Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?

Chương 29:




Andymion và Ngài Ivan ngay lập tức chào hỏi tôi, làm cho tôi cảm thấy biết ơn và nhẹ nhõm hơn phần nào.
Họ là những người đã giúp đỡ tôi. Ellenia, người được hộ tống bởi Ngài Ivan cũng vậy. Cô ấy có chút đáng sợ, nhưng thực sự là một người tốt. Nhưng tại sao, tại sao tất cả các quý tộc ở Elendale lại tham dự sự kiện hôm này vậy? Và vì sao lại có nhiều Hiệp sĩ Tôn giáo đến thế? Dù cho đây là một ngày lễ lớn, nhưng không phải là họ nên đi săn lùng ma thú sao? Họ luôn tự hào về nhiệm vụ của mình cơ mà.
"Ôi trời ơi, gì thế này? Ngài Izek, điều gì đã đưa ngài đến với nơi tầm thường này thế?"
"Và tại sao không ai nói cho ta biết ngài sẽ đến đây?"
"Ngày sinh thần của Thánh Agnes là một sự kiện quan trọng đấy, nhãi con."
Còn đông hơn cả buổi cưỡi ngựa hôm trước nữa. Kế hoạch tay trong tay với người chồng kiêu ngạo đến dự sự kiện một cách âm thầm và thủ thỉ với anh rằng tôi tầm thường tới mức nào giờ đây đã tan thành mây khói rồi.


Haa, chồng tôi là một gương mặt nổi danh. Rất hiếm khi bắt gặp anh trong một sự kiện nào đó, vậy nên anh đang được rất nhiều người vây lại. Thì, anh ấy là cháu trai của Quốc vương, là một Hiệp sĩ Tôn giáo quyền uy, là người kế vị gia tộc Công tước Omerta, và sự xuất hiện của anh ấy...
Anh ấy nắm trong tay mọi thứ. Nhân vật chính thì sẽ luôn chiếm lĩnh toàn bộ sự chú ý của mọi người mà. Tôi mỉm cười thích thú khi nhìn thấy tên nhân vật chính đen đủi nào đó.
"Wow, không khí náo nhiệt thật đấy. Em nghĩ hẳn là mọi người đều hướng về đức tin nên số lượng khách tham dự mới nhiều như vậy."
"Một bộ phận chỉ đến đây để ăn uống thôi."
Ra là vậy. Quý tộc ở phương Bắc được chia thành nhiều nhóm nhỏ. Không ngạc nhiên lắm nhỉ?
"Tôi thì khác ạ! Ngài biết tôi trung thành như nào mà."


"Andymion."
"Vâng?"
"Ta không nhớ là đã cho cậu nghỉ phép đâu. Sao ta lại thấy cậu ở đây?"
"C - Chuyện đó..."
Tội nghiệp Andymion. Giờ cậu định xoay sở với cấp trên của mình ra sao đây?
Izek liên tục mạt sát cậu cấp dưới tập sự đã tham gia sự kiện này. Tôi đã lờ mờ cảm nhận được từ lần trước rồi, nhưng tôi không nghĩ anh ghét những nơi đông người đến như vậy. Nguyên nhân là do ai chứ?
"Ruby."
"Sao vậy?"
"Trông chị gầy đi nhiều đấy." Ellenia cất giọng hơi lạ lẫm một chút, nhìn chằm chằm anh trai của mình.
Izek vừa thất thần một lúc.
"Mới chỉ vài ngày thôi."
"Thế à? Vậy anh không định bước chân về nhà luôn sao?"
"Ta sẽ về."
"Đừng chỉ vào một hai phút rồi đi ngay, anh phải gặp Cha chứ."
"Ta không có thời gian."
"Làm sao anh tránh được Cha cả đời, hai người sẽ phải gặp nhau thôi."


