Quá Khách

Chương 14:




Từng vô số lần thầm nêu giả thiết, nếu như, Tề Hạo gặp cậu trước, mà không phải Hứa Hi… Nhưng sự thật, không giống như hư cấu.
Cậu vĩnh viễn không quên được buổi tối hắc ám kia, trong ký túc xá im lặng, chỉ có đốm lửa thuốc lá lúc ẩn lúc hiện để cậu tìm được chỗ người kia.
“Hứa Hi nói chia tay…” Giọng anh khàn khàn như mấy ngày mấy đêm không nói chuyện. “Tôi đồng ý rồi.”
Lòng cậu chấn động mạnh, một thứ cảm xúc nói không nên lời chậm rãi lan tràn.
Cậu không nhìn rõ vẻ mặt Tề Hạo, chỉ là từ giọng nói kia nghe ra một chút ý cười.
“Sớm muộn cũng phải vậy thôi, cả ngày cãi nhau, chia tay lại vừa hay, đỡ phải phiền toái.”
Lặng yên trong chốc lát, cậu chậm rãi đứng dậy, đi đến bên anh, ôm người đàn ông đang run rẩy kia vào lòng. Tàn lửa rơi xuống mu bàn tay, có chút đau.
Một người đàn ông lạc quan như vậy, không ngờ cũng có lúc yếu ớt đến thế.
“Cậu ta là người đầu tiên tôi thích… Vẫn luôn vẫn luôn…” Giọng nói Tề Hạo có chút hàm hồ, giống như mạnh mẽ áp chế cái gì. “Thì ra cảm tình mặc kệ bao lâu, chỉ cần một câu nói là có thể chấm dứt.”
Vai áo dần ẩm ướt, trong lòng tinh tường hiểu được, nước mắt anh sẽ chỉ rơi xuống vào đêm nay, ngày mai ở trước mắt mọi người, vẫn là Tề Hạo của thường ngày.
Không ai biết anh bị tổn thương có bao nhiêu đau đớn, trừ cậu.
Rất nhanh, Tề Hạo học hút thuốc, say rượu, mỗi đêm tìm đến ma túy an ủi. Ban ngày ngụy trang bao nhiêu đẹp đẽ, buổi tối có bấy nhiêu đồi bại.
Anh không còn là người đã khóc trước mắt cậu, càng ngày càng trở nên bất cần đời. Lâm Lạc Ninh biết, làm bạn bên anh, là điều duy nhất mình có thể làm.
Tuy rằng người kia cho tới bây giờ cũng chưa mở miệng yêu cầu như vậy, nhưng trong lòng luôn luôn có một cảm giác, anh cần mình.
Thế là, cậu làm bạn bên anh đi qua một đoạn đường rồi lại một đoạn đường.
Nhìn thời gian dần dần che lấp bề ngoài của vết thương, nhìn anh rời đi mà nhớ đến ngày hôm ấy, anh cũng đã tươi cười như thế, đêm đó anh nói– “Đừng bỏ rơi anh, được không… Hứa Hi.”
Lâm Lạc Ninh không phải thế thân của Hứa Hi, nhưng lại là thế thân trong hồi tưởng.
Lấy mắc áo, cậu cẩn thận treo chiếc áo kia lên, nhịn không được mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng. Mặt trên còn lưu lại độ ấm của cả hai người, cậu hơi cong khóe miệng.
Có lẽ, đừng nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Kết quả xấu nhất, cũng chỉ bất quá là rời xa, không còn gặp lại, mà cậu, đã sớm chuẩn bị rồi.
Bất ngờ là, Tề Hạo lại không đến như thường ngày, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có. Ngày thật dài, Lâm Lạc Ninh cũng dần chuyển từ nghi hoặc sang lo lắng.
Mỗi tin tức về tai nạn đều khiến cậu giật mình, sau khi xem xong lại bắt đầu cười nhạo bản thân ngu đần.
Sai lầm trong công việc càng ngày càng nhiều, một buổi sáng đã bị sếp quở trách không biết bao nhiêu lần, vậy mà một chữ cậu cũng không nghe lọt.
Lòng như lửa đốt nhẫn nại đến giữa trưa, cuối cùng kiềm chế không được chạy đến phòng uống nước bấm số điện thoại văn phòng Tề Hạo.
Nín thở vội vàng nghe tiếng “tút tút ” liên tiếp, nếu là Tề Hạo bắt máy, cậu nên mở miệng như thế nào đây? Không đợi cậu tưởng tượng xong, bên kia đột nhiên nhấc máy.
“Xin chào.” Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên. “Xin hỏi tôi có thể giúp gì ngài?”
Trái tim treo giữa không trung rơi xuống, Lâm Lạc Ninh thở phào một hơi. Nếu đối phương nói như thế, Tề Hạo hẳn là đang ở công ty, không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi là bạn anh ấy, không cẩn thận ấn nhầm số, không cần phiền cô chuyển lời đâu.”
“Thật không! Ngài là bạn của anh ta?!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói kích động, hận không thể chui qua đường dây điện thoại mà vọt đến đây. “Xin hỏi ngài có biết số điện thoại nhà riêng của ngài Tề không? Vài ngày không đi làm, tài liệu công ty chờ anh ta chỉ thị chất thành đống lớn, gọi di động cũng không được…”
Trong lòng cậu nhảy lên, sợ hãi giống như một cái vòng kín mít bao trùm cậu, tay cầm điện thoại phát run, ngay cả nói chuyện cũng trở nên thật khó khăn.
“Anh ấy…”
“Tuy sáng hôm đó đã gọi điện thoại nói mình bị bệnh, không đi làm được, nhưng lâu như thế thì thật là…”
Những lời cô gái kia nói cậu hoàn toàn không nghe thấy, bên tai chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Anh không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là mắc bệnh ở nhà nghỉ ngơi.
Trong đầu không ngừng lặp lại những lời này, buộc thần kinh chậm rãi trầm tĩnh lại. Vài giây ngắn ngủi, thế nhưng bản thân đã bị dọa đến thất thường. Cậu không biết nên bội phục chính mình, hay là cô gái đang nói chuyện kia.
Biết không có tâm trạng nào làm việc, nhưng bản thân lại chỉ biết vùi đầu vào công việc để bản thân ngày càng rối loạn, Lâm Lạc Ninh vội vàng mua chút hoa quả, rồi về căn nhà quen thuộc kia.
Anh nhất định không biết tự chăm sóc cho mình. Vì bị bệnh mà vứt công việc sang một bên, chẳng lẽ bệnh nặng đến thế? Trong lòng cậu bỗng nhiên có chút bồn chồn, Lâm Lạc Ninh cuống quít ấn chuông cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.