Phượng Thiên Đế Thần

Chương 35: Thức tỉnh




“Chủ nhân, ta muốn ăn đan dược, cho ta đan dược”. Phượng Vô Quân lắc lắc tay áo Liên Y, đôi mắt dị sắc thiên chân vô tà nhìn nàng. Nếu nàng dám nói không chính là đã khi dễ đứa bé khả ái nhất, dễ thương nhất, ngây thơ nhất. Nàng sẽ thành kẻ độc ác nhất a. Liên Y triệt để đầu hàng trước dáng vẻ này của hắn.
“Đây, nhưng đừng ăn nhiều quá a.” đưa cho hắn đủ loại đan dược, chủ yếu là đan dược từ cấp một đến cấp bốn, một số đan dược bổ khí không phẩm cấp, một số đan dược cường kiện thân thể. Hắn thích ăn thì cho hắn. Dù sao thì đan dược cùng dược liệu nàng không thiếu.
“Chủ nhân tốt nhất”. Phượng Vô Quân vui vẻ cầm mấy bình đan dược, cười như con mèo lấy được cá, tâm tình thật tốt ra khỏi đan thất. Hắn nha, chính là cực kì, cực kì thích ăn đan dược. Ăn đan dược như ăn đậu phộng a. Hắn chọn Liên Y còn vì ngửi thấy mùi dược liệu nhè nhẹ trên người nàng, nhất định là dược sư. Ha ha, nhưng hắn không thể để nàng biết a. Nếu không nàng sẽ không cho hắn đan dược.
Nhìn dáng vẻ rời đi của Phượng Vô Ngân thì Liên Y chỉ có thể lắc đầu cười. Ai nói tên kia là Hỏa phượng hoàng uy vũ chứ, hoàn toàn chính là một tiểu tham ăn. Lần đầu tiên phát hiện ra đan dược biến mất là do hắn, Liên Y chỉ biết dở khóc dở cười a. Khuôn mặt hắn ủy khuất, nước mắt tùy thời rơi xuống, làm cho nàng không nỡ trách mắng, thậm chí dỗ hắn vui vẻ nàng còn hứa mỗi ngày cho hắn hai mươi viên đan dược. Từ nhỏ đến lớn không có đệ, muội. Khi sống ở cô nhi viện không ai thích nàng cả, chỉ có một người bạn duy nhất khi học đại học mà thôi. Đến nơi này thì lao đầu vào tu luyện, phấn đấu. Bây giờ nhìn Phong Ngân cùng Phượng Vô Quân nàng liền tự giác cho họ là thân nhân a. Phong Ngân như đại ca nghiêm khắc, Phượng Vô Quân như đệ đệ khả ái. Phải, Phượng Vô Quân như đệ đệ, dù là hắn cao hơn nàng cả cái đầu rồi, nhưng tính tình trẻ con thích náo, thích làm nũng của hắn làm nàng tự động coi hắn là đệ đệ của nàng.
______________
“Đại trưởng lão.” một hắc y nhân bịt mặt cung kính khom lưng trước một lão giả.
“Đã tìm thấy ?” lão giả không mở mắt, giọng nói trầm ngâm lại như truyền đến từ nơi xa xôi.
“Bẩm đại trưởng lão, chúng thuộc hạ không có tìm được. Nhưng là chúng thuộc hạ điều tra được, cách đây mấy ngày, tại Thần Minh Vực xảy ra dị tượng. Ma thú triều bái, dường như có Linh thú xuất hiện. Nhưng là chúng thuộc hạ tìm không thấy Linh thú kia. Dường như tất cả chỉ là một hồi ảo giác.” hắc y nhân nặng nề hồi báo. Chưa bao giờ Dạ các của bọn họ tìm cái gì đó mà không được. Thế nhưng lần này thất bại hoàn toàn.
” Linh thú sao ?” lão giả nỉ non, giống như đang nhớ lại cảm giác lúc đó. Linh thú có sức mạnh gây chấn động như thế ?
“Ngươi lui xuống đi. Không cần phải tìm nữa.” lão giả phất tay cho hắc y nhân lui xuống. Trong phòng chỉ còn một mình, lão giả mở mắt, trong đôi mắt tang thương hiện lên một tia sáng khó nắm bắt.
