Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 251: Vẩy Nước Chiến Đấu






Tòa phù đảo này có diện tích rất lớn, bởi vì thời gian nó xuất hiện tại sa mạc không dài, cũng không có nhiều người tu luyện phát hiện, cho nên cũng không dễ dàng gặp được người.
Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu, ở trên đảo bảy lần quặt tám lần rẽ, tránh đi người trên đảo.
Từ khi nhận được quà tặng của Thần Âm Bảo thụ, thăng đến cảnh giới Nguyên Linh, Văn Kiều phát hiện năng lực cảm giác của mình rõ ràng hơn trước, chỉ cần là nơi có linh thực, liền có thể thông qua linh thực cảm giác được tình huống ở phương viên vài dặm, cũng không cần biến thành yêu thể.
Lúc trước mặc dù không biết là ai đang đi về hướng sơn cốc nơi có Âm Thần Hoa, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên kịp thời tránh đi tương đối tốt.
Cho đến khi xác định chung quanh không có ai, bọn họ mới dừng lại.
Túc Mạch Lan nhìn Văn Kiều một chút, thấy nàng không có ý giải thích, nàng cũng không có hỏi nhiều.
Chẳng qua trong lòng vẫn nhớ Âm Thần Hoa kia, Ma Thiên Môn đối với Âm Thần Hoa là tình thế bắt buộc phải có, bây giờ bị Văn Kiều lấy đi, cũng không biết có phát sinh biến số gì không.
Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được đưa tay sờ mặt mình, bởi vì đầu ngón tay đụng chạm, da mặt sưng đen kia truyền đến một cơn nhói nhói, đau đến mức nàng trực tiếp trào ra nước mắt.
Túc Mạch Lan dùng tay lau nước mắt, hiện tại nàng đã biến thành bộ dáng này, hẳn là không có ai có thể nhận ra nàng?
Theo thời gian trôi qua, người tu luyện tiến vào phù đảo cũng càng ngày càng nhiều.
Sau khi liên tục gặp được mấy nhóm người tu luyện, Văn Kiều phát hiện số lượng người tu luyện trên phù đảo này đã không ít, mặc dù mọi người có chí cùng nhau tránh đi đối phương, nhưng cũng làm cho bầu không khí ở trên đảo trở nên càng ngày càng khẩn trương.
Phù đảo tuy lớn, nhưng người tu luyện cũng không ít, sư nhiều cháo ít, khó tránh khỏi sẽ nổi lên xung đột.
Văn Kiều cũng không muốn xung đột với người khác, nàng càng thích âm thầm phát tài.
"Không bằng chúng ta đi tìm đệ tử Chân Vũ phái đi." Văn Kiều đề nghị: "Sau khi tìm được bọn họ, chúng ta liền rời đi."
Ninh Ngộ Châu thầm tính toán thời gian, cảm thấy cũng không kém bao nhiêu, là lúc nên rút lui, để tránh đêm dài lắm mộng, sinh ra phiền phức.
Túc Mạch Lan hoàn toàn không có ý kiến, nàng chính là một tùy tùng, không có quyền làm chủ.
Ba người liền đi tìm đệ tử Chân Vũ phái.
Sau khi tìm được đệ tử Chân Vũ phái, bọn họ nhìn thấy ba người cũng hết sức kinh ngạc, Ngải Giác hỏi: "Tại sao các ngươi lại qua đây rồi hả?"

Khó được gặp được phù đảo, người tu luyện đều là hận không thể đào sâu ba thước trước khi ánh sáng cầu vồng biến mất, không buông tha bất cứ tài nguyên nào bên trong phù đảo.
Cũng may phù đảo trong sa mạc đều xuất hiện ngẫu nhiên, nếu không tham lam cướp lấy giống như vậy, dù tài nguyên trong phù đảo có nhiều đến đâu cũng không đủ người tu luyện đòi lấy.
Có lẽ sa mạc Hắc Phong sẽ xuất hiện gió đen tàn phá bừa bãi cũng là vì nguyên nhân này, cũng nên lưu cho những phù đảo này thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ninh Ngộ Châu nói: "Người trên đảo càng ngày càng nhiều, chúng ta lo lắng người Ma Thiên Môn cũng có khả năng tới trên đảo."
