Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 59:




Edit: Jess93

Đan sư cấp thiên tranh tài vô cùng đặc sắc, lúc đan sư cấp thiên luyện đan nhất cử nhất động đều ẩn chứa đạo pháp vô hình, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, rất nhanh liền đắm chìm trong vận luật của đạo pháp, trong khán đài to như thế, vậy mà không một người nào phát ra âm thanh.

Bởi vì luyện chế linh đan cấp thiên cần phải hao phí thời gian quá dài, vì vậy chỉ có hai vòng tranh tài.

Đến chạng vạng tối, cuối cùng đan sư cấp thiên tranh tài cũng kết thúc, đạt được được hạng nhất chính là Sầm Bách Thảo của Thanh Vân Tông.

Đối với kết quả này, đám người tuyệt không ngoài ý muốn.

Cho dù luyện đan sư cùng một đẳng cấp, cũng phân chia ba bảy loại khác nhau.

Thanh Vân Tông là một trong ba đại tông môn đỉnh cấp tại Thánh Vũ đại lục, nội tình thâm hậu, các thế lực loại hai loại ba không thể so sánh, dốc toàn bộ lực lượng của tông môn bồi dưỡng ra đan sư cấp thiên, đan sư của thế lực khác tự nhiên không thể sánh bằng, đạt được hạng nhất cũng là chuyện đương nhiên.

Mặc dù Đan Minh thành lập thời gian không ngắn, nhưng vẫn không cách nào sánh bằng ba tông, chỉ có thể xưng là thế lực loại hai, lại càng không cần phải nói bên trong Đan Minh thích làm theo ý mình, cũng không đồng tâm hiệp lực, bên trong Đan Minh có năm đan sư cấp thiên tọa trấn đến từ các gia tộc khác nhau, mỗi người đều muốn tự mình giành lợi ích cho gia tộc, không ngừng tiêu hao thực lực và nội tình Đan Minh tích lũy qua nhiều năm, khiến cho Đan Minh dần dần xuống dốc trong thời gian qua.

Cho dù Đan Minh có lòng muốn để cho đan sư nhà mình đạt được hạng nhất đan sư cấp thiên, thực lực theo không kịp, cũng bất lực.

Sau khi cuộc tranh tài đan sư cấp thiên kết thúc, còn có một buổi giao lưu giữa các đan sư trong vòng hai ngày.

Tại hội giao lưu này, Đan Minh không chỉ sắp xếp đan sư cấp thiên giảng giải một chút kỹ xảo luyện đan và những vấn đề mà các vị đan sư gặp phải khi đến tham gia hội đan lần này, hơn nữa còn cho phép đan sư cấp thấp lĩnh giáo các vị đan sư cấp cao.

Xưa nay hội giao lưu của Đan Minh vô cùng được các đan sư coi trọng, đây cũng là nguyên nhân nhiều đan sư chạy từ xa tới Thiên Đan Cốc tham gia hội đan.

Ngoài ra, lần này Đan Minh còn có một hạng cải cách, sau khi tuyên bố hội giao lưu, Đan Minh sẽ mở ra một bộ phận bảo tàng của mình, cho phép đan sư tiến vào Tàng Đan thất của Thiên Đan Cốc, quan sát linh đan hiếm thấy và một số đan phương được cất giữ trong nhiều năm.

Khi Đan Minh tuyên bố quyết định này, đan sư ở đây đều xôn xao.

Vì duy trì địa vị Đan Minh trong lòng luyện đan sư, Thiên Đan Cốc cũng coi như là ra vốn lớn rồi.

Ninh Ngộ Châu không có hứng thú giao lưu với những luyện đan sư kia, ngược lại đối với Tàng Đan thất của Thiên Đan Cốc cực kỳ cảm thấy hứng thú.

Đám người Tần Hồng Đao là những kẻ ngoài nghề không hiểu chuyện luyện đan, tự nhiên là liều mình bồi quân tử, Ninh Ngộ Châu làm gì, bọn họ liền đi cùng, hết sức lưu manh.

Tàng Đan thất mở ra trong hai ngày, sáng sớm Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều bọn họ đã đến Tàng Đan thất.

