Edit: Jess93
Bọn họ đào linh thạch hơn một tháng, rốt cuộc quyết định rời đi, dự định thời gian còn lại dạo chơi mảnh đại lục thiên đảo này.
Lúc này cách bọn họ đi vào đại lục thiên đảo, đã qua năm mươi ngày, còn có mười ngày để bọn họ thăm dò ở xung quanh.
Trước khi rời đi, bọn họ phong bế những hang động có linh khí tản ra.
Động thủ chính là Văn Cổn Cổn.
Đừng thấy Văn Cổn Cổn chỉ là con non, nhưng móng vuốt của nó có năng lực siêu cường, nó có thể khống chế lớp đất đá xung quanh, một lần nữa phong bế những hang động này. Không chỉ có hang động hai mẹ con Bạch Hùng đã từng sinh hoạt, đồng thời cũng dùng đất lấp đầy hang động bọn họ đào linh thạch.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu phát hiện lớp đất do Văn Cổn Cổn khống chế trở nên rất cứng rắn, mơ hồ có thể ngăn cản linh khí trong mỏ linh thạch tiết ra ngoài, rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong khe đất này rõ ràng có một đầu linh mạch, lại không bị yêu thú bên ngoài cảm giác được, xem ra có liên quan tới kĩ năng thiên phú của hai mẹ con Bạch Hùng.
Sau khi rời khỏi khe đất, Ninh Ngộ Châu cũng không triệt hạ trận pháp bố trí ở đó, tiếp tục lưu nó lại.
Trở lại rừng trúc phía trên, Văn Kiều nghĩ đến những Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc này là một trong những đồ ăn Thực Thiết thú thích, lập tức quyết định lấy một chút trồng trong không gian. Lần trước nàng đã muốn dời một ít trồng ở trong không gian, nào biết được Bạch Hùng và con sói kia đột nhiên xuất hiện, bọn họ vội vàng chạy trốn, về sau vội vàng đào linh thạch nên quên mất.
Bí cảnh Thiên Đảo ba trăm năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra chỉ có nửa năm, với sự rộng lớn của bí cảnh Thiên Đảo, thời gian nửa năm thật sự không đủ dùng. Về sau cũng không biết có thể lại đi vào hay không, tự nhiên muốn chuẩn bị nhiều một chút.
Nuôi một con non cũng không dễ dàng, nhưng Văn Kiều vẫn quyết định sáng tạo một hoàn cảnh có lợi cho Văn Cổn Cổn trưởng thành.
Sau khi đào một ít Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc bỏ vào không gian, bọn họ liền rời khỏi rừng trúc, thăm dò ở xung quanh.
Thời gian qua hơn một tháng, Văn Kiều phát hiện có rất nhiều người tu luyện đi vào mảnh đại lục thiên đảo này, hơn nữa có lẽ mấy ngày nay những người tu luyện này đã thăm dò xong đại lục thiên đảo này, hầu hết những đồ tốt không có yêu thú cấp cao thủ hộ đều bị bọn họ lấy đi.
Lúc bọn họ tới đây, khắp nơi có thể thấy được một số linh thảo linh dược vạn năm, nhưng lúc này căn bản không gặp được, không cần nghĩ cũng biết là bị những người kia đào đi.
Đối với chuyện này, Văn Kiều cũng không tiếc nuối, bởi vì bọn họ đạt được một bé Cổn Cổn đáng yêu và một đầu linh mạch.
Chỉ riêng đầu linh mạch kia, chuyến đi này đã không tệ.
Bọn họ đi dạo chơi ở xung quanh, chỉ cần gặp được linh thảo linh dược không có trong không gian, mặc kệ năm tuổi bao lớn, đều đào một hai gốc bỏ vào không gian.
Trong thời gian mười ngày này, bọn họ đi dạo không ít nơi.
