Prince Joe

Chương 16:




Veronica đứng bên cửa sổ, nhìn ra trung tâm thành phố Boston. Với tất cả ánh đèn thành phố phản chiếu trên sông Charles, thật đẹp. Cô có thể thấy nhà hát Esplanade và Hatch Shell, nơi Boston Pops đã có buổi hòa nhạc miễn phí trong mùa hè. Cô có thể thấy vịnh Back và công viên Boston. Và đâu đó, dưới kia, ẩn trong các vòm cây là Beacon Hill, nơi Talandra đang sống, và ở đó đang có một bữa tiệc diễn ra ngay lúc này - mà không có cô.
Cô nhấp một ngụm rượu rum và cola, cảm thấy sự ấm áp của ngọt ngào của rượu rum lan tỏa.
Phải, cô chắc chắn đã trở thành một đứa ngốc đêm nay. Một lần nữa. Veronica có thể thấy bóng cô phản chiếu trên cửa sổ.
Cô trông thật khác trong trang phục này. Một người nào đó quyến rũ và gợi cảm. Một người có thể vươn tay và chụp được hàng chục người đàn ông đang chạy đến. Một người sẽ không phải xin một ân huệ chết tiệt với một tên thủy thủ mà không muốn cô đến gần anh ta.
Cô bật cười cho sự ngu ngốc của mình, nhưng tiếng cười của cô thật khắc nghiệt trong căn phòng khách sạn trông rỗng. Cô đã tới bữa tiệc với tất cả ý định quyến rũ Joe Catalanotto. Cô đã lên kế hoạch rất hoàn hảo. Cô đã mặc bộ đồ đáng kinh ngạc này. Anh sẽ choáng váng. Họ sẽ nhảy. Cô sẽ nhảy thật tốt. Anh có thể còn choáng váng hơn nữa. Anh sẽ theo cô về khách sạn. Cô sẽ mời anh vào lấy cớ là cuộc họp báo ngày mai. Nhưng anh sẽ hiểu được ẩn ý đó. Anh sẽ yêu cầu các đặc vụ FlnCOM đợi bên ngoài, và một khi cánh cửa khách sạn đóng lại, anh sẽ kéo cô vào vòng tay anh và...
Nó thật hoàn hảo - ngoại trừ việc cô đã quên mất một chi tiết nhỏ. Kế hoạch của cô sẽ chỉ hiệu quả nếu Joe muốn cô.
Cô đã nghĩ rằng mình trông thấy ham muốn trong mắt anh khi anh nhìn cô tối nay, nhưng rõ ràng là, cô đã nhầm. Veronica uống thêm một ngụm rượu và bước xa khỏi cửa sỏ, không chịu nổi thêm sự tĩnh lặng này.
Có một chiếc đài có sóng vô tuyến và cô bật nó lên. Nó đang ở tần số có bài hát ưa thích của cô, nhưng cô không quan tâm. Miễn là có thứ gì đó lấp đầy được sự im lặng chết người này.
Cô biết rằng mình phải thay đồ. Giờ nó chỉ nhắc nhở cô rằng cô đã ngốc nghếch thế nào. Cô nhìn lại mình trên chiếc gương treo tường trong phòng khách sạn. Bộ váy thật sự không đứng đắn. Chất vải mịn màng đang ôm lấy ngực cô, cho thấy thực tế rằng cô không mặc đồ lót, và đường xẻ của trang phục cho thấy tất cả các mảng da trần cùng các đừng cong. Tuyệt thật, cô cũng đã không mặc áo ngực. Cô đã nghĩ gì khi mua bộ váy này? Nó trông như thể cô đang mặc đồ ngủ nơi công cộng vậy.
Veronica nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Cô biết lý do tại sao cô lại mua bộ váy này. Nó là một thông điệp cho Joe. Em ở đây. Em hoàn toàn là của anh. Hãy đến và nhấc em lên khỏi đôi chân em.
Và anh đã trả lời rất rõ ràng. Tránh xa tôi ra.
Cô thở dài, chiến đấu chống lại những giọt nước mắt đã sẵn sàng trong mắt. Cô nên thay sang thứ gì đó hợp lý hơn - bộ váy ngủ chẳng hạn - thay vì đứng đây, cảm thấy tiếc cho bản thân. Cô không ở đây, ở Boston, để gợi cảm hoặc lãng mạn. Cô ở đây để làm việc. Cô không tìm kiếm mối quan hệ tình dục hay những điều lãng mạn hoặc thậm chí là tình bạn, với Joe Catalanotto. Cô chỉ đơn giản là đang cố gắng làm tốt công việc của mình. Bây giờ, chấm hết.
"Mày là đồ nói dối chết dẫm" Veronica nói to với hình ảnh phản chiếu của mình, giọng cô khản và với vẻ ghê tởm.
"Tôi hy vọng rằng em đang không nói với tôi."
