Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 6: Bò giường




Ngủ ước chừng nửa canh giờ, Nam San mở mắt ra, duỗi thắt lưng mỏi, thấy tổ mẫu vẫn ngồi trên vị trí cũ, trước mắt từ ái nhìn nàng, nàng dùng tay áo lau nước miếng khóe miệng, xoa cánh tay tê dại.
"Tổ mẫu, ta lại ngủ rồi?"
"Không sao, tiểu cô nương, ngủ nhiều chút tốt cho thân thể."
Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã lên cao, nghĩ mẫu thân nói thịt yến, nàng a lên, "Tổ mẫu, hôm nay San Nhi không dùng cơm với người, mẫu thân ta tự xuống bếp đấy."
Lư thị cười, "Ừ, tay nghề nương ngươi tất nhiên là tốt, chỗ tổ mẫu toàn thức ăn chay, xác thật không hợp khẩu vị của ngươi."
Nam San ngượng ngùng cười gượng, làm bộ nghe không hiểu trêu chọc trong lời Lư thị, lấy cái giỏ không, bước chân nhỏ, đi về viện nhà mình.
Lúc đi ngang qua hoa viên, trong bụi hoa hình như có thứ gì đang đong đưa, nàng hạ mắt xem thường, đẩy nhanh bước chân, trong bụi hoa hiện ra một thiếu niên, giọng nói không hợp độ tuổi, thanh âm như đập đá làm người nghe không thoải mái.
"Tam Bàn Nhi, đi đâu đấy?"
(Bàn: béo)
Thiếu niên ước mười ba tuổi, mặt nộn thân dài, xem tướng mạo xác thật là tiểu công tử tuấn tú, nhưng tính tình này?
Nam San vốn không muốn so đo nghe thấy mấy chữ Tam Bàn Nhi lập tức nổi giận, hung tợn nhìn chằm chằm thiếu niên, "Đường Ca Nhi, ta là tam tỷ ngươi, dù ngươi không muốn gọi ta là tỷ, cũng không thể gọi ta Tam Bàn Nhi, chẳng lẽ tiên sinh ở học đường không dạy ngươi trên kính già, dưới yêu trẻ?"
Nam Đường là đích thứ tử Đại phòng, ngày thường không để Nhị phòng bọn họ vào mắt, ngày xưa Nam San có thể trốn thì trốn, còn không phải là thằng nhóc choai choai, nàng thật đúng là không muốn so đo với hắn.
Nhưng nàng không thể nhịn nhất chính là Nam Đường gọi nàng Tam Bàn Nhi, từ trong miệng của hắn gọi ra, luôn mang theo ác ý khiến người ta cực kỳ khó chịu.
"Hừ, Tam Bàn Nhi, ngươi biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ, cái đầu gỗ của ngươi sợ là còn không nhận được đầy đủ chữ trên Tam Tự Kinh đúng không?"
Nam San hít sâu một hơi, châm biếm một tiếng, "Không nhận được đầy đủ thì thế nào, dù không nhận biết đầy đủ chữ bên trên, ta cũng biết nhìn thấy người lớn tuổi phải dùng kính xưng, đâu giống ngươi, sách đều đọc đến trong bụng chó rồi."
Thiếu niên tức giận kêu ken két, "Bụng chó gì, tiểu thư khuê các nói lời thô tục, quả nhiên là thứ xuất không được cái tích sự gì..."
"Đường Ca Nhi!"
Nơi xa truyền đến một tiếng quát chói tai, một thiếu niên bạch y cao gầy đi tới, đúng là đích trưởng tử của Ngụy thị Nam Cảnh, diện mạo hắn giống mẹ, có bảy phần tương tự Ngụy thị.
Nam Đường thấy ca ca ruột tới, như chuột thấy mèo "oạch" lập tức chạy xa.
Tốc độ cực nhanh, nàng nhìn nghẹn họng trân trối, chậm rãi quay đầu, hành lễ với Nam Cảnh, "Chào đại ca ca."
"Ừ," Nam Cảnh nhìn nàng, tựa bất đắc dĩ cúi đầu, "Tính tình Đường Ca Nhi hơi kém, tam muội muội đừng so đo với nó."
