Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 79:




Lục Thừa Dư quả thực dùng tài năng hacker điều tra không ít tài liệu bí mật liên quan đến xí nghiệp Thịnh Vinh, nhưng từ góc độ pháp luật mà nói, những tài liệu không mang tính chân thật này căn bản không có tác dụng, người thường cầm ở trên tay cũng không sử dụng được, trừ phi có người quyền thế ở phía sau giúp đỡ đẩy một cái. Những tư liệu y đưa cho Tào Kinh Thân có chủ ý lúc đầu là không để cho khi Hoa Đỉnh cạnh tranh với Thịnh Vinh sẽ bị tổn hại, thế nhưng thật không ngờ Nghiêm Mục lại trực tiếp hạ độc thủ như vậy.
“Cho tới bây giờ, em rốt cuộc hiểu được vì sao có vài người lại thích ôm đùi như vậy”, Lục Thừa Dư dùng khăn mặt lau bọt nước trên cằm, “Loại chuyện không cần tự mình động thủ cũng làm cho đối phương xui xẻo này, quả thực vừa bớt lo vừa hả giận.”
“Anh không có xem thường ý tứ của em, chẳng qua là cảm thấy chuyện của em cũng là chuyện của anh, thế lực Thịnh gia ở S thị rất lớn mạnh, em bây giờ còn chưa phải là đối thủ của bọn họ. Anh lo lắng Thịnh gia chưa từ bỏ ý định hướng em hạ thủ, cho nên….” Tuy rằng Nghiêm Mục không phải loại “thiên lương vương phá” hay tổng tài tà mị quyến cuồng, thế nhưng biết rõ đạo lý phải đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước. Hắn không phải diễn viên trong kịch truyền hình phải chờ tới khi nhân vật phản diện phá hư toàn bộ rồi mới phản kích, cũng không phải nhà từ thiện, có người muốn thương tổn tới người quan trọng của mình, hắn sẽ để người này vĩnh viễn không thực hiện được.
“Anh nghĩ gì thế,” Lục Thừa Dư thấy Nghiêm Mục hiểu lầm ý của mình, tiến lên ôm lấy hắn nói, “Anh vì em làm nhiều chuyện  như vậy, em thật cao hứng.”
Nghiêm Mục yên tâm, trở tay ôm hông y, thở dài: “Em không chê anh tùy ý nhúng tay chuyện của em là tốt rồi.”
“Em cũng không phải bệnh thần kinh không biết phân biệt, cảm tình hai chúng ta đều đến mức này, còn kiểu cách này nọ không phải có bệnh thì là gì,” Lục Thừa Dư bất đắc dĩ cười một tiếng, “Tâm ý của anh em hiểu mà.”
Nghiêm Mục vẫn ôm Lục Thừa Dư, nhìn tuyết bay xuống đọng ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng tốt. Đời này gặp được một người đặc biệt như thế, chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.
Tết âm lịch qua đi, vốn là nên đến các nhà thăm hỏi, nhưng bởi vì thân phận Nghiêm Mục cùng với Lục Thừa Dư thân thích đạm mạc, hai người ngoại trừ mùng hai chúc tết Mục lão gia tử ra, cũng không có tâm tư đi tới nhà những người khác, thỉnh thoảng có một hai tiệc rượu, hai người cũng là lấy thân phận người yêu tham gia, bộ dạng quang minh chính đại này ngược lại làm cho không ít người nghị luận phía sau.
Buổi tối mùng năm tháng giêng, trong nhà Trương Trạch Vân làm tiệc tối, Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư làm hảo hữu của Trương Trạch Vân, tự nhiên sẽ cấp cho Trương Trạch Vân mặt mũi, cùng nhau đến Trương gia.
Sau khi cùng một ít trưởng bối chào hỏi, Lục Thừa Dư cùng Trang Dụ trốn ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, tiếp đó không biết thế nào liền nói đến chuyện giới giải trí.
“Đúng rồi, đoạn thời gian trước không phải cậu nói đến Lưu Kỳ Nhan sao, cậu biết người đứng sau vị này là ai không?” Trang Dụ lắc ly champagne trong tay, thấp giọng nói: “Lúc trước có tin đồn, vị này cùng một cậu ấm Hạ gia qua lại rất gần, cũng không biết thật hay giả.” Kể từ khi biết Hạ gia có thể là nhà mẹ của Lục Thừa Dư, Trang Dụ đối với tin tức Hạ gia rất chú ý.
Lục Thừa Dư cùng hắn chạm ly: “Nếu cha mẹ em chưa từng muốn quay về Hạ gia, như vậy Hạ gia cùng em cũng không có quan hệ gì, em hiện tại bề bộn nhiều việc, bận rộn không có thời gian lo lắng những chuyện không quan trọng này.”