Veronica quay đi, gần như sắp đánh đổ ly rượu rum và cola xuống váy.
Joe.
Anh đang đứng cách cô không quá ba feet, dựa lưng vào tường cạnh chiếc gương. Anh bước đến và cầm lấy ly nước trong tay cô.
Tim Veronica đập thình thịch "Anh đang làm gì ở đây?" Cô lắp bắp "Làm thế nào mà anh vào được đây?"
Không có ban công ở đây. Và cô chắc chắn rằng cửa phòng đã khóa. Nhưng dĩ nhiên, anh đã nói với cô rằng anh là một chuyên gia bẻ khóa.
Joe chỉ mỉm cười.
Anh vẫn mặc bộ đồ dự tiệc. Anh đang mặc một chiếc áo xanh hải quân được cài khuy từ ngực đến tận thắt lưng. Quần bằng vải kaki đồng màu trông mềm mại. Chúng phù hợp với anh như một làn da thứ hai, bám vào bắp đùi anh và vừa vặn một cách hoàn hảo. Chúng được nhét trong một đôi ủng cao đến đầu gối đen bóng. Anh đang đeo một chiếc khăn quàng màu đỏ quanh eo và sự phối hợp màu sắc đó hoàn hảo với hình ảnh một hoàng tử.
Anh trông thật tuyệt, đẹp trai đến đau tim. Dạ dày Veronica quặn thắt. Chúa ơi, cách anh đang mỉm cười với cô... Nhưng anh đang làm gì ở đây, đó không phải việc của mình, cô tự nhủ. Joe đã nói rất rõ ràng tại bữa tiệc rằng anh muốn cô tránh xa anh ra.
Cô thấy, anh đặt đồ uống của cô xuống cuối bàn, cạnh chiếc ghế sofa gần bên cửa sổ. Anh kéo rèm cửa đóng lại. "Anh đã diễn trò đủ cho cả một ngày rồi" anh nói.
Veronica liếc nhìn đồng hồ. Mới chỉ chín giờ ba mươi phút. "Bữa tiệc của gia đình Perraults được cho là kéo dài đến nửa đêm hoặc đến 1 giờ" cô nói, không thể không ngạc nhiên trước âm thanh trong giọng nói của mình "Anh được dự định rằng sẽ ở lại đến 11 giờ."
Joe nhún vai "Chúng ta có một sự cố nhỏ."
Veronica bước một bước về phía trước mà không nhận ra, sự sợ hãi đẩy cô về phía anh. Một sự cố? "Anh có sao không?"
"Là báo động giả." anh nói với một nụ cười.
Anh đang đứng trước mặt cô, thư giãn và mỉm cười, hoàn toàn thư giãn, hoặc đó là điều anh muốn cô tin, nhưng cô biết hơn thế. Bên dưới sự bình tĩnh giả vờ đó, anh đang căng thẳng và đề phòng, sẵn sàng bùng nổ. Anh đang buồn bực - hay khó chịu.
"Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì" cô lặng lẽ nói.
Anh lắc đầu, không "Anh đến để lấy điệu nhảy của mình"
Cô không hiểu. Lời nói của anh gần như không có nghĩa gì "Của anh... cái gì?" Cô nhìn quanh phòng. Đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô ở khách sạn Boston - làm sao anh có thể để quên thứ gì được?
"Em đã mời anh nhảy" Joe nói.
Ngay lập tức, Veronica hiểu ra. Anh đến đây, trong phòng cô, để nhảy với cô. Cô cảm thấy mặt cô nóng lên với sự bối rối "Anh không cần phải làm thế" cô nói cẩn thận "Tôi cho rằng tôi đã có chút ngớ ngẩn và - "
"Khi anh nói với em rằng tránh xa anh ra - "
"Không sao cả, anh không muốn - "
"Anh không muốn nhảy với em, bởi vì em đang không mặc áo chống đạn trong bộ váy đó" Joe nói.
Veronica nhìn xuống ngực cô đang không có áo lót và cảm thấy đỏ mặt hơn nữa "Phải" cô nói, cố tỏ ra nhanh nhạy và chuyên nghiệp "Rõ ràng là không"
Joe bật cười, và cô nhìn lên, giật mình, sự ấm áp hiển hiện trong đôi mắt anh.
"Chúa ơi, Ron" anh nói, giữ lấy ánh mắt cô "Anh thậm chí còn không có cơ hội để nói với em rằng... em trông tuyệt thế nào đêm nay". Sự ấm áp chuyển thành ngọn lửa thuần túy "Em trông tuyệt đẹp" anh thì thầm, tiến lại gần cô hơn, chỉ trong nháy mắt.
Veronica nhắm mắt lại. Cô không thể lùi lại "Đừng, Joe" cô nói lặng lẽ.
