Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Chương 3: Cơm




Yến lão gia cho dù không thích đại nữ nhi này đi nữa thì cũng có áy náy với nàng, vì thế không nói hai lời, đồng ý ngay khi Yến Hồng đòi năm đóa kim hoa làm của hồi môn.
Mười tám tháng sáu, ngày đón dâu.
Vừa qua canh tư, cửa lớn Yến phủ mở toang hoác, nhóm sai vặt bà tử túa ra, quét tước, treo lụa đỏ, chỗ nào cũng đốt nến mỡ trâu thật lớn, chiếu sáng cả đại sảnh và sân trước như ban ngày. Một tấm thảm đỏ trải từ cổng lớn vào đến sân trong, lụa hồng gấm đỏ treo cao khắp nơi, cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Hàng xóm hoặc người qua đường buổi sớm đều chặc lưỡi khen ngợi “Yến phủ gả nữ nhi khí thế thật!”
Người biết chuyện gắt lại “Lão huynh đúng là kiến thức hạn hẹp! Đại tiểu thư Yến gia gả cho người ta đường đường là công tử Quốc Công phủ, sao không xa hoa được?”
Người nghe được tặc lưỡi không thôi, vừa xem vừa hâm mộ, tán thưởng.
Trong phủ có vẻ hết sức bận rộn, đừng nói bên ngoài, chỉ riêng hỉ phòng của tân nương chờ gả của Yến phủ, trưởng nữ Yến Hồng đại tiểu thư, lúc này đang thậm thà thậm thụt ăn uống nhồm nhoàm. Kỳ thật cũng không thể trách nàng, sáng sớm còn đang mơ màng liền bị lôi dậy thay quần áo, lại trang điểm, chải đầu, vẽ mày tô má, giày vò tới bây giờ, bụng đói kêu rột rột.
Khó khăn lắm mới đợi được mấy hỉ bà giày vò xong, nàng liếc mắt ra hiệu cho Diệu Nhân, Diệu Nhân hiểu ý đẩy các hỉ bà đi, để Tập Nhân canh gác ngoài cửa, Giai Nhân lấy bánh ngọt điểm tâm đã giấu sẵn ra giải cứu chủ tử nhà mình.
“Giai Nhân, vẫn là các muội biết ý ta.” Yến Hồng vừa ăn cho nhanh vừa không quên cổ vũ cho các nha đầu kịp thời.
“Tiểu thư, chớp thời gian người ăn thêm một chút đi, lát nữa sợ là mãi đến tối mịt cũng không được ăn gì đâu.” Y Nhân nhanh nhẹn đi kiểm tra một vòng xem còn chỗ nào chưa thu dọn không, thi thoảng lại chêm vào một câu.
Ôi, cưới xin đúng là chuyện tốn sức mà. Yến Hồng vừa ăn vừa nghĩ, may mà nhóm nha đầu xót nàng, bằng lòng vụng trộm giấu đồ ăn cho nàng, bằng không nàng còn chưa gả đi sợ là đã đói ngất mất rồi.
Nước không dám uống, sợ dọc đường mót quá, chừng đó đúng là bẽ mặt.
Lúc trời sáng choang, các nha đầu đã thu dọn sạch sẽ vụn bánh Yến Hồng ăn làm rớt, vừa chỉnh trang lại xong thì nghe bên ngoài có tiếng hô lớn “Giờ lành đã đến, tân nương xuất giá.”
Ra khỏi cổng viện, Yến phu nhân giả bộ khóc mấy tiếng, Yến Hồng đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một cái khăn dính chút nước hành tây chùi vài cái nơi khóe mắt. Nước mắt lập tức trào ra như suối, người không biết còn tưởng tình cảm của nàng và Yến phu nhân nồng hậu lắm ấy. Tập Nhân nhìn mà trợn mắt há mồm.