Tính tình Nam Cảnh và Nam Đường hoàn toàn tương phản, tuy rằng chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng tính tình ổn trọng, làm người lão thành, nghe nói ở Quốc Tử Giám rất được nhóm tiên sinh coi trọng, đối với nàng cũng không có chán ghét rõ ràng, lúc nào cũng lấy lễ đối xử.
Nam San lộ ra nụ cười ngọt khờ dại, "Đại ca ca nói quá lời, đường đệ cũng chỉ thích nói giỡn mà thôi, ta tất nhiên sẽ không để trong lòng."
"Vậy là tốt rồi."
Ánh mắt hắn hơi liếc nhìn nàng một cái, lướt qua đi về một hướng khác.
________
Cửa thư phòng chỗ rẽ Tây viện nửa khép, sơn đỏ bên trên đã rơi đông một miếng tây một miếng, lộ ra màu đầu gỗ nguyên bản, một mảnh loang lổ.
Bên ngoài một nữ tử giả dạng nha hoàn lén lút đi tới, gương mặt tinh tế eo thon, một thân váy xanh nhạt chiết eo dài đến mắt cá, trên mặt chát son phấn thật dày, môi mỏng tô son đỏ, trong mắt phiếm màu hồng phấn mang theo một tia đắc ý.
Nàng lắc lư eo thon, chậm rãi tới gần thư phòng, thấy trái phải không người, lách người đi vào.
Nam San đang đi vào trong viện xa xa nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ vừa rồi nha đầu kia lẻn vào thư phòng phụ thân không phải Liễu Nhứ trong viện đại bá nương sao?
Nha đầu kia đi vào không lâu, liền nghe thấy bên trong tiếng "loảng xoảng" vang lên, khóe miệng Nam San lộ ra nụ cười giảo hoạt, ném giỏ tre trong tay xuống, như nghé con xông vào, thấy Liễu Nhứ đang ngã ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt đẹp ngập nước, lã chã chực khóc nhìn nam tử bên trên.
Thân thể mập mạp như gấu của Nam nhị gia xê dịch, gương mặt tràn đầy thịt mỡ run lên, thần sắc đen như đáy nồi, quát lên, "Ngươi thật đúng là thật can đảm, cũng không biết là người nào cho ngươi cái gì tốt, kêu ngươi chạy đến Tây Khóa viện ta đi tìm cái chết? Với dáng vẻ yếu ớt của ngươi, Nhị gia ta đặt mông ngồi xuống, ngươi phải đi đời nhà ma."
Nói xong thấy nữ nhi chạy vào, lập tức thay đổi gương mặt hiền như phật Di Lặc, "Sao San Nhi lại tới? Mau đi ra ngoài, đừng xem mấy thứ đồ chơi dơ bẩn, miễn bẩn cả con mắt."
Nam San giả bộ vô tội, làm như không rõ lời phụ thân, Nam Nhị gia nhìn mà bật cười, hai cha con làm mặt quỷ, gạt qua nữ nhân trên mặt đất.
"Đồ vật gì dơ bẩn? Lại dám chạy đến trong viện lão nương giương oai?"
Bên ngoài truyền đến tiếng của Đinh thị, sắc mặt nha đầu mới vừa còn bày tư thế thẹn thùng ngồi dưới đất thay đổi mấy lần, Nhị phu nhân không phải đang dưới bên tự mình nấu cơm sao? Sao chạy tới đây nhanh như vậy?
Nghĩ bộ dáng Nhị phu nhân, lại thẳng người, luận diện mạo, nàng ta chính là mỹ nhân, một phụ nhân thô bỉ như Đinh thị đâu thể so, nàng ta như thế nghĩ, ném ánh mắt quyến rũ nhìn Nam Nhị gia ngồi bên trên.
Theo tiếng nói bên ngoài vừa dứt, Đinh thị mặc chiếc váy hẹp tay một chân tiến vào, thấy người đẹp dưới đất, khóe miệng hiện nụ cười lạnh, "Thì ra là Liễu Nhứ trong viện đại tẩu? Thật đúng là khách ít đến! Chính đại tẩu kêu ngươi tới?"
Đinh thị đang ở bếp xử lý nửa miếng thịt lợn đại ca đưa tới, nghe được nha đầu báo tin, hấp tấp đánh tới.
"Không! Không phải, nhị phu nhân!" Liễu Nhứ gấp đến độ xua tay, hai đôi mắt còn không ngừng liếc Nam Nhị gia, một bộ muốn nói lại thôi.