Sau đó bọn họ gặp được một vấn đề rất thực tế.

Cần chứng minh thân phận luyện đan sư của mình, mới có thể tiến vào Tàng Đan thất.

Chứng minh mình là luyện đan sư như thế nào? Chẳng lẽ lại luyện đan tại hiện trường? Nếu như tới tham gia đan sư tranh tài lần này, tự nhiên sẽ có lệnh bài đan sư Đan Minh cấp cho, có thể dựa vào lệnh bài này đi vào.

Nhưng Ninh Ngộ Châu không có tham gia, chỉ là đến quan sát, tự nhiên không có lệnh bài luyện đan sư Đan Minh cấp cho.

Từ điểm đó cũng đó có thể thấy được Đan Minh có chút lòng riêng, muốn có được chỗ tốt của Đan Minh, vậy thì nhất định phải ủng hộ các loại hoạt động của Đan Minh, nếu không Đan Minh dựa vào cái gì phải cho các ngươi chỗ tốt chứ?

"Hóa ra lại phức tạp như vậy!" Thịnh Vân Thâm cảm thán Đan Minh không dễ dàng, nếu không cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy để tổ chức hội đan này, ngược lại rất lý giải cách làm của nó: "Sớm biết như vậy lúc trước liền để Ninh công tử báo danh tham gia đan sư cấp hoàng tranh tài."

Dựa vào thực lực của Ninh Ngộ Châu, đạt được hang nhất đan sư cấp hoàng còn không dễ dàng?

Tần Hồng Đao và Văn Kiều cũng cực kì đồng ý.

Chỉ có Ninh Ngộ Châu, đối với chuyện mình không thể đi vào cũng không thấy tiếc nuối, hắn chỉ là có chút hứng thú đối với nó, không nhất thiết phải đi vào.

Ngay lúc bọn hắn quyết định rời đi, người Thượng gia giúp bọn hắn giải quyết vấn đề này.

Thượng Hồng Lãng tự mình đưa tới một lệnh bài, nói: "Đây là Tam thúc bảo ta mang tới, Ninh công tử có thể dựa vào lệnh bài này đi vào."

Đám người mừng rỡ không thôi.

"Chúng ta thì sao?" Thịnh Vân Thâm đại biểu những người khác hỏi.

Thượng Hồng Lãng xin lỗi nói: "Tàng Đan thất chỉ mở ra cho luyện đan sư, các vị không phải luyện đan sư, chỉ có thể chờ ở bên ngoài."

Sau khi nghe xong, đám người cũng không ép buộc, Tần Hồng Đao ôm lấy bả vai Văn Kiều, cười nói với Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, ngươi cứ vào đi, ta mang Mẫn muội muội đến phụ cận uống rượu."

Nói đến uống rượu, hai mắt Văn Kiều sáng lên, ngay cả Văn Thỏ Thỏ vốn đang nằm ngủ trên vai Văn Kiều cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, một người một thỏ ba ba mà nhìn Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói: "Đi thôi, đừng uống say."

"Được rồi, phu quân chàng yên tâm, chỉ cần không có say là được rồi."

Ninh Ngộ Châu: "..."

Huynh muội Thượng Hồng Lãng cũng tỏ vẻ sẽ chiêu đãi bọn hắn thật tốt, đưa mắt nhìn Ninh Ngộ Châu tiến vào Tàng Đan thất, đám người vui vẻ nhào về phía quán rượu trong phường thị.

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ nhớ mãi không quên Cửu Linh Hương kia, ngoại trừ Cửu Linh Hương, còn có mấy loại linh rượu cũng để bọn họ đều nhớ mãi không quên. Mắt thấy hội đan kết thúc, bọn họ sẽ phải rời khỏi Thiên Đan Cốc, về sau muốn uống linh rượu ở nơi này cũng không biết là lúc nào, không bằng uống đã nghiền.

Lần này, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ đều uống đến đã nghiền.

Tần Hồng Đao là người trọng nghĩa khinh tài, làm việc không câu nệ tiểu tiết, thấy Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ thực sự thích, vung tay lên, xuất ra một túi nguyên tinh mang theo bọn họ một đường uống rượu, khiến huynh muội Thượng Hồng Lãng vốn định xuất tiền túi nhìn mà trợn tròn mắt.