Phù, cuối cùng cũng ra khỏi cái nhà này rồi. Từ sau khi mẫu thân qua đời, Yến Hồng đã không còn lưu luyến nơi này chút nào nữa. Người không nhớ mong, nơi nào chẳng là nhà?
“Nhất bái thiên địa!”
Ò ó o! Đừng hiểu lầm, không phải gà gáy buổi sáng đâu, mà là hoạt động tâm lý của tân nương. Từ dưới khăn trùm đầu, dòm cái người bái đường tiến lui có trật tự này, không có ngốc nghếch như đồn đại đâu.
Như vậy tức là hắn thế chỗ? Không biết nhị nương biết rồi có tức tới ói máu không?!
“Nhị bái cao đường!”
Vừa rồi bàn tay đưa dải lụa đỏ qua, ngón tay sạch sẽ thon dài, xem ra thói quen vệ sinh rất tốt.
“Phu thê giao bái!”
Ừ ừ ừ, hành động cũng không yếu nhỉ, chí ít màn đầu va chạm kịch liệt với đầu như trong tưởng tượng của nàng không xảy ra.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”
Nắm một đầu lụa đỏ, đi theo bước chân người nọ, Yến Hồng nhã nhặn lịch sự rời khỏi sảnh đường.
“Tiểu thư.” Diệu Nhân dìu Yến Hồng, thừa dịp thốt một câu ngắn ngủn bên tai nàng nhanh như chớp “Cô gia rất tuấn.”
Ngắn ngủn bốn chữ làm Yến Hồng mày nhếch môi cong. Sao không vui được? Không ngờ lại có một anh chàng đẹp trai thế chỗ.
Tân quan lang vững vàng đi đằng trước, đáy mắt xẹt qua chút ý cười không dễ phát hiện.
Hỉ nương nha hoàn đều lui ra hết, phòng tân hôn trở nên yên tĩnh.
Yến Hồng thành thực ngồi ngay ngắn trên giường chừng một khắc, phát hiện bốn phía vẫn lặng ngắt như cũ, không có động tĩnh gì. Nhúc nhích chân trong phạm vi nhỏ, không có tiếng người. Thử giơ tay lên, vẫn không có tiếng người. Được thôi, nàng to gan lên rồi!
Vén một góc khăn trùm đầu, mắt to linh hoạt quan sát một vòng, rất tốt, không có ai.
Chuồn cái vèo đến cạnh bàn, rót một ly nước nốc ừng ực hết sạch. Thiếu chút là khát chết rồi. Từ sáng tới giờ ngoài ăn mấy miếng bánh ngọt khô khốc kia ra, nàng chưa uống giọt nước nào, khát đến nỗi nàng chỉ ước cắn được bên trong họng uống chút máu cho hết khát.
Lần này rốt cuộc nàng trải nghiệm được cái cảm giác dẫn nước vào ruộng hạn hán mấy tháng rồi, hạnh phúc quá chừng.
Chiếu theo lý thuyết, nàng gả cho tướng công này chắc hẳn không tồn tại vấn đề xã giao, sao giờ còn không thấy người trong tân phòng?
Yến Hồng vén một góc khăn trùm đầu lên, một tay sờ cằm suy nghĩ, chân cũng không quên đi qua đi lại trong tân phòng. Khụ, ngồi nghiêm chỉnh cả ngày rồi, cũng nên thả lỏng thoải mái chút, người nàng sắp mỏi eo đau lưng rút gân chân tới nơi rồi!
Đi một vòng không có gì tâm đắc, đành quay người tiếp tục đi về giường, chờ tân lang quay về.
Á, vừa quay đầu nàng đã nhảy dựng lên, một góc màn thêu bên mé tây giường cưới đột nhiên thò ra một cái mông đỏ rực.
“Ngươi, ngươi là người hay ma?” Yến Hồng quát khẽ. Sở dĩ không dám lên tiếng là vì sợ dẫn đến một số người liên quan và không liên quan, đến chừng đó ma không đuổi đi được mà thanh danh của nàng rất có thể mất sạch.
