[PUBG] Cướp Cò

Chương 5: Em cũng rất nhớ anh, Nhan ca ca




Giống hệt như một con cún con vừa giơ móng vuốt, vừa đe doạ người khác bằng tiếng kêu non nớt của mình.
Rõ ràng em ấy hung dữ như thế, sao mình lại muốn mạnh mẽ kéo em ấy ôm vào ngực vậy nhỉ?
Tại sao lại có thể đáng yêu như vậy?
Có trời mới biết Nhan Nhất Thiên phải cố gắng thế nào mới có thể kiềm chế bản thân không đạp đổ hàng rào giữa mình và súc sinh.
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng, sau đó tới đôi môi đỏ hồng kia rồi hít một hơi thật sâu.
Nhan Nhất Thiên cuộn ngón trỏ lại rồi búng nhẹ vào trán Nhan Miểu: “Đần, sao anh có thể ghét em được? Lúc ở trại huấn luyện, anh luôn phải giữ khoảng cách với em vì sợ rằng sẽ có người nói xấu em, nói là đi cửa sau nên mới có thể đạt được vị trí như vậy.”
“Miểu thần của anh lợi hại như vậy, đương nhiên không cần phải dựa vào người khác mà, đúng không nào?”
Ánh mắt Giang Miểu ngày càng sáng hơn: “Thật sao?”
Nhan Nhất Thiên nói: “Đương nhiên rồi, đã bao giờ anh lừa em đâu? Bảo Bảo?”

Lúc Giang Miểu về tới căn cứ thì cũng là vừa đúng 12 giờ 59 phút.
Vừa đẩy cửa phòng huấn luyện ra, Lâm Ngôn Túc đã huýt sáo: “Ấy, đội trưởng đi đâu về thế?”
Chu Thiên cũng tò mò: “Hiếm thấy đấy, đi hẹn hò sao? Cùng cô gái nhà nào vậy?’
Diệp Húc trợn to mắt: “Đội trưởng mà đi hẹn hò thì không phải các fan nữ sẽ khóc hức hức sao? Vừa yêu đã thất tình!”
“Đừng nói nhảm.” Giang Miểu trừng mắt nhìn đồng đội tám chuyện, vẻ đáng yêu mềm mại ban nãy ở trước mặt Nhan Nhất Thiên đã biến mất mà chỉ còn lại sự sắc bén.
“Hai mươi phút nữa online, bốn người một đội. Gần đây rank trên bảng xếp hạng Châu Á của các cậu đã giảm đi một ít. Trong trận đấu tập ngày hôm qua mọi người cũng gặp phải một vài lỗi nhỏ, hiện giờ chúng ta tiện thể cũng luyện lại luôn. Sẽ mất một khoảng thời gian để chuẩn bị cho các vòng đấu loại tại giải Asia Invitational.” (*1)
(*1) PUBG Asia Invitational (亚洲邀请赛): giải vô địch PUBG Châu Á.
Tin đồn vừa mới nhú mầm đã bị chặt đứt.
Giang Miểu cũng đang nhập vào game rồi vào sân tập huấn luyện bắn súng. Lúc vừa rời khỏi sân tập huấn thì giao diện Steam cũng hiện ra một lời mời tổ đội.
Giang Miểu sững sờ nhận lời mời rồi không chút do dự quay đầu nói với ba đồng đội: “Lát nữa tôi không vào đội, ba người các cậu tự sắp xếp.”
Diệp Húc, Lâm Ngôn Túc, Chu Thiên:???
Từ bao giờ đội trưởng đã biến thành người không theo quy tắc thế này?
Bọn họ đồng loạt bỏ chuột ra rồi đạp gót chân đẩy ba chiếc ghế eSport lao tới chỗ Giang Miểu.
Cả ba liếc nhìn ID của người đang tổ đội với người nhà mình.
Diệp Húc trừng mắt: “Aday?? Nhan thần??”
Chu Thiên: “Đội trưởng, cậu quen với Nhan thần từ bao giờ thế?”
Lâm Ngôn Túc chẳng chút nghiêm túc nói: “Tin tức trên mạng là thật sao? Đội trưởng và Nhan thần có một chân??”
“Không phải đội trưởng muốn chạy sang FT đấy chứ!”
“Không được! Chiến đội của chúng ta sao có thể thiếu cậu chứ đội trưởng!!!”
Bọn họ diễn như thật, nói khóc là khóc, cũng chẳng cần chuẩn bị gì. Âm thanh chít chít cứ vờn quanh bên tai cậu.
Giang Miểu đen mặt: “Không phải.”
Ba người lập tức gạt nước mắt rồi vừa khóc vừa cười.
Diệp Húc: “Vậy là tốt rồi.”
Chu Thiên nghi ngờ: “Vậy đội trưởng muốn đào Aday sang bên này sao?”
Lâm Ngôn Túc lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Vậy cũng đâu có được! Aday tới thì ai trong chúng ta sẽ đi? Cậu sao? Dù thế nào thì tôi cũng không đi đâu, đội trưởng đừng đuổi tôi đi! Tôi sẽ lập tức đăng Weibo ca ngợi công lao to lớn của đội trưởng! Đội trưởng, cậu xem câu này thế nào?”
Lâm Ngôn Túc nhanh chóng đánh mấy câu thơ rồi đọc lên cho Giang Miểu nghe: “Thật nhẹ nhàng, cậu đã đến, nhẹ vẫy gọi, TCO, nhẹ như mây”
Diệp Húc: “Lỗi thời rồi!! Hiện giờ khen người ta phải có gì chứ? Phải có rắm cầu vồng (*2)!” Cậu ta hắng giọng một tiếng: “A! Đội trưởng, cậu có thấy, trong mắt cậu, chứa đầy sao, xin cậu nhớ, đừng phóng điện.”
(*2) Rắm cầu vồng (彩虹屁): ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ fan cuồng idol ‘hơi’ quá đến độ thần tượng có xì hơi cũng phải vỗ tay khen “ôi thần tượng xì hơi hay như một bản giao hưởng vậy”.
Chu Thiên: “Buồn nôn quá, có rảnh nịnh hót như thế chẳng bằng đi huấn luyện đi, dùng thành tích nói chuyện!! Đúng không, đội trưởng, lời này tôi nói có đúng ý cậu không?”
Giang Miểu: …
Cậu liếc ba người rồi rít ba từ qua kẽ răng: “ĐI – HUẤN – LUYỆN.”

