Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 246: Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng Đồ






Là ngoại nhân mới đến, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đúng là không biết "Túc Mạch Lan" là ai, nhưng nghe nữ tu mặc váy dài màu vàng nhạt kia nói, "Túc Mạch Lan" này hiển nhiên rất nổi danh tại mảnh đại lục này, hơn nữa thanh danh này cũng không tốt lắm.
Bởi vì không biết rõ tình huống, bọn họ sáng suốt không nói gì, tiếp tục chờ đợi sự việc phát triển.
Ba người này, một người hùng hổ dọa người, một người điềm đạm đáng yêu, một người giữ im lặng, vừa khéo dựng thành một vở kịch.
Cho đến khi Túc Mạch Lan bị nữ tu kia làm cho sụp đổ, quay đầu nhìn về phía nam tu đả thương nàng trước đó, thống khổ hỏi: "Thân công tử, ngươi cũng cho rằng ta là người như vậy?"
Nam tu bị nàng kéo xuống nước vẫn im lặng không nói.
Nhưng mà loại thái độ im lặng này, lại là một loại ngầm thừa nhận.
Nữ tu váy dài màu vàng nhạt nở nụ cười tươi trên mặt, hất cằm lên, nụ cười trên mặt càng trương dương, cười nhạo nói: "Ngươi còn dám hỏi Thân công tử? Lần trước Thân công tử tận mắt nhìn thấy ngươi làm ra chuyện vô sỉ kia, ngươi còn không biết xấu hổ đi hỏi hắn? Làm vị hôn thê của hắn, ngươi phản bội tình cảm của hắn đối với ngươi, khiến hắn bị thế nhân chế nhạo, hắn không có ngay lập tức gϊếŧ chết ngươi, ngươi cũng nên cảm ơn hắn."
Khi nữ tu này dứt lời, da mặt Thân công tử kia có chút co rúm, giống như nhớ đến chuyện gì làm cho hắn đau lòng.
Lượng thông tin trong lời này quá lớn, Văn Kiều cũng nhịn không được trừng to mắt, dò xét qua lại giữa Túc Mạch Lan và Thân công tử.
Thì ra hai người này là vị hôn phu thê, vừa rồi Thân công tử này thế mà không chút do dự đánh một chưởng vào Túc Mạch Lan, một chút cũng nhìn không ra hai người có quan hệ này.
Ninh Ngộ Châu thần sắc bình tĩnh, dáng vẻ không thèm đếm xỉa đến, cũng không có hứng thú đối với ân oán giữa ba người bọn họ.
Túc Mạch Lan nhìn chằm chằm Thân công tử, trông thấy dáng vẻ hắn, đột nhiên nhịn cười không được.
"Cảm ơn? Đúng vậy, ta quả thực nên cảm ơn." Hai mắt Túc Mạch Lan rưng rưng, trông điềm đạm đáng yêu, nhưng mà giọng nói lại trở nên lạnh lẽo bén nhọn: "Vị hôn phu của ta, luôn bênh vực một người ngoài, thậm chí không tiếc giúp đỡ nàng đối phó ta.
Tiêu Mẫn Tâm, ngươi cũng không cần phải giả bộ nữa, ngươi không phải thích hắn sao? Dù sao nam nhân như vậy, ta cũng không cần."
Tiêu Mẫn Tâm lập tức không vui, giọng nói lạnh lùng: "Nói hươu nói vượn, ta và Thân công tử rất trong sạch."
Thân công tử nhìn nàng ta một cái, không có lên tiếng.
Tương tác giữa hai người này, người ở chỗ này đều nhìn ở trong mắt, Văn Kiều thầm nghĩ, nơi này có quá nhiều nội tình, ai cũng cho là mình đúng, nàng vẫn chưa tìm hiểu được ai nói thật, ai nói dối đâu.
Vừa tới đại lục này không lâu, đã gặp được loại chuyện cảm tình gút mắc này, làm cho nàng mở rộng mắt.

Văn Kiều quyết định nhìn xem người khác xử lý vấn đề tình cảm như thế nào, nói không chừng về sau nàng cũng có thể dùng đến..
