Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 101:




Edit: Jess93

Đám Thang Đoàn nhanh chóng giúp đỡ mang hơn một trăm người rời khỏi lồng giam giữa không trung.

Phong Như Kiếm và Thủy Ly Âm rời đi cuối cùng, hai người cùng nhìn con yêu thỏ ngồi xổm gặm linh quả ở một bên kia, cảm giác tác phong của con thỏ này quá nhàn nhã không giống với những người chung quanh.

Hai người đều nhận ra Văn Thỏ Thỏ.

"Văn Thỏ Thỏ, theo ta đi." Phong Như Kiếm hướng nó đưa tay.

Văn Thỏ Thỏ dùng đôi mắt đỏ như đá quý nhìn hắn ta, sau đó nhảy đến trên vai của hắn ta, bình tĩnh ngồi xổm ở nơi đó.

Một nụ cười toáng qua trên gương mặt xưa nay vốn lạnh lùng của Phong Như Kiếm, tiếp theo dưới sự giúp đỡ của đám Thang Đoàn, bình an rơi xuống mặt đất.

Thang Thiệu Lâm nói: "Cách thời gian Phệ Huyết Ma Liên trưởng thành chỉ còn lại hai canh giờ, đoán chừng sau một hồi, những ma tu kia sẽ tới đưa các ngươi đến đầm lầy đen bên kia."

Nghe nói như thế, sắc mặt mọi người hơi tái nhợt.

Bọn họ bị giam ở đây thời gian không ngắn, đều biết mục đích đám ma tu bắt bọn họ tới đây.

"Vì vậy, chúng ta phải thừa dịp bọn họ chưa phát hiện, mau chóng rời khỏi đây. Hiện tại các ngươi hoàn toàn không có tu vi, hãy cố gắng đuổi theo chúng ta, chúng ta sẽ hộ tống các ngươi rời khỏi nơi này."

Đám người đối với bọn hắn lòng mang cảm kích, hiểu rõ tình huống lúc này, cũng không có hai lời, nhanh chóng đi theo đám bọn hắn rút lui khỏi đây.

Phong Như Kiếm đuổi theo đám người, đưa thay sờ sờ yêu thỏ trên bờ vai, nhỏ giọng hỏi: "Văn Thỏ Thỏ, tiểu sư muội đâu?"

Văn Thỏ Thỏ bình tĩnh ngồi xổm ở đó, không có lên tiếng.

Coi như nó phát ra tiếng, đoán chừng đám người cũng nghe không hiểu, Phong Như Kiếm lại sờ sờ lông trắng mềm mại trên người nó, trong mắt lướt qua suy nghĩ sâu xa.

Mọi người dưới sự dẫn dắt của đám Thang Đoàn, tránh đi những ma tu tuần tra kia, đi về hướng trận pháp ngăn cách bên ngoài.

Lúc đi ngang qua mấy cây đại thụ, Văn Thỏ Thỏ đột nhiên ngửa đầu nhìn lên trên đại thụ, Phong Như Kiếm nhạy bén cũng nhìn theo, nhưng mà xung quanh ngoại trừ những thực vật đã bị cải tạo thành bán ma thực kia, cũng không phát hiện được dị thường gì.

Bọn họ rời đi không lâu, ma tu chuẩn bị đem người mang đến đầm lầy phát hiện chuyện "Phân bón" bỏ chạy, một trận la mắng ồn ào vang lên.

Đám Thang Đoàn dẫn đám người dọc theo đường cũ trở về, đi được một khoảng cách, cũng không nghe được động tĩnh bên kia, chỉ có một gốc mầm non nhỏ yếu ớt xanh nhạt cắm rễ trong hốc cây giật giật.

Vút một tiếng, một cây dây leo đánh tới.

Mặc dù Phong Như Kiếm bị phong bế tu vi, nhưng thực lực Nguyên Linh của người tu luyện vẫn còn, tay mắt lanh lẹ tiếp được kia dây leo kia, lúc nắm ở trong tay, phát hiện đây chẳng qua chỉ là thực vật bình thường, cũng không phải là những thực vật có tính công kích kia.

Đám người cảm thấy khó hiểu.

