Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 102:




Edit: Jess93

Văn Kiều đặt Dịch Huyễn nằm trên mặt đất, thấy sắc mặt hắn ta như giấy vàng, lo lắng không đủ, lần nữa lấp một viên Hồi Xuân đan vào trong miệng hắn ta.

Vừa rồi Nhị sư huynh nôn rất nhiều máu, nên ăn thêm mấy viên linh đan.

"Nhị sư huynh, ngươi không sao chứ?" Văn Kiều vừa hỏi, vừa cầm tay lấy hắn ta bắt mạch, phát hiện nội thương đang khép lại, còn thương thế khác của hắn ta.

Văn Kiều bắt lấy tay hắn ta cẩn thận kiểm tra, mày nhăn lại, giống như có chút phiền phức, cần phu quân nàng nhìn xem mới được.

Sắc mặt Dịch Huyễn dần dần chuyển tốt, suy yếu cười cười: "Tiểu sư muội, ta không sao."

Phong Như Kiếm mang theo mấy kiếm tu tìm đến, nhìn thấy bộ dáng Dịch Huyễn, đều có chút áy náy: "Dịch sư huynh, thật xin lỗi, đều là chúng ta vô dụng."

Nếu không phải bọn họ khinh địch, cũng sẽ không bị ma tu bắt đến đây, còn phiền toái tông môn tới cứu bọn họ.

Không thể không nói, hiện tại Phong Như Kiếm còn chưa hiểu rõ tình huống, hiểu lầm Dịch Huyễn, Văn Kiều là đến cứu bọn họ, mặc dù tính toán ban đầu của Văn Kiều là tới cứu Tiểu Thang Đoàn.

Dịch Huyễn khoát tay áo: "Không cần như thế, cũng không phải là lỗi của các ngươi."

Ai biết nơi này sẽ có ma tu ẩn núp, hơn nữa còn là một ma tu cảnh giới Nguyên Tông.

Lúc này, Thủy Ly Âm cũng đi tới, bên người đi theo vài người ngưỡng mộ nàng ta.

Nhìn thấy Dịch Huyễn, trong mắt Thủy Ly Âm lướt qua mấy phần cảm kích, lo lắng hỏi: "Dịch đạo hữu không có gì đáng ngại chứ?"

Dịch Huyễn tự nhiên nói không có gì, miễn cưỡng đứng lên.

Nào biết hắn ta vừa đứng lên, một tiếng kinh hô truyền đến: "Nhị sư huynh, ngươi sao vậy?"

Thịnh Vân Thâm người chưa tới, thanh âm đã tới.

Đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện không chỉ có Thịnh Vân Thâm tới, ngay cả Ninh Ngộ Châu cũng theo tới, đưa hai người tới đây, lại là một con Huyết Vân Mãng cấp bảy.

Huyết Vân Mãng xuất hiện, gây ra một trận xao động, người tu luyện ở đây thiếu chút nữa tế ra vũ khí công kích theo bản năng. May mắn nhìn thấy hai người Thịnh Vân Thâm trên thân Huyết Vân Mãng, phát hiện hình như Huyết Vân Mãng này được người tu luyện sử dụng, lập tức xem như là yêu sủng bị thu phục, ngược lại là không nghĩ nhiều.

Thịnh Vân Thâm nhảy xuống khỏi người Huyết Vân Mãng, hướng chỗ này chạy tới, liên tục hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tiểu sư muội, các ngươi không có sao chứ, ai, Phong sư huynh, hóa ra các ngươi cũng ở đây, chẳng lẽ lần này tông môn phái các ngươi qua đây tìm kiếm Thủy cô nương? Tiểu sư muội, ngươi vậy mà thật sự cứu được bọn hắn ra ngoài?"

Thịnh Vân Thâm vô cùng khiếp sợ, không nghĩ tới tiểu sư muội bọn họ thật sự trâu như vậy.

Văn Kiều nói: "Không phải ta, là Văn Thỏ Thỏ và nhóm Thang công tử cứu, ta cũng không có bản lĩnh này."