Nghe nói như thế, vẻ mặt đệ tử Chân Vũ phái nghiêm túc lại, cảm thấy hắn lo lắng cũng không sai.
May mắn bọn họ đến phù đảo sớm, tìm được cũng không ít linh thảo, hiện tại bứt ra rời đi cũng không đáng tiếc.
Tiêu Quân Hạo là người quả quyết, lúc này liền nói: "Đi tìm đệ tử Hợp Tâm Môn, chúng ta liền rời đi."
Đám người Ngải Giác vâng một tiếng, kỳ thật trong lòng bọn họ thật sự không nỡ, diện tích phù đảo càng lớn, ánh sáng bảo hộ phù đảo càng mạnh, đại biểu thời gian phù đảo xuất hiện cũng càng dài, không cần lo lắng thời gian bọn họ tìm kiếm ở trên đảo không đủ dùng, bọn họ còn có thể dừng lại ở nơi này không ít thời gian.
Đáng tiếc thời cơ không đúng, không nói đệ tử Ma Thiên Môn, chỉ riêng người tu luyện ra tay đánh nhau trong lúc tranh đoạt bảo vật, cũng để bọn hắn cố kỵ mấy phần.
Chân Vũ phái và Hợp Tâm Môn xưa nay giao hảo, giữa hai bên đều có vật liên hệ, rất nhanh Tiêu Quân Hạo bọn họ liền liên hệ với đệ tử Hợp Tâm Môn.
Nhưng mà vừa liên hệ được, sắc mặt Tiêu Quân Hạo lại trở nên ngưng trọng.
"Sư huynh, sao rồi?"
Tiêu Quân Hạo vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Bọn họ gặp được người của Ma Môn."
Người Chân Vũ phái hoảng sợ, lúc này không nói hai lời, vội vã chạy về hướng đệ tử Hợp Tâm Môn đang ở.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều liếc nhau, cũng đi theo sang đó.
Mặc dù bởi vì Túc Mạch Lan, bọn họ cảm thấy tập tục giới tu luyện ở Túc Tinh đại lục không tốt lắm, nhưng biểu hiện của đệ tử Chân Vũ phái cũng làm cho người lau mắt mà nhìn, chí ít bọn họ không có bởi vì e ngại Ma Thiên Môn lựa chọn né tránh, mà là trực tiếp đi qua cứu người.
Chờ bọn hắn chạy tới chỗ đệ tử Hợp Tâm Môn đang ở, phát hiện nơi đó đã đánh túi bụi.
Ma Thiên Môn và người tu luyện chính đạo lại một lần nữa oan gia ngõ hẹp, gặp mặt liền đánh là lệ cũ, song lần này đánh đến đặc biệt kịch liệt.
Đệ tử Hợp Tâm Môn cũng lâm vào trong chiến đấu, chẳng qua tình cảnh của bọn hắn khá tốt, đệ tử Hợp Tâm Môn hết sức đoàn kết, bọn họ bảo hộ Phạm Tú Tú, nghĩ trăm phương ngàn kế tránh sang bên cạnh, thương vong cũng không nhiều.
Văn Kiều nhìn lướt qua chiến trường, trừ đệ tử Hợp Tâm môn, nàng cũng không nhận ra người tu luyện Túc Tinh đại lục, không biết ai là ai, chỉ có thể lấy tu vi đến phân biệt bọn họ.
Phóng tầm mắt nhìn tới, có không ít người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông và cảnh giới Nguyên Linh, ngược lại là không có nhìn thấy cảnh giới Nguyên Hoàng, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đệ tử Chân Vũ phái đến, không nói hai lời liền tiến lên.
Ba người Văn Kiều thấy thế, tất nhiên cũng muốn xông tới, chẳng qua bọn họ không đánh nghiêm túc, lấy vảy nước làm chủ.