Văn Thỏ Thỏ đột nhiên phát ra một đạo khí âm khẩn cấp.

Những người khác nghe không hiểu, nhưng bọn người Phong Như Kiếm từng cùng Văn Kiều chiến đấu tại bí cảnh Phong Ma đều hiểu được, đây là Văn Thỏ Thỏ cảnh báo cho bọn hắn, có biến.

"Đoán chừng bên kia đã phát hiện chuyện chúng ta chạy trốn, đi mau." Phong Như Kiếm vội nói.

Sắc mặt mọi người thay đổi, không lo được thân thể suy yếu, vội vàng hướng bên ngoài chạy đi.

Mắt thấy sắp đến trận pháp ngăn cách, sau lưng đánh tới một trận công kích sắc bén.

Thang Thiệu Lâm đánh ra một cái phi luân, ngăn cản công kích kia, tập trung nhìn lại, là một ma tu Nguyên Linh.

"Các ngươi là ai, dám phá hỏng chuyện tốt của Kình đại nhân!" Ma tu hét lớn một tiếng: "Đều lưu lại cho ta."

Nơi này có ba tên ma tu cấp cao, một ma tu cảnh giới Nguyên Tông, hai ma tu cảnh giới Nguyên Linh, trong đó có một ma tu Nguyên Linh đã bị Văn Thỏ Thỏ đánh lén xử lý, đã chết không thể nghi ngờ.

Trong nháy mắt Thang Thiệu Lâm đã rõ ràng tình huống hiện tại, hiện tại ma tu Nguyên Tông gọi là "Kình đại nhân" hẳn là còn ngồi tại đầm lầy đen chờ gốc Phệ Huyết Ma Liên kia trưởng thành, tạm thời sẽ không tới, tình huống tốt hơn so với trong tưởng tượng.

"Các ngươi đi mau, ta ngăn hắn ta lại!" Thang Thiệu Lâm vừa ngăn cản ma tu công kích, vừa hướng sau lưng quát lên.

Ma tu kia nhìn thấy bọn này là linh tu chính đạo, sắc mặt u ám, âm trầm mà nói: "Các ngươi ai cũng không được phép đi!"

Thang Thiệu Lâm không cùng hắn ta nói nhảm, triệu hồi phi luân, một đạo thuật pháp mang theo linh quang đánh tới, cuốn lấy ma tu kia, để những người đứng phía sau mau chóng rời đi.

Đám người thấy thế, không dám dừng lại.

Sau lưng thuật pháp ba động vang lên tiếng ầm ầm, khoảng trăm người đào vong, trong lúc vội vàng Thủy Ly Âm thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Phong Như Kiếm và Thang Diệp Lâm một trái một phải kịp thời giữ chặt nàng ta.

Thủy Ly Âm có chút chật vật, hướng bọn họ nói: "Cảm ơn."

Phong Như Kiếm ừm một tiếng, Thang Diệp Lâm cũng bình tĩnh nói một tiếng không có việc gì, đôi mắt xem xét bốn phía, muốn nhìn một chút chủ nhân của Văn Thỏ Thỏ ở nơi nào. Văn Thỏ Thỏ đã ở đây, chủ nhân của nó nhất định cũng tới, điều này khiến hắn ta có chút sốt ruột, sợ nàng cùng đám ma tu đối đầu.

Lúc đang nghĩ ngợi, đột nhiên một đám ma tu xông lại từ nơi cách đó không xa.

Bọn ma tu này vừa lúc tuần tra ở gần đó, sau khi nhận được tin tức, vội vàng chạy tới chi viện, ngăn lại đám người tu luyện chạy trốn này.

Thang Thiệu Lâm ở phía sau ngăn lại ma tu Nguyên Linh kia, nơi này chỉ còn lại ba đệ tử Thang thị có khả năng chiến đấu, phải chống lại sáu tên ma tu cảnh giới Nguyên Không, không khỏi có chút quá sức.

Tất cả mọi người có chút lo lắng, ánh mắt loạn chuyển, chuyển tới yêu thỏ trên bờ vai Phong Như Kiếm.

