Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 28:




Edit: Bất Niệm
Bùi Cẩn đỡ Nhan Thế Ninh đi ra ngoài, khỏi phải nói cảnh này trong mắt người khác có bao nhiêu mập mờ, những người đến đây là người như thế nào, mọi người đều biết rõ, cho nên ngoại trừ nhàn rỗi nên nhìn xem người say xỉn kia trông như thế nào ra thì những cái khác mọi người đều tự động coi như không nhìn thấy.
Giờ phút này, đầu óc Nhan Thế Ninh giống như thiên toàn địa chuyển, dưới chân  mềm nhũn, hạ thân cũng đau dữ dội, bất quá tại sao lại đau dữ dội, nhất thời nàng không nhớ nổi, nhưng nhất định là do tên hỗn đản bên cạnh làm ra rồi. Hồ đồ nghĩ tới đây, Nhan Thế Ninh bất mãn trừng Bùi Cẩn một cái, sau đó, không biết đã nhìn thấy cái gì mà nàng mở to hai mắt, hô lên một tiếng.
Bùi Cẩn đang đỡ nàng, nghe thấy tiếng hô của nàng thì không biết đã xảy ra chuyện ra, đến lúc nhìn theo ánh mắt của nàng thì không khỏi ngây ngẩn cả người. Từ sau hành lang gấp khúc trước mặt đi ra là một nam tử phong tình vạn chủng, đứng phía sau hắn là một nam tử tuấn mỹ, môi hồng răng trắng, mặt như bạch ngọc.
Trong mắt Bùi Cẩn hiện lên một ý cười sâu xa… Thái Tử cũng tới đây, thật là náo nhiệt vô cùng!
Bùi Lâm nhìn thấy Bùi Cẩn đang đứng đối diện thì hai tròng mắt nổi lên vẻ kinh ngạc và hoảng loạn, hắn không nghĩ tới Cửu ca luôn luôn ôn lương kính cẩn cũng sẽ đến nơi như này, càng không nghĩ tới mình sẽ chạm mặt huynh ấy. Hai loại cảm xúc đan xen, không ngừng va chạm với nhau, cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại muốn biết loại mà Cửu ca thích là gì.
Vừa nhìn rõ mặt của người đang nằm trong ngực Bùi Cẩn thì Bùi Lâm ngây ngẩn cả người, trố mắt lên nhìn kỹ lại… Là nàng!
Lúc này, tóc của Nhan Thế Ninh đã được búi gọn lại, quần áo cũng chỉnh tề, không nhìn ra một điểm nào không đàng hoàng. Mặt nàng đỏ au, ánh mắt cũng có chút mung lung, vừa nhìn cũng biết là nàng say rượu.
Bùi Lâm thấy nàng lảo đảo đứng không vững, miệng còn chu ra, không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất vui vẻ, sau đó liền cong khóe miệng, nở một nụ cười.
Bùi Cẩn nhìn thấy nụ cười này mà giật mình, bởi vì trong mắt Bùi Lâm ẩn chứa nhu tình, hắn theo bản năng, ôm sát Nhan Thế Ninh vào người mình.
Bùi Lâm đang mải thắc mắc vì sao một cô nương hiền lương thục đức như nàng lại đến nơi này uống rượu nên không để ý đến vẻ mặt của Bùi Cẩn, đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần thì Bùi Cẩn đã trở lại là một Cửu Vương luôn luôn mỉm cười ôn hòa.
Huynh đệ gặp nhau trong tình huống này cũng không tiện, Bùi Cẩn còn đang nghĩ xem phải ứng phó như thế nào thì Bùi Lâm đã đi tới.
“Nàng uống say à?” Bùi Lâm hỏi.
“Ừ.” Bùi Cẩn gật đầu.
“Đệ có xe ngựa.” Ý của Bùi Lâm chính là có thể cho hắn đi nhờ.
Bùi Cẩn nói, “Tiểu Tứ đang chờ ở dưới.”