Đệ tử danh môn đại phái đều giàu có như thế sao?

"Không phải, chỉ có sư tỷ ta là đặc biệt, nàng đi nhiều chỗ, mặc dù thích trọng nghĩa khinh tài, nhưng không chịu nổi tốc độ kiếm tiền của nàng, hơn nữa nàng không thích mua những vật phụ trợ tu luyện gì đó, ngay cả y phục cũng là pháp y bình thường nhất, có thể chịu bẩn là mặc được, cũng không thích dùng linh đan, nên có thể tiết kiệm rất nhiều tiền."

Thịnh Vân Thâm nói xong lời cuối cùng, một mặt cảm thán: "Từ trước tới nay chưa từng gặp nữ nhân nào có thể tiết kiệm tiền hơn nàng."

Đối với điều này huynh muội Thượng Hồng Lãng giữ yên lặng.

Sau khi đến quán rượu cấp cao uống rượu một vòng, bọn họ liền đi về phía quán rượu trong một cái hẻm nhỏ.

Linh rượu của quán rượu lớn có tác dụng diệu kỳ của nó, linh rượu quán rượu nhỏ cũng có chỗ đặc biệt của nó, cả hai đối với Văn Kiều mà nói, đều có lực hấp dẫn không giống nhau. Hơn nữa mặc kệ nàng uống bao nhiêu linh rượu, đều là mặt không đỏ hơi thở không gấp, rất dễ dàng giống như uống nước, không có chút men say nào.

Phải biết, mặc dù người tu luyện sẽ không say rượu, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong linh rượu cao hơn so với rượu bình thường, uống nhiều hơn, người tu luyện cũng sẽ say.

Ngay cả Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm uống cùng đều có chút chịu không nổi, lúc Tần Hồng Đao phát hiện mình có ba phần say, quả quyết dừng lại, không dám tiếp tục uống.

Nhưng Văn Kiều căn bản không có bộ dáng say rượu.

Thấy huynh muội Thượng Hồng Lãng và Thịnh Vân Thâm đi đường đều có chút không ổn, Văn Kiều cho mỗi người một viên linh đan.

Một viên linh đan vào bụng, men say của bốn người tản đi, người cũng có tinh thần, linh rượu trong thân thể hóa thành linh khí và thuốc bổ, tẩm bổ thân thể, chẳng những không có một chỗ không tốt nào, ngược lại giống như để bọn hắn đột phá một tiểu cảnh giới, toàn thân sảng khoái không nói ra lời.

Tần Hồng Đao tu vi cao, cảm giác không rõ ràng, huynh muội Thượng Hồng Lãng biểu hiện hết sức rõ ràng.

"Đây là Giải Tửu đan phu quân nhà ta luyện ra, muốn uống bao nhiêu linh rượu cũng không sao cả, nó có thể hóa giải." Văn Kiều hơi rũ mắt nói.

Sau khi Ninh Ngộ Châu phát hiện Văn Kiều thích uống rượu, chuyên môn luyện ra một loại Giải Tửu đan cho nàng, nhưng đáng tiếc Văn Kiều ngàn chén không say, căn bản không có phát huy được tác dụng.

Kỳ thật loại tình huống này của Văn Kiều cũng rất dễ lý giải, dù sao nàng cũng là bán yêu chuyển hóa ra yêu thể, không giống người tu luyện bình thường, hơn nữa yêu thể truyền thừa huyết mạch vẫn là một loại linh dược cấp cao nào đó tu luyện thành hình người, đối với linh dược mà nói, linh rượu cũng là một loại dược dịch thúc đẩy sinh trưởng, uống bao nhiêu tiêu hóa bấy nhiêu, xem như nước dinh dưỡng mà uống hoàn toàn không có vấn đề.

Bọn họ chọn một quán rượu không đáng chú ý, đoàn người như người tu luyện bình thường ngồi uống rượu ở bên trong quán.

Mặc dù nếm qua Giải Tửu đan, nhưng Thượng Hồng Lãng bọn họ cũng không dám quá làm càn, ngồi ở trong quán rượu vừa ăn đồ nhắm vừa nhìn Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ dùng bát nước lớn uống rượu.