Văn Kiều căn bản không biết những người tu luyện Túc Tinh đại lục này, đương nhiên sẽ không liều mạng vì bọn họ, bảo vệ cẩn thận phu quân yêu ớt nhà nàng mới là chính sự; còn Túc Mạch Lan, nàng cũng không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, miễn cho bại lộ thân phận của mình.
Nàng đối với bộ dáng hủy dung hiện giờ của mình hết sức hài lòng, thậm chí nghĩ đến có nên một mực duy trì hay không.
Chắc hẳn lấy dung mạo hiện tại của nàng, cũng không có thanh niên tài tuấn nào có thể thâm tình khẩn thiết thổ lộ với nàng, vì nàng xông pha khói lửa đi?
Có đám đệ tử Chân Vũ phái này gia nhập, chiến cuộc rất nhanh liền thay đổi, đám đệ tử Ma Thiên Môn kia liên tục bại lui.
Mắt thấy bọn hắn sắp bị người tu luyện chính đạo xử lý, nơi xa vang lên một tiếng huýt còi ngắn ngủi, tiếng còi kia vô cùng bén nhọn, người tu luyện chính đạo ở đây chỉ cảm thấy thức hải rung động, động tác không khỏi chậm lại mấy phần, kế tiếp liền bị người Ma Thiên Môn thừa cơ làm bị thương.
May mắn tiếng huýt còi này chỉ vang lên một lát, ảnh hưởng không lớn, mọi người mới không có thương tổn quá nặng.
Nghe được tiếng còi này, đệ tử Ma Thiên Môn lộ vẻ mặt vui mừng.
"Là người của chúng ta đến rồi!"
Người tu luyện chính đạo ở đây biến sắc, động tác cũng không khỏi sắc bén mấy phần, nhưng mà đệ tử Ma Thiên Môn sĩ khí tăng cao, sao có thể e ngại bọn họ, lúc đánh trả cũng phá lệ tàn nhẫn.
Chẳng qua chỉ mấy chục giây, đám người liền cảm giác được một đám người đang đến gần chỗ này, kế tiếp liền thấy một đám người Ma Thiên Môn bay tới.
Đệ tử Ma Thiên Môn rất dễ nhận dạng, bọn họ mặc một bộ đồ đen trên người, ngực có thêu tiêu chí Ma Thiên Môn, chỉ cần thoáng nhìn liền có thể nhận ra.
Ba người Văn Kiều đang vẩy nước, nhìn thấy đám đệ tử Ma Thiên Môn này, không để lại dấu vết thối lui đến trong đám người.
Trong đám đệ tử Ma Thiên Môn mới đến này, cầm đầu là một nam tu có khuôn mặt tái nhợt, khí chất u ám.
Nam tu kia dung mạo vô cùng tốt, tu mi tuấn mục, một cặp mắt đào hoa đặc biệt mê người, trên người mặc một bộ trường bào màu đen viền vàng, cũng được xưng là khí vũ hiên ngang, nhưng đáng tiếc ánh mắt lạnh lùng, hai đầu lông mày quấn quanh một cỗ khí tức âm lệ, thoạt nhìn cũng không phải là người tốt lành gì.
Hắn đứng ở đằng kia, đệ tử Ma Thiên Môn lấy hắn cầm đầu, vây quanh hắn.
Trận chiến bất tri bất giác liền dừng lại, đệ tử Ma Thiên Môn thối lui đến sau lưng nam tu kia, cùng người tu luyện chính đạo giằng co.
Không khí hiện trường lập tức trở nên ngưng trệ, tất cả mọi người đều toàn thân căng cứng, một mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm vào đối phương.
Một lát sau, nam tu cầm đầu kia mở miệng nói: "Ta không muốn lãng phí thời gian với các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra Âm Thần Hoa, ta có thể thả các ngươi đi! Các ngươi yên tâm, Bùi Tê Vũ ta nói lời giữ lời!"
Bùi Tê Vũ?
Người ở chỗ này dồn dập nhìn về phía nam tu này, mặc dù bọn họ từng nghe nói về Bùi Tê Vũ Ma Thiên Môn này, nhưng hiếm có người gặp được bản tôn, không nghĩ tới Bùi Tê Vũ vậy mà tự mình đến sa mạc Hắc Phong.
