi đứa một vả: “Đang trên xe thì ngồi yên đi, đừng có nhốn nha nhốn nháo.”
“Anh ơi, anh có thấy nơi này quen không?” Hầu Tứ kéo áo Hầu Đại: “Sao em với Lão Ngũ lại không có cảm giác quen mắt như anh hai với anh ba vậy?”
Hầu Đại thoáng sững người, song cậu nhanh chóng trả lời: “Quen cái gì mà quen, tình huống như thế khoa học đều có giải thích cả đấy, đừng có hùa theo hai đứa nó.”
Dạy dỗ em trai xong, Hầu Đại cuối cùng cũng đặt mông về chỗ ngồi của mình.
Cừu Phục huých vai cậu, cười hỏi: “Sao thế? Mày không thấy chỗ này quen à? Có vẻ kiếp trước mày với mấy anh em không phải anh em rồi.”
Hầu Đại chỉ cười cười, nghĩ bụng mình cũng có cảm giác rất quen, nhưng thấy Lão Tứ và Lão Ngũ như vậy nên không đành lòng nói ra thôi. Dù sao mình cũng là anh trai, phải biết quan tâm tâm trạng của mỗi đứa em.
Na Tra nghe hết từ đầu chí cuối, y liếc đám khỉ qua gương chiếu hậu, cười nhìn họ Bì nói: “Ê, tôi nói cái đằng đang chim chuột kia đấy, bản thái tử có lời muốn hỏi anh.”
Bì Tu đang ôm Văn Hi, nghe Văn Hi kể lại chuyện ngày trước hồi còn ở trong phủ, tình chàng ý thiếp anh anh em em, hai cái miệng sắp sửa dán vào nhau thì đột nhiên bị Na Tra cắt ngang, Bì Tu lập tức cau có nguýt y: “Lái xe thì lo lái xe đi, có chuyện gì sao không đợi về rồi hẵng nói?”
Na Tra nhíu mày: “Trông cái bộ dáng nóng lòng muốn bế vợ lên giường của anh, lúc về còn chừa thời gian cho tôi chắc?”
Văn Hi hắng giọng, rút cái tay đang đặt trên vai Bì Tu xuống, lên tiếng bảo: “Hai người nói chuyện đi nhé.”
Bì Tu đứng dậy đi tới ghế phó lái bên cạnh Na Tra, nhướn mày hỏi: “Nhà giáo nhân dân có thể văn minh tí được không? Tôi mà là loại người như thế à?”
Na Tra cười khẩy: “Tôi thấy anh đúng là cái loại người như thế đấy, cơ mà tôi nhắc nhở anh, biển chấn tuy tốt nhưng cũng không nên quá sa đà. Bằng không tôi sẽ gọi điện cho sở giám sát, nói anh phá hoại cảnh quan hải dương.”
Bì Tu nghĩ bụng ông đây mà được chơi biển chấn thật thì lại tốt quá, làm gì cần cậu lải nha lải nhải như thế.
Bì Tu: “Rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, đừng có vòng vo nữa.”
“Chuyện gì mà anh còn không rõ sao?” Na Tra liếc mấy nhóc khỉ trong gương chiếu hậu, chép miệng bảo: “Anh nói coi tại sao chỉ có cái chỗ địa linh nhân kiệt của anh mới có mấy đứa hầu tinh vậy?”
Bì Tu lặng lẽ nhìn y.
“Anh cũng chớ căng thẳng, tôi chỉ hiếu kỳ thôi, tôi cảm nhận được là hắn, nhưng không rõ đứa nào mới là hắn.” Na Tra dừng một chốc rồi cẩn thận hỏi: “Hay là tất cả đều là hắn?”
Bì Tu: “Cậu đang đọc vè đấy à? Là hắn (cậu) chính là hắn (cậu), bạn của chúng ta Tiểu Na Tra.”
(Lời bài hát “Thiếu niên anh hùng Tiểu Na Tra”, hoạt hình Truyền kỳ Na Tra 2003, ắt hẳn nhiều người đã từng nghe )
Na Tra: …….