Đối với tửu lượng của một người một thỏ này nhìn mà than thở.

"Mẫn muội muội, hiện tại Văn Thỏ Thỏ cấp mấy rồi?" Thịnh Vân Thâm đột nhiên hỏi.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng nghi hoặc mà nhìn Văn Thỏ Thỏ, yêu thỏ lông xù, một đoàn nho nhỏ, rất đáng yêu, không có gì khác biệt với những yêu thỏ cấp thấp có thể nhìn thấy khắp nơi ở bên ngoài.

"Hẳn là cấp tám." Văn Kiều nói.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng ngược lại hít sâu một hơi: "Cấp tám?"

Bọn họ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Văn Thỏ Thỏ ôm lấy bát nước lớn uống rượu, rõ ràng chính là một con thỏ nhỏ, vậy mà nói là yêu thỏ cấp tám. Nếu như Thịnh Vân Thâm không hỏi, bọn họ vẫn luôn xem Văn Thỏ Thỏ là yêu sủng do tiểu cô nương nuôi dưỡng.

Văn Kiều hờ hững ừm một tiếng.

Văn Thỏ Thỏ chính là ăn linh đan cực phẩm, gặm chính là linh thảo cao cấp, uống chính là các loại linh rượu, ngay cả đệ tử danh môn đại phái đều ăn không ngon bằng nó, cuộc sống thoải mái, dùng thiên tài địa bảo nuôi nấng ra, nếu tu vi còn không tăng lên, chẳng phải sẽ có lỗi với nhiều đồ tốt nó nếm qua như vậy?

Tần Hồng Đao ngược lại là không có gì ngoài ý muốn.

Từ khi phát hiện Văn Thỏ Thỏ là một con yêu thỏ biến dị, thỉnh thoảng nàng ta sẽ nhìn thấy Văn Kiều cho nó ăn linh đan cực phẩm. Có thể nói, Văn Kiều ăn cái gì, Văn Thỏ Thỏ cũng ăn cái đó, chưa từng cắt giảm khẩu phần lương thực của Văn Thỏ Thỏ, được nhiều đồ tốt tẩm bổ như vậy, yêu thú biến dị muốn thăng cấp là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì đẳng cấp bây giờ của Văn Thỏ Thỏ quá thấp, tu vi dễ dàng tăng lên, chờ sau này tu vi thăng lên, muốn tăng lên sẽ không dễ dàng như thế, trừ khi có cơ duyên lớn hơn.

Chẳng qua với bản lĩnh và thủ đoạn của Ninh Ngộ Châu, muốn dưỡng một con yêu thỏ biến dị cũng không khó.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng và Thịnh Vân Thâm nhìn chằm chằm Văn Thỏ Thỏ một lát, nhao nhao cảm thán đầu năm nay người không bằng thỏ, sau đó nên làm cái gì thì làm cái đó.

Mấy người đang cười cười nói nói, quán rượu lại có vài vị khách tiến vào.

Thượng Hồng Nguyệt lơ đãng ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

"A, đây không phải là Thượng gia muội muội sao?"

Một giọng nói mềm mại kiều mị vang lên, Thượng Hồng Lãng nhíu mày, vẻ mặt Tần Hồng Đao và Văn Kiều vẫn bình tĩnh, chỉ có Thịnh Vân Thâm một mặt mờ mịt ngẩng đầu, chờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Vương Khinh Dung, không khỏi nhớ tới đan lô cấp thánh nàng ta mang theo trên người.

Cặp mắt của hắn ta vụt sáng, nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Vương Khinh Dung nở nụ cười chân thành, ánh mắt khẽ quét trên thân bọn họ, lúc lướt đến Văn Kiều ngừng lại một lát.

Thấy ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng của Thịnh Vân Thâm, Vương Khinh Dung đã sớm trở thành thói quen, mặc dù không xem ra gì, nhưng cũng cảm thấy nên như vậy. Nàng ta cười nhẹ nhàng đi qua, cười nói: "Các vị là bằng hữu của Thượng gia muội muội sao?"