Lúc Văn Kiều nghe được tên Bùi Tê Vũ, vô thức nhìn về phía Túc Mạch Lan, đã thấy nàng co lại sau lưng bọn họ, khẽ cúi đầu, khiến người không có cách nào thấy rõ ràng thần sắc trên mặt nàng.
Lúc ấy Tiêu Mẫn Tâm cũng đã nói, lần này Túc Mạch Lan tới sa mạc Hắc Phong, là đi cùng Bùi Tê Vũ, về sau không biết nàng dùng biện pháp gì, rốt cục thoát khỏi tất cả mọi người, một thân một mình hành tẩu tại sa mạc Hắc Phong, thoát khỏi tầm mắt của người tu luyện Túc Tinh đại lục.
Từ đó có thể biết, Túc Mạch Lan đoán chừng là sớm có kế hoạch, Bùi Tê Vũ cũng là nằm trong kế hoạch của nàng, rốt cuộc có thể thuận lợi thoát thân.
Bùi Tê Vũ này nhìn từ trên tướng mạo, hiển nhiên là người không chịu thiệt, Túc Mạch Lan lừa hắn một vố, cũng không biết hắn có thể đối với Túc Mạch Lan hận thấu xương không nữa.
Bùi Tê Vũ mang không ít người tới, trong lòng người tu luyện chính đạo ở đây đều biết nếu lúc này tiếp tục đánh thì bọn hắn sẽ là bên bất lợi, cho nên nghe Bùi Tê Vũ nói xong, đều tâm thần buông lỏng.
"Bùi công tử, ngươi nói Âm Thần Hoa, chúng ta cũng chưa gặp qua."
"Đúng vậy, chúng ta cũng chưa từng thấy qua."
"Chúng ta vừa tới phù đảo không lâu, linh thảo còn chưa lấy được vài cọng, căn bản chưa từng gặp Âm Thần Hoa."
* * *
Một đám người mồm năm miệng mười nói, biện giải cho mình.
Bùi Tê Vũ vẻ mặt âm trầm, cặp mắt lạnh lùng kia chầm chậm đảo qua người đối diện.
Tất cả người tu luyện bị ánh mắt của hắn lướt qua, chỉ cảm thấy trái tim khẩn trương, nếu như ánh mắt này có thực chất, đâm vào người tê cả da đầu.
Đệ tử Ma Thiên Môn đứng sau lưng hắn, trào phúng mà nhìn xem một màn này, cảm thấy bọn người tu luyện chính đạo này đều là một đám ra vẻ đạo mạo, rõ ràng chuyện bọn họ làm so với người Ma Môn càng âm hiểm ác độc, lại trái lại chỉ trích bọn họ, cũng không biết lấy mặt mũi từ đâu.
Lúc này, Tiêu Quân Hạo lạnh giọng nói: "Bùi công tử, chúng ta cũng chưa từng gặp Âm Thần Hoa, ngươi làm sao có thể chắc chắn trên người chúng ta có Âm Thần Hoa?"
Ánh mắt Bùi Tê Vũ rơi xuống trên người hắn, không khỏi cười lạnh: "Thì ra là Tiêu đạo hữu Chân Vũ phái!"
Hai mắt Tiêu Quân Hạo nhìn thẳng vào hắn, cũng không vì Ma Thiên Môn người đông thế mạnh mà có chỗ lùi bước, phong thái bực này khiến rất nhiều nữ tu ở đây nhịn không được dồn dập nhìn hắn.
Phạm Tú Tú được sư tỷ che chở vừa vui nam nhân chính mình coi trọng là người có trách nhiệm, vừa không vui vì ánh mắt những nữ tu đó đều tập trung ở trên người hắn.
Bùi Tê Vũ không nói chuyện, một đệ tử Ma Thiên Môn phía sau hắn nói: "Ma Thiên Môn chúng ta tự có linh khí có thể thăm dò vị trí Âm Thần Hoa, lúc trước đã phát hiện Âm Thần Hoa ở tòa phù đảo này, song khi chúng ta chạy tới, Âm Thần Hoa đã bị người lấy đi từ sớm."