"Em nghĩ rằng anh không muốn nhảy với em ở bữa tiệc sao?" Joe nỏi. Anh không cho cô cơ hội để trả lời. Anh chạm vào cô, nhẹ nhàng lên bả vai, và đôi mắt cô mở ra. Anh trượt tay xuống khuỷu tay cô trong cái vuốt ve ngọt ngào. "Quý cô, đêm nay anh đã có thể bán cả linh hồn cho một nụ hôn, để có cơ hội riêng tư được ôm em trong vòng tay" Nhẹ nhàng, anh kéo cô lại gần hơn, siết chạy cô trong vòng tay trong một điệu nhảy "Như thế này"
Dần dần, anh bắt đầu nhảy với cô, di chuyển nhẹ nhàng theo bản ballad đang trên sóng phát thanh.
Veronica bị mắc kẹt. Cô bị ôm trong cả hai cánh tay mạnh mẽ của anh cùng sức nóng trong mắt anh. trái tim cô đập rộn. Cô muốn anh chạm vào cô, ôm cô, khiêu vũ cùng cô, nhưng không phải như thế này. Không phải vì anh thương hại cô...
"Nhưng anh muốn bán linh hồn của anh. Không phải của em." Giọng nói của Joe là một tiếng thì thầm khàn khàn vào tai cô khi anh kéo cô gần hơn nữa "Không bao giờ là của em, bé yêu. Anh không muốn mạo hiểm cuộc sống của em chỉ vì một điệu nhảy."
Veronica cảm thấy trái tim đang đập rộn của cô lỡ nhịp. Anh đang nói gì vậy? Cô lùi lại để nhìn vào mắt anh, tìm kiếm câu trả lời.
"Em sẽ gặp nguy hiểm chỉ bằng cách đứng cạnh anh." Joe giải thích "Anh đã không thể nói với em chỉ với mấy phút em bước trong căn phòng đó".
Có phải anh đang nói rằng anh không muốn nhảy với cô bởi vì anh lo cho sự an toàn của cô không? Lạy chúa, nếu như vậy, sau tất cả cô đã hiểu lầm rằng sự cảnh báo lạnh lùng của anh là sự từ chối. Trong khi thực tế...
"Anh không biết anh đang nghĩ gì nữa." Joe nói, lắc đầu.
Thực tế, có lẽ anh muốn cô cũng khủng khiếp như cô muốn anh.
Veronica cảm thấy sự bùng nổ của niềm hy vọng và hạnh phúc mãnh liệt, cô gần như bật cười thành tiếng.
"Quỷ thật, anh đã không nghĩ" Joe nói thêm "Anh đã... Anh không biết anh làm sao nữa."
"Choáng váng?" Veronica gợi ý. Cô mỉm cười lần nữa, và nụ cười của cô gần như là sự ngượng ngùng.
Nụ cười của Joe dần trở nên toe toét "Phải, Em có thể cược là 'choáng váng' thật chính xác. Khi em bước vào bữa tiệc đó, anh đã hoàn toàn bị thổi bay mất. Và anh đã nghĩ về việc phải đi phẫu thuật lại não mình."
Veronica cười lớn với điều đó "Ồ, thật sao?"
"Phải" Joe nói, nụ cười của anh trở nên mềm mại, đôi mắt anh dịu dàng "Trái tim anh" Và anh hôn cô.
Cô thấy nó đang đến. Cô thấy anh nghiêng về phía cô, cảm thấy anh nâng cằm cô lên để khớp với miệng mình. Cô biết anh đang hôn cô. Cô mong đợi nó - cô muốn nó. Nhưng còn nữa, sự mềm mại của môi anh khiến cô ngạc nhiên, và vị ngọt của miệng anh như rút lấy hơi thở cô.
Thật choáng váng. Trái đất dường như đang mất dần trọng lực khi anh kéo cô gần hơn, khi anh từ từ, uể oải, kích thích, khám phá môi cô bằng môi anh, khi cô mở miệng, anh ấn nụ hôn sâu hơn.
Và họ vẫn đang khiêu vũ, làn vải mỏng của quần anh đang cọ vào chân váy mềm như tơ của cô. Sự mềm mại của bụng cô đang ép mật thiết và sự cương cứng của ham muốn không thể nhầm lẫn của anh. Ngực cô đang ép chặt vào vòm ngực mạnh mẽ của anh.
Đây là thiên đường. Đam mê bùng lên trong cô, cô từ bỏ cố gắng để chống lại nó như một sự giải thoát khổng lồ. Có thể đây là một sai lầm, nhưng Veronica sẽ không suy nghĩ về nó nữa. Ít nhất không phải bây giờ, không phải đêm nay. Chỉ đơn giản là cô sẽ hôn Joe Catalanotto, và khiêu vũ với anh, và thưởng thức từng giây cuối. Tất cả sự ngọt ngào, tuyệt vời, kỳ diệu.
"Yo, Ronnie?" Joe thì thầm, phá vỡ nụ hôn. "Yo, Joe?" cô nói, vẫn đang cố thở.