Thái độ của nàng ta khiến Thượng Hồng Nguyệt cực kỳ mất hứng, cũng không quen, dùng giọng điệu cứng nhắc mà nói: "Vương cô nương, ta và bằng hữu uống rượu ở đây, ngươi đột nhiên qua đây quấy rầy, khiến cho ta rất bối rối."

Sắc mặt Vương Khinh Dung không thay đổi, giống như rất quen thuộc với loại thái độ lạnh lùng cứng rắn này của Thượng Hồng Nguyệt, so sánh với khuôn mặt tươi cười của nàng ta, thái độ của Thượng Hồng Nguyệt ở trong mắt những người chung quanh, chính là không biết tốt xấu.

Khách nhân bên trong quán rượu nhao nhao nhìn qua.

Bây giờ hội đan vừa kết thúc, danh tiếng của Vương Khinh Dung, vị đan sư cấp huyền đạt được hạng nhất này còn chưa giảm xuống, không ít người nhận ra nàng ta, ánh mắt nhìn Thượng Hồng Nguyệt lập tức đều có chút chỉ trích, phảng phất đang nói nàng không biết tốt xấu, đan sư người ta cho thể diện mà không cần.

Thượng Hồng Nguyệt xanh cả mặt.

Thượng Hồng Lãng thấy muội muội lại bị thua thiệt, mặc dù có lòng muốn giúp muội muội, nhưng đây là cuộc chiến giữa hai nữ tu, nếu hắn ta mạo muội mở miệng, chuyện sẽ khác ngay lập tức, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.

"Vị cô nương này, ngươi quấy rầy đến chúng ta." Tần Hồng Đao đặt ly rượu trong tay xuống bàn, phát ra giọng nói lạnh lẽo.

Trong nháy mắt đó, Tần Hồng Đao không khách khí chút nào đem uy áp người tu luyện cao cấp của mình phóng ra bên ngoài.

Đồng tử của khách nhân bên trong quán rượu hơi co lại, liên tục không ngừng lùi về sau, toàn bộ quán rượu yên tĩnh im ắng.

Gương mặt xinh đẹp của Vương Khinh Dung thấm ra mồ hôi mịn, thân thể cứng ngắc, không cách nào động đậy, cho đến khi uy áp rơi xuống trên người nàng ta được thu hồi, nàng ta nghiêm mặt, lưu loát nói: "Là vãn bối quấy rầy, Thượng muội muội, ta đi trước, ngày khác lại tìm ngươi tụ tập."

Nói xong, không chút dây dưa rời đi, không có một tia do dự.

Tính tình có thể co có thể duỗi cỡ này, cũng khiến cho người ta thưởng thức.

Thượng Hồng Nguyệt thầm nói: "Ai muốn tụ tập với ngươi? Chúng ta cũng không có quen thân như vậy." Nói xong, nàng nhìn về phía Tần Hồng Đao, hai mắt sáng lên, thành khẩn nói lời cảm ơn: "Tần cô nương, vừa rồi đa tạ ngươi."

Tần Hồng Đao cười cười, không nói gì.

Từ trước đến nay nàng khinh thường lấy thế đè người, chưa hề bởi vì tu vi của mình cao mà ức hiếp người tu vi thấp, nếu không phải Vương Khinh Dung không mời mà tới, hơn nữa ánh mắt mơ hồ quá quái dị như có như không rơi trên người Văn Kiều, nàng cũng sẽ không đuổi nàng ta rời đi.

Tần Hồng Đao nhìn về phía Văn Kiều đang uống rượu, ánh mắt lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa.

Vương Khinh Dung chỉ là khúc nhạc đệm, rất nhanh bọn họ liền ném ra phía sau.

Hai ngày sau, bọn họ đến bên ngoài Tàng Đan thất, chờ Ninh Ngộ Châu ra từ trong Tàng Đan thất.

Không ít luyện đan sư đi ra từ bên trong Tàng Đan thất, phản ứng của mọi người không giống nhau, có người mừng rỡ như điên, có người như có điều suy nghĩ, có nghi hoặc không hiểu.. Hiển nhiên bọn họ thu hoạch không ít ở bên trong Tàng Đan thất.

