Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 52: Liếm




Thành phố chìm trong biển lửa, tiếng người kêu la gào khóc vang vọng khắp nơi, căn nhà đang bị ngọn lửa thiêu đốt ngay trước mắt kia ;ại vô cùng quen thuộc. Lưu Bình An đứng trơ ra đó mà nhìn ngôi nhà 13 năm của mình hóa thành tro bụi.
Đây là ác mộng đã quấn lấy cậu ròng rã 6 năm trời. Cái ngày mà cậu đã mất hết tất cả.
Sáu năm sau đó, những người chỉ cần quan trọng với cậu một chút thôi dù sớm dù muộn  rồi cũng sẽ biến mất ngay trước mắt cậu. Điều đó khiến cậu biết rõ, thứ mà cậu trân trọng muốn bảo vệ bằng cả tính mạng mình trước sau gì cũng sẽ mất đi. Vì thế từ đó về sau, bất luận là gì cũng chẳng còn quan trọng với cậu nữa.
Cậu cho rằng tâm mình đã trở nên chết lặng từ lâu, nhưng, thiếu niên nho nhỏ ấy, người luôn dùng ánh mắt háo hức tràn đầy nhìn cậu, bất tri bất giác mà tiến vào trong lòng của cậu.
Vậy mà, lần này,
cậu lại mất đi thứ quan trọng của mình nữa rồi.
Lưu Bình An chậm rãi mở mắt, trước mắt là một màu xanh lam băng lãnh. Rõ ràng thân thể đau đớn nóng rát như bị lửa đốt, nhưng sắc xanh băng lãnh đó lại có thể khiến cho lòng cậu bình tĩnh trở lại, thân thể cũng bớt khó chịu đi nhiều.
Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng môi lại không nghe lời, nói không nên tiếng, chỉ có thể phát ra thanh âm ngắc ngứ vô nghĩa. Bởi vì trên chiến trường đã chịu không ít vết thương nên cậu đối với cảm giác đau đã có phần trì độn. Chỉ là cậu cảm thấy vết thương đau như thế này, có lẽ cũng là vết thương nghiêm trọng có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên  dù cổ họng có đau đớn cậu cũng không có chút cảm giác, vậy mà lại trực tiếp ảnh hưởng đến việc phát ra tiếng nói của cậu.
Cậu cảm thấy có vật gì đó mềm mại đang phủ trên môi mình, chất lỏng lạnh buốt được rót vào, cậu lập tức hé miệng, uống từng ngụm từng ngụm một. Ngay cả khi chất lỏng đã được rót vào toàn bộ, cậu cũng chưa thỏa mãn mà cố dùng sức mút lấy vật mềm mại trên môi.
Vật thể mềm mại ẩm ướt ấy cũng trở nên thật nóng, cam tâm tình nguyện cùng cậu dây dưa, cho đến lúc Lưu Bình An xác định không thể lấy tiếp chất lỏng lạnh lạnh đó nữa mới chịu buông ra.
Thiếu niên nằm trên mặt đất há miệng thở, chất lỏng theo khóe miệng cậu chảy xuống, người ngồi trên liền lộ ra đường cong âm mị trên khóe miệng. Garvin tuy ngoài mặt vẫn đạm mạc như cũ, nhưng con ngươi màu xanh lam lại trở nên nóng cháy vô cùng.
Ngón tay thon dài khéo léo cởi nút áo thiếu niên, lộ ra một mảng da thịt chẳng chút hoàn mỹ, khắp nơi phủ đầy vết bỏng nhạt màu,lại còn không ít vết thương đủ dạng lớn nhỏ ngang dọc trải khắp nơi.
Garvin nhíu mày, đem ánh mắt chuyển qua miệng vết thương trên bả vai của thiếu niên. Chỗ đó có một vết cào, tuy không sâu cũng không dài nhưng lại đang rỉ ra chất độc đen đặc, toàn bộ bả vai lúc này đã bị nhuộm thành một mảng tím đen.
Con ngươi màu xanh lam lóe lên ánh hồng phẫn nộ, anh chỉ rời đi trong chốc lát mà thiếu niên lại bị thương nghiêm trọng như vậy. Anh không thể nào tha thứ cho sự sơ suất của chính mình. Siết chặt nắm tay, trên người anh tản mát ra sát khí mãnh liệt khiến cho thiếu niên cảm thấy khó chịu, khẽ nhíu mày rên rỉ.
Đại khái phát hiện mình mất kiểm soát, sát khí lạnh như băng lập tức biến mất. Thanh niên lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh cúi người phủ lên thân mình thiếu niên, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ miệng vết thương trên bờ vai cậu, khiến thiếu niên run rẩy một hồi.
Lưu Bình An mơ mơ hồ hồ cảm thấy vết thương trên vai có chút ngứa, có một thứ gì đó mềm mại ướt át liên tục mút vào. Tuy rằng không thấy rợn người chút nào, nhưng có cảm giác rất kì quái, cứ như có con mèo trong lòng cào cào gãi ngứa.
Cậu ý thức được có người đang giúp cậu hút độc trên vai mình. Tuyệt đối không được. Độc của nhện và độc bình thường không giống nhau. Nếu hút độc, người bị thương cũng không khá hơn, mà đối với người hút độc cũng sẽ bị nhiễm độc.