Nghe nói như thế, người tu luyện chính đạo ở đây dồn dập nhíu mày.
Bọn họ cũng không nghi ngờ người Ma Thiên Môn nói dối, bởi vì bọn hắn cũng không có lý do gì để làm như thế, dù sao nếu Ma Thiên Môn muốn gây chiến, trực tiếp đánh là được, không cần tìm cớ gì.
Bùi Tê Vũ nói: "Chỉ cần các ngươi giao ra Âm Thần Hoa, chúng ta sẽ không làm khó chư vị, cũng sẽ không tranh linh thảo trên phù đảo với các ngươi, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Dùng một gốc Âm Thần Hoa, đổi lấy người Ma Thiên Môn rời đi, giao dịch này rất có lời, dù sao Âm Thần Hoa không có tác dụng quá lớn đối với bọn hắn, ngược lại có lợi ích cực lớn đối với ma tu.
Nhưng vấn đề là, ai lấy đi Âm Thần Hoa.
Trong lúc nhất thời, người tu luyện chính đạo ở đây hoài nghi nhìn về phía người chung quanh.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, vẫn không thấy ai chủ động giao Âm Thần Hoa ra, đệ tử Ma Thiên Môn nhìn bọn hắn với ánh mắt bất thiện.
Bùi Tê Vũ tiếc nuối nói: "Xem ra các ngươi vẫn muốn đánh một trận, vậy thì đánh thôi."
Hắn hời hợt nói một câu, đệ tử Ma Thiên Môn sau lưng dồn dập tế ra vũ khí.
Tiêu Quân Hạo vội nói: "Bùi công tử, phù đảo này lớn như thế, người tu luyện ở trên đảo cũng không ít, ngươi làm sao chắc chắn Âm Thần Hoa là bị chúng ta mang đi? Có lẽ người đạt được Âm Thần Hoa, đã sớm mang đi rồi sao?"
"Sẽ không!" Bùi Tê Vũ lạnh nhạt nói: "Khi tòa phù đảo này xuất hiện, đệ tử Ma Thiên Môn đã canh giữ ở bên ngoài phù đảo, không ai có thể rời khỏi phù đảo, người lấy đi Âm Thần Hoa, nhất định ở trong đám các ngươi."
Nghe nói như thế, người ở chỗ này biến sắc.
Nếu như Bùi Tê Vũ cũng không lừa bọn họ, vậy lần này Bùi Tê Vũ mang người Ma Thiên Môn đến còn nhiều hơn so với bọn hắn nghĩ, dựa vào đám bọn họ, căn bản là không có cách đánh thắng bọn họ.
Tiêu Quân Hạo nhíu mày lại, không nói gì thêm.
Những người khác lộ ra vẻ lo lắng trên mặt, mặc dù hai đạo chính ma xưa nay thủy hỏa bất dung, nhìn thấy người ma đạo, bọn họ đều có trách nhiệm đuổi đi chém gϊếŧ.

Nhưng nếu là việc liên quan tới tính mạng mình, biết rõ đánh không lại còn dũng cảm tiến tới, đây không phải là chính nghĩa, mà là ngu xuẩn.
Mắt thấy sự kiên nhẫn của Bùi Tê Vũ từng chút từng chút tiêu hao hết, lập tức muốn ra tay, một người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông đột nhiên nói: "Bùi công tử, chúng ta có thể chứng minh Âm Thần Hoa cũng không ở trên người chúng ta."
Bùi Tê Vũ nhìn hắn ta: "Ngươi làm thế nào chứng minh?"
Người tu luyện kia nói: "Có thể để cho các ngươi tra xem túi trữ vật của chúng ta."
Lời này vừa nói ra, người tu luyện chính đạo ở đây lập tức xôn xao, vô thức kháng cự loại việc này.
Túi trữ vật đối với bọn hắn mà nói hết sức trọng yếu, làm sao chịu mở ra mặc người điều tra? Chuyện này không chỉ quan hệ đến bí mật của mình sẽ bại lộ, đồng thời cũng quan hệ đến vấn đề tôn nghiêm của người tu luyện.