"Ninh công tử, chúng ta ở đây."

Thịnh Vân Thâm hoạt bát dùng sức vẫy tay, để tránh Ninh Ngộ Châu không nhìn thấy bọn họ.

Văn Thỏ Thỏ nằm trên đầu Văn Kiều, phát hiện tỷ tỷ của nó quá thấp, đều bị đầu của người phía trước ngăn cản tầm mắt, đành phải nhảy lên đầu Thịnh Vân Thâm.

Luồn lên nhảy xuống Thịnh Vân Thâm lập tức không dám động: "Ôi, Văn Thỏ Thỏ ngươi làm gì vậy? Cẩn thận rơi xuống."

Văn Thỏ Thỏ không để ý tới hắn ta, lúc nhìn thấy Ninh Ngộ Châu trong đám người, lại dùng lực nhảy mấy lần, hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Ninh Ngộ Châu đi tới, cùng bọn hắn lên tiếng chào hỏi, đem lệnh bài kia trả lại cho huynh muội Thượng gia, cũng cảm tạ Thượng Nghi Niên đã cho lệnh bài, lần này hắn tiến vào Tàng Đan thất cũng có chút thu hoạch.

Thượng Hồng Lãng cười nói: "Có thể giúp Ninh công tử là phúc phần của chúng ta."

Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ nhảy trở về, đi đến bên người Ninh Ngộ Châu, nhìn hắn một chút: "Phu quân, bên trong không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì." Ninh Ngộ Châu mỉm cười hỏi: "Các nàng thì sao? Hai ngày nay còn tốt chứ?"

"Ừm, không có việc gì, lúc uống rượu gặp Vương Khinh Dung."

"Nàng ta có làm gì không?"

"Không có đâu, Tần tỷ tỷ đuổi nàng ta đi rồi."

"Vậy là tốt rồi."

"..."

Bốn người xung quanh nhìn đôi phu thê này quan tâm lẫn nhau, rõ ràng tách ra hai ngày, để bọn hắn có loại ảo giác kỳ thật là tách ra mười năm tám năm, nhao nhao cảm thấy yết hầu nghẹn đến hoảng.

Nhưng mà chỉ có hai người có thể hiểu rõ ý tứ đối phương, cũng biết đây là Vương Khinh Dung nảy sinh nghi ngờ đối với huyết mạch trên người Văn Kiều, mới lựa chuẩn thời cơ tiếp cận, muốn xác nhận một hai.

Tuy rằng bị Tần Hồng Đao tạm thời đuổi đi, nhưng nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua, ngày sau nếu để cho nàng ta tìm được cơ hội, nhất định sẽ ra tay.

** *

Hội đan kết thúc, bọn họ cũng không có chuyện gì quan trọng tại Thiên Đan Cốc, liền dự định rời đi.

Hai huynh muội Thượng Hồng Lãng liên tục giữ lại không thành, liền lại tặng cho bọn họ rất nhiều đặc sản tại Thiên Đan Cốc, đưa bọn hắn ra khỏi Thiên Đan Cốc.

"Ngày sau nếu các ngươi đi ngang qua thành Hoài Âm, nhất định phải đi tìm chúng ta." Vẻ mặt Thượng Hồng Nguyệt trìu mến nhìn Văn Kiều: "Thành Hoài Âm chúng ta cũng có linh rượu dễ uống."

Vẻ mặt Văn Kiều khẳng định nói: "Ừm, đến lúc đó nhất định đi quấy rầy Thượng tỷ tỷ."

Văn Thỏ Thỏ cũng hướng nàng ta ô ô kêu lên, tỏ vẻ không nỡ.

Nghe nàng gọi một câu "Thượng tỷ tỷ," lại nhìn bộ dáng rất chi là thông minh của Văn Thỏ Thỏ, Thượng Hồng Nguyệt cảm thấy toàn thân đều có sức lực, hận không thể lập tức trở về thành Hoài Âm, đem tất cả linh rượu quý giá nhà mình cất giấu dưới hầm rượu cho bọn họ.

Tạm biệt hai huynh muội Thượng Hồng Lãng, bọn họ lên pháp khí phi hành, bay về phía Xích Tiêu Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.