Văn Thỏ Thỏ ghé vào bờ vai Văn Kiều làm một nhúm lông trang trí kiêu ngạo mà run lên lỗ tai dài.

Thủy Ly Âm ở một bên nghe nói như thế, đại khái cũng rõ ràng xảy ra chuyện gì, vội nói: "Ly Âm đa tạ các vị đạo hữu ở đây tương trợ, cũng cảm ơn Mẫn cô nương."

Lúc Ninh Ngộ Châu từ trên người Huyết Vân Mãng nhảy xuống, Huyết Vân Mãng lặng yên không một tiếng động lướt qua, đầu rắn cực lớn kia đến trước mặt Văn Kiều.

"Nó, nó đây là muốn làm gì?" Mấy người tu luyện ngưỡng mộ bên cạnh Thủy Ly Âm có chút sợ hãi, đây chính là yêu thú cấp bảy, nhìn thú tính chưa thoát, rất khó khống chế lòng bình tĩnh.

Văn Kiều bình tĩnh từ trong túi trữ vật lấy ra một bình linh đan đưa tới, Huyết Vân Mãng hướng nàng mở ra cái miệng to như chậu máu, giống như muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Huyết Vân Mãng ngậm lấy bình linh đan, mừng rỡ rời đi.

Cho đến khi Huyết Vân Mãng đã rời đi, đám người vẫn có chút phản ứng không kịp.

"Phu quân, sao chàng lại tới đây?" Văn Kiều mừng rỡ hỏi.

Ninh Ngộ Châu nói: "Nghe nói nơi này có ma tu, ta tới xem một chút."

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về hướng trận ngăn cách bên kia, Từ thành chủ đang cùng một ma tu chiến đấu, thực lực của hai người tương đương, trong lúc nhất thời có chút giằng co, phân không ra thắng bại.

Những người tu luyện khác không giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh trông coi, một là quan sát trận chiến, hai là tùy thời chi viện.

Bọn họ vẫn chưa quên trong trận ngăn cách còn có một đám ma tu, không dám tùy tiện rời khỏi đây, tránh cho đám ma tu kia chạy trốn.

Nhìn thoáng qua, Ninh Ngộ Châu liền thu hồi ánh mắt, xem xét thân thể Dịch Huyễn, nói: "Nhị sư huynh, vết thương trên người ngược lại là không ngại, chỉ là ma khí nhập thể, tốt nhất kịp thời tẩy trừ, nếu không sẽ có chướng ngại trên con đường tu hành."

"Ta biết." Dịch Huyễn ngược lại là lạnh nhạt, hắn ta nhìn về phía trận chiến bên kia, hơi cau mày: "Nơi này đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Hắn ta mới từ Xích Tiêu Tông trở về, vừa lúc đi qua nơi đây, nhìn thấy một màn ma tu muốn phế bỏ tu vi người tu luyện, mới kịp thời ra tay. Còn xảy ra chuyện gì, hắn ta lại là không rõ ràng, chẳng qua nhìn thấy Phong Như Kiếm và Thủy Ly Âm cũng ở phía sau, ít nhiều có chút suy đoán.

Phong Như Kiếm liền đem chuyện ở đây nói một cách đơn giản.

Dịch Huyễn hơi kinh ngạc: "Lại là Phệ Huyết Ma Liên, thứ này với ma tu mà nói là vật đại bổ."

Đối với người tu luyện chính đạo lại không có tác dụng gì, hơn nữa kịch độc vô cùng.

Đang nói, đột nhiên trong trận ngăn cách vang lên một tiếng nổ mạnh.

Tiếng nổ này ở khoảng cách hơi xa, chẳng qua người ở chỗ này lại nghe được rõ ràng, cũng không biết là thứ gì bị nổ, đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Kình Duẫn sắc mặt hơi đổi một chút, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu.

Nơi phát ra tiếng nổ kia, dường như là đầm lầy đen.

Sau đó không lâu liền thấy vài tên ma tu vội vàng hấp tấp từ trong trận ngăn cách chạy đến, hướng Kình Duẫn kêu to: "Kình Duẫn trưởng lão, Phệ Huyết Ma Liên không còn."