Yêu thỏ này ngoại trừ đánh lén giết chết ma tu cảnh giới Nguyên Linh trông coi lồng giam lúc trước, còn lại vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi xổm trên bờ vai Phong Như Kiếm, giống như một con thỏ nhỏ vô tội đáng yêu, khiến cho người ta bất tri bất giác xem nhẹ nó. Nhưng bọn hắn vẫn chưa quên đây là một con yêu thỏ biến dị, ngay cả ma tu cảnh giới Nguyên Linh đều có thể đánh lén rồi xử lý.

Thấy mấy người Thang Đoàn ứng phó quá khó khăn, có người thuận miệng nói: "Con yêu thỏ kia, không đi hỗ trợ sao?"

"Đúng vậy, nó lợi hại như vậy, tại sao không ra tay?"

"Phong đạo hữu, đây là yêu sủng của ngươi sao?"

Văn Thỏ Thỏ có tai như điếc ngồi xổm trên bờ vai Phong Như Kiếm làm một nhúm lông trang trí, không động.

Phong Như Kiếm lãnh đạm mà nói: "Nó không phải yêu sủng của ta."

Mấy kiếm tu đi theo Phong Như Kiếm trừng mắt về phía những người mở miệng kia, thần sắc không vui, Văn Thỏ Thỏ có giúp hay không mắc mớ gì đến bọn họ? Đây là tiểu sư muội bọn hắn nuôi dưỡng, nó muốn làm gì là tự do của nó.

Đột nhiên, có người kinh hô một tiếng, hóa ra lại có vài tên ma tu đuổi theo đến đây.

Trên mặt những ma tu kia lộ ra thần sắc hưng phấn dữ tợn, hướng bọn họ giết tới, nếu đám linh tu chính đạo này không nghe lời như thế, vậy thì phế toàn bộ, dù sao chỉ cần không chết, Phệ Huyết Ma Liên đều sẽ không cự tuyệt.

Mọi người sắc mặt đại biến, mắt thấy ma tu đã xông lại, đệ tử Thang thị có sức chiến đấu lại không rảnh bận tâm bên này, con yêu thỏ kia lại thờ ơ, bọn họ chỉ có thể cắm đầu hướng phía trước chạy trốn, bất chấp những thứ khác.

Mắt thấy những ma tu kia vọt tới trước mặt, vũ khí tràn ngập ma khí chuẩn bị đâm vào bọn họ, đột nhiên mặt đất nổ tung, dây leo màu thạch kim giương nanh múa vuốt phóng lên tận trời, đâm mấy tên ma tu kia đến trên trời, sao đó hung ác nện xuống đất, rồi bị dây leo nhanh chóng trói thành bánh chưng.

Đám người: "..."

Lúc này, yêu thỏ ngồi xổm trên bờ vai Phong Như Kiếm rốt cuộc động, nó phát ra tiếng mài răng vang dội, lắc mình lập tức nhảy đến dây leo màu thạch kim giương đang nanh múa vuốt kia, hướng mấy tên ma tu bị trói thành bánh chưng kia cào mỗi người một móng vuốt.

Nhìn thấy đám ma tu kia bị một móng vuốt cào chết, đám người trầm mặc.

Con yêu thỏ này thật lợi hại, móng vuốt kia là móng vuốt thép sao?

"Văn Thỏ Thỏ."

Một giọng nữ trong veo vang lên, mọi người nhìn lại, phát hiện thiếu nữ đứng sau dây leo màu thạch kim, vừa rồi chính là nàng thao túng những dây leo này chiến đấu.

Văn Thỏ Thỏ mừng rỡ nhảy đến trên người nàng, dùng bộ lông trắng mềm mại của mình cố gắng cọ xát nàng.

"Tiểu sư muội!" Phong Như Kiếm bọn người vui mừng kêu lên.

Văn Kiều nhảy lên vài lần liền đến trước mặt bọn hắn, nói ra: "Phong sư huynh, chúng ta đi mau, nghe nói ma tu Nguyên Tông kia phát hiện các ngươi chạy trốn, muốn đích thân tới bắt các ngươi mang về."

Không có những người này, Phệ Huyết Ma Liên sẽ không có phân bón, bổ sung không đầy đủ dinh dưỡng, đoán chừng không nở hoa được, cũng kết không được hạt sen, đó mới là điều khiến ma tu không thể nhịn.

