Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm

Chương 58:




Đã ba ngày rồi, Phán Phán không gặp Thanh Thủy.
Người đứng múc canh ở đầu cầu đổi thành một cô gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt tròn xoe, mặc bộ váy áo in hoa li ti đỏ rực. Cô gái nói mình tên là Đường Nê, em họ của Thanh Thủy, Thanh Thủy được người nhà nhờ vả, đến nhân gian làm việc, có lẽ một tuần mới quay về.
Không ít nói giống như anh họ, Đường Nê lắm lời như một con vẹt. Có cô ấy, Phán Phán cũng không thấy cô đơn, chỉ là hình bóng quen thuộc giờ đã đổi thành người khác, kiểu gì cũng có chút không quen.
Có tiếng bước chân từ đằng sau vẳng lại, Phán Phán quay đầu nhìn, bỗng chốc sững sờ.
Phán quan Trương dẫn theo một người trẻ tuổi, đến trước mặt Phán Phán.
- Tam Trì!
Nỗi nhớ thương đã kìm nén suốt bốn mươi năm qua trào dâng cuồn cuộn trong lòng, hóa thành một tiếng gọi khe khẽ và dòng lệ tràn trề trong mắt. Phán Phán lao vào lòng anh ta.
- Là anh đấy ư? Đúng là anh sao? - Phán Phán gục đầu vào vai anh ta, khóc òa lên, giống như những lúc bên nhau ngày trước. Mọi chuyện xưa cũ, bỗng dồn dập hiện về trước mắt như sóng triều.
- Là anh đây! - Tam Trì dịu dàng mỉm cười, nâng khuôn mặt vừa cười, tay chân luống cuống, lau dòng nước mắt rồi nói – Đợi anh ở đây suốt bấy lâu chỉ vì muốn cùng anh uống canh Mạnh Bà, rồi cùng anh qua cầu. Như thế, kiếp sau chúng ta có lẽ vẫn được ở bên nhau. Cả Thanh Thủy cũng nói rằng, chỉ cần hai người yêu nhau sâu sắc, cho dù có uống canh Mạnh Bà, kiếp sau vẫn có cơ hội tiếp tục bên nhau!
Tam Trì đắm đuối nhìn vào mắt cô, gật đầu:
- Phải! Kiếp này không thể sớm tối có nhau, kiếp sau anh nhất định lại đi tìm em. Chúng ta hãy giao ước rằng, kiếp sau, hai người chúng ta sẽ sống hạnh phúc trọn đời. Cho dù có biến thành ông già bà lão, anh cũng sẽ dắt tay em đi qua đường, không bao giờ để em bị xe đâm nữa.
- Ngoắc tay nào! - Phán Phán chìa ngón tay út ra trước mặt anh ta, những tia sáng hạnh phúc long lanh trong làn nước mắt.
Hai ngón tay móc chặt vào nhau, kết nên lời hẹn ước trịnh trọng.
Tam Trì dắt tay cô, bước tới trước mặt Đường Nê.
Nhìn vào cái bát nhỏ Đường Nê đưa đến, nước canh song sánh trong bát, lấp lánh trong veo, nhưng cứ như không nhìn thấy đáy, Phán Phán có chút e sợ.
- Uống đi. - Tam Trì vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Anh thì sao? - Phán Phán không thấy Đường Nê múc bát canh thứ hai.
- Bề trên đặc cách cho phép anh ta có thể không uống canh. – Phán quan Trương bước lại gần, nghiêm nghị nói – Bởi vì khi còn sống, anh ta đã làm rất nhiều việc tốt, cho nên bề trên đã đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Phán Phán nhìn Tam Trì, ánh mắt đầy kinh ngạc:
- Tại sao?
- Như vậy mới không khiến cho việc chúng ta gặp lại nhau vào kiếp sau biến thành “có lẽ”. – Anh cầm tay Phán Phán, trong ánh mắt dịu dàng trỗi dậy niềm kiên định – Nhất định anh sẽ tìm được em!
Phán Phán lặng đi hồi lâu, đổi khóc thành cười, đón lấy bát canh, nói với Đường Nê:
- Giúp tôi chuyển lời tạm biệt tới anh họ cô nhé, và cả lời cảm ơn!
- Tôi sẽ chuyển lời! – Đường Nê vỗ ngực bảo đảm với cô.
Vào khoảng khắc Phán Phán bưng bát canh lên, Tam Trì đột nhiên giữ chặt lấy tay cô. Cô ngơ ngác nhìn anh.
- Em đã bao giờ hận anh chưa? - Tam Trì nghiêm túc hỏi cô – Em đã làm bao nhiêu việc vì anh, mà anh lại chẳng làm được gì cho em.
- Em chỉ hận là thời gian của em không có đủ để ở bên anh. - Phán Phán đáp ngay, không hề nghĩ ngợi.
Một giọt nước mắt, chầm chậm lăn xuống từ khóe mắt Tam Trì, trong suốt hơn cả pha lê.
Anh đưa ngón tay dính lấy giọt nước mắt, nhè nhẹ ấn vào giữa trán Phán Phán.
Luồng khí đen lởn vởn trên đỉnh đầu cô suốt bốn mươi năm qua, trong khoảng khắc này, đã hoàn toàn tan biến.
- Anh đang làm gì thế? - Phán Phán ngỡ rằng anh quá đau lòng – Ngốc ạ, anh khóc cái gì thế, chúng ta sắp có cả một đời để ở bên nhau.
- Ừ, đi thôi! - Tam Trì lại hôn lên trán cô.
Phán Phán nhìn anh thêm lần nữa, rồi ngửa cổ, để dòng nước canh vừa ấm vừa mát pha lẫn vị đắng, trong vị đắng lại có vị cay, trong vị cay lại lẫn vị chua chua ngòn ngọt chảy xuống cổ họng. Lúc này cô mới biết mùi vị của canh Mạnh Bà lại quái dị thế này, nhưng lại quen thuộc như đã từng nếm trải.
Mùi vị của đời người chẳng qua cũng như vậy mà thôi.
Ý thức của Phán Phán dần dần trống rỗng, chỉ có một giọng nói dịu dàng giục giã cô rằng, hãy đi về phía trước, hãy đi về phía trước…
Khi bóng hình Phán Phán biến mất ở đầu cầu bên kia, Tam Trì thẫn thờ nhìn về phía bóng cô vừa khuất, một làn khói nhạt từ dưới chân anh ta bốc lên mờ mịt. Khi làn khói tản đi, đứng tại chỗ đó, chỉ có một Thanh Thủy sắc mặt yên bình.
- Thế mà cũng chẳng chịu nghĩ xem, đã bốn mươi năm trôi qua, làm sao hắn vẫn mang bộ dạng trẻ trung như thế được! - Thanh Thủy khẽ lắc đầu, nhìn xuống mỉm cười – Một cô gái ngốc nghếch không chút mưu mô. Không có ai bảo vệ, thật không biết cô sẽ còn bị mắc lừa bao nhiêu lần nữa.
- Người anh em, cậu đã khóc rồi kìa? – Phán quan Trương kinh ngạc nhìn Thanh Thủy.
- Anh họ… anh… - Đường Nê không chỉ ngạc nhiên, mà dường như đã kinh hãi trước hành động của người anh họ.
Thanh Thủy chầm chậm quay người lại, nở một nụ cười thanh thản với họ:
- Tôi nghĩ, tôi đã không còn tư cách làm Mạnh Bà nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.