Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 19: Thiên viên địa hắc




Cô nương đen gầy nằm nghiêng trên giường, hai chân vắt lên nhau, mỉm cười nhìn nàng, sang sảng mở miệng, "Ta tên Khương Diệu Âm, nữ nhi Khương Thứ phụ, xin hỏi cô tên gì?"
Hóa ra là nữ nhi Khương Thứ phụ, chẳng trách xếp trước các nàng, Nam San cũng cười với nàng ấy, "Gặp qua Khương tiểu thư, ta tên Nam San, là nữ nhi Nhị phòng phủ Đức Dũng Hầu."
Mắt Khương Diệu Âm sáng ngời, "Thấy Nam đại tiểu thư đứng trước cô, đã sớm đoán được là cô."
Nam Cẩn là đệ nhất tài nữ kinh thành, độ nhất biết tất nhiên cao, Nam San mỉm cười, thấy giường ghế chỉnh tề, tất cả đồ dùng đều có, chỉ một lát sau, các cung nữ đến phát y phục.
Nam San cầm lấy, thấy y phục may hơi nhỏ, cười ngọt ngào hỏi cung nữ đưa y phục, "Vị tỷ tỷ này có thể tìm cho ta bộ lớn hơn được không."
Cung nữ kia che miệng cười, "Bẩm Nam tiểu thư, nô tì tên Phương Phỉ, là cung nữ sai sử được phân tới viện này, bộ y phục này lớn nhất rồi, nô tì đặc biệt lựa chọn."
"À."
Khương Diệu Âm đang muốn thử y phục cười phì, Nam San đỏ bừng mặt, trốn sau tấm bình phong thay y phục, nghĩ đến cung nữ kia không nói dối, kích thước y phục khá vừa, chẳng qua phần ngực hơi chật, bó chặt phía trước khiến người ta mơ màng.
Khương Diệu Âm thấy nàng đi ra, hai mắt bừng sáng nóng rực, đưa tay muốn sờ, "Oa, quả nhiên người béo có chỗ tốt."
Nam San né tránh, sau đó ra vẻ giận dỗi tới cào nàng ấy, hai người xoay tới xoay lui, bên ngoài truyền đến tiếng giễu cợt.
"Thiên viên địa hắc, một béo một đen, xấu y như nhau, hai người đúng là một đôi mà."
Lại là Trình tiểu thư kia, Nam San và Khương Diệu Âm liếc nhau, thả nhau ra, tính tình Khương Diệu Âm cũng không phải tượng nặn bằng bột như Nam San, nàng chính là đồ đệ Y Thánh.
Ngày thường đi theo sư phụ lên núi hái thuốc, xuống núi hành y, lại cải trang thành nam tử, tự nhiên không quan tâm vẻ ngoài, hơn nữa phơi nắng phơi gió, da vừa đen vừa thô, biết phải tuyển tú, cha nàng viết thư gọi nàng về, thời gian gấp gáp, tự nhiên không kịp dưỡng trắng da.
Nương nàng nhìn thấy thì suýt ngất xỉu, người trong nhà nghĩ dù sao cũng không quan tâm có làm hoàng tử phi hay không, đen xấu thì đen xấu đi, điểm danh có mặt là được.
"Hóa ra là Trình tiểu thư, sao ta không biết các quý nhân chọn tú nữ, một nữ nhi Thái phó như cô lại dám đoạt bình chọn trước thánh nhân là lý gì?"
Trình tiểu thư tái mặt lại vẫn ngẩng cao đầu, nhìn nữ tử trước mắt, làn da đen sạm, tiểu thư nhà nào trong kinh dưỡng thành như thế, sợ là nữ tử quan gia ngoài kinh chạy tới.
"Không có văn hóa, quả nhiên nhanh mồm dẻo miệng, không biết cô là tiểu thư nhà ai?"
Khương Diệu Âm khoanh tay, cười lưu manh, "Ha, ánh mắt Trình tiểu thư không ổn, quên chuyện khi còn bé bị ta đánh kêu cha gọi mẹ rồi?"
Trình tiểu thư kia lập tức trừng lớn hai mắt, chỉ vào nàng, "Cô... Khương Diệu Âm."
"Nhận ra, còn không mau cút đi!"
"Hừ!"
Trình tiểu thư thở hổn hển rời đi, Khương Diệu Âm quả thực là ác mộng khi nàng còn nhỏ, không giống tiểu thư nhà qua, Khương Diệu Âm từ nhỏ đã lỗ mãng, leo cây trèo tường, cái gì cũng dám làm.