Nếu biết nơi này đã bị những người tu luyện kia thăm dò xong, đoán chừng cũng không có vật gì tốt, vì vậy không cần cẩn thận thăm dò, tùy tiện đi một chút nhìn xem. Chẳng qua đều là chọn những nơi không có yêu thú cấp cao mà đi, như thế cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Nơi không có yêu thú cấp cao, những người tu luyện đã tìm kiếm xong cũng sẽ không lưu lại, ngược lại thuận tiện cho bọn họ.
Bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ đi ngang qua địa bàn của một số yêu thú cấp cao, đương nhiên là đi đường vòng từ xa, sẽ không tùy tiện bước vào địa bàn của yêu thú cấp cao, cho dù trong địa bàn kia có rất nhiều linh thảo trân quý cũng như vậy.
Ngày hôm đó, Văn Kiều đang đào một gốc mầm non Tử Huyết Linh Chi, đột nhiên nghe được một tiếng gào thét điếc tai nhức óc.
Sắc mặt của nàng khẽ biến, lôi kéo Ninh Ngộ Châu trốn vào trong một hốc cây bí ẩn ở gần đó, Ninh Ngộ Châu nhanh chóng bày vài trận pháp ở xung quanh, che giấu khí tức của bọn họ, để tránh bị yêu thú cấp cao kia phát hiện.
Bởi vì linh khí trên đại lục thiên đảo này nồng đậm, linh thực linh thụ sinh trưởng ở đây vô cùng tốt, đặc biệt nhiều đại thụ cao lớn, thường xuyên có thể nhìn thấy một số hốc cây có thể dung người ẩn thân bên trong.
Kế tiếp bọn họ tựa như vây xem Bạch Hùng và sói lớn chiến đấu vào ngày hôm đó, xa xa đã nhìn thấy một đám người tu luyện chạy như bay từ bên trong núi rừng, một con vượn khổng lồ màu vàng theo sát phía sau bọn họ, con vượn kia rít lên một tiếng, tiếng gào thét sinh ra sóng khí ập đến, linh thực xung quanh bị sóng khí trút xuống, ngã đổ một mảnh.
Trong đám người tu luyện đang chạy trốn kia, có mấy người tu vi thấp bị sóng khí chấn động đến thất khiếu chảy máu, tốc độ hơi chậm một chút, liền bị con vượn đuổi theo phía sau bắt lấy, mở ra miệng lớn ăn sạch.
Những người tu luyện khác đang chạy trốn quay đầu thấy cảnh này, sợ vỡ mật, tốc độ lại tăng thêm mấy phần.
Nhưng mà tốc độ của bọn hắn lại nhanh, làm sao có thể nhanh hơn yêu thú cấp vương được?
Cuối cùng bọn người tu luyện này đều bị con vượn khổng lồ kia bắt lấy ăn hết.
Sau khi ăn xong những người tu luyện này, nắm đấm dày đặc của con vượn kia đập mạnh vào ngực mình, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét như sấm rền, sau khi nó phát tiết xong mới rời khỏi.
Văn Kiều bọn họ trốn ở trong hốc cây kia, giống như ngay cả hô hấp đều dừng lại.
Cho đến khi con vượn khổng lồ kia biến mất, thế giới khôi phục lại bình tĩnh lần nữa, bọn họ mới cẩn thận từng li từng tí ra khỏi chỗ ẩn thân, mau chóng rời đi.
Sau khi đến một chỗ an toàn, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm, thần kinh căng cứng của Văn Kiều mới nới lỏng mấy phần.
Từ khi nhìn thấy Bạch Hùng và con sói khổng lồ kia, nàng đã biết trong đại lục thiên đảo này sinh tồn không ít yêu thú cấp vương. Mặc dù trong đoạn thời gian này bọn họ vẫn luôn đào linh thạch dưới rừng trúc, không cùng bọn nó tiếp xúc, nhưng không thể coi nhẹ sự đáng sợ của bọn chúng.
Người tu luyện có thể đi vào bí cảnh Thiên Đảo, tu vi cao nhất cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Tông, nhưng yêu thú cấp vương lại tương đương với người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, cho dù người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông gặp được yêu thú cấp vương, cũng chưa chắc có thể thoát đi.