Chắc là có nhỉ.
Nàng có chút không xác định liếc nhìn phu quân bên cạnh, sau đó thấy hắn cũng nhìn qua, không hiểu sao có chút chột dạ, vội quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhìn chằm chằm ba người này.
Ninh Ngộ Châu: "..."
Luôn cảm thấy A Xúc nhà hắn đã bị người dạy hư.
Túc Mạch Lan vẫn luôn cười, cười đến cuối cùng, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.
Nàng lảo đảo bò dậy, bởi vì thương thế quá nặng, không có cách nào đứng lên, chỉ có thể chật vật ngồi ở trên cát vàng, vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, trên mặt lại có thêm mấy phần dứt khoát, nàng nói: "Tiêu Mẫn Tâm, ta biết ngươi không thích ta, vừa khéo ta cũng không thích ngươi! Ta biết mục đích của các ngươi, các ngươi đều muốn Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, nhưng đáng tiếc Túc gia chỉ còn lại một mình ta, chỉ có ta mới có thể mở nó ra, vậy nên coi như các ngươi muốn ta chết, cũng không dám gϊếŧ ta, chỉ có thể làm ra loại chuyện xấu xa kia."
Kế tiếp, nàng nhìn về phía hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, kiên quyết nói: "Nếu hôm nay hai vị cứu ta, ta nguyện ý dâng lên Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ của Túc gia!"
"Túc Mạch Lan!"
"Mạch Lan!"
Tiêu Mẫn Tâm và Thân công tử đồng thời sợ hãi kêu lên.
Văn Kiều nháy mắt, nhìn thấy phản ứng của hai người, liền biết Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ này khả năng rất không bình thường.
Nói không chừng chuyện gặp được vào ngày hôm nay, kỳ thật không phải tình cảm gút mắc gì, mà còn có ẩn tình khác, chẳng hạn như gϊếŧ người đoạt bảo gì đó.
Thân công tử rốt cuộc không còn im lặng nữa.
Hắn ta đứng ở nơi đó, anh tuấn chính khí, khiến cho người ta lập tức sinh ra hảo cảm, lúc này vẻ mặt của hắn ngưng trọng: "Mạch Lan, ngươi biết rõ, Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ là vật của Túc gia các ngươi, nếu ngươi tặng nó cho người khác, huyết mạch Túc gia các ngươi sẽ bị chặn đứt."
"Vậy thì để nó đứt đi" Túc Mạch Lan mang theo nước mắt trên mặt, giọng điệu lại hết sức bình tĩnh: "Túc gia trông coi nó lâu như vậy, vì thủ hộ nó, mỗi một đời Túc gia đều chịu rất nhiều đau khổ, bây giờ Túc gia chỉ còn lại một mình ta, chỉ cần ta vẫn là huyết mạch Túc gia một ngày, các ngươi đều sẽ không bỏ qua ta, thay vì tiện nghi các ngươi, không bằng ta chủ động tặng người khác."
Nói xong, nàng không để ý tới Thân công tử rốt cuộc lộ ra vẻ lo lắng kia, nói với hai người Văn Kiều: "Hai vị, giao dịch này như thế nào?"
Thật đúng là không thế nào.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều hết sức bình tĩnh, bởi vì bọn họ căn bản cũng không biết "Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ" là cái gì, thật đúng là không có cách nào hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Hơn nữa Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ này vừa nghe chính là thứ phiền phức, bọn họ mới đến chỗ này, còn chưa hiểu rõ tình hình đâu, hoàn toàn không muốn giày vò cái gì.
Tiêu Mẫn Tâm và Thân công tử vô cùng sốt ruột mà nhìn chằm chằm hai người, sợ bọn họ sẽ đồng ý.
Chẳng qua ở trong lòng bọn họ, cảm thấy hai người nhất định sẽ đồng ý, không ai không muốn lấy được Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ của Túc gia, toàn bộ người tu luyện trên đại lục chen vỡ đầu để đến bên cạnh Túc Mạch Lan, trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng, thậm chí không tiếc lấy phương thức cảm mến tiếp cận nàng, đều chỉ là vì Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ này.