“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, bọn họ sẽ tỉnh thật sao chủ nhân ?” Phượng Vô Quân nghi ngờ nhìn về phía nhà gỗ mà Mặc Ly Thần Phong cùng Minh Nguyệt đang nằm. Gia tộc Mặc Ly thì hắn biết nhưng Mặc Ly Thần Phong hắn mới chỉ nghe danh. Mặc Ly Thần Phong là gia chủ trẻ nhất của Mặc Ly gia tộc, là yêu nghiệt có thiên phú tu luyện cực cao. Tính tình túy ý, tiêu sái.
Nhưng là mấy ngày nay hắn mới biết cái gì gọi là yêu nghiệt. Chủ nhân của hắn phải gọi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt a. Hắn thậm chí hoài nghi nàng là lão thái bà phản lão hoàn đồng nữa đó. Một cô nương gia mười một mười hai mà có thực lực như vậy, ngạo khí như vậy, hiểu biết cùng kiên trì như vậy ? Nói sẽ không ai tin, ít nhất trước lúc gặp nàng hắn không tin trên đời có người như vậy.
Mấy ngày nay, hắn cùng nàng chấp nhận số phận bị tảng băng kia ngược đãi. Nhưng là hắn ngoài thời gian “bị ngược đãi” và tu luyện ra thì chính là ăn đan dược. Còn nàng thế nhưng phải học tập vũ kĩ, công pháp, luyện đan, dung hợp huyền khí, trị thương, . . . tóm lại là vô cùng bận rộn. Vậy mà chưa khi nào thấy nàng than thở mà nàng luôn vui vẻ, cố gắng hoàn thành. Không biết trong thân thể nhỏ bé kia còn ẩn chứa những sức mạnh gì. Phượng Vô Quân vừa ăn đan dược vừa ngẫm nghĩ.
Bốp!
“Tiểu tử ngươi lại trộm đan dược ?” Phong Ngân đang xoa xoa bàn tay vừa đánh hắn, lạnh lùng nói.
“Đại ca, sao huynh suốt ngày đánh ta vậy ? Chủ nhân nói không được đánh vào đầu, sẽ bị ngốc đó.” Phượng Vô Quân nhăn nhó nói. Huhu bao giờ hắn mới thôi bị tên này bắt nạt a. Long ca ca, Diệp ca ca, các huynh ở đâu? Trong lòng Phượng Vô Quân khóc thét.
“Ta không hỏi lần thứ hai.” mặc kệ tên dở hơi này nhăn nhó, Phong Ngân lạnh lùng phun ra một câu.
“Đan dược là chủ nhân cho ta. Ta không có lấy trộm. Mà huynh hỏi làm gì ? A, huynh muốn đoạt của ta ? Không có cửa đâu!” trong mắt Phượng Vô Quân hiện lên nghi ngờ, nhanh chóng đem đan dược dấu đi, ai cũng không thể đoạt đan dược của hắn!
Phong Ngân mặc kệ hắn, xoay người đi về phía hồ nước.
“Đại ca, chờ ta.” thấy Phong Ngân không có ý cướp đan dược, Phượng Vô Quân nghĩ nghĩ liền đuổi theo. Dù sao thì chủ nhân đang luyện đan, mấy người kia chưa tỉnh. Hắn một mình thật nhàm chán, nói chuyện cùng tảng băng kia cũng được.
Học theo Phong Ngân ngồi xếp bằng tại ven hồ, bên cạnh là một dãy Thủy linh thảo xanh ngắt. Ân, thật xinh đẹp.
“Đại ca, tại sao huynh lại biết chủ nhân ?” Phượng Vô Quân nghiêng đầu nhìn Phong Ngân. Cùng là Thần Quân thế nhưng hắn cũng phải công nhận khí thế đế vương của Phong Ngân là nhất đẳng, dù Long ca ca hay Diệp ca ca cũng so không được.
“Nàng giúp ta khôi phục bản thể.” giọng nói lạnh lùng của Phong Ngân vang lên cắt ngang suy nghĩ của Phượng Vô Quân.
“Hả ?” vốn dĩ Phượng Vô Quân cho là hắn sẽ không trả lời thế nhưng thật không ngờ a.