Hầu như hơn phân nửa người tu luyện trừng mắt nhìn người vừa đề nghị kia, ngược lại là có non nửa bộ phận người cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện.
Bọn người tán thành này, đại đa số là hạng người ham sống sợ chết, bọn họ không muốn chết ở chỗ này, trong lòng vô cùng oán hận người lấy đi Âm Thần Hoa, vì sao chậm chạp không chịu giao nó ra, chẳng lẽ là muốn để tất cả mọi người chết ở chỗ này?
Tiêu Quân Hạo là người đầu tiên phản đối.
Thần sắc hắn băng lãnh: "Bùi công tử, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, túi trữ vật của chúng ta không có khả năng cho các ngươi kiểm tra, chúng ta cũng không lấy đi Âm Thần Hoa."
Bùi Tê Vũ đột nhiên cười lên, nụ cười của hắn âm trầm đến cực điểm, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt kia, khiến cho người ta ngay lập tức chỉ cảm thấy người này thủ đoạn khốc lệ ngoan độc, sau đó không chú ý tới dung mạo tuấn mỹ của hắn.
"Động thủ!" Hắn lãnh khốc nói một câu.
Đệ tử Ma Thiên Môn không nói hai lời, nhào về phía đám người tu luyện này.
Hiện trường lần nữa đánh thành một nùi, đao quang kiếm ảnh, linh quang và ma khí lấp lóe, rất nhanh trong không khí liền tràn ngập một mùi máu tươi, máu đỏ tươi nhiễm ướt đẫm mảnh linh địa này.
Lần này, Văn Kiều bọn họ không tiếp tục vẩy nước, cũng bắt đầu nghiêm túc.
Văn Kiều lấy một địch ba, bảo hộ Ninh Ngộ Châu và Túc Mạch Lan ở sau lưng, đối phó ba đệ tử Ma Thiên Môn công kích về phía nàng, một quyền liền đánh bay một người.
Túc Mạch Lan cố gắng khiến cho mình không nhìn Bùi Tê Vũ, mặc dù với dáng vẻ hủy dung này của nàng, đoán chừng coi như là người Tiêu gia dưỡng lớn nàng cũng chắc chắc đã nhận ra, nhưng nàng vẫn lo lắng bị Bùi Tê Vũ nhận ra.
Vị thiên tài được Ma Thiên Môn xem trọng này, có được sức quan sát cực kỳ đáng sợ, nàng không dám ôm ấp bất cứ may mắn gì.
Cho nên, ngay cả công pháp và chiêu số mình am hiểu nàng cũng không dám dùng, không khỏi có mấy phần bó tay bó chân, toàn bộ nhờ Văn Kiều bảo hộ.
Văn Kiều dùng một quyền đánh bay đệ tử Ma Thiên Môn vừa đột kích, truyền âm cho bọn họ: [ Các ngươi nhìn đúng thời cơ, mau chóng rời đi.]
Có rất nhiều người tu luyện bắt đầu sinh thoái ý, biết rõ đánh không lại còn ở lại, đó là ngu xuẩn.
Cho nên khi Bùi Tê Vũ nói rõ không bỏ qua cho bọn họ, bọn họ đều đã suy tư tốt đường lui, đánh là phải đánh, nhưng đi cũng là phải đi.
Lúc này, liền thấy có người tu luyện tùy thời gϊếŧ chết đệ tử Ma Thiên Môn dây dưa hắn ta, sau đó bay vút đi.
Kế tiếp lại có người đuổi theo.
Bùi Tê Vũ mắt lạnh nhìn, cũng không ngăn cản.
Mắt thấy những người kia sắp thoát đi, người tu luyện ở đây dồn dập thầm mắng mấy người kia chạy nhanh, bọn họ cũng muốn chạy, nhưng bị đệ tử Ma Thiên Môn dây dưa, căn bản không có cách nào chạy theo.
Hơn nữa phản ứng của Bùi Tê Vũ cũng khiến lòng người treo cao, luôn cảm thấy thiên tài được Ma Thiên Môn xem trọng này tất nhiên có hậu chiêu.
Quả nhiên, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.