Vì vậy coi như lúc này thoát thân không ra, ma tu cảnh giới Nguyên Tông kia cũng không thể không đi một chuyến.

Sắc mặt mọi người thay đổi, nhịn không được nhìn về phía đệ tử Thang thị còn đang triền đấu với đám ma tu.

"Đừng quản nhiều như vậy, các ngươi đi trước, chờ Từ thành chủ tới liền không sao." Văn Kiều thúc giục.

Đám người cắn răng, đành phải chạy trốn trước.

Trong lúc bọn hắn chạy trốn, Văn Kiều để Văn Thỏ Thỏ qua hỗ trợ mấy người Thang Đoàn.

Văn Thỏ Thỏ vẫn dùng cách đánh lén, trước tiên xử lý ma tu cảnh giới Nguên Linh đang chiến đấu với Thang Thiệu Lâm, sau đó lại giết chết đám ma tu Nguyên Không đang cuốn lấy mấy người Thang Đoàn.

Làm xong những việc này, bọn họ đuổi sát theo những người phía trước.

"Mẫn cô nương, đa tạ." Thang Thiệu Lâm cảm kích chắp tay, thầm nghĩ may mắn Văn Kiều dưỡng yêu thú biến dị lợi hại, bằng không bọn hắn đều phải chết ở đây.

Văn Kiều nói: "Không cần, ta cũng là tới cứu các sư huynh Xích Tiêu Tông chúng ta, mục đích của mọi người đều giống nhau."

Một đường đi nhanh, bọn họ rốt cuộc đi tới trước trận pháp ngăn cách, bởi vì có trận ngăn cách cản trở, đám người chỉ có thể bồi hồi trước trận, tìm không thấy đường ra.

Thang Thiệu Lâm lấy ra Phá Trận phù, đánh về phía trận pháp ngăn cách, mở ra một thông đạo, quát: "Đi mau."

Một đám người mau chóng từ thông đạo kia đi ra ngoài, trên mặt lộ ra thần sắc kích động.

Lúc vừa đi ra, liền gặp được một đám người tu luyện.

"Tiểu Thang Đoàn!" Thang Hồng Lâm ngạc nhiên kêu một tiếng: "Tam ca, các ngươi đã cứu được Tiểu Thang Đoàn ra ngoài?"

Những người khác cũng hết sức vui mừng, bọn họ bồi hồi ở gần đây hồi lâu, rốt cuộc phát hiện nơi này có mờ ám, nhưng đáng tiếc chỗ bọn họ không có trận pháp sư, trên người cũng không có Phá Trận phù, vì vậy không vào được.

Bọn họ nhìn đám người này một chút, phát hiện Thủy Ly Âm cũng ở đây, nhao nhao lấy làm kinh hãi, trong nháy mắt rõ ràng nguyên nhân Thủy Ly Âm mất tích, thật đúng là không có quan hệ gì với thành Đài Trạch.

Thang Thiệu Lâm khẩn trương hỏi: "Từ thành chủ đã tới rồi sao?"

"Ngươi nói thành chủ chúng ta?" Thị vệ phủ thành chủ sửng sốt một chút: "Chúng ta không có thông báo thành chủ.."

Đám người thật vất vả trốn ra tới nhất thời sắc mặt thay đổi, Thang Thiệu Lâm hét lớn một tiếng: "Đi nhanh lên, bên trong có ma tu cảnh giới Nguyên Tông, chẳng mấy chốc hắn ta sẽ đuổi theo đến đây!"

Lời này quả nhiên khiến mọi người biến sắc, thậm chí có vài người nhát gan, đã quay đầu bỏ chạy.

May mắn, vẫn còn rất nhiều người có nghĩa khí và trách nhiệm, không có vội vã chạy trốn, chỉ là sắc mặt cũng không quá tốt.

Thang Thiệu Lâm nhấc tiểu đệ nhà mình lên, nhảy lên linh kiếm, hướng những người khác nói ra: "Những đạo hữu này bị phong bế tu vi, các ngươi dẫn bọn hắn đi cùng."

"Được!" Đám người dồn dập đáp lời, Văn Kiều kéo Phong Như Kiếm, nhảy lên một thanh linh kiếm.