Na Tra: “Đjt mẹ anh.”
Bì Tu: “Xin lỗi, tôi không có mẹ.”
Na Tra đen mặt im lặng cả buổi, nghĩ mãi mà chẳng tìm ra từ gì để đâm chọt Bì Tu, cái câu đẻ con không lỗ đ*t này họ Bì đã nghe chai cả tai rồi, y phải tìm câu nào thâm hơn.
Bì Tu nói nhỏ: “Còn việc gì nữa không? Tôi cứ đứng lắc lư ở đây không an toàn.”
“Gì mà không an toàn? Anh nói xem nếu xe trộn bê tông mà tông vào trước mặt anh thì anh phải bồi thường cho tài xế người ta bao nhiêu tiền?” Na Tra thở dài, thấp giọng hỏi: “Sao làm được vậy? Chẳng phải đã nói là tan biến trong thiên địa rồi ư?”
Bì Tu biết nhưng vẫn giả đò: “Cậu nói ai cơ, sao tôi nghe không hiểu?”
Na Tra lườm hắn: “Là không muốn nói hay là không thể nói?”
“Việc mà trời cao còn mở một mắt nhắm một mắt, sao cậu cứ tích cực thế làm gì?” Bì Tu cười bảo: “Bây giờ ba đứa bọn nó gộp lại cũng chẳng đánh lại cậu đâu.”
Na Tra nhìn con đường trước mắt, sau một hồi lặng thinh, y mới lên tiếng hỏi: “Sao lại có ba? Là ba cái xác ư?”
Bì Tu: “Cái này sao tôi biết được, có lẽ hai đứa sống nương tựa nhau thì không náo nhiệt, hắn thích náo nhiệt nhưng lại không thích ồn ào, ba đứa là vừa đủ, nếu hai đứa mà cãi nhau thì còn có một đứa khuyên can.”
“Tôi thấy phải là ba hòa thượng không có nước uống[1] ấy.” Na Tra hầm hừ, nhớ ra trong quán Bì Tu có tới năm con khỉ, y lại hỏi: “Không phải hắn theo chủ nghĩa độc thân không con cái à? Sao lại tòi ra thêm hai đứa nữa?” (Ba hòa thượng không có nước uống: ý nói không có tính đoàn kết, thích đùn đẩy cho nhau.)
Bì Tu cố làm ra vẻ bí ẩn, bắt đầu nói bậy nói bạ: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, trời ban cơ duyên, số mệnh sắp đặt.”
Na Tra nhấn còi ô tô, tức giận gắt: “Nói tiếng người đê.”
Bì Tu: “Chó ngáp phải ruồi thôi, hưởng sái công đức của đại hầu tọa hóa ấy mà.”
Hắn bổ sung thêm: “Tôi đoán thế.”
Na Tra thở dài: “Được rồi, tên nào tên nấy đều là dân chơi muốn trải nghiệm cuộc sống. Tôi không muốn hỏi gì nữa, cho anh lui.”
Bì Tu nhìn y: “Cậu biết tôi hiện tại muốn nói gì.”
Na Tra gật đầu: “Yên tâm, tôi biết thì biết vậy thôi chứ không đi tìm ba đứa bọn nó để luyện chiêu thức đâu, ngộ nhỡ mà xảy ra vấn đề gì thì tôi lại bị hiệp hội bảo vệ động vật gô cổ đi mất.”
Bì Tu quay về chỗ ngồi, Văn Hi đang xem di dộng, thấy lão yêu quái trở lại, y bèn giơ di dộng ra nói: “Anh xem nè, bọn họ lại bắt đầu viết linh tinh rồi.”
Bì Tu ngó sang nhìn, bị hai chữ “biển chấn” làm đơ ra mất hai giây đồng hồ, sau đó nhanh chóng khôi phục về bình thường.
“Người thời nay cởi mở quá nhỉ.” Hắn ung dung cầm lấy chiếc di dộng, mở topic ra chuẩn bị ngắm nghía cẩn thận xem là ảnh biển chấn tuyệt mỹ cỡ nào mà lượt click tận hơn 10000.