Trang Dụ nhấp miệng, nghĩ đến Hạ gia dầu gì cũng là danh môn vọng tộc, thế nhưng lại nghĩ đến thế hệ con cháu của Hạ gia, còn có bây giờ Lục Thừa Dư cũng không thiếu ăn không thiếu mặc cũng không thiếu tiền trinh, quả thực không cần quay về Hạ gia xen vào đấu tranh gia tộc phiền phức, vì vậy tán thành gật đầu: “Đúng thế, trở về cũng không có ý nghĩa gì.” Giống như nhà hắn vậy, hắn cũng lười quản, dựa vào tài sản mẹ hắn để lại cũng lăn lộn thành đại boss của cụm rạp phim, cuộc sống so với lục đục trong nhà thì tốt hơn nhiều.
Lục Thừa Dư cười cười, uống một ngụm champagne không nói gì, lúc có một ít người sang cùng y chào hỏi, Lục Thừa Dư vẫn ôm tư thái lễ phép nhưng không hèn mọn, y sẽ không bởi vì mình sinh ra không bằng những người này mà tự ti, cũng sẽ không bởi vì có Nghiêm Mục hộ giá mà kiêu ngạo. Trong tình cảm, có đôi khi ngay cả một dì quét rác đều có thể giúp đỡ mình, như vậy cần gì phải lấy địa vị để cân nhắc một người có thể qua lại hay không?
Nghiêm Mục ứng phó xong số người tận lực lấy lòng, lúc tìm được Lục Thừa Dư, y đang cùng Trang Dụ ăn bánh cake mỹ vị, thoạt nhìn hai người trò chuyện rất cởi mở.
Nghiêm Mục đã sớm phát hiện, trong mấy người bạn của mình, Lục Thừa Dư và Trang Dụ có quan hệ thân nhất, bình thường nói chuyện phiếm vui đùa cũng thích ghé vào một chỗ, lúc nói lời ác độc cũng có hiệu quả thần kì như nhau.
Thấy Nghiêm Mục qua đây, Trang Dụ rất thức thời tìm một lý do rời đi, không đi làm bóng đèn khiến người ghét bỏ, chờ hắn một lần nữa chọn một góc ngồi xuống, quay đầu lại nhìn chỗ hai người, liền thấy Nghiêm Mục đang bóc vỏ tôm cho Lục Thừa Dư, rõ ràng cử chỉ hai người cũng không có cố ý thân mật, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy hai người kia đang yêu nhau.
Có lẽ Mục lão gia tử không muốn làm khó y, cũng là bởi vì như thế.
Sau khi Tết âm lịch đi qua, bất kể mọi người có nguyện ý hay không, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, phòng vé《Gió Thu》 cũng sắp đến 100 triệu, phòng vé 《Càn Khôn 》sắp vượt qua 1,2 tỷ, đồng thời còn đưa tới không ít người tuổi trẻ ôm ấp tình cảm ái quốc.
Mà Lục Thừa Dư là người ngoại đạo diễn xuất trong hai bộ phim lại chiếm được khen ngợi của rất nhiều người, hầu như các bình luận đều vì Lục Thừa Dư không làm diễn viên mà đáng tiếc.
Chí hướng Lục Thừa Dư không đặt ở chỗ này, cho nên thấy những bình luận đó cũng chỉ là cười cho qua, bình thường ở bên ngoài gặp phải fan, nếu có yêu cầu chụp ảnh chung hoặc là kí tên, cũng đều không chút do dự đáp ứng, ngược lại giành được không ít ấn tượng tốt với fan.
“Tiểu Lục a, trên mạng có người gọi cậu là ba ba kìa,” Buổi trưa lúc ăn cơm, Tào Kinh Thân lấy điện thoại ra, click vào một weibo, phía dưới quả thật có fan gọi y là ba ba, “Thành thật khai báo đi, em với ai sinh ra thế?”
“Tào ca, anh thật không phúc hậu a”, Lục Thừa Dư lau miệng, “Đem chuyện trên mạng tới gây chia rẽ cảm tình giữa em và Mục ca, thật thất đức.”
“Ai biểu cậu là người thắng nhân sinh chứ,” Tào Kinh Thân nhìn bốn phía, “Nếu không phải cậu cùng boss công khai tình cảm, chỉ sợ có không ít người ở công ty xuân tâm đại động với cậu đấy.”
Nghiêm Mục vẫn trầm mặc không nói nghe được câu này thì nhíu mày, thản nhiên nói: “Anh thích bát quái như thế, vậy điều tra thị trường tháng này liền do anh phụ trách đi, nhớ đừng hướng Tiểu Dư yêu cầu tư liệu.”
Tào Kinh Thân: “…..” Miệng tiện là bệnh, phải sửa.
Lục Thừa Dư hướng hắn lộ ra một ánh mắt đồng tình, sau đó đứng dậy cầm lấy khay cơm, nói với Nghiêm Mục: “Mục ca, chúng ta đi.”
Tào Kinh Thân: …..