Có mấy người tu luyện cùng đi tới trước mặt Thủy Ly Âm, trong đó có một người ân cần mà nói: "Thủy tiên tử, chúng ta mang ngươi rời đi đi."

Trên mặt Thủy Ly Âm lộ ra nụ cười tao nhã, sắc mặt tái nhợt khó nén thanh lệ thoát tục, ấm giọng nói: "Vậy thì phiền toái."

Người tu luyện đạt được câu trả lời chắc chắn lập tức hưng phấn không thôi, rước lấy ánh mắt ghen tỵ của những người tu luyện khác.

Bọn họ đều là vì Thủy Ly Âm mà đến, khoảng thời gian này vẫn tìm kiếm tại phụ cận thành Đài Trạch, bây giờ rốt cuộc tìm được giai nhân, hận không thể lập tức xum xoe đến trước mặt nàng ta bày tỏ lòng thành.

Nào biết lại bị người ta giành trước một bước, không khỏi đấm ngực dậm chân, thầm hận tốc độ của mình không đủ nhanh.

Lúc mọi người ở đây nhảy lên phi kiếm chuẩn bị rời đi, đột nhiên một đạo uy áp cường đại từ trong trận ngăn cách không chút kiêng kỵ quét ngang mà đến, những người tu luyện trên phi kiếm nhao nhao cắm xuống mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ tuyệt vọng.

Ma tu cảnh giới Nguyên Tông kia đuổi tới rồi.

Tất cả mọi người bị đạo uy áp thuộc về người tu luyện cấp cao hung hăng trấn áp ngồi trên mặt đất, không thể động đậy.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, trận ngăn cách như mặt nước bị mở ra một lỗ hổng, một nam nhân với khuôn mặt tái nhợt đi tới, đôi mắt đen nhánh âm trầm nhìn bọn hắn chằm chằm.

Nam nhân lãnh khốc nói: "Phế bỏ tu vi của bọn hắn, mang bọn hắn về cho Phệ Huyết Ma Liên ăn đi."

Vài tên ma tu cảnh giới Nguyên Không đi sau lưng hắn ta, vội vàng tiến lên, trong tay ngưng tụ ma khí màu đen, trực tiếp đánh về phía đan điền của những người tu luyện kia.

"Dừng tay!" Một tiếng quát vang lên, tiếp theo mấy tên ma tu động thủ kia cũng bị một đạo linh khí ngưng tụ từ băng sương đánh bay ra ngoài.

"Dịch sư huynh!"

Nhìn thấy người xuất hiện, đệ tử Xích Tiêu Tông ngạc nhiên kêu lên.

Dịch Huyễn từ đằng xa bay tới, đứng ở trước mặt đám người tu luyện.

Đôi mắt giống như băng sương của hắn ta nhìn về phía ma tu cảnh giới Nguyên Tông cầm đầu, tuy bị uy áp của hắn ta áp chế, nhưng chưa từng lùi bước, lưng thẳng tắp, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi là Kình Duẫn trưởng lão của Huyết La Môn?"

Kình Duẫn nhìn về phía Dịch Huyễn, xùy cười một tiếng, "Bản tọa tưởng rằng ai, hóa ra là tiểu đệ tử của Xích Tiêu Tông! Xích Tiêu Tông và Huyết La Môn có thù không đội trời chung, Tần Hồng Đao giết rất nhiều đệ tử Huyết La Môn chúng ta, thù này bản tọa cũng không quên, hôm nay bản tọa sẽ giết tiểu đồ đệ của Xích Tiêu Tông thu chút lợi tức."

Hai tay Kình Duẫn tung bay, hai đạo ma khí mang theo khí thế sắc bén không chút lưu tình đánh tới chỗ Dịch Huyễn.

Hắn ta cười lớn: "Nếu ngươi tránh đi, người đứng phía sau ngươi sẽ phải thay ngươi chịu một kích này."

Dịch Huyễn không tránh không né, tế ra Băng Sương Tuyết Kiếm của hắn ta, ngăn cản một kích này, người cũng bị hung hăng đánh bay, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

"Dịch sư huynh!"

