Phược Long

Chương 34:




Trong lúc Long Tĩnh Thủy bị “Áp” để dưỡng thương, thì bên ngoài lại xảy ra không ít chuyện lớn.
Tỷ như tam công chúa của Đông Hải phải gả vào yêu giới, ngay trong ngày đại hỉ lại huy đao đả thương người, lớn tiếng thốt một cách kiên quyết không muốn lấy chồng; lại tỷ như Hồ Vương vốn là tân làng, lại không biết thế nào nữa đường xuất hiện một thần tiên cấp thưởng đi mất……..
Long Vô Ba hận không thể thời thời khắc khắc bồi bên Long Tĩnh Thủy, nhưng xảy ra quá nhiều chuyện, lại không thể không xuất môn ứng phó, khi trở về tự nhiên sắc mặt khó coi, phải để cho ca ca hảo hảo dụ hống mới chịu được
Hơn nữa ban đêm gây sức ép còn chưa đủ, buổi sáng khi thức giấc còn phải ôm ôm ấp ấp hôn một chút, sau còn tự tay thay y phục chải tóc cho Long Tĩnh Thủy thì mới bằng lòng nhưng lại luyến tiếc rời đi.
Cứ như thế mà qua khoảng một thời gian dài, cuối cùng cũng đem phong ba do đại náo hỉ yến bình ổn xuống, chính là mối thân gia này kết không được nữa, bởi vì Hồ Vương thật vất vả khôi phục bình thường thì nay bắt đầu bận lại nữ trang.
Long Tĩnh Thủy nguyên tưởng rằng Hồ Vương phép thuật thiên hạ vô song, sau khi thay nữ trang tự nhiên trở nên diễm lệ tuyệt trần. Kết quả khi thật sự nhìn thấy, mới biết được chữ tuyệt viết như nào, ân… là chữ tuyệt trong cực kì bi thảm.
Mắt thấy một nam tử niên kỉ còn trẻ bận một trang phục nữ tử diễm lệ từng bước từng bước uyển chuyển thục nữ tiến đến gần, khoé miệng Long Tĩnh Thủy không khống chế được mà run rẩy từng hồi. Còn Long Vô Ba nhìn thật trấn định không có chút thất thố, như thường mỉm cười mà thỉnh Hồ Vương đi đến đình nghỉ mát bên kia uống rượu.
Mà vị Hồ Vương lần trước đến Đông Hải làm khách, cùng Long Vô Ba mắt đi mày lại vô cùng thân mật, thì lần này lại liếc một cái thôi cũng cảm thấy quá nhiều, chỉ lo đùa nghịch với chiếc lắc vàng trên đầu mình. Ngồi vào bàn, sau một lúc lâu lại mở miệng phun ra hai chữ: “Từ hôn.”
“Di? Ngươi không định thú Tam muội nhà ta?” Long Vô Ba cười tủm tỉm, hiển nhiên sớm liệu ý đồ người trước mặt lúc đến, nhưng lại ra vẻ khó xử nói: “Muốn từ hôn đương nhiên có thể. Bất quá muội tử nhà ta tốt xấu gì cũng là công chúa Đông Hải, ngươi nói không thú là không thú, không khỏi có chút……”
Lời nói còn chưa hoàn, Hồ Vương đã phao cái mị nhãn đến, đạo: “Ngươi không phải muốn nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi sao? Không thành vấn đề.”
“Ách?”
“Ta nghe nói thiên giới có một tòa sơn trồng một loại quả, nam nhân khi ăn sẽ có thể sinh đứa nhỏ.” Nói xong, mắt nhìn Long Vô Ba lại liếc một vòng qua Long Tĩnh Thủy.
Long Vô Ba chớp chớp mắt, bàn tay thì đang sờ soạn eo Long Tĩnh Thủy, cười nói: “Nếu thật sao có loại trái cây đó, ta nhất định lập tức tìm về để ……”
Nghe thế, Long Tĩnh Thủy mặt liền đỏ lên, hung hăng trừng hắn: “Ngươi dám?”
Long Vô Ba mặt không đổi tim không loạn, tươi cười vạn phần vô tội, nói tiếp: “…… Tự ta ăn.”
Một trận trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Hồ Vương nhẫn không nổi nữa, cười thật lớn phá ta bầu không khí: “Ha ha ha! Long Vô Ba, ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay!”
Long Vô Ba tuyệt không sinh khí, chỉ mỉm cười nhìn hắn, hai mắt loan loan, bộ dáng thập phần xinh đẹp đến tà mị.
Hồ Vương lại cảm thấy lạnh cả thân người, tay áo nhẹ vung toả hương ngào ngạt, đứng dậy nói: “Ta còn có việc, hôm nay trước cáo từ. Nếu tìm được loại quả kia, nhất định sẽ mang đến cho ngươi.”
“Đây là tự nhiên.” Long Vô Ba gật gật đầu, tươi cười đạo: “Ngươi đến nay còn chưa hiện được lên giường người nào đó, thì có tư cách gì nói ta?”
Hồ Vương biến sắc, gương mặt vốn rất tốt đến sảng khoái lại đột nhiên trở nên thật khủng bố, nghiến răng nghiến lợi xoay người rời đi.
Long Vô Ba thấy hắn càng đi càng xa, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, bàn tay ở bên eo Long Tĩnh Thủy nhẹ niết một chút, đạo: “Đại ca trước về phòng nghỉ ngơi, ta đưa tên kia đi một đoạn.”
Long Tĩnh Thủy thấy hắn miệng cười xán lạn, trực giác đoán người này lại có chủ ý xấu xa gì đây, nhưng y từ trước đến nay luôn sủng Long Vô Ba, tự nhiên không nói thêm gì, chỉ vuốt cằm, một mình một người đi trở về phòng.