Mà đại ca vừa nói gì ? Khôi phục bản thể ? Khiếp sợ nhìn về phía Phong Ngân, nhưng Phượng Vô Quân thất vọng rồi. Người bên cạnh sắc mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt nhắm như tiến vào trạng thái tu luyện, mái tóc bạch kim khẽ bay.
“Vậy, huynh có tin tức của Long ca ca cùng Diệp ca ca hay không ?” Phượng Vô Quân đổi chủ đề. Long Phi Thanh cùng Diệp Thiên Vũ là hai thần thú khác hay chính là hai Thần Quân còn lại, tình cảm của bốn người bọn họ rất tốt. Hắn nhỏ nhất, là kẻ trở thành Thần Quân muộn nhất nên là em út. Còn Phong Ngân lớn nhất, là người đầu tiên trở thành Thần Quân. Vì thế hắn và hai người kia luôn gọi Phong Ngân là đại ca.
Nhưng là sau trận chiến năm ấy mỗi người bọn họ đều bị thương rất nặng. Hắn vẫn nhớ được, một kích cuối cùng của Ma Đế, Phong Ngân đã dùng toàn lực ngăn cản giúp bọn hắn, dù vẫn chịu dư ba nhưng nhẹ hơn nhiều. Hắn vẫn có thời gian hoàn thành phong ấn vậy thì hai người kia cũng sẽ hoàn thành được. Chỉ có Phong Ngân là không. Nhưng hắn chỉ nghĩ Phong Ngân lui lại tu vi về thời kì ma thú mà thôi. Thật không nghĩ tới lại là bản thể bị hủy diệt. Thần Quân bọn hắn bị hủy đi bản thể thì sẽ không như ma thú hay con người đến Huyền Thần dù bản thể bị hủy thì linh hồn vẫn trên Ngự thiên cảnh, vẫn mạnh hơn người bình thường. Thần Quân mà bị hủy đi bản thể thì không như vậy, linh hồn sẽ bị đánh tới chỉ còn thoi thóp hơi tàn, yếu ớt như trẻ sơ sinh, không có một tia lực lượng.
Tuy Phong Ngân không nói nhiều một câu nhưng hắn biết, những gian khổ mà hắn (Phong Ngân) trả qua không phải ai cũng có thể thừa nhận. Nghĩ đến đây, hắn phải cảm ơn Liên Y, nhờ nàng mà bản thể của đại ca được khôi phục. Hắn dù khế ước với nàng nhưng vẫn chỉ thưởng thức nàng mà thôi,vẫn còn một tia bất mãn vì nàng quá yếu. Còn bây giờ hắn chính là toàn tâm, toàn ý coi nàng là chủ nhân.
“Sẽ gặp lại thôi.” Giọng nói của Phong Ngân bớt đi một phần lạnh lùng, thay vào đó là một phần mong đợi, tin tưởng. Đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía trước, ánh lên những tia sáng.
“Đại ca?” Phượng Vô Quân ngây ngốc gọi. Nhưng rất nhanh hắn gật đầu. Đúng vậy, bọn họ nhất định gặp lại, nhất định.
___________________
“Ưm” cô gái xinh đẹp một thân hỉ phục thêu vô số đóa Mạn châu sa tinh mĩ đang nằm trên giường ngọc, ngón tay khẽ động, hàng mi dài cong như cánh bướm, run run khẽ mở.
“Đây là đâu? Ta chưa chết?” giọng nói khàn khàn, cứng nhắc vì nhiều năm không nói chuyện.
“Ta cũng không biết đây là đâu. Nhưng chúng ta đúng là không chết.” một giọng nói nam nhân truyền đến từ bên cạnh. Nam nhân cũng một thân hỉ phục đỏ thẫm, khuôn mặt yêu nghiệt nhìn nữ nhân.
“Phong!” thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một tiếng gọi. Kí ức ùa về, kí ức đẫm máu ngày ấy. Nàng đã rất sợ hãi. Thế nhưng may mắn, may mắn nam nhân này vẫn bên nàng. Thế là đủ rồi. Từng giọt nước mắt thấm ướt vạt áo Mặc Ly Thần Phong.