Đáng tiếc hai người biểu hiện quá bình tĩnh, bọn họ không có cách nào đoán ra thái độ của hai người, chỉ có thể âm thầm đề phòng, tuyệt đối không thể để bọn họ mang Túc Mạch Lan rời đi.
Dưới cái nhìn chằm chằm của ba người, Văn Kiều chậm rãi nói: "Thật ra, chúng ta chỉ là đi ngang qua thôi."
Ba người không nói, dán mắt nhìn bọn họ.
Ninh Ngộ Châu nói tiếp: "Chẳng qua nếu như Túc cô nương nguyện ý đưa Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ cho chúng ta, chúng ta cũng nguyện ý giúp một tay."
Sắc mặt ba người cùng lúc thay đổi.
Trên mặt Túc Mạch Lan nở nụ cười, trào phúng mà nhìn hai người Tiêu Mẫn Tâm, trong mắt lại là vô hạn bi thương, nàng giãy dụa lâu như vậy, cuối cùng vẫn chỉ có thể đi con đường này.
Tiêu Mẫn Tâm thu hồi nụ cười tùy ý trên mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hai người Văn Kiều.
Thân công tử cũng cau mày, toàn thân căng cứng, cân nhắc thực lực giữa hai bên, tuyệt đối không thể để bọn họ mang Túc Mạch Lan đi.
Tu vi của hai người này liếc qua thấy ngay, nam tu cảnh giới Nguyên Không không đáng để lo, nữ tu cảnh giới Nguyên Linh cực kỳ xinh đẹp, đây là một vẻ đẹp thoát tục linh hoạt kỳ ảo, không nhiễm trần tục, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Tiêu Mẫn Tâm ở trước mặt nàng lại thất sắc mấy phần.
Nhưng mà trực giác của Thân công tử lại cảm thấy người này nguy hiểm, khí tức nguy hiểm kia phối hợp với mỹ mạo như thế, càng làm cho người ta nhìn không thấu.
Đột nhiên, Tiêu Mẫn Tâm nói: "Hai vị đạo hữu, không bằng chúng ta hợp tác đi! Các ngươi cũng biết Túc Mạch Lan là một nữ nhân không biết xấu hổ, nàng ỷ vào mình là người Túc gia, dụ dỗ không ít thanh niên tài tuấn, khiến cho bọn hắn thần phục dưới váy của nàng.
Lần này nàng thế mà đi theo Bùi Tê Vũ của Ma Thiên Môn tiến vào sa mạc Hắc Phong, bảo là muốn đi tìm hoa Âm Thần, ai biết là tới nơi này làm trò gì? Dù sao nơi này chỉ có mấy người chúng ta, đến lúc đó Túc Mạch Lan mất tích tại sa mạc Hắc Phong, cũng sẽ không có người nghi ngờ đến trên người chúng ta."
Túc Mạch Lan biến sắc, nhìn chằm chằm hai người Văn Kiều, lo lắng bọn họ thật sự bị Tiêu Mẫn Tâm thuyết phục.
Tiêu Mẫn Tâm hiển nhiên là người biết ăn nói, tiếp tục du thuyết bọn họ: "Các ngươi yên tâm, Tiêu Mẫn Tâm ta nói lời giữ lời, tuyệt đối sẽ cùng hai vị cùng hưởng Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, nếu như các ngươi không tin, chúng ta có thể dùng tâm ma lập thệ."
Thân công tử cũng nói: "Ta cũng có thể dùng tâm ma lập thệ."
Nghe đến đó, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều đã hiểu.
Bỏ qua một bên chuyện giữa Túc Mạch Lan cùng những thanh niên tài tuấn trên đại lục này không đề cập tới, hai người này truy sát Túc Mạch Lan, cũng không phải là vì tình cảm gút mắc gì, mà là vì Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ gì đó, thứ này là một bảo vật, được rất nhiều người tu luyện trên đại lục này nhớ thương, ngay cả Ma Môn đều sẵn sàng phái người tới tiếp cận Túc Mạch Lan.