Nói đến đây, hai người đều im lặng.
Lúc này, Nhan Thế Ninh đột nhiên nở nụ cười, nhìn thấy Bùi Lâm, nàng điềm nhiên nói, “Bộ dạng của Thái Tử cũng rất đẹp.”
Lời này, Nhan Thế Ninh không cần suy nghĩ đã nói ra, trong ấn tượng của nàng, Bùi Lâm quả thực là xinh đẹp tuyệt trần, mà hôm nay nàng lại thấy nhiều nam mỹ nhân như vậy, cho nên cảm giác như thế nào liền nói ra thế đó, không hề suy nghĩ nhiều.
Bùi Cẩn nghe được thì cảm thấy cô nương này càng lúc càng lớn mật, ngay cả Thái Tử mà nàng cũng dám đùa giỡn! Hình tượng hiền lương thục đức trước kia đã bị phá hủy toàn bộ rồi! Còn có, sao nàng gặp ai cũng khen đẹp mắt mà chỉ có hắn là không được nàng khen?
Bất bình! Rất bất bình!
Đề phòng nàng lại nói lung tung, Bùi Cẩn véo mạnh một cái vào eo nàng coi như nhắc nhở.
Ai ngờ Nhan Thế Ninh bị đau, lập tức bắt lấy tay của hắn, quăng cho hắn một ánh mắt trách móc, “Chàng là tên khốn kiếp, tại sao lại thích nhéo ta?”
Bùi Cẩn lập tức nghẹn họng! Ta là đang giúp nàng bảo vệ hình tượng đấy, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả một chút cũng không còn!
Bùi Lâm nhìn hai người mờ ám, cười càng thêm vui vẻ, “Cửu ca, Cửu tẩu thật là ân ái, thật khiến cho người ta hâm mộ!”
Bùi Cẩn vội vàng trả lời, “Nàng uống say, để Thập đệ chê cười rồi!”
Nghĩ thấy không nên ở lâu tại nơi này, Bùi Cẩn lại nói, “Không có việc gì thì ta đưa nàng về phủ trước đây!”
Bùi Lâm gật đầu đáp lại.
Thấy hai người đã đi xuống khỏi cầu thang, Bùi Lâm nở nụ cười ưu thương, đứng lên vẫy vẫy tay, một người tùy tùng liền đi tới.
“Gia, người còn muốn chơi sao?” Người nọ cười nịnh nọt.
Bùi Lâm lắc đầu, “Không chơi, không còn hứng thú nữa.”
Người nọ thấy chủ nhân của mình chán nản thì bắt đầu khổ não. Mọi người đều nói tính tình của Thái Tử rất tốt, chỉ có hắn biết rõ, vị chủ nhân này rất khó hầu hạ, vô luận là ngươi cầm vật gì đến cho hắn chơi, hắn chỉ chơi vài lần là đã cảm thấy không còn hứng thú nữa. Giống như lần này, thấy vài ngày nay hắn đều không vui vẻ, cho nên mới khuyến khích hắn đến đây. Nhưng ai biết được, người khác đến đây đều nghe hát xem múa rất vui vẻ, sao đến hắn thì lại cảm thấy không có hứng thú? Chẳng lẽ tiểu quan kia không đẹp sao, không thể nào, tiểu quan kia chính là phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người nha!
Thái Tử gia của tôi a, rốt cuộc là người đang nghĩ cái gì vậy?
Chính Bùi Lâm cũng không biết bản thân hắn muốn cái gì, hắn chỉ có thể nói là mình không thích, nhưng lại không có cách nào nói cho người khác biết cái mình muốn là gì.
Từ nhỏ, mọi chuyện của hắn đều được an bài tốt, muốn hay không muốn đều không phải do hắn quyết định.