Mông đỏ không rục rịch.
Chẳng lẽ nàng hoa mắt? Dụi dụi mắt, vẫn còn mà.
Lấy hết can đảm, rón ra rón rén đi tới một bên màn thêu đỏ rực, hít sâu một hơi, trấn định lại, lúc này mới dám thò đầu qua nhìn.
Áo gấm đỏ bên ngoài, bên trong là áo đơn màu đỏ, đầu đội mũ tân lang đỏ, ngực đeo đóa hoa lụa đỏ thẫm. Qua giám định, người này chắc hẳn là tân tướng công Đông Phương Manh của nàng đây!
Hắn vểnh mông lên ngồi xổm không cục cựa ở đây làm gì thế nhỉ?
Yến Hồng thật sự có chút nhàm chán, vì thế nàng cũng sán lại ngồi chồm hổm xuống, muốn xem thử rốt cuộc hắn nhìn chằm chằm cái gì mà tập trung tinh thần cẩn thận tỉ mỉ như thế.
Nhưng trên nền nhà chả có gì.
“Hây!” Yến Hồng huơ tay trước mặt hắn.
Không phản ứng.
“Đông Phương Manh, Đông Phương Manh, Đông Phương, Manh Manh, Tiểu Manh Tử, A Manh…” Gọi đủ kiểu xưng hô, thiếu gia hắn vẫn bất động như núi. Yến Hồng thật tình muốn đi đầu xuống đất, năng lực kềm chế mạnh thế! Chịu không nổi luôn!
Chẳng trách vừa rồi nàng gây ra tiếng động lớn như vậy mà vẫn không phát hiện trong phòng có người.
Ngồi xổm mệt quá, “đồng bọn” chưa hợp tác bao giờ lại phớt lờ nàng, Yến Hồng đành đứng dậy xách một cái đệm qua, sau đó ngồi trên đệm chờ thiếu gia hắn có động tác kế tiếp.
Chờ chờ, chờ chờ chờ, chờ đến nỗi nàng sắp ngủ, Đông Phương Manh vẫn không rục rịch, tiếp tục vai diễn nhà trầm ngâm. Yến Hồng cơ hồ nghi ngờ người trước mắt chính là một bức tượng sáp giống y như thật.
Yến Hồng một bên theo sau mông hắn, một bên đoán cả nửa ngày xem hắn có ý gì, cuối cùng không thể không đơn phương tuyên bố thất bại.
Khụ, đêm khuya rồi, cũng không có ai, nếu hắn đã không có ý làm vận động gì đó, nàng cũng nên rửa mặt đi ngủ thôi.
Nhìn bộ dạng hắn không tính vén khăn trùm đầu, Yến Hồng đành tự mình vén lấy, trong chậu còn có nước lạnh, rửa mặt xong quay lại nhìn, hắn còn đang đứng sừng sững ở đó.
Thở dài, xem ra hồi nãy bái đường đơn thuần là hắn phát huy trình độ siêu việt của hắn.
Thấm ướt khăn đi qua lau mặt giúp hắn. Aiz, người không có việc gì làm chi mà cao dữ vậy, hại nàng còn phải nhón mũi chân. Ừ, nước da vừa trắng vừa mịn, lại không có lồi lõm không có hột hột, nốt nốt gì hết. Mày đậm mắt sáng, đáng ghét, sao lông mi dài thế chứ, phỏng chừng có thể đặt được ba thanh củi lên trên. Lúc này đầu hắn hơi rung rung, ngơ ngẩn nhìn nàng, ánh mắt đầy hoang mang dường như không hiểu nàng đang làm gì lại không dám động đậy.
Lau mặt xong lại lau tay cho hắn, sau đó thả khăn vô lại chậu nước. Quay lại giúp hắn tháo mũ, gỡ đóa hoa, cởi áo ngoài, xếp quần áo lại xong đặt trên ghế nhỏ kế bên giường. Quay đầu lại, hắn đã ngồi trên giường.