“Nguyệt Nhi ngoan, không khóc, chúng ta không sao rồi.” vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy người ngọc, trên môi Mặc Ly Thần Phong hiện lên nụ cười thỏa mãn.
“Chủ nhân, ngài nói hôm nay bọn họ tỉnh lại mà, sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì a? Liệu có xảy ra sai sót gì hay không ?” ngoài cửa một giọng nam truyền đến làm hai người trong phòng bừng tỉnh.
“Phong?” Minh Nguyệt ngước mắt nhìn Mặc Ly Thần Phong, trong mắt mang theo vô hạn nghi hoặc. Nàng nhớ nàng cùng Phong đều bị thương, nhưng là hiện tại nàng cảm giác toàn thân rất thoải mái, không hề đau đớn, này là chuyện gì a. Ai đã cứu bọn họ ?
“Đừng sợ. Không có chuyện gì đâu.” Mặc Ly Thần Phong ôn nhu nhìn người ngọc. Hắn đưa tay nâng nàng dậy, lại giúp nàng sửa sang mái tóc. Trên má Minh Nguyệt hiện lên rặng mây đỏ, trong mắt cũng mang theo hạnh phúc.
“Ngươi nghi ngờ y thuật của ta?” Liên Y híp mắt nhìn Phượng Vô Quân. Tên này lại dám nghi ngờ y thuật của nàng ? Hai châm hôm trước thế nhưng đã quên?
“A, không có, không có. Y thuật của chủ nhân là nhất tuyệt. Bọn họ nhất định tỉnh, không tỉnh lão tử cũng phải bắt bọn họ tỉnh.” Phượng Vô Quân lùi về phía sau, xua tay liên tục. Đùa a, hắn mới không cuồng ngược. Hôm trước khi thấy nàng dùng mấy cây châm mà chữa thương, hắn nổi lên nghi ngờ. Nàng không nói hai lời nhanh như thiểm điện đâm hắn hai châm, quả thật đau đớn như có ngàn con trùng bò trong xương. Hắn thật không muốn thử lần nữa.
Giọng nói của Liên Y truyền đến càng làm Minh Nguyệt nghi ngờ, nàng khẳng định bằng hữu của nàng hay Phong không ai có giọng nói trong trẻo này, hơn nữa lại giỏi y thuật đến mức có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nàng thì càng không có. Nàng nhớ được bản thân mình là bị đâm vào tim mà.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp ân nhân.” nhìn ra nghi ngờ của Minh Nguyệt, Mặc Ly Thần Phong khẽ cười, đỡ nàng rời khỏi giường ngọc.
Chi nha.
Cánh cửa phòng mở, Mặc Ly Thần Phong cầm tay Minh Nguyệt bước ra. Mặc Ly Thần Phong tùy ý tiêu sái, tự tin cuồng ngạo thế nhưng bây giờ mang theo chút nhu tình, ấm áp nhìn Minh Nguyệt. Còn Minh Nguyệt, ngũ quan tinh xảo, mày liễu mắt hạnh, ôn nhu dịu dàng nhưng cũng không mất đi vẻ phong hoa tuyệt đại. Hai người một thân hỉ phục đỏ thẫm như thần tiên quyến lữ.
“Hai người đã tỉnh.” Liên Y rời khỏi ghế bạch ngọc đứng lên chào đón.
“Lăng Liên Y, cảm ơn ngươi.” Mặc Ly Thần Phong ôm quyền, khẽ cúi đầu nói. Nhưng dù nói gì cũng chẳng thể nói hết cảm tạ của hắn đối với nàng. Cho nên sau này hắn nhất định trả cho nàng.
“Cô nương, xin đa tạ.” Dù không biết người trước mặt là ai, nhưng là Minh Nguyệt biết cô nương xinh đẹp này nhất định là người đã cứu bọn họ.
“Được rồi, được rồi, hai người qua uống trà đi, đừng đứng nữa.” Liên Y xua tay. Cảm ơn cái gì, nàng đã được rất nhiều chỗ tốt từ Thổ tinh linh rồi, vả lại nàng rất là thưởng thức tính cách của Mặc Ly Thần Phong, hắn còn là bằng hữu của Phong Ngân a, cho nên cứu hắn là tất nhiên.