"Dịch đạo hữu!"

Thang Thiệu Lâm mau chóng chạy tới, đỡ lấy Dịch Huyễn, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Kình Duẫn.

Cảnh giới Nguyên Linh so với cảnh giới Nguyên Tông thấp một đại cảnh giới, bọn họ ở trước mặt người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông miễn cưỡng có thể đứng vững, muốn ngăn lại công kích của đối phương cực kỳ khó.

Nếu không phải Kình Duẫn này sinh ra ý trêu đùa, muốn hung hăng làm nhục đệ tử Xích Tiêu Tông, chỉ sợ đã sớm một kích giết ngay.

Dịch Huyễn lau vết máu bên miệng, lần nữa tiến lên.

Thang Thiệu Lâm thấy thế, mau chóng tới hỗ trợ.

Bọn họ đều biết mình không phải đối thủ ma tu, nhưng nếu không gánh lấy, bạn bè người thân sau lưng sẽ phải chết ở chỗ này.

Kình Duẫn như là trêu đùa, mấy lần công kích đều rơi xuống trên người Dịch Huyễn, thấy hắn ta cứng rắn gánh vác công kích cho những người tu luyện kia, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Linh tu chính đạo các ngươi cứ thích làm những chuyện giả nhân giả nghĩa bực này! Được rồi, hôm nay bản tọa có việc, vì vậy sẽ để các ngươi chết sảng khoái, mang bọn hắn đi."

Kình Duẫn nói xong, đưa tay về hướng Dịch Huyễn túm lấy.

Đây chính là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, dùng để cho Phệ Huyết Ma Liên ăn là tốt nhất.

Dịch Huyễn ngược lại ngồi trên mặt đất, lúc Kình Duẫn đưa tay ra, đột nhiên một thanh trường kiếm tràn ngập sương tuyết đâm tới, đâm trúng tay Kình Duẫn, băng sương trên thanh kiếm kia nhanh chóng ngưng tụ, đem tay của hắn ta đông thành khối băng.

"Ngươi.."

Kình Duẫn kinh ngạc, không ngờ hắn ta vẫn còn có sức phản kháng, lúc trước bị công kích, giống như cũng là vì lần phản kích này.

Hắn ta vừa sợ vừa giận, trong mắt hiện lên sát khí, lúc chuẩn bị vỗ một chưởng xuống, đột nhiên một đạo uy áp của cao thủ cảnh giới Nguyên Tông xuất hiện, nghiền ép mà tới.

Sắc mặt Kình Duẫn đại biến, trong lòng biết lúc này người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông đến đây, chỉ có thành chủ thành Đài Trạch.

Nghĩ đến Phệ Huyết Ma Liên sắp trưởng thành, hắn ta đã không còn bao nhiêu thời gian lãng phí ở nơi này, lúc này một phát bắt được Dịch Huyễn, quát: "Đi!"

Đám ma tu vội tóm chặt mấy người tu luyện, đi theo Kình Duẫn cùng nhau chạy vào trong trận ngăn cách.

Lúc một chân Kình Duẫn bước vào, một đạo đao gió bổ tới từ phía sau.

Phía sau hắn ta vừa dựng thẳng lên một đạo ma khí ngăn lại, không biết thứ gì đồng thời đập tới, Kình Duẫn chật vật lảo đảo, người mang theo đã bị một đầu roi màu thạch kim quấn lấy, mạnh mẽ cướp đi từ trong tay hắn ta.

Đúng lúc này, Từ thành chủ đã đến, một chưởng hướng hắn ta đánh tới.

Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, ngay cả Kình Duẫn cũng không kịp phản ứng, Dịch Huyễn trong tay đã bị người ta đoạt đi, Từ thành chủ cũng đến, hai cao thủ cùng là cảnh giới Nguyên Tông lập tức đánh nhau.

Sau khi Văn Kiều cướp được người về, vội vàng rút lui, rời xa chiến trường, nhanh chóng lấp mấy viên linh đan vào trong miệng Dịch Huyễn.

Văn Thỏ Thỏ đánh lén thành công lần nữa, móng vuốt thuận tiện giải quyết mấy tên ma tu kia, nhún nhảy theo sát sau lưng bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.