Buổi chiều Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục xử lý tốt công tác xong, mới vừa đi xuống lầu, liền thấy Thịnh Thiều Nguyên mang theo thư ký ngồi ở trong đại sảnh, tư thái thoạt nhìn phá lệ ưu nhã, giống như Thịnh Vinh cũng không bị điều tra ảnh hưởng đến.
“Nghiêm tổng, Lục trợ lí,” Thịnh Thiều Nguyên giống như vừa mới nhìn thấy hai người, cười híp mắt hướng bọn họ đi tới, Lục Thừa Dư quét mắt nhìn toàn thân hắn, cười trở về một cái, “Đây không phải là tổng tài Thịnh đại sao, làm sao lại ngồi ở đây, nếu biết ngài tới, tôi nhất định đã sớm đi ra nghênh tiếp ngài.”
“Lục trợ lí khách khí,” Thịnh Thiều Nguyên cởi bao tay, “Hôm nay đến là muốn mời hai vị ăn cơm tối, không biết hai người có thể nể mặt không?”
Nghiêm Mục không nói gì, Lục Thừa Dư lại ở trong lòng cười nhạt, Thịnh Thiều Nguyên cũng coi là có thể co dãn, đường đường là tổng tài lại có thể bỏ mặt mũi làm ra hành động chặn người ở đại sảnh, có thể thấy được tâm tính của người này.
“Hiếm khi gặp được một lần, hai vị cùng nhau đi ăn một bữa cơm, tâm sự qua lại, không phải là chuyện thật có ý tứ sao,” Thịnh Thiều Nguyên mỉm cười nói, ” Hoặc là nói hai vị không muốn cho Thịnh mỗ chút mặt mũi?”
“Thịnh tổng đến kinh thành làm khách, làm sao có thể để ngài tốn kém được, vẫn là để chúng tôi làm chủ đãi khách đi,” Lục Thừa Dư nâng khóe miệng, “Mời.”
Thư ký Thịnh Thiều Nguyên nghe vậy thì nhìn Lục Thừa Dư thêm vài lần, lời này thật đúng là lấy dao nhỏ đâm vào lòng người, biết rõ xí nghiệp Thịnh Vinh tiến nhập thị trường kinh thành thất bại, còn nói lời như vậy, quá độc.
Nhưng mà Thịnh Thiều Nguyên vẫn là đem khẩu khí này nhịn xuống, trái lại cười nói: “Vậy thì để hai vị tốn kém rồi.”
Lục Thừa Dư cười cười, “Không cần khách khí, xin mời.”
Đoàn người đến Bách Vị Hiên, chờ món ăn lên bàn, Lục Thừa Dư để phục vụ viên lui ra ngoài, nụ cười trên mặt nhạt xuống: “Hai người chúng tôi cùng Thịnh tổng bất quá chỉ có duyên gặp mặt vài lần, không biết Thịnh tổng có cái gì để nói.”
Thịnh Thiều Nguyên uống một ngụm trà, cười ha hả nói: “Lục trợ lý cần gì phải gấp gáp, cơm phải ăn từng miếng, nói cũng phải từng câu, không bằng nói từ nhóm máu của Lục trợ lý đi?”
Lục Thừa Dư nhíu mày, cầm lấy ấm trà rót đầy ly cho mình và Nghiêm Mục: “Thịnh tổng vậy mà biết nhóm máu của Lục mỗ, thật là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh.”
“Nhóm máu của Lục trợ lý cùng chú ba tôi giống nhau, cũng không phải chuyện khó biết,” Thịnh Thiều Nguyên lắc đầu, “Đều nói người có nhóm máu A tính cách cực đoan lại lý trí tỉnh táo, không biết là thật hay giả.”
Lục Thừa Dư uống một ngụm trà, cười mà không nói.
“Cái này vừa vặn trái ngược với cha mẹ cậu là nhóm máu O, người nhóm máu O thường có tính nôn nóng, làm cái gì cũng rất xung động,” Thịnh Thiều Nguyên đặt ly trà xuống, giọng nói phá lệ nhu hòa, “Cậu nói đúng không?”
Thư ký ở một bên có chút nghi ngờ nhíu mày, cha mẹ đều là máu O, đứa con sinh ra là nhóm máu AB, hình như có chỗ nào không đúng?
“A, thật không ngờ đường đường là Thịnh tổng cũng tin chuyện nhóm máu,” Lục Thừa Dư cầm lấy đũa, gắp một cái cánh gà, “Thật là làm cho người khác không dám tin.”
Thịnh Thiều Nguyên nghe vậy thì cười to: “Ha ha, trên thế giới có rất nhiều chuyện khiến người ta không thể tin được, chẳng qua là rất nhiều người không muốn tiếp nhận mà thôi.”
“Không biết Thịnh tổng có nghe qua một câu nói chưa?” Nghiêm Mục dùng một cái muỗng múc đậu hũ vào trong chén Lục Thừa Dư.
“Câu gì?” Thịnh Thiều Nguyên cười hỏi.
“Có đôi khi nói quá nhiều, có thể sẽ không có kết quả gì tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.