Xem ra vật kia đúng là phiền phức.
Văn Kiều nhìn ba người này, khuôn mặt Túc Mạch Lan căng cứng, phảng phất đang chờ đợi vận mệnh phán quyết nàng, Tiêu Mẫn Tâm và Thân công tử cũng khẩn trương chờ bọn họ đưa ra lựa chọn.
Đột nhiên, Văn Kiều lật tay, roi dài trong tay rung động, roi dài chỉ về hướng Túc Mạch Lan: "Nhớ kỹ lời của ngươi."
Túc Mạch Lan lập tức rõ ràng lựa chọn của nàng, khóe miệng giật giật, nghĩ lộ ra một nụ cười mừng rỡ, lại phát hiện trong lòng càng nhiều hơn chính là đắng chát.
Hai người Tiêu Mẫn Tâm lại biến sắc, bọn họ không chút do dự tế ra vũ khí, nói ra: "Hai vị đã rượu mời không uống, vậy cũng đừng trách chúng ta động thủ."
Tiêu Mẫn Tâm và Thân công tử cùng liên thủ, công kích Văn Kiều.
Hai người đều là tu vi cảnh giới Nguyên Linh, cũng không để vào mắt Ninh Ngộ Châu cảnh giới Nguyên Không này, mục tiêu chỉ có Văn Kiều.
Lúc trước bọn họ sẽ ôn tồn nói chuyện với Văn Kiều, cũng là bởi vì bọn họ bị thương khi chiến đấu với Túc Mạch Lan tại phù đảo, không nên tiếp tục giao chiến, nhưng đối phương không chịu hợp tác, chỉ có thể tiếp tục tái chiến.
Ngay khi bọn hắn động thủ, Ninh Ngộ Châu liền lui ra phía sau một chút, nhường ra không gian cho bọn họ đánh nhau.
Văn Cổn Cổn leo lên bả vai hắn, làm người thủ hộ cho hắn.
Roi dài trong tay Văn Kiều tung bay, bóng roi quét ngang hai người, tiếng xé gió vù vù vang lên, trong nháy mắt liền cắt rách váy dài màu vàng nhạt trên thân Tiêu Mẫn Tâm.
Sau khi giao thủ, Thân công tử liền rõ ràng nữ tu này như hắn ta suy nghĩ, quả nhiên thực lực không tầm thường.
Hắn ta cố gắng che chở Tiêu Mẫn Tâm, công kích sắc bén, trường kiếm trong tay đánh về phía đầu vai Văn Kiều vài lần.
"Xoẹt!"
Tiêu Mẫn Tâm chật vật né tránh, y phục trên đầu vai bị xé toạc một miếng, thêm một vết thương sâu tận xương.
Nàng ta đau đớn kêu một tiếng, phẫn nộ trừng mắt con yêu thỏ một lần nữa trở lại bên người Văn Kiều, biết yêu thỏ này là yêu thú biến dị, không dám khinh thường.
"Tiêu cô nương!" Thân công tử thấy nàng ta bị thương, lập tức sốt ruột, ngược lại công kích về hướng con yêu thỏ kia.
"Ngươi cẩn thận, đó là yêu thú biến dị!" Tiêu Mẫn Tâm vừa tránh né roi của Văn Kiều, vừa nói.
Ngay khi nàng ta dứt lời, đột nhiên Văn Kiều tới gần nàng ta, roi dài kia biến mất, thay vào đó là một nắm đấm trắng nõn, hướng nàng ta mà tới.
Tiêu Mẫn Tâm oa một tiếng phun ra một miệng máu, cả người bay lên cao, đập xuống trên sa mạc.
Một màn này trông vô cùng quen mắt, không phải là tình cảnh Túc Mạch Lan bị Thân công tử không chút do dự dùng một chưởng đánh bay lúc trước sao?
Túc Mạch Lan vốn chỉ là thờ ơ nhìn xem, đột nhiên giật mình, nhìn thấy Tiêu Mẫn Tâm ngã xuống đất hộc máu, dính một thân cát vàng, đột nhiên nhịn không được cười lên, cười cười, nước mắt lại rơi xuống.
