Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 3: Lời đồn đại




Quả nhiên không quá hai ngày, trong phủ có lời giải thích mới về chuyện Tưởng gia, lý do thoái thác hôn sự của hầu phủ và Tưởng gia mơ hồ, bọn hạ nhân sôi nổi nghị luận, Tưởng công tử vào lúc này tới cửa, những người khác gia đều tránh còn không kịp, vì sao hầu phủ còn coi hắn là thượng khách, cũng chỉ là bởi vì hai nhà xác thật có quan hệ thông gia.
Chẳng qua lúc ấy Hầu gia đáp ứng hôn sự tiểu thư con vợ cả quý phủ cùng Tưởng gia Đại công tử, nhưng cụ thể là vị tiểu thư nào, lại chưa nói rõ.
Đinh thị nghe nói, châm biếm một tiếng, đại tẩu coi người khác là ngốc tử, khi đính hôn, trong phủ chỉ có mình Đại tiểu thư sinh ra, không phải nàng còn có thể là ai?
Nha đầu thần thần bí bí đem tin tức tràn ra, còn không phải là trong viện Ngụy thị sao?
Mấy đại gia tiểu thư này quen chơi chữ, không bao lâu, sợ là sẽ lộ ra người đính hôn với Tưởng gia, đương nhiên không phải là Đại tiểu thư Nam Cẩn, càng sẽ không phải là Tứ tiểu thư con vợ cả, chỉ có thể là nữ nhi San Nhi của mình.
Mấy ngày trước đây vội vàng thoáng nhìn, Đinh thị thấy công tử Tưởng gia xác thật tu nghi bất phàm, nếu thật xứng San Nhi nhà nàng, trong lòng âm thầm khẳng định, luận tài hoa khí độ thì cũng được, chẳng qua nàng nuốt không trôi cục tức này mà thôi.
Đang muốn trao đổi với trượng phu, lại thấy Nam Nhị Gia im lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm nàng, trong mắt thon dài tinh quang bắn ra bốn phía, làm Đinh thị xem đến kinh ngạc không thôi, Nhị Gia nhà mình ngày thường tựa hồ không quá để ý đến cái gì, bất cứ lúc nào đều là bộ dáng choáng váng, lại cũng có lúc khôn khéo.
Nam Nhị Gia nhìn hai mắt si vọng của thê tử, nhếch miệng cười, mắt càng thêm híp thành một đường, tay bụ bẫm gõ đỉnh đầu nàng một chút, "Hôn sự Tưởng gia đừng nghĩ, mau nghĩ biện pháp đẩy trở về."
Đinh thị nhíu cặp mi anh khí, "Vì sao? Ta thấy Tưởng công tử lớn lên dáng vẻ bất phàm, xứng với San Nhi chúng ta, cũng chỉ là tạm thời gặp nạn, lấy tài trí của hắn, nhất định có ngày xoay người."
Nàng hơi khó hiểu mà nhìn trượng phu, chuyện nhà mình mình biết, Nhị Gia là người thường dân, tuy là nhị tử Hầu gia, lại là thứ xuất, chẳng có tài năng, vẫn luôn nhàn rỗi ăn không ngồi rồi, San Nhi của bọn họ, tuy nói mẹ không chê con xấu, nhưng thực sự quá béo chút, thật sự không thể trái lương tâm mà nói là một mỹ nhân, có thể tìm được cô gia như Tưởng công tử, dẫu hắn thành thứ dân, cũng là trèo cao.
"Tưởng gia vốn là nhà thanh quý, hiện nay lại là thứ dân, sợ là cuộc sống không quá tốt, San Nhi không thịt không vui, thật gả qua khẳng định sẽ chịu tội, người mẹ như nàng chỉ có thể nhìn nữ nhi chịu khổ."
Cũng phải, nàng nghĩ như thế nào không đến cái này? Đinh thị nhìn trượng phu cười tủm tỉm, càng thêm cảm thấy trượng phu tuy là nhìn mặc kệ mọi chuyện, nhưng đại sự chưa từng hồ đồ, nhìn mọi chuyện thông thấu hơn nàng.
Nam Nhị Gia thấy thê tử hiểu được, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, hiện giờ thánh ý không rõ, Tưởng gia đứng thành hàng quá sớm, nhảy quá vui, gió mạnh thổi, cỏ cứng gãy, nếu tương lai Đại hoàng tử được việc, vậy Tưởng gia xác thật sẽ có ngày lật mình, nhưng hiện nay xem ra, Tứ hoàng tử khả năng lớn hơn một chút.
Tưởng công tử có tốt, cũng không ở trong vòng suy xét của hắn, hắn vạn sẽ không lấy chung thân của San Nhi mà đánh cuộc.
Đinh thị được Nam Nhị Gia chỉ điểm thu thập một phen, mang theo bên người đại nha đầu Lưu Hương phong phong hỏa hỏa mà giết đến chính viện, Ngụy thị đang cùng Tam phu nhân Phù thị ngồi ở trong sảnh, thấy Đinh thị đằng đằng sát khí, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Nhị phu nhân này chính là người bừa bãi, nháo lên tất cả mọi người đều không mặt mũi.