"Ha ha," Nhị phu nhân Đinh thị thấy cách này của nàng ta, cười ha ha, lôi ra đồ trong tay, bàn tay to xoay chuyển, hai dao trong tay giao nhau, ma xát một chút, hàn quang bắn ra bốn phía, dao chặt thịt và dao róc xương ở trong tay nàng loé ánh sáng lạnh lẽo vung lên vung xuống, Liễu Nhứ sợ tới mức nhắm mắt co rúm lại phía sau.
Đinh thị vừa đưa mắt ra hiệu, bà tử phía sau không nói một lời túm Liễu Nhứ lên, Liễu Nhứ một bên giãy giụa một bên cầu xin tha thứ, "Nhị phu nhân tha mạng, nô tỳ không cẩn thận xâm nhập thư phòng Nhị gia, thật là sai lầm không cố ý, mong Nhị phu nhân xem xét."
Nói rồi một đôi mắt đi câu lấy Nam nhị gia, "Nhị gia... Ngài giúp nô tỳ nói chuyện, nô tỳ cái gì cũng chưa làm!"
Cái gì cũng chưa làm, thịt mỡ trên mặt Nam nhị gia run rẩy, là cái gì cũng chưa kịp làm đi! Hắn đang dựa bàn nghỉ ngơi, nha đầu này lén lút tiến vào, đang muốn cởi quần áo trên người, hắn ngửi thấy mùi phấn nồng đậm, lập tức tỉnh táo lại, thấy người tới, một chân đá ra ngoài.
Đinh thị tất nhiên là tin tưởng trượng phu, hừ, đại tẩu quản gia thật là tốt, chỉ nhìn chằm chằm vớt bạc, cắt xén đồ phát theo lệ, thủ hạ một đám đều đầu vót nhọn muốn bò lên giường nam nhân.
Không để ý tới Liễu Nhứ kêu to, trực tiếp chặn miệng xách lên, đoàn người hùng hổ đi về phía chủ viện.
Trong chủ viện, Ngụy thị thấy Đinh thị không rời hai dao trong tay, hùng hổ đi tới, phía sau đi theo Liễu Nhứ đang bị trói, sắc mặt nàng ta lạnh đi, "Nhị đệ muội đây là ầm ĩ cái gì, Hầu phủ chúng ta cũng không phải là Lưu Tiên trấn của ngươi, càng không phải phố phường hương dã, ngươi cầm hai con dao giết lợn là muốn làm cái gì?"
Đinh thị gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy thị, nửa bước không thoái nhượng, "Đại tẩu chớ trách, thật là chặt thịt ở dưới bếp còn chưa kịp bỏ xuống, đệ muội cũng đang muốn hỏi đại tẩu, chuyện khuê phòng tiểu thúc, khi nào đến phiên một người làm đại tẩu nhúng tay, thứ đệ muội đọc ít sách, cũng không biết đám quý nữ thế gia đều hành sự như thế?"
Ngụy thị quét mắt Liễu Nhứ đang bị bịt miệng, lập tức hiểu đồ lẳng lơ này thấy ở trong viện mình không có địa phương ra tay, lại ném sự lẳng lơ đến bên Nhị phòng, tức giận mày liễu dựng ngược, trong mắt hiện vẻ tàn khốc.
Vân di nương đứng ở phía sau Ngụy thị cúi đầu, nàng là mẫu thân của Nhị tiểu thư Nam Anh, cũng là nha đầu hồi môn Ngụy thị mang từ nhà mẹ đẻ đến, Liễu Nhứ năm lần bảy lượt lắc lư trước mặt thế tử, nếu không phải phu nhân nhìn chằm chằm, sợ là đã sớm đắc thủ.
Mỗi người đều cho rằng có thể lên làm di nương thế tử Hầu phủ là đường ra tốt nhất cho mấy nha đầu đó, kỳ thật chua xót bên trong lại có mấy người biết chứ?
Lên làm di nương thì như thế nào, sinh con cái thì như thế nào? Ở trước mặt chủ mẫu, nàng cũng chỉ là một nha đầu, vẫn phải làm việc nha đầu như trước, châm trà rót nước, bóp lưng đấm chân.
