Quá Khách

Chương 23:




Cùng hợp tác với Tề thị lần này là tập đoàn Ôn thị mới nổi mấy năm gần đây, mới thành lập đã phất nhanh như gió, kinh doanh về mọi lĩnh vực.
Có tin tức rằng chủ tịch tập đoàn Ôn Dật Hàn trước kia dựa vào xã hội đen mới có cơ hội làm giàu, nhưng đại đa số cho rằng chẳng qua đây là tin vịt, không có căn cứ thiết thực. Dù sao thương nhân cũng chỉ cần có lợi, những lời đồn đại này trở nên vô vị, chuyện xưa nghe một chút là được rồi.
Các đồng nghiệp đi cùng coi đó như câu chuyện trong bữa ăn, Lâm Lạc Ninh lại ẩn ẩn có chút bất an. Lui tới làm ăn với một người như vậy, tóm lại không an toàn, tuy rằng biết mình lo lắng hơi nhiều, nhưng lời đồn không thể hoàn toàn là bịa đặt.
Đi vào phòng họp tráng lệ, xa xa nhìn nam nhân ngồi ở vị trí chính giữa, trong lòng cậu cả kinh, đột ngột dừng bước.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Tề Hạo đi phía trước cảm thấy không ổn, quay đầu thấp giọng hỏi.
“…… Không có gì.”
Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, cảm thấy từ khi bước vào đến giờ, ánh mắt sắc bén vẫn như xuyên thấu tất cả mọi người mà chăm chú nhìn mình, Lâm Lạc Ninh chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay như đổ mồ hôi.
Toàn bộ quá trình tiến hành dị thường thuận lợi, nửa giờ sau, hai bên đã bàn xong điều khoản, bắt tay hoàn tất cuộc làm ăn. Thu dọn tài liệu trên bàn, người đàn ông cố ý vô tình lướt qua bên người cậu, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy:”Rất vui vì được gặp lại, Lâm tiên sinh.”
“Cám ơn, tôi thì ngược lại.” Bình tĩnh nói xong câu đó, Lâm Lạc Ninh bước nhanh vượt qua người đồng nghiệp phía trước, bỏ người đàn ông có hơi thở đen tối lại phía sau.
Trốn tránh thường thường sẽ khơi lên hứng thú, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước. Biết thái độ của mình không tốt, tuy rằng biết Ôn Dật Hàn sẽ không đơn giản mà từ bỏ ý đồ, nhưng sau khi về nước, hắn vốn có nhà cửa sự nghiệp ở Mĩ, hẳn là sẽ không xuất hiện nữa.
Cứ tự an ủi như vậy, thì tâm trạng mới dần dần thả lỏng.
Tay đột nhiên bị người khác nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn ánh mắt thân thiết lại khó hiểu của Tề Hạo, Lâm Lạc Ninh mỉm cười ý bảo anh đừng lo lắng.
Chuyện đã qua, không cần nói ra để nhiều người sầu lo.
Trở lại công ty, thánh đản (ngày sinh Khổng Tử) lại thêm không khí năm mới khiến cho cả công ty hoà thuận vui vẻ. Lâm Lạc Ninh giúp Sarah mang đồ trang trí ra, lập tức được cô ôm chầm.
Sau khi được ôm mới cảm thấy như nghẹt thở, xoay người đã thấy Tề Hạo xanh mặt trở về văn phòng.
Sarah thè lưỡi,”Hình như sếp đang nổi giận…… Tiểu Lâm, xem ra phải nhờ vào cậu rồi……”
Hướng mặt ra cửa ban công, người đàn ông đang tức giận hình như biết cậu vào, nhưng vẫn khoanh tay đứng trước cửa sổ, không quay đầu lại.
“Tề tiên sinh, đây là báo cáo tình trạng công ty năm nay, tôi để trên bàn……”
Ngừng trong chốc lát, Tề Hạo vẫn vẫn không nhúc nhích, Lâm Lạc Ninh xoay người bước ra cửa.
“Này……” Tề Hạo bất đắc dĩ thở dài,”Em không dỗ dành anh sao?”
Lâm Lạc Ninh nhịn không được cười ra tiếng,”Anh cũng biết mình vừa cố tình gây sự à?”
“Ai bảo em thân thiết với Sarah như vậy?” Tề Hạo chậm rãi đi tới, ôm lấy cậu từ phía sau.”Em là của một mình anh……”
Trái tim đột nhiên nhảy lên, niềm hy vọng lại nặng nề tràn lan dưới đáy lòng. Cậu không biết những lời như có như không này biểu đạt điều gì.
Rất muốn thử hỏi một câu, như vậy…… có phải anh cũng chỉ là của mình em hay không?
Lâm Lạc Ninh do dự mãi, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
“Tết Âm lịch, nhân dịp nghỉ đông hãy đi du lịch đi, lần đi New York này, trông em có vẻ không vui……”
“Không được……” Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, Lâm Lạc Ninh có chút không đành lòng,”Anh không nhớ à? Tết Âm lịch hàng năm em đều phải về quê, một năm chỉ có một lần thôi……”
“Chỉ có mỗi em biết hiếu thuận ấy……”
Lâm Lạc Ninh cười khổ lắc đầu,”Vậy còn anh? Còn không mau làm lành với bố mẹ đi? Anh không về nhà vài năm rồi, mấy dịp này cha con có muốn cũng chẳng giận nhau được lâu đâu ……”
“Anh trở về mới khiến ông ấy nổi giận, có mỗi chuyện anh thích đàn ông thôi, đáng lẽ ông ấy nên nhắm mắt làm ngơ mới phải……”
“Nếu vậy, sao ông ấy lại giao Tề thị cho anh được?”
Tề Hạo thu lại nụ cười, biểu tình có chút đăm chiêu.”Kỳ thật anh cũng biết, nhưng có một số việc cần thời gian để xóa nhòa……”
Lâm Lạc Ninh yên tĩnh tĩnh nhìn anh, không nói gì thêm.
Tề Hạo come out, là sau khi chia tay Hứa Hi.
Khi ấy, anh càng tự làm mình tổn thương, lại càng cảm thấy khoái hoạt. Loại người quyết tuyệt không tự chừa đường lui này, khi có một vết thương, có phải hay không cũng sẽ theo thời gian mà phai nhạt?
“Không bằng lễ mừng năm mới hãy về nhà em đi……” Lâm Lạc Ninh mỉm cười nắm lấy cánh tay đang ôm mình,”Anh chưa về nhà em bao giờ nhỉ?”
“Có thể chứ?” Ánh mắt anh toát lên vẻ hưng phấn, tựa hồ không còn nỗi lo lúc trước.
“Ừ, chẳng qua……” Giữ bàn tay đang lén lút tiến vào vạt áo mình, Lâm Lạc Ninh vỗ nhẹ lên mặt anh,”Chỉ cần làm như thế một lần nữa, em sẽ không nấu cơm cho anh ăn đâu……”
“Thật giống mẹ anh……” Tuy rằng oán giận như vậy, nhưng anh vẫn cười dài rồi hôn trộm cậu một nụ hôn ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.