"Nhị đệ muội, muội vội như vậy, là vì chuyện gì?"
Đinh thị cũng không đợi Ngụy thị tiếp đón, đặt mông ngồi vào đối diện Phù thị, "Đại tẩu, đệ muội ta tính tình bộc trực, không hiểu những đạo lý lớn đó, cũng không hiểu đến quanh co lòng vòng, ta chỉ hỏi đại tẩu, vì sao trong phủ gần đây lời đồn nổi lên bốn phía, thế nhưng nói người đính hôn với Tưởng gia không phải Đại cô nương, đệ muội liền không rõ, không phải Đại cô nương chẳng lẽ là Tứ cô nương?"
Phù thị thần sắc cứng đờ, "Nhị tẩu nói linh tinh cái gì vậy, Uyển Nhi nhà chúng ta chính là người nhỏ tuổi nhất trong các tỷ muội, không có đạo lý nghị thân trước các vị tỷ tỷ."
Đinh thị làm như thở phào nhẹ nhõm, tự rót cho mình một chén trà mà uống, "Ta đây liền an tâm rồi, lúc nghe qua làm ta sợ nhảy dựng, Tứ cô nương tuổi còn nhỏ, sao có thể sớm đính thân, sợ là mọi người truyền sai, người đính hôn với Tưởng gia chuẩn là Đại cô nương không sai."
Sắc mặt Ngụy thị khó coi lên, da mặt trắng nổi lên màu xanh lá, trong ánh mắt tất cả đều là không vui, môi màu đỏ thắm cử động một chút, cũng không biết đáp lời như thế nào, chỉ có thể uống một ngụm trà che giấu, trong lòng mắng Đinh thị máu chó đầy đầu.
Đinh thị thấy nàng không nói, buông cái chén trong tay, nghi hoặc mà hỏi ngược lại, "Đại tẩu, sao tẩu không nói lời nào? Chẳng lẽ là người đính hôn cũng không phải Đại cô nương? Nhưng kỳ lạ, trong phủ còn có đích nữ khác sao? Cũng không phải là San Nhi nhà chúng ta chứ."
Nói đến câu sau, Đinh thị ngữ khí lạnh lùng, Phù thị nhìn Ngụy thị một cái, cúi đầu, Ngụy thị chỉ cảm thấy sau gáy ẩn ẩn đau, lời này làm nàng như thế nào trả lời, Đinh thị này quả nhiên là người ngang ngược không được dạy dỗ, nào có người hỏi chuyện trắng ra không để lối thoát như thế.
Thật là đần độn đến cực điểm!
Nàng hít sâu một hơi, trên mặt hoà hoãn, "Cũng chỉ là bọn hạ nhân loạn khua môi múa mép, Nhị đệ muội lại có thể dám tới chất vấn ta, thực sự có chút không ổn."
Đinh thị cười, không để bụng nói, "Đại tẩu đọc đủ thứ thi thư, không cần so đo với người dốt đặc cán mai như ta, trong lòng ta còn nói thầm, sao có thể là San Nhi nhà ta chứ, ai không biết Nhị Gia nhà ta thứ xuất lại là người rảnh rỗi, nửa cái sai sự cũng không có, đính hôn là lúc Tưởng gia chính là Đại học sĩ, sao có thể mắt mù đến kết thân với Nhị Gia nhà chúng ta."
Ngụy thị đau đầu lên, cục tức nghẹn ở trong lòng ngực, không lên cũng chẳng xuống, lại còn khó chịu hơn, "Cái miệng của đệ muội thật đúng là không có ai giữ cửa, như người ta, sợ là không dung được người lắm miệng như vậy."
"Ha ha, đại tẩu có điều không biết, Nhị Gia chúng ta lại vừa ý tính tình ta, còn nói đệ muội ta một ngày không mắng hắn, hắn một ngày không sảng khoái."
Cả nhà đồ đê tiện!
Ngụy thị mắng trong lòng, Phù thị lại là đỏ hốc mắt, Tam Gia đối nàng không nóng không lạnh, chỉ sủng ái Vạn di nương, mấy ngày liền đều ngủ lại bên kia, nàng hôm nay chính là tới tìm đại tẩu tố khổ, Tam Gia đã bốn tháng không bước vào phòng nàng, nghe Đinh thị nói, làm nàng sao mà chịu nổi.
Nhìn Đinh thị bởi vì thích ý mà sắc mặt có vẻ vạn phần hồng nhuận, tuy diện mạo bình thường, nhưng lại lộ ra vẻ thư thái, nàng tuy không thèm nhìn một nhà Nhị phòng, nhưng lại hâm mộ Đinh thị có phu quân yêu thương, cuộc sống bừa bãi sung sướng!
Cuối cùng là cảm thấy nữ nhân được nam nhân yêu thương sắc mặt chói mắt, chế nhạo nói, "Nhị tẩu, nói cẩn thận, nữ tử tối kỵ không giữ cái miệng, ngoại nhân nghe thấy được, còn nói Hầu phủ chúng ta vô giáo dưỡng."