Dù nữ nhi thân sinh cũng không thể chính miệng gọi một tiếng nương, Anh Tỷ Nhi đi theo bên cạnh Đại tiểu thư còn không sánh bằng thể diện mấy nha đầu bên cạnh Nam Cẩn, nói câu đại bất kính, đi ra ngoài, người khác chắc chắn cho rằng Anh Tỷ Nhi là nha đầu, mấy người Ty Thao các nàng là tiểu thư.
Nhưng khổ sở này nàng không thể nói, chỉ có thể một lần một lần dặn dò nữ nhi, cùng Đại tiểu thư, về sau mới có thể gả cho nhân gia có thể diện, làm chính thất, đời này nàng cũng thấy đủ.
Liễu Nhứ trong miệng kêu "ô ô", Ngụy thị chẳng hề nhìn nàng ta một cái, mặt nàng ta trở nên trắng bệch, tính tình phu nhân không chấp nhận được hạt cát.
Dù sao cũng là người trong viện mình, tục ngữ nói đánh chó phải ngó mặt chủ, Ngụy thị cả giận nói, "Nhị đệ muội nói cẩn thận, chuyện Liễu Nhứ ta nửa điểm không hiểu được, bắt gian phải bắt cả hai, ta thấy y phục Liễu Nhứ hoàn hảo, không biết đệ muội bắt người ở đâu?"
Đinh thị cười lạnh một tiếng, dao chặt thịt vung lên, bổ trên bàn trước mặt Ngụy thị, vào gỗ ba tấc, doạ Ngụy thị rụt đầu về sau, bàn tay sơn móng tay vỗ ngực đập "thình thịch", Đinh thị này quả nhiên không hổ là nữ nhi nhà giết heo!
"Đại tẩu xuất thân hiển quý, miệng lưỡi trơn tru, đệ muội ta miệng lưỡi ngu dốt, không biết nói mấy lời loanh quanh lòng vòng, người bắt được ở phòng Nhị gia, về phần nàng ta xuất hiện ở nơi đó như thế nào? Đại tẩu cũng không nên nói là ngươi phái đi truyền lời gì đó? Đệ muội ta chính là một vạn lần không tin, truyền lời còn muốn cởi ngoại sam?"
Ngụy thị thở ra một hơi, hung hăng lườm Liễu Nhứ một cái, phất tay với bà tử phía sau, bà tử kia nhấc Liễu Nhứ ra bên ngoài, chỉ chốc lát sau, tiếng bản tử vang lên "bạch bạch", bởi vì chặn miệng, chỉ có thể nghe thấy tiếng "ô ô" mỏng manh.
Nàng thấy Nam San phía sau Đinh thị, ngữ khí vừa chuyển, "Nhị đệ muội có không biết chuyện, cũng sẽ không không biết San Tỷ Nhi vẫn là tiểu thư khuê các, sao có thể để nó thấy mấy việc xấu xa này?"
Nam San thấy Đại bá mẫu nhắc tới mình, trên gương mặt đầy thịt tất cả đều là vẻ mờ mịt, phảng phất căn bản không nghe hiểu lời Ngụy thị, chọc Ngụy thị càng thêm buồn bực, đây là cái đồ gỗ mà!
"Đệ muội không đọc sách nhiều bằng đại tẩu, nhưng vẫn hiểu một đạo lý, học nhiều xem nhiều mới có thể vạn sự thông đạt, thấy nhiều việc xấu xa hậu trạch, tự nhiên biết phòng bị ra sao, so một mặt thanh cao, không thông công việc vặt tốt hơn, đại tẩu ngươi nói có phải hay không?"
Ngụy thị lại bị tức giận nghẹn lại, nói ai thanh cao không thông công việc vặt, Đinh thị này, vào Hầu phủ mấy năm, cái khác không tiến bộ, mồm mép ngược lại càng ngày càng trơn tru.
"Đại tẩu quá khen, đệ muội ta mấy năm nay mưa dầm thấm đất, đều là học đại tẩu."
Ngụy thị nghẹn một hơi, chỉ kém trợn trắng mắt, nhìn theo Đinh thị ngẩng đầu mà bước ra, mặt trầm xuống, "Liễu Nhứ không giữ được, bán đi."
"Dạ."
Nghe ra tàn khốc trong giọng nói của phu nhân, Vân di nương cúi đầu càng thấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.