Sau ước chừng đợi qua một buổi chiều, sắc trời tối sầm, Long Vô Ba mới mặt mày hớn hở đẩy cửa mà vào.
Long Tĩnh Thủy vốn đang ngồi uống trà, thấy hắn trở về, vội vàng rót một tách trà đưa đến.
Long Vô Ba lại nắm lấy tay y, cười hì hì rồi đem một vật lạ nhét vào bàn tay y, ôn nhu nói: “Cho ngươi.”
Long Tĩnh Thủy cúi đầu nhìn, là một viên trân châu mượt mà động lòng người, bóng loáng sáng ngời, không tỳ vết, so với hạt châu khảm trên đai lưng y ngày trước trông còn muốn xinh đẹp hơn.
“Ngươi tặng lễ vật cho ta đã quá nhiều, còn cần gì nữa?”
Long Vô Ba chỉ nhìn y, tuấn nhan một chút tiến đến gần, ghé bên tai y nỉ non đạo: “Đại ca không vui sao? Thứ này không những có thể khảm trên đai lưng mà còn có tác dụng khác nữa.”
Nói xong, lại liếm nhẹ một vòng trên vành tai Long Tĩnh Thủy, ngón tay từ trên trượt nhẹ xuống lưng y, rồi tiếp tục lần mò xuống dưới.
Long Tĩnh Thủy mặt đỏ ửng, mắt to trừng hắn.
Long Vô Ba cũng không thu tay về, trong ánh mắt trong suốt lại ngập ý cười giọng nói kéo dài, đạo: “Ai nha, mặt đại ca sao lại đỏ như vậy? Ta chỉ nói hạt châu này còn có thể khảm ở trên phát quan, nào có ý gì khác.”
“Ngươi……!”
Long Vô Ba lại cười, bàn tay chuyển một vòng lên tách trà trên bàn, rồi đưa đến trước mặt Long Tĩnh Thủy, mời: “Đại ca, dùng trà.”
Long Tĩnh Thủy giật mình, tay nâng lấy tách trà sau uống cạn một hơi, nhưng trên mặt vẫn nóng như cũ. Cách một hồi lâu, mới hỏi: “Ngươi vừa rồi tiễn Hồ Vương một đoạn đường, là muốn tìm phiền toái gì ở hắn?”
“Như thế nào hội? Ta bất quá chỉ muốn lấy từ hắn một thứ mà thôi.”
“Là vật gì?”
Long Vô Ba khẽ cười, bạc thần lần nữa dán bên tai Long Tĩnh Thủy, một chữ một chữ nói: “Mị dược độc môn của Hồ tộc.”
Long Tĩnh Thủy chấn động, lập tức nhìn chén trà mình vừa dùng qua, vội hỏi: “Ngươi…… Ngươi đã cho ta ăn?”
“Đương nhiên.”
“Long. Vô. Ba!”
“Đại ca đã muốn có cảm giác sao? Dược quả nhiên hiệu lực không tồi a.” Long Vô Ba vừa nói vừa ôm thắt lưng Long Tĩnh Thủy, ở trên mặt y hôn một cái.
Long Tĩnh Thủy cả người chấn động, khí huyết dâng trào, cả người nóng muốn chết, hơi hơi thở dốc đạo: “Vì sao đối ta kê đơn?”
“Ai kêu đại ca ngươi cổ hủ như vậy, này không được làm, kia cũng không cho làm, hơn nữa ngươi lại chưa bao giờ chủ động.” Long Vô Ba ở trên người y sờ trái sờ phải, bán lâu bán ôm đem người kéo lên trên giường, đặt y dưới thân: “Ngươi không hiểu, ta thật hận mình sao chỉ có một muội tử. Nếu tái nhiều thêm mười bảy, mười tám người phải tốt hơn không, như vậy mỗi một lần đều có thể lấy ra để uy hiếp ngươi, cũng không biết có bao nhiêu mất hồn a.”
Long Tĩnh Thủy nghe hắn loại chuyện này với dáng vẻ thật nghiêm trang, quả thực dở khóc dở cười. Nhưng thân thể y càng lúc càng nóng, trong mắt nhiễm thượng vài phần ***, vội vàng đạo: “Vô Ba, đừng chạm ta.”
Lời còn chưa dứt, Long Vô Ba ngược lại đem y ôm chặt hơn, một tấc một tấc hôn lên, giọng nói khàn khàn: “Đại ca, ta nghĩ muốn ngươi.”
Long Tĩnh Thủy rên rỉ ra tiếng, cảm giác trong cơ thể giống như có lửa đốt, mãnh liệt khát vọng muốn được phóng thích, rốt cục lý trí hoàn toàn bị đánh tan, liền xoay người, đem Long Vô Ba đặt dưới thân.
“Đại ca?”
Long Tĩnh Thủy không nói gì, nhưng ánh mắt lại nặng nề âm trầm, chủ động hôn lên môi Long Vô Ba.
Nha, mị dược này quả nhiên hữu hiệu.
Long Tĩnh Thủy xé mở y phục hai người, Long Vô Ba vẫn âm thầm tán thưởng hiệu quả của mị dược.
Khi Long Tĩnh Thủy ở trước hắn gặm nhấm, Long Vô Ba lại cảm thấy đại ca dường như chủ động quá mức.
Lúc vật cứng nóng sưng trướng của Long Tĩnh Thủy chen vào giữa hai chân, Long Vô Ba không khỏi sắc mặt đại biến.
“Đại…. đại ca…… A……”
Kỳ quái?
Tại sao lại thế này?
Cùng điều hắn tưởng tượng hoàn toàn bất đồng a.
Chẳng lẽ……
Hồ ly thối, hồ ly chết tiệt dám cho hắn giả dược!
Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.