Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 292: Sư phụ tại thượng (6)




” Bất quá, ta vẫn hi vọng có thể cùngBố Cát Nhĩ gia tộc xây dựng mối quan hệ hợp tác cùng có lợi.” Ngữ điệu của Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng thanh đạm nhưng lại khiến người khác sinh ra cảm giác không thể kháng cự: ” Đương nhiên, chuyện tình của Lạc Lạc không phải là hợp tác.”
Tái Tư nghe một câu hợp tác phía trước, trong lòng liền cảm thấy không thành vấn đề, dù sao một cao thủ gia nhập Bố Cát Nhĩ gia tộc chẳng phải cũng là quan hệ hợp tác cùng có lợi sao?
Bọn họ cần chính là uy vọng cùng năng lực của cao thủ để củng cố thế lực gia tộc, mà những cao thủ này lại hi vọng thế lực của Bố Cát Nhĩ gia tộc ngày càng cường đại, giúp cho bọn họ có thể đứng vững gót chân trên đại lục.
Chỉ là một khi đã gia nhập gia tộc, sau này ở bên ngoài làm việc phải lấy chuyện của gia tộc làm trọng, có mối rang buộc như vậy đương nhiên bọn họ sẽ không thể hành sự tùy tâm sở dục (tùy theo ý mình mà làm) như ban đầu nữa.
Nếu như chỉ là quan hệ hợp tác thì khác, Hí Thiên vẫn là Hí Thiên, Bố Cát Nhĩ gia tộc vẫn là Bố Cát Nhĩ gia tộc, không can thiệp đến chuyện của nhau, nhưng thời điểm gặp khó khắn thì lại giúp đỡ nhau một chút, loại quan hệ này ngược lại cũng không tồi.
Tái Tư đang chuẩn bị đáp ứng, nhưng khi nghe được câu nói sau cùng của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn thoáng ngẩn ra rồi mừng rỡ nói.
” Hí Thiên các hạ, ý của ngươi là…ngươi đồng ý thu Lạc Lạc làm đồ đệ?”
” Muốn làm đồ đệ của ta cũng không phải đơn giản như vậy đâu, hắn cần phải chịu khổ nhiều hơn người khác gấp bội lần mới được. Tái Tư tộc trưởng nên trở lại hỏi ý kiến của Lạc Lạc thiếu gia trước rồi hãy nói.” Hoàng Bắc Nguyệt mặt không biểu tình nói.
” Không cần hỏi, ta nguyện ý! Ta đương nhiên nguyện ý! Chịu khổ thì tính là cái gì? Ta đây thích ăn nhất chính là khổ!” Lạc Lạc bỗng nhiên từ trong sân viện nhảy ra, lớn tiếng nói.
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt có chút nhếch lên, thái độ Lạc Lạc giống như đúc năm đó nàng bái sư.
Chịu khổ thì tính là cái gì? Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, bao nhiêu khổ nàng cũng có thể ăn!
Tái Tư tộc trưởng ha ha cười, có chút dung túng trừng mắt nhìn Lạc Lạc một cái: ” Đại nhân nói chuyện, ngươi như thế nào lại ở bên ngoài nghe lén? Không lễ phép chút nào, còn không mau xin lỗi Hí Thiên các hạ, không không, là sư phụ ngươi.”
Đôi mắt to tròn của Lạc Lạc chớp chớp hai cái, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trước mặt, trên gương mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ: ” Sư phụ tại thượng, đệ tử biết sai rồi!”
Tái Tư tộc trưởng vuốt vuốt chòm râu ngắn củn, cười nói: ” Đêm nay cũng đã muộn, nghi thức bái sư cũng quá vội vàng. Như vậy đi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị một buổi nghi thức bái sư long trọng nhất, để Lạc Lạc chính thức bái các hạ làm sư phụ.”
” Nghi thức gì đó cho qua hết đi, Lạc Lạc đã gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ hảo hảo chỉ bảo hắn.” Nghi thức bái sư cũng chỉ là một thủ tục mà thôi, không có ý gì quan trọng mà.
Huống hồ chuyện này chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, đối với Lạc Lạc cũng không có chỗ nào tốt. Phải biết, một người có vị trí càng cao thì sẽ có càng nhiều người muốn đạp hắn té xuống khỏi vị trí ấy, Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, lại đơn thuần, loại thương tổn này hắn không chịu nổi được.
Tái Tư tộc trưởng cũng nghĩ đến điểm này, bởi vậy cũng không phản đối, chỉ hướng Lạc Lạc nói: ” Lạc Lạc, mau dập đầu, kính trà cho sư phụ ngươi, lễ nghi tối thiểu này là cần thiết.”
“Vâng.” Lạc Lạc quỳ xuống, dập đầu ba cái. Nô bộc ngay lập tức đem ly trà nóng đưa đến, hắn dùng hai tay giơ lên, đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt: ” Sư phụ, mời người uống trà!”
Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nhận lấy, dùng ống tay che rồi uống một hớp: ” Đứng lên đi, ngươi bái sư, ta đây lại không có gì đưa cho ngươi, mấy loại kiếm pháp khi nãy, bây giờ ta biểu diễn lại một lần hoàn chỉnh, ngươi hãy nhìn cho thật kỹ.”
“Đa tạ sư phụ!” Lạc Lạc cực kỳ hưng phấn, ngày đầu tiên bái sư đã có thể học được kiếm pháp của Hí Thiên các hạ, hắn không cao hứng mới là lạ.
Tái Tư vui mừng cười nhìn hai người, hướng đám hạ nhân bên cạnh phất phất tay, chính mình cũng lặng lẽ ly khai, để lại khoảng không gian riêng cho đôi thầy trò này.
Dưới ánh trăng, hắc sắc bóng dáng chuyển động tựa như hành vân lưu thủy (nước chảy mây trôi), động tác tuy chậm nhưng kiếm quang gần như đã ngưng kết thành một tấm lưới vô hình, giống như thực chất phiêu phù trong không khí, thật lâu không tiêu tán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.