Anh cười. Và lại hôn cô.
Lần này nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn, mạnh hơn, sâu hơn. Nó vẫn quá đỗi ngọt ngào, nhưng được tẩm thêm với sức nóng của cả ngọn núi lửa. Veronica không nghi ngờ gì đêm nay cô sẽ có thời gian của đời mình.
Joe lùi lại, thở dốc "Whoa" anh nói, nhấc một tay lên để vén lại tóc trên mặt mình. Anh nhắm mắt, hít sâu sau đó buộc mình thả cô ra. "Ronnie, nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi ngay bây giờ, bởi vì nếu - "
"Em không muốn anh đi."
Anh nhìn vào mắt cô. Nhìn thật sự. Như thể anh đang tìm kiếm câu trả lời cho những bí ẩn của vũ trụ.
Veronica có thể thấy sự thông minh rõ ràng, sự mạnh mẽ, và cả sự dịu dàng, tất cả trộn lẫn trong đôi mắt nâu đẹp đẽ của anh.
"Em có chắc không?" anh hỏi, giọng anh không hơn một tiếng thì thầm.
Veronica mỉm cười. Và hôn anh. Chúa biết, cô đã tìm thấy câu trả lời cho tất cả câu hỏi trong mắt anh.
"Unh" anh nói, khi cô cuốn lưỡi mình vào miệng anh. Và sau đó tay anh đang trong tóc cô, trên cổ cô, trên ngực cô. Anh chạm vào cô ở mọi nơi, như thể anh muốn cảm thấy tất cả của cô cùng lúc và không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng rồi tay anh trượt xuống lưng cô xuống tới hông cô, ép hông cô chặt vào anh, giữ cô ở đó khi anh nghiêng đầu và hôn cô mạnh hơn nữa.
Cô mở chân, lợi dụng đường xẻ của bộ váy, và cô cọ xát phía trong đùi mình lên chân anh. Tay anh bắt lấy chân cô và anh còn ép cô thậm chí còn chặt hơn nữa.
Miệng Joe trượt xuống cổ cô khi tay anh ôm lấy ngực cô. Sự thô ráp của ngón tay chai sạn của anh vuốt ve nhũ hoa của cô qua làn lụa.
"Ôi trời" Joe thở ra giữa những nụ hôn, khi anh trượt tay xuống dưới làn vải phía trên, chạm vào cô, thực sự chạm vào cô, không có gì ngăn cách những ngón tay anh với da thịt cô. "Đã bao nhiêu ngày anh đã muốn được chạm vào em như thế này."
Những ngón tay Veronica dò dẫm những chiếc nút trên áo anh "Có lẽ cùng số ngày em đã muốn anh chạm vào em như thế này."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô "Thật sao?" Ánh nhìn của anh mãnh liệt, nghiêm trọng "Có lẽ đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, huh?"
Veronica cảm thấy nụ cười nhạt đi trong khi nhịp tim cô tăng tốc "Tình yêu?" cô thì thầm, hầu như không dám hy vọng rằng người đàn ông khó tin này có thể cũng yêu cô.
Joe quay đi, nhìn xuống tay anh vẫn đang trên ngực cô "Tình yêu... Ham muốn... Bất cứ điều gì" Anh nhún vai và hôn cô lần nữa.
Veronica cố gắng che giấu sự thất vọng của mình. Bất cứ điều gì. Phải, được thôi. 'Bất cứ điều gì' cũng tốt hơn là không có gì. 'Bất cứ điều gì' là thứ cô đã trông đợi - điều mà anh đã nói với cô rằng đó là tất cả những gì cô có thể trông đợi ở anh ngay từ đầu.
Nhưng cô không muốn nghĩ về nó bây giờ. Cô không muốn nghĩ về bất cứ điều gì ngoài điều anh đang khiến cô cảm nhận khi anh hôn và vuốt ve cô.
Joe lùi lại và nhìn vào mắt cô. Chậm rãi anh trượt dây váy thanh mảnh khỏi vai phải của cô. Như cách nó đang trượt đi, ngực cô cũng đang lộ ra.
Và anh vẫn đang nhìn sâu vào mắt cô.
Veronica cảm thấy không khí lạnh đang chạm vào làn da cô. Và sau đó, cô cảm thấy Joe, khi anh nhẹ nhàng chạy một ngón tay qua nụ hoa cô. Cô cảm thấy cơ thể mình đang siết chặt, cảm thấy núm vú của cô đang dựng lên, thậm chí còn trở nên nhạy cảm hơn.
Anh giữ chặt ánh mắt cô lâu hơn cô tưởng trước khi mắt anh trượt xuống vuốt ve khuôn ngực trần của cô.