“Tuy vết thương của hai người đã hoàn toàn khỏi, nhưng là tu vi mới chỉ khôi phục được tám chín phần, phải mất một khoảng thời gian nữa để khôi phục lại.” vừa rót cho mỗi người một chén trà hoa cúc mật ong, Liên Y vừa nói.
“Ân, ta đã biết, ngươi vất vả rồi.” Mặc Ly Thần Phong gật đầu.
“Lăng cô nương, nơi này không phải là Thần Minh Cung?” Minh Nguyệt khẽ hỏi, nàng thế nhưng ngửi thấy mùi dược liệu nồng đậm, huyền khí nơi này tinh thuần hơn Thần Minh Cung, hơn nữa nơi đây mọi thứ làm bằng bạch ngọc, thanh ngọc. Mà Thần Minh Cung chỉ có huyết ngọc.
Nói về thanh ngọc, bạch ngọc thì, aiz, chính là Liên Y thấy nơi này hơi ít kiến trúc, cho nên khi biết được Thổ tinh linh tạo ra ngọc, nàng liền không lãng phí tài năng của nó, ra lệnh cho nó tạo vài đình nghỉ mát, vài con đường bằng thanh ngọc, lại đổi toàn bộ chén bát thành bạch ngọc. Toàn bộ bình sứ đựng đan dược cũng chuyển sang bạch ngọc. Làm cho Thổ tinh linh kêu thấu trời. Bóc lột a. Trần trụi bóc lột a. Để mấy lão bất tử biết là Thổ tinh linh được đem đi xây dựng, tạo ngọc, chắc chắn sẽ bị tức chết a.
“Minh Nguyệt tỷ, gọi ta là Liên y được rồi. Nơi này là một nơi rất xa Thần Minh Cung.” Liên Y cười cười.
“Vậy Liên Y gọi ta Nguyệt tỷ là được rồi.” Minh Nguyệt khẽ cười. Cô nương này là ân nhân cứu nàng và Phong. Trên người nàng lại toát ra vẻ thản nhiên, thong dong, đôi mặt như nước mùa thu thăm thẳm nhưng sạch sẽ, thấu triệt. Nàng thực thích cô nương ấy.
“Dạ, Nguyệt tỷ.” Liên Y cũng cười. Hai người đồng thời đưa tay. Cái nắm tay đại biểu cho tình bằng hữu. Không một ai ở đây biết rằng, chính cái nắm tay ngày hôm nay đã giúp họ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, nguyện ý tin tưởng nhau, giao sau lưng mình cho bằng hữu.
“Này hai người buông tay được rồi đó.” Mặc Ly Thần Phong khó chịu nhìn hai người. Hắn bá đạo kéo Minh Nguyệt vào lòng. Minh Nguyệt đỏ mặt trừng hắn, Liên Y thì dở khóc dở cười.
“Mặc Ly Thần Phong, huynh cũng quá ăn dấm rồi. Ta và Nguyệt tỷ thì có chuyện gì được chứ .”
“Chủ nhân, ta hết đan dược rồi. A, bọn họ tỉnh rồi sao?” Phượng Vô Quân từ xa chạy lại, oa oa kêu lên. Phía sau hắn còn có Phong Ngân đang đi tới.
Mặc Ly Thần Phong cùng Minh Nguyệt quay lại nhìn. Mặc Ly Thần Phong còn đỡ, Minh Nguyệt thì triệt để sợ hãi rồi ? Bạch Hổ Thần Quân sao lại ở đây? Vậy Liên Y rốt cuộc là ai? Nhưng rất nhanh Minh Nguyệt liền vứt suy nghĩ ấy ra sau đầu. Mặc kệ thân phận gì, Liên Y vẫn là bằng hữu mà nàng nhận định. Minh Nguyệt ôn nhu dịu dàng, tính tình gần như ngược lại với Mặc Ly Thần Phong, nhưng là nàng cũng cực kì cố chấp. Đã nhận định chuyện gì thì nhất định không thay đổi. Nhân sinh chính là như vậy. Có những người ngày ngày thấy mặt nhưng chẳng thể thân quen, có nhưng người chỉ một lần liếc mắt lại thành cả đời tri kỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.