“A… A…” Lưu Bình An lắc đầu, muốn ngăn người kia lại, nhưng không thể nói chuyện, thân thể cũng không động đậy.
Đôi môi mềm mại trên bả vai bồi hồi, đầu lưỡi nóng ướt liếm mút lấy miệng vết thương, nhoáng một cái, loại cảm xúc này liền kích thích thần kinh của Lưu Bình An, tựa hồ như có dòng điện đánh ngang thân thể chạy thẳng xuống bụng dưới vậy.
Sao lại như vậy?
Cậu nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ. Trong quân đội luôn bị đối xử một cách thô bạo, ở chuyện này cậu cho rằng mình đã chẳng còn chút cảm giác nào. Nhưng xúc cảm ập đến lúc này lại khiến cậu không biết phải làm thế nào.
“A…Không…”
Cuối cùng cũng thốt ra được một chữ duy nhất, hơi nước khiến ánh mắt trở nên mông lung. Cậu chỉ nhìn thấy đôi con ngươi màu xanh lam của đối phương. Đầu lưỡi linh xảo đã rời khỏi bờ vai cậu, chuyển qua dây dưa trên cổ cậu.
“Aaaa….Đừng….”
Garvin liếm một chút, bởi vì thấy toàn thân thiếu niên trở nên căng thẳng, anh có chút không đành mà lưu luyến rời khỏi cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên. Anh liếm liếm khóe miệng, khuôn mặt lạnh nhạt lại lộ ra dáng tươi cười khó đoán.
Anh không sợ độc nhện, phải nói là nước miếng của anh có thể giải độc. Cái thể chất kỳ quái này anh cũng chỉ mới phát hiện gần đây thôi. Lúc trước khi huấn luyện bị nhện tập kích, anh đã từng bị móng vuốt sắc bén của nhện làm bị thương. Nhưng thân thể lại không hề có dấu hiệu biến chứng nào. Nếu đem nước bọt bôi lên miệng vết thương cũng sẽ khiến cho vết thương lành nhanh hơn.
Trước kia anh không có loại năng lực này. Thực sự rất kì lạ, nhưng mà anh cũng cảm ơn mà nhận lấy. Không ngờ lần này lại có tác dụng.
Trong miệng còn lưu lại hương vị đặc biệt của thiếu niên, trước kia anh  đã thấy hương vị này rất dễ chịu. Trên đầu lưỡi hãy còn lưu lại dư vị của làn da thiếu niên, trên da có chút mùi thơm nhàn nhạt. Người bình thường đều có vị đắng hoặc mặn, nhưng với thiếu niên lại là cảm giác ngọt ngào, vô cùng mỹ vị.
Gavin cũng không cảm thấy vị giác mình có vấn đề, chẳng lẽ mồ hôi của thiếu niên là mật ong hay sao?
Thật muốn liếm thêm chút nữa.
Anh nằm trên người thiếu niên, cảm giác mình đối với thiếu niên này càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Đồ vật có thể khiến anh hứng thú luôn rất ít, anh của anh luôn phàn nàn tại sao mình lại có một em trai như cục băng thế này.
Nhưng vào ngày khai giảng đầu tiên, thiếu niên đã đem tới hứng thú cho anh. Đó là lần thứ nhất anh thất thủ, mà khiến cho anh thất thủ, chính là tên thiếu niên này. Những người khác đều không nhìn thấy, nhưng mắt của anh phi thường tốt, thấy rất rõ ràng.
Người la lên câu nói chủ chốt kia chính là cậu nhóc này, lúc đó cậu ta trốn dưới gầm bàn, miệng chợt mấp máy ra tiếng, phạm nhân liền đột nhiên do dự. Kết quả viên đạn anh nhắm lúc trước vì mục tiêu di chuyển mà trượt đi, không trúng mục tiêu.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng. Trước đó Gavin dùng tốc độ nhanh nhất đem thiếu niên về Viện giáo y, phòng này là phòng bệnh cách ly. Bọn họ nói với người ngoài là vì Connor bị bệnh truyền nhiễm nên phải cách ly với mọi người trong ký túc xá.
Cho nên anh đem thiếu niên mang về đây, có lẽ tương đối an toàn, hơn nữa sẽ không có người quấy rầy. Lại không thể tưởng tượng sẽ có người đột ngột xông vào như vậy.
“Tiểu An!” Smith vừa đá văng cửa liền nhìn thấy một thanh niên đang ngồi trên người Lưu Bình An, quần áo hai người cũng không được chỉnh tề. (PS: Bởi vì Garvin đã cởi hết quần áo nữ sinh của mình và Tiểu An nên giờ hai người chỉ mặc một cái áo bó sát với quần đùi mà thôi)


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đồng chí Garvin cùng Tiểu An đùa giỡn… Nói thực ra, tại khu vực xanh lá hòa bình này mà viết một chút tình thú cũng có chút chướng ngại. Nhưng cũng chỉ có thể làm tới đó rồi dừng lại, cũng không thể làm chuyện gì khác người
Đổ mồ hôi…
Đánh tới mười một ngàn chữ rồi mà vẫn là thanh thủy, sắp thành hòa thượng mất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.