"Cái gì?"

Kình Duẫn đang chiến đấu vô cùng kinh sợ, bởi vì một thoáng phân tâm này, bị Từ thành chủ thừa cơ vỗ một chưởng vào bả vai hắn ta, cả người Kình Duẫn bay ra ngoài, hung hăng đụng vào một cây đại thụ, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.

Kình Duẫn lại không lo được những chuyện này, quét ra công kích của Từ thành chủ, nghiêm nghị nói: "Chuyện gì xảy ra?"

Ma tu kia biết hắn ta ở đây trông hơn một trăm năm, đối với Phệ Huyết Ma Liên là tình thế bắt buộc phải có, sợ bị trách phạt, vội nói: "Là một tiểu tử chính đạo làm nổ, dùng tựa như là Lôi Đình Châu của Thiên Đồ Lôi thị."

Nghe được lời ma tu kia, người ở đây đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ người Thiên Đồ Lôi thị cũng ở đây?

Kình Duẫn vô cùng phẫn nộ, đôi mắt giống như sung huyết, đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười đặc biệt khiếp người.

Nhìn thấy một màn này, người ở chỗ này cũng hoài nghi có phải hắn ta giận điên lên rồi không?

Từ thành chủ cũng phòng bị mà nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Kình Duẫn quả thực giận điên lên.

Hắn ta tránh ở đây một trăm năm, tổn hao vô số tâm huyết, mãi mới chờ đến lúc Phệ Huyết Ma Liên sắp trưởng thành, lại thất bại trong gang tấc, làm sao không điên?

"Tốt một đám Thiên Đồ Lôi thị." Hắn ta âm trầm lên tiếng, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm người tu luyện ở đây, dưới cơn giận dữ, trong lòng sinh ra vô tận sát ý: "Ta muốn các ngươi đều phải chết ở chỗ này."

Hắn ta hét lớn một tiếng, giơ hai tay lên, tế ra một lá cờ màu đen.

Lá cờ kia bay ra từ trong tay hắn ta, ở giữa không trung nhanh chóng biến lớn, tràn đầy trời đất, bao phủ phía trên rừng cây, trong thiên địa đột nhiên biến thành đen, sương mù màu đen từ trên trời giáng xuống, toàn bộ thế giới biến thành một màu đen kịt, trong bóng tối, một âm thanh quái dị yếu ớt vang lên, như có như không vang lên bên tai.

"Không tốt, đây là cờ ma chướng." Có người sợ hãi kêu lên.

Cờ ma chướng là một loại ma khí công kích nhằm vào thần hồn do ma tu luyện chế, khiến cho người ta lâm vào bên trong ma chướng, mê hoặc thần trí người tu luyện, khiến họ dần dần dánh mất chính mình mà không biết.

Sắc mặt người ở chỗ này thay đổi, cuống quít chạy đi.

Nhưng mà lúc này bọn họ đã bị bao phủ bên trong lĩnh vực của cờ ma chướng, không được chủ nhân cho phép căn bản trốn không thoát, sự phản kháng của thân thể dần dần suy yếu, một số người tu luyện tu vi thấp, rất nhanh liền lâm vào ma chướng, bắt đầu điên cuồng công kích người xung quanh, những người khác thì đang cực khổ nhẫn nhịn, nhưng loại âm thanh như có như không này không ngừng xâm lấn thức hải từ hai lỗ tai, khiến cho người ta khó mà chịu đựng.

Dịch Huyễn ngay lập tức kịp phản ứng, lớn tiếng nói: "Nhanh, đánh bọn họ ngất xỉu."

Những người tu luyện khác nghe xong, nhanh chóng đánh ngất xỉu những người tu luyện đã bị ma chướng ảnh hưởng mà phát cuồng, kéo tới một bên.

Người tu vi cao hơn còn có thể nhẫn nại một chút, nhưng theo thời gian trôi qua, chỉ sợ cũng sẽ dần dần qua lâm vào bên trong ma chướng.