Ăn khối mật chi, nhịp tim hơi nhanh của Văn Kiều rốt cuộc khôi phục bình thường.
Nàng cũng phân mật chi cho Ninh Ngộ Châu và Văn Thỏ Thỏ, mấy con yêu thú, để bọn chúng ăn chút mỹ thực khôi phục tâm tình.
Văn Thỏ Thỏ chỉ ăn nửa khối, còn lại một nửa giấu vào túi trong má.
Văn Cổn Cổn và hai con Hoàng Tinh Kiến không có tâm cơ như Văn Thỏ Thỏ, sau khi đạt được liền trực tiếp ăn, ăn xong còn chưa đã ngứa nhìn chằm chằm vào Văn Kiều, hi vọng có thể lại ăn một khối.
Ngày hôm nay tất cả mọi người đều bị sợ hãi, Văn Kiều rất hào phóng phân cho bọn nó mấy khối, để bọn chúng có thể từ từ ăn.
Ninh Ngộ Châu chậm rãi ăn mật chi, sau khi Văn Kiều khôi phục cảm xúc, dịu dàng trấn an: "A Xúc không cần sợ, nếu quả thật gặp nguy hiểm, chúng ta có thể trốn vào không gian."
Tuy rằng thích nàng gặp chuyện trực tiếp xông lên, không cần có thái độ dựa vào không gian, nhưng thấy nàng bị hù dọa, Ninh Ngộ Châu vẫn hết sức đau lòng, nhịn không được liền không có nguyên tắc bắt đầu dỗ nàng.
Tiểu thê tử của mình cũng không dỗ, đó còn là nam nhân sao?
Văn Kiều miễn cưỡng cười với hắn, nói ra: "Địa bàn của những yêu thú cấp cao kia nhất định có thứ rất tốt, chẳng qua dù là đồ tốt mất mạng lấy cũng uổng công. Tu vi của chúng ta thấp, vì vậy không đi tranh những thứ này với bọn hắn, phu quân, chàng nói đúng không?"
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, lại sờ sờ đầu của nàng.
Không cần nghĩ cũng biết, vừa rồi những người tu luyện kia nhất định đã phát hiện đồ tốt trong địa bàn con vượn khổng lồ kia, lớn mật xông vào, mới kinh động con vượn đó, cuối cùng ngược lại trở thành đồ ăn của nó.
So sánh với nhau, bọn họ quả thực tương đối may mắn.
Lúc ấy bọn họ lấy Quỳnh Ngọc Tương trong rừng Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, đúng lúc gặp con sói kia gây bất lợi đối với mẹ con Bạch Hùng, mới không làm kinh động Bạch Hùng, Bạch Hùng cũng không có thời gian để ý tới bọn họ, nếu không đối đầu Bạch Hùng thời kỳ toàn thịnh, đoán chừng chỉ có thể trốn vào trong không gian mới có thể tránh được một kiếp.
Chẳng qua nếu biết trong rừng trúc có yêu thú cấp vương trông coi, bọn họ cũng sẽ không mạo muội xông tới.
Biết đại lục thiên đảo này nguy hiểm cũng không kém bí cảnh phía dưới, Văn Kiều bọn họ càng cẩn thận.
Dùng lời Tần Hồng Đao tới nói, không có thực lực liền trốn, trốn đến khi bí cảnh phong bế là được.
Hiện giờ bọn họ cũng dự định trốn, trốn đủ hai tháng, sau đó rời khỏi đại lục thiên đảo, về bí cảnh phía dưới.
Văn Kiều dự định trở lại chỗ đi lên lúc trước, bọn họ không biết làm sao rời khỏi nơi này, chỉ có thể dùng cách cũ.
Lúc trở về, đi ngang qua một biển hoa xinh đẹp, những đóa hoa nở rộ xán lạn kia, giống như ánh sáng nơi chân trời, trong không khí tràn ngập hương hoa mê người, khiến cho người ta nhìn thấy nhịn không được sinh lòng yêu thích.