Hắn muốn phá vỡ loại cảm giác bị giam cầm này, muốn thử nghiệm cái gì đó mới mẻ nhưng lại bất lực, nhiều nhất chỉ có thể như hôm nay, nếm thử xong lại càng cảm thấy trong lòng hư không tịch mịch.
Cuộc sống, quá vô vọng!
Ban ngày cũng như ban đêm, hắn đều bị loại cảm giác vô vọng này thiêu đốt. Mỗi ngày Nhan Thế Tĩnh đều gửi đến một phong thư, nhờ cung nữ đưa tới cho hắn, lúc đầu hắn còn mở ra đọc, nhưng càng về sau lại càng không có hứng thú, cuối cùng thì hắn dứt khoát không đọc nữa, để thân tín thay hắn đọc rồi hồi âm lại cho nàng ta.
Thâm cung về đêm luôn rất yên tĩnh. Bùi Lâm gối đầu lên gối lụa, nhớ lại dung nhan khi thì ngây thơ khi thì hoạt bát, còn cả dấu đỏ trên cổ nàng vào đêm trung thu đó, hầu kết của Bùi Lâm khẽ động một cái, tay phủ lên vật đã ngạo nghễ đứng thẳng, dùng sức lên xuống, sau đó lập tức phun ra.
Đêm, sâu hơn.
Đông Cung đắm chìm giữa màn đêm yên tĩnh, nhưng phủ Hiền Vương lại không an tĩnh như vậy.
Nhan Thế Ninh ngủ rất say, cả người mềm như không có xương, Bùi Cẩn vốn định đặt nàng vào trong thùng tắm, nhưng hắn chỉ mới buông một tay ra thôi thì cả người nàng đã chìm xuống nước, không thể làm gì hơn, Bùi Cẩn cũng chỉ có thể cởi hết quần áo trên người mình ra, ôm nàng cùng tắm.
Da thịt Nhan Thế Ninh bóng loáng, Bùi Cẩn chạm vào, tà hỏa lại nổi lên. Bàn tay của hắn đã nắm lên mềm mại của nàng, cảm giác được hai quả anh đào đứng thẳng trong lòng bàn tay mình, lại nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của Nhan Thế Ninh, Bùi Cẩn tách chân của nàng ra, để nàng ngồi lên người mình.
Thần trí Nhan Thế Ninh gần như đã mơ mồ, nhưng vẫn cảm giác được dưới mông có một vật cưng cứng, cùng với anh đào bị sờ nắn có chút đau, nàng mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang cười tinh ranh gần trong gang tấc, Nhan Thế Ninh đột nhiên ngậm môi của hắn vào miệng, khẽ cắn.
Bùi Cẩn bị cắn đau, véo mông của nàng, dở khóc dở cười nói, “Sao nàng lại cắn ta?”
Nhan Thế Ninh giãy dụa thân thể, đưa tay ra kéo khóe môi đang vểnh lên của hắn xuống, lẩm bẩm nói, “Không cho chàng cười thiếp.”
Rất nhanh, men say lại nổi lên, cả người nàng lại mềm nhũn, ngã sấp lên người Bùi Cẩn, nhưng lúc nhắm mắt vẫn không quên oán trách, “Bùi Cẩn, chàng là tên khốn kiếp, luôn khi dễ thiếp…”
Bùi Cẩn thấy nàng ngoan ngoãn nằm trong ngực mình thì trong lòng tràn ra một dòng nước ấm, trong mắt cũng chứa đầy vui vẻ, hắn vuốt lưng Nhan Thế Ninh, nhẹ nhàng nói, “Thì ra trong lòng nàng, ấn tượng lớn nhất về ta chính là luôn khi dễ nàng sao?”
Nước dần dần lạnh, Bùi Cẩn sợ nàng cảm lạnh, cũng không tắm lâu thêm nữa, cầm lấy khăn dài bọc nàng lại, cẩn thận lau khô người cho nàng, sau đó mới ôm nàng về giường.
