Quá Khách

Chương 18:




Khi Lâm Lạc Ninh tỉnh lại, đã là buổi chiều, ánh mặt trời chói mắt như sáng sớm, mà nhu hòa hơn.
Trên người sạch sẽ khô mát, hiển nhiên đã được tẩy rửa.
Liên tục vài ngày quá mệt mỏi lại bị cảm, đến ngay cả bị bế đi tắm rửa cũng không cảm thấy gì… Bất quá ra nhiều mồ hôi lại ngủ lâu như thế, cảm giác không khoẻ quả nhiên giảm bớt rất nhiều. Xem ra cái gọi là lời khuyên của chuyên gia, cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ.
Nhẹ nhàng trở mình, mặt đối mặt nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình. Đôi môi thật đẹp, môi trên mỏng hơn môi dưới một chút. Từng nghe người khác nói, đây là tướng bạc tình, những người như thế muốn lấy được nhiều, lại cho đi rất ít. Không biết anh có như thế hay không?
Tề Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, Lâm Lạc Ninh hoảng sợ chưa kịp phản ứng, lại bị ôm chặt hôn đến nỗi hít thở không thông.
“Dọn đến đây ở đi.” Vừa hôn xong, người đàn ông khẽ vuốt ve đôi môi trơn bóng của cậu, nói như thế.
Cậu sửng sốt một chút, rồi mỉm cười lắc đầu.
Tề Hạo nhíu mày. “Tại sao không? Nơi này rất tiện, đi làm cũng gần… Hơn nữa mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em.”
“Em thích ở căn nhà hiện tại, hơn nữa mỗi ngày anh đều đến ăn cơm, cũng có thể gặp mặt mà…”
“Nhưng không giống…” Tề Hạo nắm chặt tay cậu, đầu ngón tay chạm nhau. “Chỉ ăn cơm, anh sẽ không thỏa mãn…”
Hiểu được ý tứ của anh, mặt Lâm Lạc Ninh mặt bỗng dưng ửng đỏ. “Thỉnh thoảng ngủ lại cũng được…”
“Thật chứ?” Đôi mắt anh lập tức tản mát ánh sáng như thú dữ tìm thấy con mồi, khiến cậu không khỏi rùng mình. “Một tuần bảy ngày được không?”
…Quả nhiên.
Cuộc sống nửa ở chung liên tục hai tuần, cảm thấy không có gì thay đổi. Đều khác biệt duy nhất, là nửa đêm hoặc mỗi  buổi sáng khi cậu tỉnh lại, phía sau luôn có người ôm lấy mình, đó là sự ấm áp trước giờ cậu chưa từng có.
Có đôi khi Lâm Lạc Ninh không biết vì sao mà cứ như trong mộng. Thì ra, lơ đãng rồi cũng đi tới bước này.
Buổi sáng lái xe đưa cậu tới nơi làm việc, Tề Hạo luôn để lại một nụ hôn bá đạo rồi mới bằng lòng rời đi, mà thời gian ở nhà buổi tối, cũng rất ngọt ngào.
Có đôi khi không biết vì sao cậu lại cảm thấy hoang mang lo sợ, bởi nghe thấy anh gọi cái tên không phải của mình trong giấc mộng.
Nhưng cậu vẫn chìm đắm trong cuộc sống, sầu lo cũng dần dần tan biến không dấu vết.
Ở phía bắc thành phố này, cái lạnh luôn tới sớm. Lá cây chỉ trong một đêm mà rơi đầy mặt đất, chỉ khẽ nói cũng có thể nhìn thấy khói trắng.
Mặc chiếc áo măng tô mới tinh anh đưa cho, không biết có phải do tâm lý hay không, mà lại cảm thấy ấm áp hơn bình thường rất nhiều. Bất quá kiểu dáng rất đẹp, chất liệu hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Món quà đặt trước mặt mà làm thế nào cũng không chịu nhận, hiện tại… Lâm Lạc Ninh chỉ cảm thấy, có một số việc không cần phân quá rõ ràng.
Quà tặng không quan trọng giá trị, quan trọng là có đúng tâm ý đối phương hay không.
Vốn nói phải làm một đại tiệc báo đáp anh, nhưng mấy ngày liền tăng ca bận rộn chỉ có thể mua cơm tối bên ngoài. Đến cuối năm, công ty luôn bận rộn hơn so với bình thường, nhưng vấn đề chủ yếu cũng không phải do vậy.
Đồng nghiệp liên tục gặp chuyện phải trì hoãn, khiến tiến độ công việc chậm lại. Mà sếp quản lý không tốt, cũng trở thành tai hoạ ngầm.
“Em không vui thì đừng làm, làm ở cái chỗ mà nhân tài chẳng được trọng dụng gì cả…” Nhìn cậu vất vả như vậy, Tề Hạo tức giận bất bình. “Công ty này căn bản không có tiền đồ, trước kia em tới đó làm chẳng qua cũng vì không tìm được việc ở chỗ khác, phí sức lao động vì họ ba năm, vậy là đủ rồi…”
Cậu biết Tề Hạo nói không phải không có lý, kỳ thật công việc này vốn không phải là kế lâu dài, nhưng tìm công việc mới cũng không dễ dàng như tưởng tượng.
“Làm trợ lý của anh đi, anh mời em.”
“Đừng đùa…” Lâm Lạc Ninh mặt nhăn mày nhíu.
“Anh nói thật đấy…” Biểu tình của anh thật sự nghiêm túc. “Mấy hôm trước anh vừa sa thải trợ lý, chưa tìm được người thích hợp, sao em không đến thử xem?”
Tới Tề thị? Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Có thể vào làm ở công ty lớn như vậy là mơ ước của rất nhiều người, thế nhưng cậu luôn có chút lảng tránh.
Cho dù có đồng ý, cũng vẫn có chút bận tâm, huống chi, bọn họ hiện tại có quan hệ này…
“Đừng lo lắng, chẳng qua là cho chính mình một cơ hội tốt mà thôi.”  Tề Hạo như nhìn thấu suy nghĩ cậu, bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Anh sẽ không dùng quyền lực giúp em qua được buổi phỏng vấn, hết thảy đều dựa vào bản thân em, như thế được chưa?”
Lâm Lạc Ninh do dự trong chốc lát, cuối cùng gật gật đầu.
“Nếu em thật sự phỏng vấn thành công, thời gian làm việc chúng ta sẽ là câp trên và cấp dưới…” Nghĩ đến thói quen động dục bừa bãi của người đàn ông trước mặt, Lâm Lạc Ninh nhanh chóng bổ sung một câu.
“Biết rồi… Tổng giám đốc Tề này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cầu xin người khác về làm việc như thế này đâu…” Tề Hạo đẩy cậu ngã lên giường, chớp mắt cười tà. “Nói như vậy… Thừa dịp em còn chưa tới chỗ anh làm, nhất định phải làm đủ mới được…”
Trong sự chăm sóc ngọt ngào, trong lòng cậu vẫn có chút bất an nho nhỏ. Tựa như vứt bỏ hết thảy, cuộc sống của cậu cũng chỉ còn lại người đàn ông này.
Như vậy, khi đánh mất anh, có phải cũng có nghĩa là… cậu sẽ mất đi tất cả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.