Góc độ chụp hẳn là ở giữa đám đông, mình ôm lấy nhóc con, mái tóc đen dài của ẻm đang bồng bềnh trong biển nước. Có lẽ là dùng camera xịn có thể zoom được cho nên đôi mắt hoen đỏ của Văn Hi được chụp rất rõ ràng.
Đại dương màu xanh sẫm, còn có ánh sáng le lói, làm nổi bật lên tình cảm vừa mông lung ám muội lại vừa tinh tế, hết thảy đều xuất hiện một cách vừa đủ khéo.
Bì Tu không khỏi chép miệng cảm thán, thế này đúng chuẩn là chuyện tình biển xanh rồi chứ còn gì nữa! (Chuyện tình biển xanh (At the Dolphin Bay) phim tình iu Đài Loan 2003)
Hắn bấm lưu lại, sau đó dùng Wechat của Văn Hi gửi sang điện thoại của mình, đặt làm hình nền di động. Động tác trôi chảy liền mạch, khiến Văn Hi nhìn mà hoa cả mắt.
Văn Hi: “Anh……”
Bì Tu: “Ảnh này chụp đẹp phết, em không thấy thế sao?”
Văn Hi bèn cầm di động ngắm kỹ một lát, gật đầu nói: “Đúng là khá đẹp.”
Bì Tu: “Bao giờ về mình rửa ảnh này ra, tôi sẽ làm một cái khung ảnh bằng vàng thật lớn, để ai vào quán cũng phải chiêm ngưỡng cẩn thận, xem xong nếu viết 100 chữ nêu cảm thụ thì được tặng một phần đồ ngọt.”
Văn Hi: ……
Nếu ai đến quán cũng nhìn thấy cái ảnh biển chấn này thì y thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Văn Hi ghé lại gần, chủ động nói: “Bức ảnh này bày trong phòng ngủ của bọn mình không phải tốt hơn sao? Cho người khác xem làm gì, anh muốn nhưng em thì không nỡ đâu.”
Bì Tu thấy y không muốn thì thở dài nói: “Tiếc quá, tôi còn muốn in lên mâm cơm quán mình nữa cơ. Nhưng em nói đúng, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút.”
Show nhiều thì chết nhanh, Bì Tu cảm thấy mình có hơi mê tín.
Sau khi về nhà trọ, Nhậm Mã chờ ở đó đã lâu, Nhậm Kiêu liền kéo anh ta sang một bên để căn dặn, Chổi Nhỏ cũng đi theo sau.
Bì Tu dựa vào sô pha cảm thán con cái lớn không giữ được, có vợ là quên luôn cả bố. Tuy miệng than thở thế nhưng vẫn không ngừng dặn dò Tô An tính toán sổ sách.
Món nợ đòi Đông Hải long cung trả giùm, cả các loại phí tổn thất rồi tiền xe cộ, tất cả đều phải tính toán cẩn thận.
Tô An mở máy tính ra, im lặng nhìn chằm chằm màn hình Windows, cậu không thật sự vui vẻ, đây cũng không phải du lịch tập thể thật sự. Tên tư bản họ Bì này chẳng qua là đưa bọn họ ra ngoài đi công tác mà thôi.
Du lịch Đông Hải cái éo gì, ông chỉ muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì có!
Ra ngoài đi du lịch tập thể, lại ra tay vì chính nghĩa giúp đỡ huynh đệ, thu phục được lòng người, chơi xỏ Đông Hải long cung rồi cầm tiền, còn giành được uy vọng với đám giao nhân thối kia nữa.
Chuyện tốt đẹp gì ông cũng chiếm hết, đúng là tính không sót một chỗ nào.
Tô An càng nghĩ càng sợ, tự cảm thấy cấp độ của mình và ông chủ còn chênh lệch quá nhiều, đường xa xin chớ ngại ngùng, vẫn phải vừa chịu áp bức vừa nỗ lực học tập thôi.
Bì Tu ngồi trên sô pha nghỉ ngơi xong, bèn hất cằm với Cừu Phục: “Đi xách con chim kia vào đây.”