Ngoại trừ lúc liều mạng huấn luyện, Giang Miểu có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Hai rưỡi sẽ đứng dậy đóng máy, ba giờ đi ngủ, chín rưỡi ngày hôm sau rời giường, sau đó điên cuồng luyện tập.
Sau hai trận, Giang Miểu và Nhan Nhất Thiên nói chúc ngủ ngon rồi thoát khỏi game.
Đánh eSport, thức suốt đêm là chuyện bình thường. Đối với Nhan Nhất Thiên mà nói thì hiện giờ vẫn còn rất sớm. Đêm nay hắn đã cùng Giang Miểu giải thích chuyện lúc đó nên tâm trạng của hắn giờ đang rất tốt. Hiện giờ hắn cũng chẳng muốn luyện thêm, ngủ cũng không ngủ ngay được nên hắn bắt đầu livestream.
Lúc Nhan thần livestream chưa bao giờ thiếu người xem. Dù là nửa đêm, số lượng người xem cũng nhanh chóng tăng cao.
【Aaaaaaaaaaa Nhan thần livestream!】
【Lợi ích của việc làm đảng cú đêm!】
【Nhan thần không ngủ được à, sao nửa đêm lại livestream vậy?】
【Sau trận giao hữu Nhan thần cũng không livestream, mỗi ngày em đều ngồi chờ, cuối cùng cũng đến rồi!!】
【Chồng ơi sao hôm nay trông anh có tâm trạng tốt vậy, có chuyện vui gì sao!!】
Nhan Nhất Thiên hắng giọng một tiếng rồi vẫy tay với camera: “Chào mọi người. Hôm nay tôi muốn livestream vì ngủ không được, muốn tâm sự với mọi người.”
【Aaaaaaaa, tán gẫu! Tán gẫu! Nhan thần nói chuyện gì với em cũng được!】
【Má ơi! Chồng của tui tìm tui nói chuyện!!!】
Nhan Nhất Thiên hỏi: “Là thế này. Tôi có một người bạn. Gầy đây bỗng dưng người đó gặp lại được Bạch Nguyệt Quang mà hắn đã thích nhiều năm rồi thì người đó nên theo đuổi Bạch Nguyệt Quang (*3) của hắn như thế nào?”
(*3) Bạch Nguyệt Quang (白月光): ánh trăng sáng, là người yêu trong mộng hoặc trong lòng mình.
Vấn đề vừa được đặt ra, mọi người cũng nhanh chóng comment. Mọi người vừa đánh chữ vừa nghĩ kế:
【Nói chuyện đi, mỗi ngày đều nói chuyện với cô ấy để cô ấy quen thuộc với mình, sau này sẽ không thể bỏ thói quen này được nữa!!】
【Thỉnh thoảng chuẩn bị chút bất ngờ cho cô ấy, nhất định khi Bạch Nguyệt Quang nhận được quà sẽ rất vui vẻ 】
【Đi ăn tối! Đi xem phim! Nắm tay! Combo hẹn hò đó!!!】
【Phải tiến hành theo chất lượng, không thể quá dồn dập không sẽ doạ người ta đó.】
Nhan Nhất Thiên vừa đọc comment vừa ghi chép: “Rất thực tế, cảm ơn.”
【Hôm nay Nhan thần có vẻ rất cao hứng!】
【Miệng hơi cười, mặt mày hớn hở là gặp được hoa đào của mình rồi!】
【Có lẽ nào người bạn mà Nhan thần nói chính là anh ấy không! Tui sẽ đau lòng lắm đấy!】
【Nếu như Nhan thần có Bạch Nguyệt Quang thì tui vẫn sẽ chúc phúc cho anh ấy. Bởi vì em yêu anh đó chồng à, moa moa moa! 】
Nhan Nhất Thiên: “Chỉ là đêm nay tôi vừa đi ăn bữa khuya với bạn nhỏ của chiến đội nhà bên mà thôi. Bạn nhỏ rất đáng yêu nên tôi cảm thấy rất ấm áp.”
【!!!】
【Bạn nhỏ? Là Miểu thần ư?!】
【Trời ạ trời ạ, chồng với Miểu thần ra ngoài ăn bữa khuya!!!】
【Chồng ơi, anh quen Miểu thần như thế nào vậy, em muốn nghe!! CP Nhan Miểu aaaaaa!!】
Tâm trạng Nhan Nhất Thiên đang rất tốt liền “Ừm” một tiếng, âm cuối của hắn hơi cao lên, khoé miệng cũng không tự chủ được cong cong: “Thực ra tôi đã sớm quen Miểu thần rồi. Khi em ấy còn nhỏ tuổi đã dính chặt với tôi …”