Nhưng mà những linh thực này lại không phải loại dịu dàng ngoan ngoãn vô hại kia, mà là hoa ăn thịt người.
Lúc bọn họ đi qua, trùng hợp nhìn thấy nhánh hoa cực lớn múa may theo gió kia, hương hoa tràn ngập trong không khí, có hiệu quả tạo ra ảo giác, khiến người tu luyện rơi vào biển hoa bất giác bị mê hoặc, chờ sau khi người tu luyện bị hương hoa mê hoặc, nhụy hoa cực lớn biến thành một cái miệng lớn mọc ra răng nhọn, nhụy hoa cúi xuống nuốt mấy người tu luyện kia.
Bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng nhụy hoa nuốt những người tu luyện kia, một tiếng ùng ục.
Văn Kiều: "..."
Linh thực ở đây thật nguy hiểm.
Làm một người có được yêu thể, hơn nữa yêu thể vẫn là một gốc mầm non nhỏ, Văn Kiều vẫn luôn thích các loại linh thực, nhưng so với những thực vật có thể ăn thịt người này, đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ nhỏ yếu, chỉ muốn rời xa, không muốn tới gần bọn nó.
Như thế, bọn họ đành phải đi đường vòng.
Thấy nàng tâm sự nặng nề, Ninh Ngộ Châu an ủi: "Yêu thể A Xúc vẫn rất đáng yêu, Văn Thỏ Thỏ bọn nó đều rất thích, ta cũng thích."
Văn Kiều nhanh chóng vui vẻ trở lại, sau đó hỏi hắn: "Chờ yêu thể của ta lớn lên, nhụy hoa cũng giống những hoa ăn thịt người kia mọc ra miệng.. Chàng còn thích không?"
Ninh Ngộ Châu: ".. Thích."
Chỉ là tưởng tượng giống những hoa ăn thịt người vừa rồi nhìn thấy những người tu luyện kia sau đó mê hoặc rồi một ngụm nuốt mất, Ninh Ngộ Châu cảm thấy A Xúc nhà hắn là cô nương thiện lương đáng yêu như vậy, coi như mọc ra miệng lớn, cũng sẽ không lựa chọn nuốt người sống.
Nghĩ như vậy, vẫn rất đáng yêu.
Văn Kiều không biết suy nghĩ trong đầu Ninh ca ca, sau khi nghe hắn nói, hết sức vui vẻ, những cảm xúc phiền lòng kia cũng ném đến sau lưng.
Thật sự là một tiểu cô nương cực kỳ dễ dỗ -- mặc dù hiện tại nàng đã không phải là tiểu cô nương, nhưng ở trong mắt Ninh Ngộ Châu, vẫn là tiểu cô nương của hắn.
Bọn họ trở lại chỗ bị đảo bay đưa tới lúc trước.
Bụi cỏ ở đây đã khô rồi, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ẩm ướt lúc bay lên từ trong hồ.
Lúc này cách kỳ hạn hai tháng, còn thừa lại một ngày. Văn Kiều bọn họ chờ một ngày ở chỗ này, quả nhiên cảm giác được đại lục thiên đảo này bắt đầu rung động, sự rung động kia càng ngày càng kịch liệt, ngay sau đó bọn họ từ trên đảo rơi xuống.
Văn Kiều vội vàng lôi kéo Ninh Ngộ Châu, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn bám chặt lấy y phục của nàng, hai con Hoàng Tinh Kiến trốn vào trong túi tiền. Trong lúc nhanh chóng hạ xuống, Văn Kiều gánh lấy áp lực, thả ra thần thức, quan sát bốn phía.
Lúc phát hiện bọn họ sắp đến hồ nước phía dưới, Văn Kiều bỗng nhiên vung ra phi thuyền Ninh Ngộ Châu luyện chế, roi dài vung lên, quấn vào phi thuyền, phi thuyền kéo bọn hắn vút một tiếng bay ra khỏi hồ.