Từ thành chủ ngay lập tức đi công kích cờ ma chướng kia, nhưng Kình Duẫn sao có thể cho phép, ngăn ông ta lại, hai người lần nữa triền đấu cùng một chỗ, trong lúc nhất thời căn bản không thể phân thân.

Những người khác chịu đựng khó chịu, tiến lên bắt lấy ma tu chạy ra từ trong trận ngăn cách.

"Sao, làm sao bây giờ?" Mặt mũi Thịnh Vân Thâm tràn đầy mồ hôi, đau khổ chống đỡ: "Nhị sư huynh, nếu như ta nhịn không được, ngươi nhớ đánh ta ngất xỉu."

Dịch Huyễn nhìn hắn ta còn có thể tiếp tục chèo chống, liền không để ý.

Tiếp theo hắn ta nhìn về phía mấy người Phong Như Kiếm, tu vi trên người bọn họ bị phong ấn, sớm muộn cũng duy trì không được, không khỏi nói: "Phong sư đệ, Thủy tiên tử, nếu các ngươi không có cách nào chống đỡ, phải kịp thời nói với ta."

Mấy người Phong Như Kiếm trầm mặc gật đầu.

Sắc mặt Thủy Ly Âm trắng bệch giống như trong suốt, cười khổ nói: "Nếu tu vi của ta chưa bị phong bế, ngược lại là có thể trợ giúp Từ thành chủ một phen."

Âm tu đối với việc khắc chế ma chướng và thuật mị hoặc của ma tu, nơi này là sân nhà âm tu, có thể giúp những người lâm vào bên trong ma chướng này. Đáng tiếc bây giờ Thủy Ly Âm muốn hỗ trợ cũng không có cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bị cờ ma chướng kia ảnh hưởng, tự giết lẫn nhau.

Đám người ngồi trên mặt đất, nhét Thanh Tâm đan vào trong miệng, bảo vệ thức hải, cố gắng không cho ma chướng kia mê hoặc thần trí mình.

Văn Kiều nhìn những người tu luyện kia đả tọa ở đây, phát hiện trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ đau khổ nhẫn nại, sau đó nàng lại ngước lên nhìn lá cờ ma chướng to lớn che khuất bầu trời phía trên kia, chớp mắt.

"Chi chi chi."

Nàng cúi đầu, thấy Văn Thỏ Thỏ đi lòng vòng ở xung quanh, bộ dáng nôn nóng muốn đào hang, rất nhanh liền rõ ràng nó cũng bị cờ ma chướng ảnh hưởng, liền đem Văn Thỏ Thỏ ôm vào trong ngực, đút cho nó một viên Thanh Tâm đan, vuốt vuốt lỗ tai của nó.

Tiếp theo nàng lại nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện bọn họ đều đang ngồi, vẻ mặt hoặc nhẫn nại hoặc mê mang, đã không cảm giác được sự tồn tại của bên ngoài.

Văn Kiều lôi kéo tay áo Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn nàng, đôi mắt dịu dàng sáng ngời, như lần đầu gặp gỡ.

Văn Kiều liền hiểu rõ, phu quân giống như nàng, cũng không bị ma chướng kia ảnh hưởng, lập tức xích lại gần hắn nhỏ giọng nói: "Phu quân, ta muốn phá hủy vật kia."

Nàng chỉ vào cờ ma chướng phía trên.

Ánh mắt Ninh Ngộ Châu chớp lên, nói: "Thứ này phẩm cấp không cao, lấy kiếm công kích có thể phá."

Văn Kiều gật đầu, lại nhìn về phía Từ thành chủ và Kình Duẫn, phát hiện Từ thành chủ dần dần chống đỡ hết nổi, trong lòng biết ông ta sắp bị ma chướng ảnh hưởng, lại không phá giải, Từ thành chủ sẽ phải thua.

Lúc này, Thịnh Vân Thâm bên cạnh rốt cuộc phát ra một tiếng hét, lúc chuẩn bị phát cuồng công kích, Văn Kiều vung qua một roi, đem hắn ta trói thành bánh chưng, sau đó một quyền đánh qua, Thịnh Vân Thâm hạnh phúc ngất đi.