"Tam đệ muội cũng là tiểu thư xuất thân đại gia, đoạn sẽ không truyền mấy lời hôm nay chị em dâu chúng ta nói ra đâu, bằng không người khác nghe xong, cố nhiên sẽ nói ta miệng lưỡi, lại cũng sẽ nói một câu, đệ muội đồng dạng nhiều lời, lại là cả việc tư trong phủ cũng nói ra ngoài, đệ muội, ngươi nói có phải lý lẽ này hay không."
Phù thị tức giận quay đầu không để ý tới nàng, Đinh thị lại cười, "Đại tẩu tất nhiên là sẽ không nói ra ngoài, ngươi không nói, ta không nói, nàng không nói, ai biết việc hôm nay?"
Ngụy thị làm như bị nàng chọc tức cười, một nữ đồ tể, không biết từ đâu học dăm ba câu, lại còn đẩy mình vào câu hỏi khó, "Được, lời nói vừa rồi, ta coi như chưa từng nghe qua, ngươi còn có chuyện gì?"
"Chuyện khác ngược lại cũng không có, ta cả ngày vây quanh Nhị Gia và hai tỷ đệ San Tỷ Nhi, chuyện bọn họ chính là chuyện lớn nhất, nếu đính thân với Tưởng gia không phải San Tỷ Nhi chúng ta, vậy chuyện gì cũng không có."
Phù thị quay đầu, cùng Ngụy thị liếc nhau, từng người cúi đầu uống trà, đều không đáp lời.
Đinh thị làm rõ việc này, thấy các nàng không đáp lời cũng không ngại, dù sao nếu một ngày kia Ngụy thị thật đổ hôn sự kia đến trên đầu San Tỷ Nhi, cũng đừng trách nàng không khách khí, nàng cũng mặc kệ cái gì ít miệng hay lắm miệng, chắc chắn vén việc này từ đáy cho tới đỉnh.
Thấy ý đồ đến đã làm rõ, Đinh thị cũng không ở lại thêm, khẽ cười một tiếng nói cáo từ, khí phách hăng hái mà bước bước đi ra phòng khách, Phù thị ở sau người "Phi" một tiếng, nhìn hai cái đùi đi mở rộng thế kia, quả thực thô lỗ bất kham, tổn hại phong tục.
Mới ra cửa viện, chạm mặt thế tử Nam Hoành Đào hạ triều hồi phủ, hắn lớn lên trắng nõn nho nhã, nhìn Đinh thị sải bước, không có nửa điềm kiều thái của nữ tử, còn hào phóng hơn nam tử đi, ấn đường hơi hơi nhăn lại, lại ngượng ngùng răn dạy, chỉ phải nặng nề mà "Khụ" một tiếng.
Đinh thị quan tâm hỏi, "Gặp qua đại ca, đại ca đây là mới vừa hạ triều? Như thế nào, cổ họng không thoải mái, sợ là nhiễm phong hàn đi?"
Ngươi mới nhiễm phong hàn?
Nam Hoành Đào không mừng mà nhìn nàng nghiêm mặt, nữ tử nào lớn lên như thế, còn không biết xấu hổ ra cửa gây hoạ, Nhị đệ thật là mắt mù, một xấu phụ như vậy mà cũng coi như bảo bối, muốn chết muốn sống mà cưới hồi phủ, chọc cha tức giận một năm cũng không thèm để ý hắn.
Cũng không biết Đinh thị này cho Nhị đệ uống thuốc mê hồn gì, nhiều năm như vậy, Nhị phòng nửa cái di nương cũng không có, đừng nói gì đến thông phòng, nghe đều không có nghe nói qua.
Hắn lắc đầu, Đinh thị không giống như là có thủ đoạn, liền diện mạo của Nhị đệ với Đinh thị thật đúng là tuyệt phối, một xấu một béo, ai cũng không chê ai.
Đinh thị thấy ánh mắt của thế tử đại bá, trong lòng khó hiểu, nhóm nhi tử những thế gia tâm sự cũng thật khó đoán, còn không phải là nói hắn cảm nhiễm phong hàn, còn mặt lạnh thành như vậy, thật làm người chịu không nổi, dong dong dài dài, có chuyện cũng không nói thẳng.
Vẫn là trượng phu mình tốt.
Nàng nghĩ, hơi khom người hành lễ, chân không ngừng đi đến viện mình.
Nam Hoành Đào thấy nàng hành lễ còn ra dáng ra hình, lắc đầu, cũng chỉ là con gái đồ tể, có thể biết được lễ đã rất không tồi, sao có thể kỳ vọng nàng có thể xem hiểu ánh mắt người khác.
Đinh thị chạy về viện mình, thấy trượng phu đang dạy nữ nhi học chữ, đối mắt với trượng phu, hai người đi đến nội thất, Nam San thấy cha mẹ hình như có lời muốn nói, vội tìm cớ về viện của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.