Yến Hồng ngạc nhiên trước sự hợp tác của hắn, mỉm cười bước lên giúp hắn cởi giày và vớ. Chân hắn vừa dài vừa gầy gò, song lại không có mùi lạ gì. Cơ bản Yến Hồng cũng không kỳ vọng hắn có thể tự lo, dù sao tối nay hắn cũng là người mất sức, dứt khoát làm người tốt cho tới cùng, giúp thiếu gia hắn rửa chân, chờ nàng bê chậu nước qua một bên, phát hiện hắn đã nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Dễ hầu hạ đấy! Yến Hồng vặn thắt lưng, cởi nút thắt áo cưới, chỉ chừa mỗi áo trong màu đỏ, nằm kế hắn ngủ thiếp đi.
Hôm nay thật sự quá mệt, thế nên nàng ngủ rất nhanh.
“Lão gia, con dâu này không tệ, cũng nhẫn nại hầu hạ Manh nhi của chúng ta.” Ngoài cửa sổ tân phòng truyền đến tiếng thì thầm, chính là Trấn Quốc Công phu nhân không yên tâm về con trai và con dâu mình.
“Hoằng Nhất đại sư đích thân chỉ điểm con dâu mà sai được à? Lần này bà yên tâm chưa? Ta còn sợ đến động phòng bà cũng muốn nhúng tay vào làm thay nữa.” Trấn Quốc Công đắc ý vểnh hai chòm râu mép hai bên lên, không để ý đến sự lo lắng của phu nhân mình.
“Hứ, toàn nói mò. Tuy bây giờ cách chuyện viên phòng còn một đoạn nữa, nhưng tốt xấu gì cũng ngủ chung một giường, sớm muộn gì Manh nhi cũng có thể…” Quốc Công phu nhân kết thúc câu chuyện, tất cả đều không thể nói ra lời.
Yến Hồng lạnh quá tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên đỉnh đầu là màn gấm đỏ rực. Ừm, mình đã xuất giá rồi. Ngoẹo đầu nhìn, thảm trải sàn màu xanh, giày thêu màu đỏ… Ồ ố, rõ ràng nàng phải nằm trên giường, sao lại trên đất?
Lồm cồm bò dậy, mũi Yến Hồng thiếu chút vẹo đi. Được rồi, nàng cũng không kỳ vọng tân lang săn sóc chu đáo gì đó, nhưng tối thiểu sau này cũng là đồng bọn sớm sớm chiều chiều bên nhau, tốt xấu gì cũng phải chia nửa giường cho nàng ngủ với chứ?
Đại gia dáng dấp tuấn tú này giỏi thật, nghênh ngang dạng tay dạng chân thành hình chữ đại (大), hoàn toàn không nhường cho nàng chỗ ngồi luôn chứ đừng nói là ngủ.
Tiểu tử thối, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Yến Hồng cười âm hiểm, nhe nanh giơ vuốt nhào tới “mỹ nhân ngủ” trên giường…
Phù, gia hỏa này gầy thì gầy, cân nặng không nhẹ tí nào. Khó khăn lắm mới di chuyển đại gia qua một bên, để lại một “khoảnh đất” đủ chỗ cho nàng ngủ.
Mới vừa nằm xuống, bên cạnh vươn tới một cái vuốt An Lộc Sơn, đáp đâu không đáp nhè ngay lên mông nàng. Tiểu tử này, biết chọn chỗ xuống tay ghê!
Hất ra!
Không chờ nàng ngủ, lại không tiếng động đáp lên.
Lại hất! Lại đáp!
Hất! Đáp!
… Đủ rồi, dù sao tiện nghi này hắn không chiếm thì sau này cũng chả có tên nam nhân nào chiếm, đáp thì đáp đi, ngủ quan trọng hơn. Mắt thấy trời sắp sáng, nhanh ngủ đi một giấc, oáp ~ ừm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.