Dịch Huyễn bỗng nhiên thanh tỉnh, vừa lúc thấy cảnh này, đột nhiên phát hiện thần sắc Văn Kiều cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt trong sáng, cũng không bị ảnh hưởng.

Không chỉ có nàng, Ninh Ngộ Châu cũng giống vậy.

Văn Kiều thấy hắn ta còn có thể bảo trì thanh tỉnh, nhân tiện nói: "Nhị sư huynh, ta muốn đi phá hủy cờ ma chướng kia, ngươi giúp ta hộ pháp."

Dịch Huyễn bị cờ ma chướng ảnh hưởng, suy nghĩ hơi chậm chạp, hồi lâu mới hiểu được ý nàng, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, nói: "Có thể bị nguy hiểm hay không?"

"Không có việc gì." Văn Kiều nói: "Ngươi và phu quân giúp ta hộ pháp là được."

Nơi này đã không còn nhiều người có thể bảo trì thanh tỉnh, hơn nữa trừ bỏ Kình Duẫn và Từ thành chủ, những người khác đã mất đi sức chiến đấu, ma tu được Kình Duẫn mang đến cũng bị người tu luyện giải quyết từ sớm, không có nguy hiểm gì.

Dịch Huyễn cân nhắc tình huống hiện tại, miễn cưỡng đứng lên, lấy ra vũ khí của hắn ta, cùng Ninh Ngộ Châu hộ pháp cho Văn Kiều.

Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ đang nôn nóng, vuốt vuốt lỗ tai của nó: "Văn Thỏ Thỏ, lại nhẫn nại một chút, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau xé nó."

Đôi mắt Văn Thỏ Thỏ đỏ như sắp nhỏ máu, móng vuốt bén nhọn không thể khống chế bắn ra khỏi đệm thịt, hai lỗ tai dựng thẳng lên cao, lông toàn thân đều xù lên, hiển nhiên lúc này cực kỳ không thoải mái. May mắn thần trí nó còn chưa hoàn toàn mất phương hướng, vì vậy không có công kích người bên cạnh, nghe được Văn Kiều nói, dùng đầu cọ xát nàng.

Văn Kiều mang theo Văn Thỏ Thỏ đến ranh giới cờ ma chướng bao phủ, chọn một gốc cây cao nhất leo lên.

Nàng vừa bò vừa thúc giục dây leo Thạch Kim Mãng sinh trưởng, dây leo màu thạch kim giống như rắn quấn quanh đại thụ kia mà sinh trưởng, nâng Văn Kiều đi lên, khoảng cách đến cờ ma chướng kia càng ngày càng gần.

Cho đến khi khoảng cách không sai biệt lắm, Văn Kiều lấy ra một thanh trường kiếm, nhún người nhảy lên, một kiếm chém tới cờ ma chướng đang treo giữa không trung.

Yêu thỏ nằm trên đầu nàng cũng cào một móng vuốt qua đó, cào cực kỳ hung dữ.

Một tiếng "Roẹt" vang lên, cờ ma chướng bị một người một thỏ xé rách, giống như màn trời màu đen bị xé ra, ánh sáng sáng ngời từ đỉnh đầu trút xuống.

Bên kia Kình Duẫn dùng một chưởng đánh bay Từ thành chủ, động tác trì trệ, phun ra một ngụm máu, ma kí vốn ngưng tụ tiết ra ngàn dặm, phế phủ trọng thương, phẫn nộ điên cuồng không thôi: "Người nào dám phá hủy cờ ma chướng của ta?"

Cặp mắt của hắn ta như chuông đồng, tức giận trừng lên, trong nháy mắt liền nhìn thấy người từ trên bầu trời nhảy xuống.

Kình Duẫn giận không kềm được, không nói hai lời, ma khí huyễn hóa thành cự chưởng, một chưởng vỗ tới.

Dịch Huyễn đã sớm chuẩn bị thả người bay lên, ngăn trở cự chưởng huyễn hóa từ ma khí kia, cứng rắn chống đỡ.