"Chúa ơi" anh thở ra, liếm môi "Em đẹp quá"
Họ đang đứng yên, đóng băng như thể thời gian bằng cách nào đó đã dừng lại. Nhưng thời gian không dừng lại. Trái tim cô vẫn đang đập, và với mỗi nhịp, mỗi dòng máu được bơm trong huyết quản cô, Veronica lại muốn anh nhiều hơn nữa. Nhưng anh vẫn không chạm vào cô, ít nhất, không hơn cái chạm nhẹ như lông tơ bằng một ngón tay anh. Và cô muốn anh chạm vào cô. Cô muốn anh, phát điên, chạm vào cô.
"Nếu anh không chạm vào em, em sẽ hét lên đấy." cô nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Joe nở nụ cười nóng bỏng "Đó là một sự đe dọa hay một lời hứa?" anh hỏi
"Cả hai" cô nói, lạc lối trong cái nhìn nóng bỏng trong mắt anh. Cô đang cầu xin anh "Chạm vào em đi".
"Ở đâu?" anh hỏi, giọng anh khàn đi "Như thế nào?"
"Ngực em, miệng anh" cô nói "Bây giờ. Làm ơn."
Anh không ngần ngại. Anh đưa miệng anh xuống ngực cô và cuốn lưỡi anh trên nú vú nhạy cảm của cô. Veronica hét lên và anh kéo cô vào miệng anh, sâu hơn nữa.
Cô đưa tay tìm kiếm anh, đẩy áo khoác anh khỏi vai. Cởi những nút áo sơ mi quá nhỏ, thật khó để cởi. Nhưng cô muốn cái áo đó được cởi ra. Cô muốn chạy bàn tay của mình lên những cơ bắp đáng kinh ngạc trên ngực anh, vai anh, cánh tay anh. Cô muốn cảm nhận sự mượt mà như satin của làn da anh dưới ngón tay cô.
Cô có thể nghe thấy mình đang rên rỉ với niềm vui khi Joe nút và hôn cô lần nữa rồi lại lần nữa.
Nhưng rồi anh ngẩng đầu lên và chỉ dừng lại để hôn sâu lên miệng cô, anh nhìn vào mắt cô lần nữa. "Em còn muốn gì khác nữa?" anh đề nghị "Nói với anh điều em muốn"
"Em muốn anh cởi cái áo quái quỷ này ra." cô nói, vẫn đang vật lộn với những chiếc nút áo.
Anh giật mạnh bằng cả hai tay. Khuy áo bay khắp nơi nhưng chiếc áo đã được mở. Anh giật nó ra khỏi cánh tay.
Veronica chạm vào những cơ bắp mượt mà, làn da rám nắng của anh bằng lòng bàn tay cô, nhắm mắt để cảm nhận, vuốt ve ngón tay qua lớp lông xoăn đen trên ngực anh. Ồ phải. Anh thật đẹp, mạnh mẽ và rắn chắc.
"Nói với anh em muốn gì" Joe nói lần nữa "Thôi nào, Ronnie, nói với anh em muốn anh chạm vào đâu"
Cô mở mắt "Em muốn anh chạm vào mỗi inch trên người em bằng từng inch của anh. Em muốn anh và em trên chiếc giường ở căn phòng bên kia. Em muốn cảm nhận anh giữa hai chân em, Joe - "
Joe bế cô lên. Anh chỉ đơn giả là nâng cô lên dễ dàng trong vòng tay anh và đưa cô vào phòng ngủ.
Veronica đã làm việc với chiếc khuy quần anh trước khi anh tới được giường và đặt cô lên tấm vải trắng sạch sẽ.
Khi cô tháo chiếc khăn quanh thắt lưng anh, anh tìm thấy dây khóa phía sau váy cô. Khi anh trượt chiếc váy xuống hông cô, cô đã cởi quần anh và đẩy chúng xuống phía dưới hông anh. Bộ váy lụa của cô hạ cánh xuống sàn nhà trải thảm và Joe giật người lại, gần như đốt cháy cô bằng ánh mắt anh khi anh giữ chặt cô, đặt cô xuống giường, chỉ mặt chiếc quần lót ren đen và đôi tất dài. Lạy chúa, khi anh nhìn cô như thế này, với ngọn lửa đó trong mắt anh, cô cảm thấy như thể mình là người phụ nữ quyến rũ nhất trên thế giới.
Cô ngồi dậy, tháo chiếc ghim kẹp cuối cùng trên tóc. Chậm rãi, anh đẩy đôi giày của mình ra và bước ra khỏi chiếc quần của mình, vẫn đang nhìn cô.
Veronica cũng đang quan sát anh. Cô lăn người sau đó thả chân xuống khi cô nhìn lên Joe. Anh đang chỉ mặc môt chiếc quần sịp trắng. Cô đã từng thấy anh trong quần soóc chạy bộ trước đây, quần soóc đủ ngắn, vừa vặn với cô thể tuyệt vời của anh. Nhưng lần này mới thật sự đáng chiêm ngưỡng.