Nhưng phụ thân còn khen nha đầu thông minh, nàng giận quá, vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau với Khương Diệu Âm, luận mồm mép, đối phương tự nhiên không phải đối thủ của nàng, không mắng được thì đánh, đánh nàng một trận tơi tả.
Càng tức giận chính là, nàng khóc lóc chạy về nhà, phụ thân không những không ra mặt thay nàng, còn trách nàng không phóng khoáng, không biết đại cục, hai người từ đó kết thù, từ đó trở đi không nhìn mặt nhau.
Về sau nghe nói Khương Diệu Âm bị Khương đại nhân đưa đi, nàng vui vẻ hồi lâu, theo tuổi tác tăng dần đã sắp quên chuyện này, ai biết lại gặp lại trong cung.
Nhìn gương mặt đen như than của nàng, còn không biết xấu hổ tới tuyển tú, tới mất mặt xấu hổ còn tạm, Trình tiểu thư thầm vui vẻ, oán hận về viện của mình.
Nam San liếc nhìn vẻ vênh váo của Khương Diệu Âm, bộ dạng giống như một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt, không sợ trời không sợ đất, thật khiến người ta hâm mộ, tính tình cô nương này, nàng thích.
Kiếp trước nàng trầm mặc ít nói, tính cách hơi hướng nội, người khác nhắc đến nàng, phần lớn đều sẽ nói một câu, nữ nhi Trịnh gia kia cũng không tệ, chỉ là quá khô khan, quá chất phác.
Bằng hữu của nàng rất ít, đếm không quá đầu ngón tay, chờ lúc muốn kết hôn, bạn trai vừa mới bắt đầu còn có hứng thú, sau khi ở chung một thời gian, rốt cuộc không chịu nổi nàng không hiểu phong tình,lúc chia tay chỉ một câu tính cách không hợp.
Xác thật, đối với những bạn trai đó, nàng không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể chất phác, nói dễ nghe là bảo thủ, không cởi mở, khó nghe chút chính là cứng nhắc.
Nàng từng nghe có một người lén gọi nàng là người đẹp bằng đá, cũng chỉ có thể cười khổ.
Kiếp này, ở trong phủ ở chung với Chung Khấu Châu cũng khá tốt, hiện nay, vị Khương tiểu thư yêu ghét rõ ràng này làm nàng có thiện cảm.
Khương Diệu Âm cũng quay đầu lại cười với nàng, tam cô nương Đức Dũng Hầu này cực kỳ hợp tính nàng, không uổng công nàng đút lót ngân phiếu cho ma ma chia viện.
Bằng không một nữ nhi con vợ lẽ Hầu phủ như Nam San nào có tư cách ở cùng phòng với đích trưởng nữ Thứ phụ như nàng.
Ma ma chia viện và ma ma nghiệm thân cho các nàng là bạn tốt, vừa rồi trong miệng bạn tốt Đỗ ma ma biết được có một tiểu thư mập mạp, da mịn màng, ngực lớn, cố ý nhìn Nam San vài lần.
Thấy y phục tú nữ bình thường mặc trên người tam tiểu thư Đức Dũng Hầu lại làm ngực siết chặt phình lên, thầm nghĩ thật là một cặp vũ khí sắc bén, nói không chừng vào mắt quý nhân.
Ngay cả nữ nhi nhà Thứ phụ cũng nhìn nàng với con mắt khác, dù tam tiểu thư không lọt vào mắt các quý nhân, sợ sau này cũng là quý phu nhân nhất đẳng trong kinh.
Mấy người bọn họ đều từ cung nữ mà thành lão ma ma, trong lòng đều có tính toán, sẽ không tùy tiện đắc tội bất kì một vị nữ tử có khả năng được sủng ái nào.
Lần tuyển tú này khác trước đó, quá khứ nhiều nữ tử dân gian, nữ nhi quan gia phẩm cấp thấp cũng nhiều, đắc tội thì đắc tội, những nữ tử đó không quyền không thế, muốn nổi bật hơn người rất khó, không thiếu muốn nịnh nọt những cung nhân như bọn họ.
Nhưng trước mắt đều là nữ nhi quan viên tứ phẩm trở lên, tùy tiện lấy thứ nữ, về sau cũng sẽ không gả quá kém, bọn họ tất nhiên càng thêm cẩn thận, đến chỗ nào đều cười nịnh nọt.
Bà tùy tiện nói vài câu xã giao, sau đó cố ý dặn dò các vị tú nữ ở yên trong phòng mình, đừng đi linh tinh.
Phân công đến viện các nàng hầu hạ ngoài cung nữ tới đưa y phục, còn có một cung nữ mặt vuông dài vẻ mặt cay nghiệt, tên là Phương Thảo.