Kình Duẫn nhìn chằm chằm Văn Kiều đã phá hủy cờ ma chướng của hắn ta, đang chuẩn bị ra tay lần nữa, Ninh Ngộ Châu thần sắc lạnh lẽo, yên lặng nhìn hắn ta, hai con ngươi ôn nhuận như ngọc đột nhiên thối lui tất cả ánh sáng, giống như một đôi mắt không có ánh sáng.

Kình Duẫn chỉ cảm thấy đại não đau xót, còn chưa biết rõ ràng xảy ra chuyện gì, liền kêu lên thảm thiết, từ giữa không trung ngã xuống.

Là Từ thành chủ tùy thời mà động thừa cơ giết chết.

Cờ ma chướng bị phá, chủ nhân cờ ma chướng cũng bị giết, trong nháy mắt toàn bộ thế giới một mảnh rõ ràng, người tu luyện vốn dĩ bị ma chướng ảnh hưởng cũng tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn xem chung quanh, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì.

"Từ thành chủ, là người phá hủy cờ ma chướng?" Có người hỏi.

Từ thành chủ bị thương không nhẹ, thần sắc rã rời, nói: "Không phải ta, là Mẫn cô nương."

Đám người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thiếu nữ đang nhét linh đan cho Thịnh Vân Thâm bị hôn mê, người đã từng gặp biết đây là tiểu sư muội Xích Tiêu Tông, chưa thấy qua chỉ cần thấy được đám người Dịch Huyễn, cũng biết đây là đệ tử Xích Tiêu Tông.

Từ thành chủ đi tới, hướng Văn Kiều chắp tay nói: "Mẫn cô nương, vừa rồi đa tạ ngươi tương trợ."

Văn Kiều dùng một quyền đánh Thịnh Vân Thâm tỉnh lại, nói: "Không có việc gì, nếu không phải Từ thành chủ kiềm chế ma tu kia, Nhị sư huynh và phu quân bọn họ hộ pháp cho ta, chỉ sợ ta cũng không có cách nào phá hủy cờ ma chướng."

Cho nên Văn Kiều chỉ là trùng hợp, không có ra lực gì.

Tuy là như thế, nhưng mọi người vẫn vô cùng cảm tạ nàng, nếu không phải nàng thừa cơ hủy đi cờ ma chướng, chỉ sợ Từ thành chủ cũng không thể giết Kình Duẫn, thay đổi cuộc chiến.

Thấy có không ít người ở chỗ này bị thương, Từ thành chủ đang định an bài những người này về thành trị liệu trước, một người từ trong trận ngăn cách lao ra, phía sau hắn ta còn có vài tên ma tu đuổi theo.

Người lao ra là Đoàn Hạo Diễm.

Hắn ta bị mấy tên ma tu cảnh giới Nguyên Không truy sát đến vô cùng chật vật, thấy ở đây có nhiều người tu luyện như vậy, lập tức mừng rỡ, cũng không trốn nữa, quay người rồi cùng mấy tên ma tu kia đánh lên.

Những người tu luyện khác thấy thế, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, bước lên phía trước hỗ trợ.

Một hồi sau, mấy tên ma tu kia bị bắt, sau khi phế bỏ tu vi của bọn hắn, rồi ném đến bên cạnh thi thể Kình Duẫn.

Đám ma tu nhìn thấy thi thể Kình Duẫn, lập tức tuyệt vọng.

Từ thành chủ ngạc nhiên nói: "Đoàn công tử, tại sao ngươi lại đi ra từ bên trong? Chẳng lẽ gốc Phệ Huyết Ma Liên kia do ngươi phá hủy?"

Cả người Đoàn Hạo Diễm toàn là máu, nhưng trên người vẫn có một loại khí nóng như lửa bao phủ, sinh khí bừng bừng, hắn ta khịt mũi nói: "Chính là tại hạ, không nghĩ tới vừa nổ xong, lại bị bọn ma tu này truy sát suốt một đường."

Sau khi đám người nghe xong, rốt cuộc biết người làm nổ Phệ Huyết Ma Liên cũng không phải là người Lôi gia như bọn họ suy nghĩ lúc trước, mà là Đoàn Hạo Diễm tên đệ tử Đoàn thị có tính tình không tốt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.