Tháng chín, ban đêm có chút lạnh, hai người nằm trong chăn, Nhan Thế Ninh giật giật người, sau đó cọ quậy đi tìm nơi ấm áp, sau khi đã tìm được vị trí thoải mái, nàng hài lòng phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Bùi Cẩn không dám cử động, đầu của Nhan Thế Ninh tựa trong ngực hắn, hai tay nàng ôm chặt lấy eo của hắn, một cái chân cũng gác lên đùi hắn, như thế, chỉ cần Bùi Cẩn xoay người một cái thì chính là tư thế làm việc đó..!!
Phía dưới lập tức kêu gào ầm ĩ!!!
Bùi Cẩn duỗi tay ra ôm nàng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại véo nhẹ chóp mũi của nàng.
Bị quấy nhiễu, Nhan Thế Ninh bất mãn nhăn mặt lại.
Bùi Cẩn thấy nàng lại muốn ngủ, vội vàng gãi gãi eo của nàng, “Thế Ninh!”
“…” Nhan Thế Ninh mở mắt ra, nhìn hắn, sau đó lại nhắm mắt lại.
“Thế Ninh.” Bùi Cẩn lại gọi.
“Ừm?” Ninh Thế Ninh cong miệng lên.
Bùi Cẩn thấy nàng lại bày ra vẻ mặt trẻ con, không nhịn được sờ sờ đầu của nàng, sau đó mới hỏi, “Thế Ninh, hỗn đản Bùi Cẩn khi dễ nàng, vậy nàng có thích hắn hay không?”
Say rượu nói lời thật, Bùi Cẩn rất muốn biết.
“Không thích.” Nhan Thế Ninh trả lời không chút do dự nào, sau đó lật người lại muốn ngủ.
Bùi Cẩn nghe xong, lại thấy nàng buồn bực xoay lưng lại với mình thì vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay xuống đánh vào mông nàng một cái, “Tiểu nha đầu không có lương tâm, ta tốt với nàng như vậy, nàng lại bảo không thích ta! Không thích thì không thích, nhưng sao nàng dám trả lời lưu loát, không hề do dự như thế hả?”
“Ưm.” Bị làm phiền, Nhan Thế Ninh dúi đầu vào trong chăn muốn ngủ tiếp thì cảm giác thấy đau đớn dưới mông, vừa vuốt mông vừa nói thầm, “Khốn kiếp, lại đánh ta!”
Bùi Cẩn suy nghĩ, chưa từng bỏ ý định, lại dán lên người nàng, hỏi tiếp, “Vậy bộ dạng của Bùi Cẩn nhìn có đẹp hay không?”
“…” Không có phản ứng.
“Thế Ninh?” Bùi Cẩn tiếp tục gọi nàng.
“Hô…. Hô…” ngủ thiếp đi.
“….” Bùi Cẩn nổi giận.
Ôm eo của nàng, dán lên lưng của nàng, nhắm mắt lại, cũng đi ngủ theo!
Nhưng, sao lại không ngủ được đây?
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Bùi Cẩn càng ngày càng tỉnh táo.
Cứng rắn của hắn đang chống lên mông của Nhan Thế Ninh, chỉ cần đi xuống một chút nữa thôi là có thể đi vào vực sâu vô cùng tốt đẹp kia, trong lòng Bùi Cẩn khẽ rục rịch. Trong giây lát lại nhớ ra chưa bôi thuốc cho nàng, hắn liền vội vàng đứng lên.
Lúc ở Phúc Khánh lâu, động tác của hắn quá mãnh liệt, khó bảo đảm ngày mai nàng tỉnh dậy lại không kêu đau.
Ngón tay vẽ loạn trong thuốc mỡ, tìm vực sâu, từ từ xâm nhập. Bên trong ấm áp, nhỏ hẹp, nhớ tới cảm giác mất hồn kia, đầu óc của Bùi Cẩn lại nóng lên.
Mà lúc này, Nhan Thế Ninh lại phát ra một tiếng nức nở cực kỳ thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.