Vai anh rộng và vững chắc như đá. Cánh tay anh lớn và mạnh mẽ. Cô thậm chí không thể quấn hai tay mình lên bắp tay anh, mặc dù cô muốn đến tuyệt vọng. Ngực anh rộng và bao phủ bởi lớp lông đen dày. Cơ bắp của anh nổi rõ, và gợi sóng và gợi cảm qua từng hơi thở. Bụng anh là một tập hợp của những dãy núi và thung lũng, hông anh hẹp và đôi chân vững như thép.
Phải, khi cô nhìn anh chạy, dù cô đã cố gắng không nhìn, cô vẫn luôn nhớ cách cơ thể anh di chuyển thật tuyệt, từng chi tiết, cho đến cả vết sẹo trên vai và chân trái, và cả hình xăm mỏ neo trên cánh tay anh.
Nhưng đêm nay có điều gì đó khác hơn. Cô để đôi mắt mình lang thang đến phần đang căng lên bó chặt phía trước anh. Veronica nhìn lên để thấy rằng Joe đang nhìn cô, một nụ cười nhỏ chấp chới trên môi "Một phần trong anh chỉ muốn đứng đây và ngắm em cả đêm" anh nói.
Cô nhìn xuống phần bị khuấy động của anh, và nụ cười ánh lên trong mắt anh "Một phần khác trong anh sẽ không vui đâu nếu anh chỉ làm vậy."
"Rất thẳng thắn" anh nói và cười lớn.
"Liệu em có phải thật sự cầu xin anh tới đây không?" Veronica hỏi
"Không"
Và sau đó anh đang bên cạnh cô trên giường, và cô đang trong vòng tay anh, và Chúa ơi, anh đang hôn cô, chạm vào cô, chạy bàn tay anh lên khắp người cô, đẩy lưỡi anh vào trong miệng cô, quấn chân cô vào anh.
Đây là bùa mê. Veronica chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế này. Nó thật, ngọt ngào, tinh khiết, đầy đam mê mạnh mẽ nhất mà cô từng biết đến.
Đây là tình yêu, cô nghĩ. Cơn lốc đáng kinh ngạc của cảm xúc, những cảm xúc còn hơn cả tình yêu. Nó mang cô lên cao hơn nữa, thứ cảm xúc cả lý trí và tinh thần mà cô chưua bao giờ biết đến, và cùng lúc đó, nó lột trần mỗi ounce phép cư xử đúng mực của cô, để cô bị giữ chặt bởi niềm đam mê dữ dội, bị nô lệ bởi nhu cầu nóng bỏng của cơ thể mình.
Cô chạm vào anh, vươn tay khép lại quanh phần cơ thể cứng cáp của anh, và khi anh rên lên, cô nghe thấy câu trả lời của chính mình - tiếng gọi của sự nguyên thủy và sự phán ứng hoang sơ của cả hai.
Tay anh ở khắp nơi và miệng anh cũng vậy. Những ngón tay anh luồn xuống trong chiếc quần ren của cô, và anh rên rỉ khi tay anh cảm thấy sự ẩm ướt ở đó.
"Vâng" Veronica nói. Đó là từ duy nhất cô có khả năng nói dưới đôi môi mình "Vâng"
Cô kéo mạnh quần anh, kéo anh ra khỏi sự gò bó của nó, rên rỉ với sự phấn khích của bản thân khi cảm nhận anh trong tay mình. Anh thật mịn màng và cứng cáp và ồ...
Anh ngồi dậy, trượt chiếc quần lót cảu cô xuống và ném nó đi. Cô cũng ngồi dậy, theo anh, quỳ xuống cạnh anh trên giường, với tay về phía anh, không muốn để anh đi.
Joe rên rỉ "Ronnie, bé yêu, anh phải lấy bao cao su"
Anh quay về phía chiếc quần của mình, giờ đã thành một đống nhàu nát trên sàn, nhưng Veronica nhanh hơn, cô mở ngăn kéo bàn và lấy ra một gói nhỏ - một chiếc bao cao su cô đã mua vài giờ trước, khi cô mua chiếc váy. Cô đã đặt chúng trong ngăn kéo với hy vọng sử dụng chúng một cách chính xác theo cách này và với chính người đàn ông này.
"Wow" Joe nói khi cô dúi nó vào tay anh. Anh rất ngạc nhiên khi biết rằng cô có chuẩn bị "Sẽ thật ngu ngốc nếu không sẵn sằng cho bất cứ điều gì những ngày này, huh?"
Anh chỉ đang giữ lấy gói nhỏ, và nhìn cô.
Trời ơi, anh thực sự nghĩ rằng cô thường xuyên giữ những thứ này sao? Anh đang tưởng tượng ra một đoàn các du khách nam ra vào phòng cô sao? Veronica lấy nó từ tay anh và xé mở "Em mua nó cho anh. Cho anh và em" cô nói, bằng cách nào cô tìm thấy giọng mình khi cô thấy cần phải giải thích
"Em đã hy vọng chúng ta sẽ làm tình đêm nay."