Trò chuyện kiểu gì vậy? Với cả, tôi nghĩ là mình đã tăng vài cân chỉ trong mấy ngày. Mỗi bữa trưa đều là sự tra tấn đối với tôi, nhưng tôi sợ rằng đây mới chỉ là khỏi đầu thôi.
"N - Ngài Izek."
"Chuyện gì?"
"Ngài có khát không ạ? Tôi đem đồ uống tới cho ngài nhé?"
Andymion tội nghiệp của chúng ta sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng nổi số phận của cậu ấy sẽ trôi dạt về đâu sau khi sự kiện này kết thúc. Cậu ấy như đang rơi vào tình trạng ngàn cân treo sơi tóc vậy. Ngài Ivan cười phá lên.
Izek vẫn cộc cằn như thường lệ, "Ta có chân."
"N - Nhưng..."
"Ta cũng khát nữa, nên ta sẽ đi lấy gì đó cùng cậu." Tôi nói.
Đồ uống được phun ra từ hai lỗ mũi của tượng đá gần đấy. Andymion trông có vẻ phấn khởi hơn một chút, còn chồng tôi thì hoàn toàn không hài lòng.
"Em đâu phải cấp dưới của ta."
"Nhưng bức tượng kia thần kỳ quá, em muốn đến gần để chiêm ngưỡng nó."
"Đối với em thì mọi thứ đều tuyệt vời nhỉ."
"Vậy thì, em sẽ sớm quay lại thôi!"
Đừng lo, em không mất nết đến nỗi mang cho ngài một ly nước khuyến mãi thêm bãi nước bọt đâu. Chậc chậc.
Tôi phấn khích cùng với Andymion chạy về phía bức tượng cùng cảm giác được giải phóng khỏi bầu không khí căng thẳng đó. Chồng tôi vừa thả tôi đi, đột ngột bắt lấy vai tôi để xem xét lại gì đó.
"Đợi chút."
"Sao vậy ạ?"
"Cái gì đây..."
Sao tự nhiên ngài lại hành động như vậy?
Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng khô khốc, cố gắng để tim không nhảy vọt khỏi lồng ngực khi thấy anh cúi người xuống. Chính xác hơn thì anh đang quỳ bằng một gối.
Hả?
"Em gắn cái gì lên giày vậy? Thời trang của phương Nam là kiểu này à?"
Tôi còn chưa kịp rung động khi thấy tên xấu xa này quỳ xuống trước mặt tôi.
Có thứ gì đen đen dính vào giày tôi giống như bã kẹo cao su vậy! Không, dính vào từ khi nào thế? Tôi đã nghĩ tất cả trang phục và phụ kiện trên người đã chỉnh tề cả rồi. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thì tôi mới bước lên xe ngựa cùng Izek cơ mà, nên làm sao mà thứ đó lại vướng vào giày được chứ? Đừng bảo là có ai đó cố ý nhé... nghiêm túc đấy?
"Ôi, haha, em bất cẩn quá..."
"Ta biết điều đó mà." Anh ném cái cục đen đen đó đi, phủi tay và đứng lên.
Xấu hổ chết đi được.
"Đừng có chạy. Cẩn thận kẻo ngã."
"Dạ, vậy thì em sẽ di chuyển một cách tao nhã ạ."
Tôi cố gắng lấp liếm sự mỉa mai của mình trước cái nheo mắt nghi ngờ của anh. Nguy hiểm ghê.
Cố gắng lách ra khỏi anh thật nhanh, tôi khựng lại trước sự im lặng đột ngột. Sao ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Y hệt như lúc chúng tôi cưỡi ngựa đến bên hồ trong buổi cưỡi ngựa vào hôm trước. Tuy nhiên, khác ở chỗ là hôm nay, đến cả Ellenia cũng đang tròn mắt nhìn về phía tôi.
Tôi ngập ngừng và quay về phía chồng mình. Mặt Izek vẫn lạnh lùng và vô cảm.
"Sao thế?"
"... Dạ không ạ."
Ừ thì, cũng khá là kỳ lạ khi mà có một gã quý tộc kiêu ngạo cúi xuống để gỡ miếng bã kẹo bẩn khỏi giày của người khác. Điều đó khiến mọi người đề nghi ngờ rằng liệu có phải là do anh ta đã chếnh choáng men say hay không. Quan hệ giữa chúng tôi cũng khá là rối ren để có thể coi điều này là một bước tiến lớn về hy vọng tươi sáng... Ôi cái tên khốn khó hiểu.
"Trông như nước lựu vậy."
"Đúng nhỉ, nhìn như lúc tôi bị chảy máu mũi vậy."
"Ơ."
"Cậu cứ cười đi. Ta đang pha trò mà."
Hãy biến nó thành một trò đùa để tự phê bình bản thân mình, vì đây là một ký ức đen tối.
Tôi đặt một chiếc ly ngay dưới mũi của bức tượng, vờ thở dài ngao ngán trong lúc chờ ly nước được rót đầy.
Andymion cười, "Thật ra thì tôi cũng có chút đồng cảm với bức tượng này. Hầu hết các Hiệp sĩ Tôn giáo của Elendale đều từng bị chảy máu mũi đó."
"Gì chứ? Thật là thế sao?"
"Đúng vậy đó ạ, đó là khi cơ thể đã đạt đến một giới hạn nhất định. Đây là bằng chứng để chứng tỏ sức mạnh của bản thân, bởi vậy nên những hiệp sĩ thường hay đi rêu rao chuyện này khắp nơi cho mọi người cùng biết. Sau đó họ lại bị tẩn cho một trận và máu mũi lại chảy ra thêm lần nữa, đây là điều rất cần thiết luôn ạ. Một Hiệp sĩ chân chính thì sẽ không bao giờ tự mãn đâu ạ."