Nam San mặc kệ khinh thường trong mắt nàng ta, cũng chỉ ở chung mười ngày, không có gì không thể chịu đựng, xưa nay tuyển tú nhiều xấu xa, không chạy loạn, không nhiều miệng mới có thể không gây hoạ vào người.
Các nàng đều là nữ tử quan gia, bớt được nhiều lần tuyển chọn như những năm trước, chỉ cần qua sơ tuyển thân thể tiến cung là có thể trực tiếp tiến vào tuyển chọn đại điển.
Nhưng trước khi vào tuyển chọn, mọi người phải ở Hàm Bao Uyển mấy ngày, để các quý nhân thăm dò tính tình, cho nên mấy cung nữ đến hầu hạ và các ma ma cũng có thể là con mắt của các quý nhân.
Thậm chí các hoàng tử cũng có thể sẽ phái người lại đây tìm hiểu, hoặc là tự mình tới nhìn lén, những cái này mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra.
Một đêm bình an không có việc gì, đến giờ Mão, các tú nữ liền rời giường rửa mặt thay y phục, mặc y phục của mình, y phục tú nữ phân phát là thống nhất.
Chờ Nam San không tình nguyện đủ kiểu thức dậy, đi tới hoa viên, nhìn các nữ tử váy áo đủ loại, như bướm bay lượn lờ, hoặc ngắm hoa, hoặc mấy người tụ một chỗ ngâm thơ, làm người ta hoa cả mắt.
Khương Diệu Âm phía sau nhếch môi, giễu cợt nhìn mấy thiếu nữ giả bộ, nháy mắt với Nam San, "Nam tam tiểu thư có tài nghệ gì?"
Nam San ngơ ngác xoay người, "Ăn tính không?"
"Ha ha," Khương Diệu Âm cười ha ha, ngũ quan khuôn mặt đen đen sinh động, "Thôi, dân gian không phải có tục ngữ, có thể ăn là phúc sao."
Nam Anh trong đám người nhìn thấy Nam San, đi tới, thiếu chút nữa làm Nam San không nhận ra, không phải nói ăn mặc trông lạ, mà là khí chất cả người, căn bản là khác nhau như trời với đất.
Nhị tỷ tỷ dĩ vãng luôn cúi đầu vâng vâng dạ dạ, trông nhát gan nói nhẹ như đổi thành người khác, tự nhiên hào phóng nói cười với đám tú nữ, hai tay cũng không còn nắm chặt mà tự nhiên cầm khăn tay, thỉnh thoảng che miệng.
Nam San thầm nghĩ, nữ tử trạch môn quả nhiên đều thuộc phái diễn xuất, nhị tỷ tỷ lúc trước yếu đuối chỉ là giả vờ.
"Tam muội muội, muội phân đến cùng phòng ai? Hôm qua ta hỏi thăm mãi."
Nam Anh vừa nói vừa nhìn về phía Khương Diệu Âm sau lưng nàng, Khương Diệu Âm khoanh tay trước ngực, thẳng tắp nhìn lại.
Nam San đang muốn mở miệng, lại thấy Nam Anh đã lướt qua nàng, cười chào hỏi Khương Diệu Âm, "Cùng phòng tam muội muội ta chắc là cô nương này đúng không, không biết là tiểu thư nhà ai?"
Khương Diệu Âm không vui nói, "Ta là phủ Khương Thứ phụ."
Nụ cười trên mặt Nam Anh cứng đờ, không nhìn ra cô nương đen xấu này lại là nữ nhi nhà Thứ phụ, tối hôm qua nàng đã thăm dò thân phận tú nữ tiến cung, đặc biệt là những nhà phẩm giai cao, nghe nói đích trưởng nữ nhà Khương Thứ phụ cũng tới, chẳng lẽ chính là vị này?
Số tam muội muội thật tốt, đâu giống nàng, cùng phòng là thứ nữ quan viên tứ phẩm, quan hệ tốt với nữ tử như vậy sau này cũng không có tác dụng lớn, có điều có chút ít còn hơn không.
"Hóa ra là Khương tiểu thư, tam muội muội nhà ta còn nhờ cô quan tâm hơn."
Có lẽ Nam Anh vẫn quá nhỏ, không hiểu làm sao bất động thanh sắc kết thân với quyền quý, Khương Diệu Âm không chút che giấu trào phúng trong mắt, kéo Nam San rời đi, không muốn dây dưa với người này, Nam San đành bỏ lại một câu, "Nhị tỷ tỷ, rảnh rỗi muội tới tìm tỷ."
Nam Anh cúi đầu, rất nhanh bình phục sắc mặt, xoay người sang chỗ khác lại nói cười với nữ tử khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.