Nàng bây giờ cái gì đều không để ý, cái gì sứ mệnh của Túc gia, vị hôn phu sống nương tựa lẫn nhau, đều đã không còn quan trọng.
Nhưng nàng vẫn muốn sống!
"Tiêu cô nương!"
Thân công tử lập tức sốt ruột, muốn qua đó nhìn nàng ta, lại bị roi dài của Văn Kiều ngăn cản.
Dáng vẻ nóng ruột kia, giống như người bị thương chính là người trong lòng của hắn ta, cho dù không hiểu rõ nội tình, Văn Kiều cũng cảm thấy Thân công tử này và Tiêu Mẫn Tâm nhất định là có tình.
Văn Kiều cũng mặc kệ hắn ta như thế nào, sau khi rút ngắn khoảng cách, cũng vung qua một quyền.
Thân công tử bước theo gót Tiêu Mẫn Tâm, ngã trên cát vàng.
"Ha ha ha!"
Nghe được giọng cười càn rỡ này, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng nhìn sang, liền thấy Túc Mạch Lan ngồi ở trên cát vàng cười rất thoải mái, đâu còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu lúc trước?
Tiêu Mẫn Tâm quỳ rạp trên mặt đất, trông thấy dáng vẻ tùy ý chế giễu kia của Túc Mạch Lan, trong mắt lóe lên tia tức giận rồi biến mất, giơ tay phóng vài đạo ám khí màu xanh lá về phía Túc Mạch Lan.
Roi dài vung qua, Văn Kiều ngăn cản ám khí kia, phát hiện là mấy miếng Ngọc Kiếm màu xanh lá.
Lúc Ngọc Kiếm rơi leng keng xuống mặt đất, Văn Kiều trở tay quét bay nó, Ngọc Kiếm bay ra ngoài nổ vang một tiếng lớn, nhấc lên vô số cát bụi, đập vào mặt hai người Tiêu Mẫn Tâm.
Hai người trở nên chật vật không chịu nổi.
Túc Mạch Lan lại cười ha ha ha.

Văn Kiều cảm thấy cô nương này có thể là bị nghẹn đến hung ác, nụ cười này thật đúng là kéo cừu hận, không thấy hai người kia đã sắp giận điên lên sao? Đặc biệt là Tiêu Mẫn Tâm, vốn là một người trương dương tùy ý, ở trước mặt Túc Mạch Lan luôn luôn yếu đuối, hoàn toàn nắm giữ quyền điều khiển, lúc nào đã cho phép nàng đến ức hiếp mình?
"Túc Mạch Lan, ngươi cười cái gì?" Tiêu Mẫn Tâm tức hổn hển nói.
Thân công tử phun ra một ngụm máu, ánh mắt nhìn về phía Văn Kiều hết sức cảnh giác, sau khi phát hiện uy lực quyền pháp của nữ tu này, coi như hắn ta không có bị thương, đoán chừng cũng không phải là đối thủ của nàng.
Trong lòng của hắn ta có chút hối hận, không nên vội vã ra tay.
Phát hiện Văn Kiều không tiếp tục ra tay, Thân công tử âm thầm thở phào, ánh mắt không khỏi rơi xuống trên thân Túc Mạch Lan.
Túc Mạch Lan vẫn là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, yếu đuối vô tội giống hoa lan, tại giới tu luyện này, nữ tu yếu đuối chưa bao giờ làm người khác ưa thích, nếu không phải nàng là người Túc gia, căn bản sẽ không được người ta để vào mắt?
Thân công tử cũng không thích loại nữ nhân yếu đuối vô tội như Túc Mạch Lan, ngược lại là loại nữ nhân trương dương cường hãn như Tiêu Mẫn Tâm càng làm cho nam tu thích.
Nhưng bây giờ, khi nàng tùy ý thoải mái cười to, lại trở nên có chút không giống trước.
Thân công tử nuốt xuống một ngụm máu trong cổ họng, đột nhiên mở miệng nói: "Mạch Lan, chúng ta vẫn ở trong Túc Tinh cốc không tốt ư? Vì sao ngươi muốn đi theo Bùi Tê Vũ rời đi?"