Giang Miểu rửa mặt xong rồi bò lên giường thì nhận được một tin nhắn WeChat. Là đội trưởng của chiến đội 604, Du Tiểu Thương.
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Miểu thần, mai cậu có đi buổi đấu luyện không?
Miao: Có.
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Ngày mai sẽ có một số đội tuyển Nhật Bản và Hàn Quốc, đừng chủ quan nhé.”
Miao: Ừm.
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Đúng rồi, Miểu thần, hôm nay cậu đi ra ngoài chơi với Nhan Thần sao?
Giang Miểu sững sờ đánh chữ trả lời: Làm sao cậu biết?
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Ban nãy Nhan thần livestream có nói đó, anh ấy nói từ nhỏ hai người đã quen biết rồi, cũng kể rất nhiều chuyện lúc nhỏ của hai người.
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Lúc đi nhà trẻ cậu tè dầm thật à?
Miao: …
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Miểu thần, cậu thích Nhan thần sao?
Miao: …?
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Nhan thần là gay đó, cậu biết không?
Miao:??????
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Chính là Nhan thần thích nam đó, nhưng bí mật này không có nhiều người biết đâu. Cậu đừng kể ra ngoài đấy.
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Tôi cảm thấy tôi có không dặn cậu thì cậu cũng sẽ không nói.
Miao: …
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Nếu Nhan thần có ra tay với cậu chứng tỏ anh ta thích cậu đó! Chạy! Gắng sức chạy! Chạy càng xa càng tốt!
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Anh ta là lão súc sinh mà, ai biết anh ta sẽ làm cái gì!
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Tôi nói nhỏ với cậu này, anh ta còn thừa nhận anh ta thích người nhỏ tuổi hơn mình cơ!
Rất nhiều cá nhỏ tung tăng bơi lội: Chẳng qua, nếu cậu cũng thích Nhan thần thì đó lại là chuyện khác rồi.
Du Tiểu Thương nói xong thì tắt máy đi ngủ dưỡng sinh, để lại một mình Giang Miểu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà sửng sốt nửa ngày.
“Nhan ca ca là… gay?”
Sao lại để cho cậu biết bí mật động trời này??
Giang Miểu lại cẩn thận đọc lại tin nhắn của mình với Du Tiểu Thương một lượt để xác định mình không nhìn nhầm.
Cậu ngây người, tự lẩm bẩm: “Tôi cũng vậy mà…”
Giang Miểu ngẩn người một lúc. Không lâu sau đó, điện thoại lại rung lên. Cậu cầm lên xem thì thấy tin nhắn của Nhan Nhất Thiên.
Aday: Đã ngủ chưa?
Aday: Anh có thể gọi điện cho em được không?
Aday: Hiện giờ mới có 2 giờ 50, nói chuyện mười phút là được, sẽ không làm ảnh hưởng tới thời gian ngủ của em.
Aday: Bảo Bảo?
Giang Miểu: “!”
Cậu đang run rẩy đánh chữ thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, là số của Nhan Nhất Thiên.
Giang Miểu nhận điện thoại rồi cố gắn hết sức để làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng thanh âm truyền tới từ đầu bên kia dường như lại khiến tâm trạng mà cậu vất vả mãi mới bình tĩnh được bùng nổ.
Nhan Nhất Thiên thì thầm: “Bảo Bảo, anh nhớ em lắm.”
Giang Miểu: “!!!”
Rõ ràng chỉ nghe thấy tiếng nhưng lỗ tai cậu cũng không tự chủ được mà đỏ lên một chút.
Chờ nửa ngày sau, Giang Miểu mới ngập ngừng nói: “Em cũng vậy. Em cũng rất nhớ anh, Nhan ca ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.