Tòa đảo chở bọn hắn ầm một tiếng nện vào trong hồ nước, bọt nước bắn tung tóe, sóng nước quay cuồng.
Sóng lớn phảng phất có ý thức của bản thân, muốn cuốn người đang treo trên pháp khí phi hành vào trong hồ, lực hút kia rất lớn, phi thuyền bay xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt chút nữa bị kéo vào trong hồ.
May mắn phi thuyền vẫn gánh được lực hút trong hồ, mang bọn hắn rời khỏi hồ nước, bay về nơi xa.
Cột linh quang ở giữa hồ đã biến mất, vô số người tu luyện bị những tòa đảo rơi xuống cùng nhau mang về, có một số người tu luyện không kịp phản ứng, cả người và đảo cùng nhau rơi vào trong hồ nước, không còn xuất hiện.
Chẳng qua cũng có vài người tu luyện phản ứng tương đối nhanh, vào lúc tòa đảo sắp rơi vào hồ, lựa chọn liều mạng một kích, ném ra đủ loại linh khí, bắt lấy bay ra khỏi mặt hồ, miễn cho rơi xuống nước nguy hiểm; hoặc là để yêu thú khế ước biết phi hành mang đi..
Nhưng mà cho dù như thế, càng nhiều người vô ý bị sóng nước nhấc lên cuốn vào trong nước, không biết sống chết.
Người có thể bình an thoát đi, vậy mà chỉ có rải rác mấy người.
Thần thức Văn Kiều thấy cảnh này, rốt cuộc hiểu rõ vì sao rất nhiều người tiến vào bí cảnh Thiên Đảo, nhưng rất ít người có thể bình an ra ngoài.
Bên trong bí cảnh quả thực quá nhiều nguy hiểm, không có chút vận khí hoặc bản lĩnh, sẽ bởi vì đủ loại nguy hiểm mà ngã xuống, mỗi khi tìm kiếm được một chỗ, hầu như nương theo sẽ có vô số người ngã xuống.
Phi thuyền cấp địa tốc độ cực nhanh, trong giây lát đã nhảy ra thật xa.
Phía sau phi thuyền có không ít người tu luyện đuổi theo.
Những người tu luyện này một mực canh giữ ở bên hồ, nhìn thấy có người từ trong hồ bay ra ngoài, liền theo sát bên kia, mục đích của bọn hắn cực kỳ rõ ràng.
Ngày đó xuất hiện cột linh quang trong hồ, không ít hòn đảo bay ra từ trong hồ, bị cột linh quang đưa lên phía trên, nhưng cũng không có nhiều người có thể bình an đi theo đảo bay cùng nhau tiến vào đại lục thiên đảo, càng nhiều người còn chưa kịp trèo lên những đảo bay đó, đã bị sóng nước trong hồ cắn nuốt.
Một màn này cũng hù đến rất nhiều người.
Bọn họ không còn dám mạo muội nếm thử, chờ tất cả đảo bay đi lên, sau khi cột linh quang biến mất, có rất nhiều người không thể nắm lấy cơ hội tiến vào đại lục thiên đảo.
Những người không có cơ hội đi lên không biết tình huống những người tu luyện bị đưa lên cùng đảo bay như thế nào, nhưng nhìn động tĩnh, hiển nhiên phía trên cơ duyên không nhỏ.
Chỉ là về sau vẫn thấy không có động tĩnh, rất nhiều người tu luyện canh giữ ở bên hồ đã rời đi, nhưng có một ít người mang mục đích khác lưu lại, tùy thời quan sát tình huống bên trên hồ nước.
Quả nhiên, hai tháng sau, trên mặt hồ lại xuất hiện động tĩnh, những tòa đảo đã bay lên một lần nữa rơi xuống trong hồ.
Những người canh giữ ở bên hồ này, đương nhiên dự định cướp đoạt đám người tu luyện thuận lợi trở về này.
Cho nên sau khi Văn Kiều bọn họ rời đi, sau lưng đi theo không ít người, đều là muốn cướp của bọn họ.
Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu thừa cơ tiến vào phi thuyền.
Sau khi tiến vào phi thuyền, Văn Kiều lập tức khống chế phi thuyền, khiến tốc độ của nó tăng lên, đồng thời ném Bạo Liệt Châu vào đám người tu luyện đuổi theo sau lưng.
Những người tu luyện kia không biết sự lợi hại của Bạo Liệt Châu, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị bị nổ chết không ít, những người ở khá xa cũng bị một màn này hù dọa, đang do dự có nên tiếp tục đuổi theo hay không, Văn Kiều lại liên tục ném ra mấy viên Bạo Liệt Châu, sau khi chấn nhiếp bọn hắn, phi thuyền thừa cơ bay đi.
Sau khi thoát khỏi những người tu luyện kia, phi thuyền bay về phía trước một đoạn, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm gì, Văn Kiều bọn họ chọn một chỗ ẩn nấp rồi dừng lại, thu phi thuyền lại.
Kế tiếp, bọn họ chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Tìm được một sơn cốc bí ẩn, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cùng nhau hợp tác đào một cái động vào ở.
Văn Kiều cũng ném một đoạn dây leo Thạch Kim Mãng bên ngoài động rồi giục sinh nó, dây leo sinh trưởng bò đầy vách núi xung quanh, che lại sơn động này. Kế tiếp Ninh Ngộ Châu bày ra trùng điệp trận pháp, ngăn cách khí tức của bọn hắn.
Làm xong những chuyện này, Ninh Ngộ Châu lấy ra lò đan và bếp lò, còn có một con heo con Bạch Nham đang kêu to.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, hai con Hoàng Tinh Kiến tiến tới trước mặt con heo Bạch Nham kia, tò mò nhìn chằm chằm nó, heo con Bạch Nham phun khí vào bọn chúng, một mặt hung dữ.
Văn Kiều kinh ngạc nói: "Phu quân, con heo Bạch Nham này ở đâu ra vậy?"
"Vận rủi của Tiểu Thang Đoàn đưa tới, ta thuận tay bắt, làm heo sữa quay cho nàng." Ninh Ngộ Châu một mặt dịu dàng nói.
Văn Kiều: "..."
Văn Thỏ Thỏ bọn họ hết sức vui mừng, nhìn chằm chằm con heo Bạch Nham một mặt hung dữ kia, giống như nó đã biến thành một con heo sữa quay thơm ngào ngạt.
Heo con Bạch Nham cảm giác được nguy hiểm kịch liệt giãy dụa.
Ninh Ngộ Châu nói: "Văn Thỏ Thỏ, đem nó giết lấy máu đi."
Văn Thỏ Thỏ không nói hai lời, đem con heo Bạch Nham bị trói kia kéo tới một bên, mổ heo lấy máu, sau khi giết xong còn tri kỷ cạo lông trên thân heo con rất sạch sẽ, tuyệt đối không ảnh hưởng cảm giác.
Ninh Ngộ Châu hiếm khi khích lệ một câu: "Không tệ, về sau loại việc này có thể giao cho ngươi."
Hai lỗ tai Văn Thỏ Thỏ dựng thẳng lên giật giật, ngẩng lên, tỏ vẻ nó rất tài giỏi, giao cho nó chuẩn không sai, đồng thời cũng khinh bỉ Thực Thiết thú chỉ biết ngốc nghếch ngồi ở chỗ đó, ôm một cây Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc gặm, cảm thấy Văn Cổn Cổn quả nhiên hữu dụng đối với nó.
Dáng dấp đáng yêu thì làm được gì? Ninh ca ca cũng không phải người chỉ chú trọng bề ngoài, nó có thể được Ninh ca ca khẳng định, điều này Cổn Cổn cũng không có bản lãnh như nó.
Văn Thỏ Thỏ lòng tự tin bành trướng cảm thấy có Cổn Cổn tương phản với mình rất tốt, Ninh ca ca rốt cuộc phát hiện nó là một con thỏ thỏ hữu dụng.