Tiếng cười của Túc Mạch Lan dừng lại, nước mắt lại chảy ra.
Văn Kiều cảm thấy muội tử này thật nhiều nước mắt, không quen nhìn nữ nhân chảy nước mắt, liền chủ động hỏi: "Muốn gϊếŧ bọn hắn không?"
Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Mẫn Tâm và Thân công tử đều thay đổi, bọn họ vốn đã bị thương, hiện tại lại bị Văn Kiều đả thương, khí huyết quay cuồng, đã là nỏ mạnh hết đà, nếu Văn Kiều muốn gϊếŧ bọn hắn, căn bản không có sức phản kháng.
Túc Mạch Lan nhìn hai người, mở miệng nói: "Gϊếŧ đi."
"Mạch Lan!" Thân công tử kêu một tiếng.
Tiêu Mẫn Tâm khó khăn bò lên, nhịn không được mắng: "Túc Mạch Lan, ngươi thế mà muốn gϊếŧ chúng ta? Lúc trước nếu cha ta không chạy tới Túc Tinh cốc cứu ngươi một mạng, ngươi đã sớm chết! Tiêu gia chúng ta nuôi lớn ngươi, ngươi không biết cảm ân coi như xong, thế mà dẫn theo người Ma Thiên Môn, hại chết nương ta, về sau vì cứu ngươi, lại hại chết gần một trăm đệ tử Tiêu gia chúng ta..
Ngươi chính là một tai tinh, nuôi con yêu thú đều bớt lo hơn ngươi!"
Sắc mặt Túc Mạch Lan lập tức trở nên tái nhợt.
"Thân công tử là vị hôn phu của ngươi, ngươi cũng nhẫn tâm gϊếŧ hắn ư? Ngươi đừng quên, lúc trước nếu không phải Thân công tử cực lực muốn bảo vệ ngươi, Thân gia sẽ đứng ra bảo vệ Túc Tinh cốc sao? Thân công tử vì ngươi làm bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ ngươi đều quên sao? Tim của ngươi có phải là tảng đá làm.."
Sắc mặt Túc Mạch Lan càng ngày càng tái nhợt, trắng đến gần như trong suốt, vẻ mặt của nàng cũng càng lúc càng khổ sở.
Thân công tử trầm mặc nhìn nàng, thở dài: "Được rồi, ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi."
"Được thôi, vậy ta gϊếŧ." Văn Kiều dứt lời, tiến lên liền muốn một chưởng đánh chết bọn hắn.
Thân công tử và Tiêu Mẫn Tâm không nghĩ tới nữ nhân này làm việc dứt khoát như thế, nháo nhào kêu tên Túc Mạch Lan, biểu cảm trên mặt đều là không thể tưởng tượng nổi.
Túc Mạch Lan cúi đầu, không nhìn bọn hắn.
Mắt thấy kia bàn tay sắp bổ về phía đỉnh đầu của bọn hắn, đột nhiên mặt đất chấn động, ngay sau đó hạt cát giống như là bị thứ gì di chuyển, nhanh chóng trào ra phía ngoài.
Văn Kiều đối với một màn này hết sức quen thuộc, lập tức mặc kệ chuyện gϊếŧ hai người, roi dài cuốn Túc Mạch Lan lên bỏ chạy.
"Phu quân, chúng ta chạy mau."
Bị cuốn lên Túc Mạch Lan: "..."
Ninh Ngộ Châu vẫn đứng thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh, không nói hai lời ngự kiếm bay theo Văn Kiều, không có tia chần chờ.
Tốc độ của hai người quá nhanh, không chỉ có Túc Mạch Lan sững sờ, hai người Tiêu Mẫn Tâm và Thân công tử cũng choáng váng, cho đến khi bọn họ cảm giác được sa mạc dưới thân bị thứ gì đẩy lên, tầm mắt của bọn họ càng ngày càng cao, rốt cuộc kịp phản ứng.
Một con thằn lằn cát từ dưới cát chui ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.