Thật là một chân lý không đáng tin chút nào. Người đứng đầu các Hiệp sĩ ở đây là một tên đàn ông kiêu ngạo đấy.
"Điều này diễn ra ở trong những buổi huấn luyện sao?"
"À, như Phu nhân đã biết, cần phải tiếp xúc với ma pháp trong quá trình dung hợp với Thánh thần, cùng với việc duy trì thể lực và kỹ năng kiếm thuật  phù hợp là những điều kiện cần thiết để trở thành Hiệp sĩ..."
"Đây có phải là cà chua không?"
Chất giọng khàn khàn cùng cái bóng khổng lồ lơ lửng ngay trên đầu làm tôi suýt đánh rơi đồ uống của mình,
Mái tóc đổ sậm bồng bềnh, đôi mắt hổ phách sáng rực, nước da rám nắng và thân hình khổng lồ như một con gấu... Hả?
"Nó có vị như nước lựu ấy. Liệu có hợp với ngài không?"
Hiệp sĩ hung dữ như một con gấu nâu ấy  nhanh chóng nhận lấy ly nước từ từ tay tôi và rời đi. 
Andymion hắng giọng bất lực khi tôi vẫn dõi theo bóng lưng của người hiệp sĩ kia, "Xin thứ lỗi cho tôi. Như tôi đã nói hôm trước ấy ạ, anh tôi có hơi..."
"Ahahaha, ngài ấy luôn mang đến sự an tâm đấy." 
"Kỹ năng của anh ấy khá là tốt đó ạ. Ngang ngửa với Ngài Ivan luôn. Có hôm cả hai người đó đều cố gắng phân thắng bại, và họ đã gần như phá nát toàn bộ sân huấn luyện. Tôi chẳng thể hiểu được họ làm thế nào mà đạt được tới trình độ đó."
Phá huỷ cả một khu vực... Khá là bất ngờ đấy, một người nhìn mỏng manh như cây hoa trước cơn bão như Ngài Ivan lại ngang sức với ngài hiệp sĩ gấu kia. Thật ra, cũng có một ít thông tin nói rằng ngài ấy là một bậc thầy kiếm thuật cho dù ngoại hình có hơi...
"Được một thời gian rồi đấy. Hai người đang nói gì vậy?"
Khi tôi và Andymion mang đồ uống về, người chồng lạnh lùng của tôi ngay lập tức  quở trách cả hai.
Haa, đồ khó ở.
"Chúng em đã kể cho nhau về vài điều thú vị đó."
"Điều thú vị gì?"
"Là con đường cô độc và lãng mạn để trở thành một Hiệp sĩ Tôn giáo đó ạ. Ngài nghĩ sao nếu như em nói là mình cũng muốn trở thành một Hiệp sĩ?"
Mọi người đều im lặng. Ellenia và các Hiệp sĩ ở gần đấy nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, rồi đồng loạt chuyển về phía Andymion. Cậu ấy hoảng hốt nhảy cẫng lên, "K - Không phải tôi nói! Tôi thề với Chúa, tôi không bao giờ bịa đặt những lời đó..."
Phản ứng gì thế này? Tôi chỉ nói một vài câu ngây thơ vô nghĩa thôi mà, đâu cần biểu lộ cảm xúc kỳ quái và nghiêm trọng với lời đùa cợt của tôi như thế?
Sau cùng, tôi có thể là người đầu tiên có khả năng giao tiếp với ma thú đấy!
"Có khó lắm không để có thể trở thành Hiệp sĩ? Em khoẻ lắm. Em còn có cả cơ tay nữa này." Một sự im lặng kỳ quái ập xuống ngay sau khi tôi gồng tay lên với bàn tay nắm chặt lại.
Một lúc sau, Ellenia đột nhiên dùng quạt che đi ánh mắt kinh ngạc không kém gì ngài Ivan đứng ở bên cạnh, quay lưng ra phía sau cùng với những người đang húng hắng ho một cách bất lực.
Ngay cả Izek, người mà tôi nghĩ sẽ tặng tôi một cái "vuốt má" mạnh mẽ, cũng xoa miệng bằng lòng bàn tay mình và quay đi hướng khác.
Ơ, này, chồng ơi! Trời ạ, thật sự rất khó để biến mình thành một người bình thường.
"Phu nhân Rudbeckia."
"Ôi, Tổng giám mục."
Sau lễ cầu nguyện và cung hiến để tôn vinh sự hy sinh nhân đạo của Thánh Agnes, buổi đấu giá gây quỹ cho các Linh mục trên quy mô cả vương quốc nhằm giúp đỡ những người nghèo và bệnh nhân đã được tổ chức. Các tác phẩm được mang ra đấu giá chủ yếu là tranh vẽ và những tác phẩm điêu khắc đến từ những vương quốc phía Nam, bao gồm cả Romagna.
Tôi mất phương hướng trong việc nên làm gì tiếp theo, vậy nên chỉ thong thả nhìn khung cảnh xung quanh mình, nhưng Tổng giám mục đã xuất hiện và gọi tên tôi.
"Thật vinh dự khi Phu nhân đến tham gia sự kiện này. Người có muốn đi dạo với tôi một lúc không?"
"Tất nhiên rồi ạ."
Điều này chỉ diễn ra khi bóng dáng chồng tôi đã biến mất để hút thuốc với các chiến hữu ở góc nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.