Phương Án Nghịch Tập Nam Thần

Chương 2:




Nếu mà là bình thường, cô mà trào phúng hay khinh thường sẽ khiến Tô Vân Hải tức giận.
Nhưng mà Tô Vân Hải đã gặp qua quá nhiều người chỉ muốn lấy lòng hắn, nếu Từ Như Ý mà thỏa hiệp, hắn nhất định sẽ không liếc nhìn cô một cái. Hiện tại cô lại cùng hắn đối nghịch, ngược lại đối với hành vi của cô có mười phần hiếu kỳ.
Tô Vân Hải giống như lần đầu tiên biết cô, không khỏi nhìn cô nhiều hơn vài lần.
Mắt Từ Như Ý trong veo nhìn về phía hắn, không sợ hãi, không lùi bước. Ánh mắt không sợ hãi cùng với đôi môi đào hơi nhếch lên, khiến hắn cảm thấy thật khó chịu.
"Sao cô còn không mau cút đi!" Hắn nộ lên.
Từ Như Ý chạy ra, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Liễu Lan Nhân đang chuẩn bị ấn chuông.
Nhìn thấy cô, đối phương rõ ràng giật mình.
Liễu Lan Nhân mắt to thanh thuần, che miệng khó tin nhìn cô,"Tôi...... Quấy rầy đến các người sao?"
Vài giây sau, Liễu Như Yên xoay người chạy.
"Tôi sẽ khiến cô trả giá đắt!" Tô Vân Hải đi ra đuổi theo phía trước, nghiến răng nghiến lợi nói những lời này với Từ Như Ý.
Từ Như Ý không quan tâm cười.
Xuống thang máy, tại một góc cửa, Từ Như Ý liền nhìn thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo.
"Tô đại thiếu gia, tôi cùng anh không có quan hệ gì hết. Buông tay! Nếu không buông tay tôi sẽ hét lên!"
"Ở trong mắt tôi Từ Như Ý chỉ là một ả đàn bà đê tiện......"
"Anh mới đê tiện, cả nhà anh đều đê tiện!" Từ Như Ý thật sự nhịn không được, cởi một chiếc giày cao gót ra rồi hướng bọn họ ném.
Tô Vân Hải đang bực bội thì tiếp nhận được đôi giày tinh xảo, đáy mắt tràn ngập âm trầm.
"Từ Như Ý, cô nháo đủ chưa? Mặc kệ cô muốn dùng thủ đoạn như thế nào, tôi đều sẽ không thích cô!"
Ánh mắt Từ Như Ý tràn ngập khinh thường, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Khoa trương vỗ vỗ ngực, miệng nói:"Vậy thì tôi an tâm rồi."
Tô Vân Hải nhìn cô, không rõ ngọn nguồn, trong lòng liền nổi lên một cỗ tức giận.
Đàn ông luôn có tật xấu, chuyện này cũng có thể là nguyên nhân nữ chính có thể hấp dẫn được anh ta -- đó chính là cô càng đối với hắn khinh thường, hắn ngược lại sẽ đối với cô càng sinh ra hứng thú.
Lúc này, ánh mắt Từ Như Ý trong veo, khóe miệng cô nhếch lên mười phần đắc ý. Vốn dĩ tướng mạo của nguyên chủ đã xuất sắc, lúc này cùng Liễu Lan Nhân mắt đỏ tiều tụy không thể so sánh, quả thực chói mắt giống như tiên nữ hạ phàm.
Tô Vân Hải không tự chủ được nhìn nhiều thêm một chút.
"Không cần dùng ánh mắt ghê tởm như thế nhìn bổn tiểu thư, đối với tôi mà nói thì đó là một loại vũ nhục." Từ Như Ý dứt khoát nói, chỉ còn lại một bên mang giày cao gót, cởi giày ra, chân trần đứng trên mặt đất.
Cô vốn là đại tiểu thư sinh ra ở hào môn, lại luôn luôn thích trang điểm bảo dưỡng bản thân. Cho dù là chân, cũng trơn bóng khéo léo, đặc biệt mười ngón trắng như tuyết, cả đầu ngón tay, cũng đáng yêu cực.
Động tác này của cô nhìn tự nhiên hào phóng, từ lúc sinh ra đã có khí chất càng khiến cô nhìn càng xinh đẹp đáng yêu.
Tô Vân Hải không thể không thừa nhận, nhìn vẻ bề ngoài mà nói, cô rất xuất chúng.
[Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm+10, trước mắt hảo cảm của ký chủ là 40, hảo cảm của Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục cố gắng!]
Từ Như Ý muốn cười. Quả nhiên, chỉ cần có bộ dạng xinh đẹp, làm cái gì cũng có thể được tha thứ.
Cho dù hành vi trước kia của cô khiến cho Tô Vân Hải phản cảm, thì hảo cảm của hắn đối cô vẫn luôn là 40. Mà hiện tại, chỉ vì thái độ thay đổi, thì có thể cộng thêm điểm cho mình.
Liễu Lan Nhân đứng một bên, ánh mắt ảm đạm.
Cô ta chưa từng ghen tị với người khác, diện mạo của cô ta chỉ tính là thanh tú, không thề có ý nghĩ leo lên quyền quý. Nhưng khi phụ nữ rơi vào tình yêu thì lý trí cũng không còn.
Nhìn tầm mắt Tô Vân Hải dừng ở người đối diện, trong lòng cô ta lập tức thấy khó chịu.
Đàn ông quả nhiên xem trọng vẻ bề ngoài, cô ta cùng Tô Vân Hải nhìn không xứng đôi, lại không môn đăng hộ đối, tại sao lại bất công như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.