Cô nhìn thấy sự thấu hiểu trong mắt anh. Cô đã mua nó bởi cô muốn làm tình - với anh. Veronica chạm vào anh, giữ lấy anh trong những ngón tay cô, nhìn vào bộ phận riêng tư của anh, chiếc bao cao su nhỏ trong tay "Em không chắc chính xác phải làm thế nào" cô nói "Trông có vẻ thật sự là không vừa được, phải không?"
Cô nhìn chằm chằm vào sức nóng trong đôi mắt anh khi anh lấy bao cao su từ trong tay cô "Nó sẽ vừa" anh nói.
"Anh chắc không?" cô hỏi, mỉm cười quỷ quyệt "Có lẽ em nên mua cỡ lớn của hải quân SEAL"
Joe cười lớn khi anh nhanh chóng và chuyên nghiệp đeo nó ra ngoài "Sự tâng bốc sẽ khiến em có được tất cả mọi thứ"
Veronica vòng tay quanh cổ anh, ép ngực cô vào khuôn ngực rắn chắc của anh và bụng cô mềm mại ép vào sự kích thích của anh "Em không muốn tất cả mọi thứ" cô thở vào tai anh "Em nghĩ rằng em đã nói với anh chính xác những gì em muốn"
Anh hôn cô - nụ hôn dài, ngọt ngào, chậm rãi, sâu, nó khiến xương cô tan chảy và các thớ cơ mềm nhũn. Vẫn hôn cô, anh kéo cô vào lòng, để cô quỳ giữa hai đùi anh, Sau đó, anh giữ lấy hông cô trong tay anh, từ từ, chậm rãi, anh nâng cô lên phía trên anh.
Veronica kéo người trở lại từ nụ hôn của Joe, cô mở mắt. Anh bắt đầu kéo cô xuống, phía trên anh, và hạ cô xuống tiếp xúc phần thân mật của cô lên anh, anh mở mắt, đáp lại ánh mắt cô. Chậm rãi, cực kỳ chậm, với mỗi inch, anh hạ cô xuống phía trên anh, vẫn giữ lấy ánh mắt cô. Các cơ bắp trên tay anh căng ra mạnh mẽ, nhưng những giọt mồ hôi trên môi anh không phải là do sự gắng sức thông thường. Anh nâng cô trở lại, khỏi anh, và sau đó lại hạ cô xuống lần nữa, để anh ở trong cô, bắt đầu một nhịp độ cố ý trêu chọc, nhàn nhã.
Veronica rên rỉ. Cô muốn nhiều hơn nữa. Cô muốn tất cả của anh. Cô cố gắng nhấn xuống, để mang mình có được anh nhiều hơn, nhưng cánh tay mạnh mẽ của anh vẫn đang ôm cô vững chắc. Tiếng rên của cô thay đổi thành một tiếng thút thít của khoái cảm khi miệng anh đang níu lấy ngực cô, nhưng vẫn giữ chặt hông cô.
"Làm ơn đi" cô khóc, những lời nói thoát khỏi cổ họng "Joe, làm ơn. Em muốn nữa"
Anh phủ miệng anh lên miệng cô, hôn cô mãnh liệt khi anh uốn cong cơ thể và đẩy hông cô xuống, lấp đầy anh hoàn toàn, trọn vẹn.
Cô nghe thấy bản thân mình hét lên khi anh chìm sâu trong cô lần nữa và lần nữa và lần nữa.
Nhịp điểu trở nên điên cuồng, phát sốt và Veronica ngửa đầu ra, mê man từ những cảm giác ngọt ngào sâu bên trong khi cô tìm thấy khoái cảm của chính mình. Mũi tên của sự phấn khích bắn xuyên qua cô - thẳng vào tim.
Joe vùi những ngón tay trong tóc cô khi anh gọi tên cô và cô bám vào vai và cổ anh. Cô tìm thấy sự giải thoát của chính mình, để cho niềm đam mê của bản thân đưa cô lên cao hơn, cao hơn nữa, yêu cảm giác anh đang ôm cô như thể anh sẽ không bao giờ để cô đi.
Và sau đó nó kết thúc. Joe chìm trở lại giường, kéo cô xuống cùng anh.
Veronica có thể cảm nhận nhịp đập của trái tim anh, nghe tiếng anh thở, cảm nhận cánh tay anh vẫn đang ôm chặt cô. Cô chờ đợi, hy vọng anh sẽ là người lên tiếng trước.
Nhưng anh không nói gì. Sự im lặng kéo dài hơn nữa, và qua đó, Veronica thấy mình đang chết dần. Anh đang hối hân về việc làm tình của họ. Anh đang cố gắng tìm cách để rời khỏi phòng với ít sự bối rối nhất. Anh đang quá lo lắng về phần còn lại của chuyến công du, tự hỏi sẽ thế nào nếu cô đuổi theo anh như đồ ngốc si tình...