Cừu Phục đáp vâng dạ rồi đi vào trong sân xách Phì Di bị trói chặt như gà hoa bọc lá sen nướng bùn vào.
Nhìn thấy Bì Tu, cái mặt Phì Di sợ đến mức tái trắng, lông chim trên mặt xù hết cả lên, miệng không thốt nổi chữ nào, thế nhưng nhiệt độ chung quanh cứ nóng dần nóng dần, khiến điều hòa trong phòng tăng cao mấy độ.
Văn Hi cau mày nhích lại gần Bì Tu, dùng bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cánh tay hắn, chú ý thay đổi nhiệt độ của hắn.
Na Tra cười với Phì Di: “Đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy chim Phì Di đấy, lần cuối được ăn là rất nhiều năm trước rồi.”
Phì Di sợ quá biến hẳn thành con chim, lông toàn thân xù ra như nổ tung, há mỏ kêu chiếp chiếp chiếp chiếp, Bì Tu nghe vậy bèn vỗ bàn nói: “Văn minh tí đê!”
Căn phòng yên tĩnh lại, Bì Tu ngẩng đầu bắn một luồng yêu lực vào Phì Di khiến gã từ chim biến lại thành người. Hắn hơi cúi người, nhìn chòng chọc Phì Di, nói: “Nếu ngươi vẫn đang mơ tưởng chủ nhân của mình sẽ tới cứu thì chẳng thà nghĩ mình đột nhiên phi thăng tự cứu có khi còn thực tế hơn đấy.”
Phì Di nuốt nước miếng: “Tôi thật sự không biết gì hết…….”
“Còn chưa hỏi cái gì mà anh đã nói không biết rồi, chứng tỏ đây không phải lời thật lòng nhỉ.” Văn Hi bật cười: “Trước kia tôi nghe ông nội nói, thịt chim hầm lửa chậm tuy ngon nhưng lại mất đi cái sự dân dã của món ăn, phải vặt lông quay trên lửa, rắc hương liệu lên thì mới thấm vị được.”
Phì Di cả kinh, nhìn Văn Hi đang cười tươi như hoa trước mặt mình, run rẩy nói: “Ăn đồ chiên nướng gây ung thư đó……..”
Văn Hi tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng tôi chết rồi mà, ung thư đâu hề hấn gì với tôi.”
“Đừng lãng phí thời gian nữa.” Bì Tu đứng dậy giơ một tay xách cổ áo Phì Di lên: “Chúng ta tính toán từng vụ một, chủ nhân của ngươi cần nhiều giao châu như vậy để làm gì?”
Phì Di vẫn còn chống chế: “Đắp, đắp mặt ạ…….”
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa.” Bì Tu bóp chặt cổ gã, khoảng cách quá gần khiến nhiệt độ nóng hầm hập của Phì Di phả vào mặt, lão yêu quái phải cố chịu nóng để hỏi thêm lần nữa.
Phì Di trợn trắng mắt, nhận thấy mình có nguy cơ ngủm củ tỏi thật, bấy giờ mới cất giọng the thé: “Kéo……. Kéo vào trong sơn động…….”
Bì Tu lập tức buông cổ gã ra, vẩy vẩy cái tay nóng đỏ, nhìn chằm chằm Phì Di ho sù sụ dưới đất, lạnh lùng nói: “Nói tiếp đi, là sơn động nào, hẳn ở trong sơn động làm cái gì.”
******
★Chú thích:
[1]Ba hòa thượng không có nước uống: Đây là câu nói ý chỉ khuyết thiếu sức mạnh đoàn kết, đùn đẩy trách nhiệm và nghĩa vụ cho nhau.
Câu chuyện kể là: Khi trong chùa chỉ có mỗi một vị hòa thượng thì người đó phải tự gánh, tự đun nước để dùng. Khi có hai vị hòa thượng, hai người chia nhau cùng gánh nước về dùng. Khi xuất hiện vị hòa thượng thứ ba thì chẳng có nước uống, bởi vì bọn họ đùn đẩy cho nhau, sinh ra tính trơ lì ỷ lại.