Anh thở dài. Và duỗi người. Và rúc vào một bên mặt cô. Veronica quay về phía anh và anh gặp môi cô trong một nụ hôn chậm kéo dài.
"Khi nào chúng ta lại có thể làm lại?" anh hỏi, giọng anh khàn khàn yên lặng. Anh vén tóc cô ra sau để có thể nhìn rõ mặt cô.
Đôi mắt anh khép hờ, nhưng cô có thể thấy dấu hiệu của ngọn lửa vẫn luôn cháy trong đó. Anh không hối tiếc những gì họ đã làm. Sao anh có thể, nếu anh đã muốn biết khi nào họ có thể làm tình lại?
Cô mỉm cười, đột nhiên cảm thấy niềm hạnh phúc lố bịch, ngu ngốc. Nụ cười đáp trả của anh có vẻ ngái ngủ, và rất rất hài lòng.
"Em sẽ trả lời anh chứ?" anh hỏi. Đôi mắt anh mở to hơn trong một giây "Hoặc nụ cười đó là câu trả lời của anh?"
Veronica từ từ chạy những ngón tay cô trên cánh tay anh, nhìn theo đường đi của chúng đến những đường nét cơ bắp của anh.
"Anh có vội đi đâu không?" cô hỏi.
Cánh tay anh siết chặt quanh cô "Không"
"Tốt"
"Ừ"
Veronica ngước lên nhìn anh và thấy anh đang nhìn cô. Anh mỉm cười lần nữa, nụ cười nhẹ nhàng khi cô bắt gặp ánh mắt anh "Gì nào?" cô hỏi.
"Em thật sự muốn biết à?"
Cô gật, làm mặt nghiêm trang "Dĩ nhiên rồi. Anh nhìn em và cười. Em phải nói rằng em rất muốn biết anh đang nghĩ gì."
"À, anh nghĩ, ai mà biết được quý cô Veronica St. John lại thật sự la hét trên giường."
Veronica cười, cảm thấy má mình nóng lên "Nhưng em không" cô phản đối "Ý em là, em không... ý em là, em không bao giờ trước đây - có tất cả những... tiếng ồn đó, ý em là vậy."
"Anh thích thế" Joe nói "Và anh thích hơn nữa, khi biết rằng anh là người duy nhất có thể khiến em làm thế". Những lời anh nói như thể trêu chọc, nhưng đôi mắt anh nghiêm túc "Đó là sự biến chuyển đáng kinh ngạc đấy, bé yêu" Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng và dữ dội "Em là sự chuyển biến đáng kinh ngạc"
"Anh đang làm em xấu hổ." cô thừa nhận, ép má vào bờ vai ấm áp của anh.
"Hoàn hảo" anh trả lời, với tiếng cười khàn tuyệt vời của anh. "Anh cũng thích khi em đỏ mặt nữa"
Veronica nhắm mắt lại. Anh yêu những gì cô làm, anh yêu khi cô đỏ mặt. Điều cô muốn nghe là anh nói anh yêu cô.
"Em biết điều gì đang giết anh không?" Joe hỏi, giọng anh vẫn trầm và rất rất gợi cảm.
Ôi chúa ơi, cô có thể cảm thấy anh đang lớn lên bên trong cô. Cô có thể cảm thấy cơ thể mình đang đáp lại, cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng tốc "Nếu em nhảy vì anh" Joe nói, trả lời câu hỏi của chính mình.
Veronica nhắm mắt lại, tưởng tượng nguồn nhiệt phóng xạ sẽ được tạo ra trong phòng nếu cô nhảy cho Joe, chỉ cho Joe. Cô có thể tưởng tượng được bao nhiêu quần áo sẽ bị vứt lại cho đến khi cô di chuyển theo nhạc chỉ với chiếc quần lót đen nhỏ xíu cùng ngọn lửa trong mắt anh –
Veronica lại đỏ mặt. Cô có thể thực sự nhảy cho anh như vậy không? Mà không cười hoặc cảm thấy mình ngu ngốc?
Joe ôm cô chặt hơn "Không phải đòi hỏi đâu" anh lặng lẽ nói "Anh chỉ muốn em nhảy cho anh nếu em muốn. Chỉ là sẽ rất tuyệt, vậy thôi. Anh nghĩ anh sẽ chia sẻ điều đó với em. Không có gì to tát. Hai trong số ba cũng không đến nỗi tệ."
Veronica ngẩng đầu lên "Hai trong số ba...?"
"Giấc mơ thành hiện thực" Joe nói. Anh mỉm cười "Lần đầu là làm tình với em. Lần thứ hai là làm tình với em hai lần trong một đêm."
"Nhưng..."
Joe hôn cô ngọt ngào. Sau đó, tất cả những gì anh làm là khiến cho hình ảnh tượng tượng thứ hai thành hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.